Ái Đích Báo Báo

Chương 2



Cứu người, mau đi cứu người!



Tim đập bình bịch, Lâm Đạm Chi ba bước chỉ bước hai chạy tới vùng núi phát ra khói dày đặc, vừa chạy vừa cầm trên tay chiếc nhẫn làm tức giận kia rút ra nhét vào trong túi vải.

A Bình chết tiệt, chiếc nhẫn này của ngươi sao kinh khủng như vậy a?

Ô…Cái họa sấm lớn này!

Thật vất vả mới chạy tới nơi phi cơ rơi xuống, Lâm Đạm Chi sớm đã thở hồng hộc.

Nhìn thấy đuôi phi cơ rơi đến nát bét, lại còn khói trắng tỏa ra nồng nặc, Lâm Đạm Chi sợ hãi phi cơ đột nhiên nổ mạnh, không khỏi do dự mà có nên tiến tới hay không.

Nhưng vào lúc này, bầu trời đột nhiên đùng đùng mưa xối mưa xả.

Bị xối đến ướt sũng trong lòng Lâm Đạm Chi lại vui vẻ.

Thật tốt quá, cái này hẳn là không có cháy nguy hiểm.

Tuy rằng nói vẫn còn có chút sợ hãi, nhưng cứu người như cứu hỏa, Lâm Đạm Chi cũng cân nhắc không nhiều như vậy.

Thật cẩn thận đi vào cabin một đống hỗn độn, bốn phía đông nghiêng tây ngã tiếp viên hàng không mặt đồng phục nằm không ít, Lâm Đạm Chi lo lắng nhất nhất xem xét, lại không có nửa người tỉnh táo, cũng không biết là chết hay sống.

Ô… Thật đáng sợ, không phải chết hết rồi sao?

Thượng đế a, Phật tổ a, chuyện này không liên quan đến ta, chiếc nhẫn này cũng không phải của ta, các ngươi muốn tìm thì hãy đi tìm A Bình, nó chắc là gần nhà các ngươi.

Lâm Đạm Chi tự nhận rất sợ chết sợ hãi nhìn lén lén về hướng bốc khói.

Khi hắn rón ra rón rén, thật vất vả mới chạy tới cửa cabin, ống quần lại đột nhiên bị người giữ chặt!

“A a – quỷ a!”

Lâm Đạm Chi sợ tới mức thất thanh thét chói tai, chân hoảng loạn đá tùm lum! “Ô… Không phải ta! Thực không phải ta hại chết các ngươi, các ngươi đừng tới tìm ta a!”

Lâm Đạm Chi vừa khóc vừa thở, đáng thương vật vả mới nhặt được cái mạng của đại sứ ngoại giao Thánh quốc Sát Bố Nhĩ người thiếu chút nữa chẳng hiểu tại sao sắp bị đá tắt thở.

“Cứu… Cứu mạng… Đừng đá…” Sát Bố Nhĩ đau đến kêu cha gọi mẹ.

“A?! Ngươi không phải xác chết a?”

Vô nghĩa! Xác chết có thể nói sao? Sát Bố Nhĩ quả thật khó ra nước mắt. “Đi… Nhanh ra phía sau…Hai vị vương tử ở phía sau…”

“Vương tử?” Lâm Đạm Chi hoài nghi người kia có phải đầu óc bị đập hư hay không, nơi hoang dã hẻo lánh này lấy đâu ra vương tử? Còn công chúa Bạch Tuyết đâu.

“Đúng…Mau…Nhanh đi…” Nếu không phải tay chân của Sát Bố Nhĩ đều bị thương, ngực đau đến nói không được, tự mình đã sớm đi cứu vương tử bọn họ, đâu có còn ở đây nói nhảm. “Nhanh lên cứu bọn họ…Lớn…Có phần thưởng lớn…”

“Phần thưởng thật lớn?” Lâm Đạm Chi nghe đến đó ánh mắt lập tức sáng ngời! (như đèn pha =)))))))))))) nghe đến tiền là ham )

“Đúng…Có phần thưởng…Nếu cứu hai vị vương tử chúng ta tuyệt đối có phần thưởng rất lớn…”

Tên dân đen chết tiệt này! Sát Bố Nhĩ tức giận thiếu chút nữa hộc máu!(khúc này ta chém á)

Bình tĩnh, bình tĩnh, cứu vương tử quan trọng hơn!

“…Ngươi… Ngươi yên tâm… Một trăm vạn… Không… Chỉ cần cứu được vương tử bọn ta… Một ngàn vạn… Ta cho ngươi lấy… Một ngàn vạn USD…” Sát Bố Nhĩ bởi vì mất máu quá nhiều, nói rồi cuối cùng trút hơi thở mong manh.

“Một ngàn vạn?! USD?! Được được, ta lập tức đi!” Vừa nghe đến con số tiền thưởng lên hàng ngàn, Lâm Đạm Chi lập tức khẩn cấp, chạy cuống chạy cuồng đến phía sau!

“Vương tử! Vương tử! Ta tới cứu các ngươi!”

Một phen mở rèm cách cabin ra, Lâm Đạm Chi cũng không thấy bộ dạng vương tử tròn méo thế nào, thì hai luồng đen đen bổ nhào tới.

Không đếm được hôm nay lần thứ mấy thét chói tai, nội trong ngày nay Lâm Đạm Chi bị dọa nhiều lần thiếu chút nữa hồn cũng bị bay mất.

Ô… Sợ đáng sợ thật đáng sợ! Ở trong lòng mình cứ chui tới chui lui, cái đen đen như con quạ rốt cuộc là cái gì a?

Nguyên bản Lâm Đạm Chi sợ hãi nhắm chặt hai mắt ở trong lòng giãy giụa đã lâu, rốt cuộc nhịn không được lòng hiếu kỳ, lén lén mở mắt –

“Cái gì a? Hóa ra là các ngươi a?” Đợi lúc thấy vật trong ngực, Lâm Đạm Chi không khỏi bật cười.

Hóa ra cái xuýt hù chết người kia lại là hai con tiểu hắc miêu!

Chỉ thấy bọn họ chỉ lớn hơn bàn tay, lông màu đen bóng, chỉ tại chỗ vai có lấm tấm hoa văn kỳ dị, giờ phút này luôn hướng mắt nhìn hắn không chuyển.

“Nhìn cái gì vậy a, các ngươi vừa mới thiếu chút nữa đem ta hù chết, về sau không được nghịch ngợm như vậy có biết hay không?” Lâm Đạm Chi lấy khẩu khí giáo huấn tiểu hài tử bướng bỉnh mà nói.

“Ừ, biết sai thì tốt rồi, rất ngoan.” Lâm Đạm Chi vươn tay vuốt ve đầu con mèo nhỏ. “A, nhìn kỹ mới phát hiện ánh mắt các ngươi là màu tím…Thật xinh đẹp…”

Đời người ít thấy đôi mắt màu tím làm cho Lâm Đạm Chi nhìn đến tán thưởng liên tục.

Hai con mèo được ca ngợi có vẻ vô cùng thập phần vui vẻ, một trái một phải bổ nhào vào người Lâm Đạm Chi liếm liếm.

“A a! Không được liếm! Nhột chết được!” Trời sanh tính sợ nhột nhất Lâm Đạm Chi vội vàng đem con mèo nhỏ quăng xuống.

“Từ từ, ta không phải đến khoang sau tìm vương tử sao? Ta đang làm gì đó a.” Vỗ mạnh vào đầu, Lâm Đạm Chi vội vàng bắt đầu tìm người.

“Vương tử? Các ngươi ở nơi nào? Vương tử, ta tới cứu các ngươi.” Phía trước phía sau cabin cũng chỉ có một thước, Lâm Đạm Chi ngay cả “mặt Vương tử” cũng chưa từng thấy, lại càng không muốn nói gì vương tử chân chính.

“Đáng giận, cái gì một ngàn vạn usd, căn bản là giỡn mặt ta thôi! Hừ, dám gạt ta, xem ta giáo huấn ngươi trụ đầu như thế nào!” Lâm Đạm Chi nổi giận đùng đùng phóng về phía trước cabin.

“Thế nào… Vương tử… Vương tử vừa rồi có bị thương không?” Sát Bố Nhĩ vừa thấy được tên dân đen chết tiệt kia trở lại lo lắng hỏi.

“Vương tử? Vương cái đầu của ngươi á! Ngay cả một bóng quỷ cũng không có!”

“Cái gì?” Sát Bố Nhĩ nghe thấy trước mắt tối sầm. “Không… Không có khả năng…Ngươi cẩn thận…cẩn thận tìm lại xem…”

“Đi, đây đã nói với ngươi, đã tìm, bổn đại gia lập lại lần nữa, phía sau — cái, gì, cũng, không, có!” Lâm Đạm Chi nghiến răng nghiến lợi nói.

Ách… Kỳ thật là có hai con mèo đó, bất quá cái kia không thể tính được. Lâm Đạm Chi quyết định tự động bỏ bớt.

“Không có khả năng… Không có khả năng…” Sát Bố Nhĩ nghe vậy kinh ngạc không ngừng thì thào.

Chẳng lẽ vương tử đáng thương của bọn ta đã chết mất xác sao?

Ô… Đều là ta không tốt… Ta không thể bảo vệ tốt hai vị vương tử… Làm sao bây giờ…Ta không còn mặt mũi đối diện Thánh sứ cùng dân chúng Thánh quốc…

“Vương tử a, ta thực xin lỗi các ngươi!” Sát Bố Nhĩ dùng hơi thở cuối cùng hét to, đùng một cái ngất đi!

“Này, ngươi làm sao vậy?” Lâm Đạm Chi thấy thế hoảng sợ, vội vàng lo lắng ngồi xổm xuống trên đất, dùng sức vỗ vỗ mặt của hắn, “Mau tỉnh lại a, ngươi giỡn ta, ta không trách ngươi là được, ngươi hà tất gì lấy cái chết tạ tội a!”

Ô… Thật vất vả nhìn thấy một cái người sống, sao lại chết nhanh như vậy?

Lâm Đạm Chi vẻ mặt cầu xin, cảm thấy được chính mình hôm nay thật sự là xui xẻ.

Ò e…Ò e…

Ngay lúc Lâm Đạm Chi ủ rũ, xa xa đột nhiên có tiếng còi cảnh sát thất thanh, làm hắn không ngừng hoảng sợ.

Không xong! Cảnh sát đến đây! Lâm Đạm Chi nhảy dựng đứng người –

Không được, không được, nếu bọn họ phát hiện ta ở hiện trường tai nạn nhất định sẽ bắt ta về vặn hỏi.

Nghe nói cảnh sát thẩm vấn rất lợi hại, vạn nhất ta không cẩn thận nói lỡ miệng, nói ra chính chiếc nhẫn kia gây họa, ta đây không phải cũng trở thành tội phạm số một bắt vào tù?

Bắt vào tù còn chưa tính, vạn nhất muốn ta đền tiền…

Như vậy cái phi cơ lớn này phải bồi thường bao nhiêu tiền a?

Ô… Không được! Ai cũng đừng hòng đụng vào túi tiền trong bao của ta!

Lâm Đạm Chi càng nghĩ càng sợ, vội vội vàng vàng bỏ chạy!

Vọt chạy ra cửa cabin, mắt thấy đã thoát thành công, không ngờ ống quần lại bị níu níu kéo kéo!

Ô… Lần này là ai a? Lâm Đạm Chi quả thực khóc không ra nước mắt!

Hắn bất đắc dĩ cúi đầu, chỉ thấy ống quần có hai cục đen thui thủi, rõ ràng chính là hai tiểu hắc miêu sau cabin!

“Này, tiểu tử kia, mau thả ta ra, ta không có thời gian, OK?”

“Ô…Ô…”

Hai con mèo nhỏ một bên bám dính Lâm Đạm Chi không ta, một bên còn phát ra tiếng nức nở đáng thương, làm cho hắn không khỏi có điểm không đành lòng, nhưng hiện tại hắn cũng là Nê Bồ Tát qua sông, tự thân khó bảo toàn, còn hơi đâu mang theo hai con  rườm rà lánh nạn a?

“Mau buông tay cho ta, không đúng, là phóng chân!”

Đáng tiếc mặc kệ Lâm Đạm Chi lôi kéo lay động như thế nào, hai con mèo nhỏ vẫn là gắt gao bám lấy hắn không buông, hai đôi mắt thủy tinh ướt át đáng thương như vậy nhìn hắn, làm cho hắn đánh cũng đánh không được, mắng cũng mắng không xong, quả thực muốn phát điên mà!

Ò e…Ò e…

Tiếng còi cảnh sát càng ngày càng gần, gấp như kiến bò trên chảo nóng Lâm Đạm Chi cắn chặt răng, rất nhanh mở ba lô chính mình ra. “Được rồi được rồi, ta mang bọn ngươi đi, mau vào đi!”

Hai con mèo nhỏ giống như nghe hiểu được tiếng người, vẫy vẫy cái đuôi, vui mừng phấn khởi nhảy vào ba lô.

Lúc này nếu Lâm Đạm Chi ngẩng đầu nhìn lên, chỉ có thể một màn đêm đen nghịt, mơ hồ có chín ngôi sao nối thành đường, lờ mờ lóe lên thần bí…

Lâm Đạm Chi được màn đêm che chắn, bị hai tên “đào phạm” mới gia nhập, tốn hết vài giờ đồng hồ, hao hết thiên tân vạn khổ mới tránh thoát cảnh sát chuồn xuống núi.

Thật vất vả vượt qua tuyến xe lửa Bắc Thượng cuối cùng, khi Lâm Đạm Chi trở lại căn gác mái tôn nhỏ của mình ở thành phố T, mặt trời cũng vừa ló dạng.

“Mệt chết đi được…” Lâm Đạm Chi bịch một tiếng, đem cơ thể đau nhức tới tới cực điểm thả xuống giường.

Hôm nay thật đúng là một ngày “ngoạn mục” a…Mấy lần, giẫm xương cốt già cỗi muốn gãy…

“Ô…Ô…”

Bị tiếng kêu ô ô phát ra từ ba lô bên chân, như nhắc nhở Lâm Đạm Chi bọn chúng có tồn tại.

“A, mèo nhỏ!” Lâm Đạm Chi kinh hô một tiếng, lập tức ngồi dậy.

Ta thật là, thiếu chút nữa đã quên bọn chúng. Tuy rằng ba lô kéo có chút khe hở cho chúng thở, nhưng bọn hắn ở chắc khó chịu lắm.

Lâm Đạm Chi vội vàng mở ba lô đưa bọn họ thả ra.

Nguyên bản mong chờ hai con mèo nhỏ chắc chắn cũng giống như trước bổ nhào vào trên người hắn làm nũng, Lâm Đạm Chi đã chuẩn bị tư thế nghênh đón.

Không ngờ hai tiểu hắc tiểu hắc từ trong ba lô nhảy ra sau, cũng không thèm nhìn hắn một cái, với tốc độ sét đánh còn không kịp hướng tới một nơi –

“Ngươi… Các ngươi đang làm gì đó a?” Lâm Đạm Chi ngẩn người.

Chỉ thấy hai tiểu hắc tiểu hắc với tư thế buồn cười, thấy giống thằn lằn ở trên tủ lạnh, quay đầu hướng đôi mắt chờ mong nhìn hắn, miệng kêu ô ô không ngừng.

“Ha ha, ta biết rồi, các ngươi không phải đã đói bụng?” Lâm Đạm Chi nhìn đến bọn họ làm động tác khôi hài nhịn không được cười ha ha.

Mặc dù thân thể mỏi mệt không chịu nổi, nhưng hắn vẫn xuống giường mở tủ lạnh ra, lấy ra một mâm đồ ăn. “Coi như các ngươi có có lộc ăn, ta nhớ hôm qua còn lại nửa con cá khô, vốn nghĩ hôm nay lấy làm buổi tối, cái này cũng tiện nghi cho hai cái tiểu tử các ngươi kia.”

Trên bàn cơm của Lâm Đạm Chi duy nhất sẽ xuất hiện hải sản chính là cá khô tiện nghi, hắn trời sanh tính tiết kiệm từng đồng từng cắc mà muốn mua cá sống tươi sốt thì chắc chắn tuyệt đối không có khả năng.

“Đến, ăn đi ăn đi, gần hai thước, đừng khách khí.” Nhịn đau hy sinh đồ ăn chính cơm chiều của chính mình, Lâm Đạm Chi cố tình hào phóng nói.

Không ngờ hai tiểu hắc miêu tiến tới ngửi ngửi nửa con cá khô kia, lại song song quẩy đít bỏ đi, kinh thường nhìn.

Lâm Đạm Chi thấy thế suýt nữa chán nản.

“Hai kẻ các ngươi thật không biết tốt xấu! Còn dám chê, đây chính là bữa tối của chủ nhân các người, còn chê sẽ đem các ngươi ném ra làm mèo đầu đường!”

Hai con mèo nhỏ nghe đe dọa lại một chút cũng không có vẻ sợ hãi, dường như đoán chừng Lâm Đạm Chi tuyệt đối sẽ không làm ra chuyện không có lương tâm, làm vẻ mặt khinh thường, liếc cũng không thèm liếc đến đồ ăn trên bàn.

“Được, có giỏi thì đừng có ăn, đói chết luôn!” Lâm Đạm Chi thở hồng hộc thu hồi chén đĩa, nhét lại vào tủ lạnh, nghênh ngang quay lại giường nằm không hề để ý tới bọn họ.

Hai con mèo nhỏ nhìn chủ nhân như thực không cho đồ ăn, nôn đến độ lập tức bổ nhào vào người hắn, vừa cắn vừa kêu lên tiếng kháng nghị.

“A a, đau đau a!” Tay cùng mặt của Lâm Đạm Chi bị chộp vài miếng.

Ô…Hai con mèo bạo lực này! Hóa ra vẻ yếu đuối trên núi hôm qua, lừa ta thu lưu bọn họ, diễn xuất thật đúng là giỏi. Đáng tiếc, hôm nay các người gặp phải chính là ta Lâm Đạm Chi tiểu toán bàn! Muốn lừa ta? Không có cửa!

“Lại đây cho ta!” Lâm Đạm Chi một tay nắm lấy hai tiểu tử kia, hung hăng phét lên mông! “Kén ăn, còn cắn chủ nhân, xem các ngươi về sau còn dám không!”

“Ô…Ô…” Con mèo nhỏ bị trách đánh không có phát ra thét chói tai thê lương, chỉ là nức nở đáng thương.

Lâm Đạm Chi càng đánh càng chột dạ, trên tay lực đạo cũng càng đánh càng nhẹ…

“Tốt lắm tốt lắm, không cần giả bộ đáng thương, chiêu này đối với ta vô dụng.”

Con mèo nhỏ đỏ mông, hốc mắt rưng rưng, yên lặng cúi đầu, bụng còn thỉnh thoảng kêu ùng ục, thật là một hình ảnh ngược đãi trẻ con bi thảm.

Một người không có cái gì là ái tâm như Lâm Đạm Chi nhìn cũng không khỏi có chút không đành lòng.

“Được rồi được rồi,  bằng không ta lại mở xem trong tủ lạnh, còn có cái gì ngon.”

Hai con mèo này thật kỳ quái, mèo không phải thích cá sao? Vì sao bọn họ lại không chịu ăn?

Nghi hoặc lắc đầu mở ra tủ lạnh, Lâm Đạm Chi phiền cả buổi với đống đồ ăn thừa, mới cuối cùng lôi ra một lọ chà bông, đây là lễ mừng năm mới, viện trưởng cô nhi viện đưa cho hắn, hắn vẫn còn không nỡ ăn.

Hừ, hôm nay cũng tiện nghi cho các ngươi.

Lâm Đạm Chi đem cơm thừa ngày hôm qua cùng thịt trộn lên bỏ vào chén, “Đến, mau ăn đi.”

Hai con mèo nhỏ trái ngược với bộ dạng điềm đạm đáng yêu vừa rồi, nghênh ngang đi tới.

Vươn cái mũi ngửi ngửi, nguyên bản bọn họ vẫn là tỏ vẻ khinh thường với đồ ăn này, nhưng không biết là do đói bụng lắm, hay là vì nhìn Lâm Đạm Chi ở một bên như hổ rình mồi, biểu tình khủng bố xoa tay, cuối cùng ngoan ngoãn vùi đầu vào ăn. Nhìn thấy hai con mèo nhỏ vừa ăn vừa lộ vẻ mặt khó nuốt, Lâm Đạm Chi thực sự muốn nổi xung đem bọn họ treo lên hung hăng đánh một cái!

Tiểu hài tử chết tiệt! Khó ăn như vậy sao? Có phải trước kia các ngươi ăn toàn vi cá hay là ăn thịt bò Matsusaka?

Thiếu gia chính mình còn luyến tiếc ăn lọ chà bông mà, các ngươi đây là biểu tình cái gì a… Tức chết đi được!

Lúc Lâm Đạm Chi còn đang suy nghĩ phải như thế nào chỉnh đốn tật xấu kén ăn của bọn họ, sau khi hai con mèo nhỏ ăn tối xong liếm liếm miệng, nhanh như chớp nhảy lên giường, không chút khách khí chiếm lấy giường ngủ của chủ nhân.

“Này, đi xuống đi xuống, các ngươi ngủ dưới đất.”

“A a…” Hai con mèo nhỏ không hẹn mà gặp cùng ngáp thật to, duỗi người, sau đó bắt đầu ở trên giường nhảy lên nhảy xuống, vừa kéo chăn bông, vừa kêu ô ô gọi Lâm Đạm Chi, như muốn gọi hắn nhanh nhanh lên giường bồi bọn họ ngủ.

Này… Này có lầm hay không a? Đây chính là giường của ta a!

Tuy rằng rất muốn một cước đá hai con mèo hư này xuống giường, nhưng không biết tại sao, nhìn đến bộ dáng đáng yêu làm nũng của bọn họ, Lâm Đạm Chi cũng không hạ “chân” được.

“Quên đi quên đi, bản thiếu gia ủy khuất một chút, theo các ngươi chen chúc trên cái giường là được rồi.”

Một người hai mèo chen a chúc, vốn cái giường không lớn lại chen như xếp cá mòi.

Đến cuối cùng, hai con mèo nhỏ dứt khoát nhảy lên ngực của chủ nhân, đem hắn làm giường lò xo ngủ đến bất diệc nhạc hồ.

Lâm Đạm Chi đáng thương vì sợ đem con mèo nhỏ ném xuống giường, mà ngay cả động cũng không dám động một chút.

Chủ nhân cùng sủng vật cùng giường cộng chẩm lần đầu tiên, ngay tại nam nhân dở khóc dở cười trút tiếng thở dài tính toán trong thời gian sắp tới.

~~~

Thịt bò Matsusaka

~~~



~ Hầu lão bà bà~

Bùn a!

Sắp tới khúc gay cấn rồi. Hình như sắp có rùi.

Ta đã nói rùi, keo kiệt làm gì, cũng lấy tiền cho zai á.

À vâng, vẫn là cảnh cáo như Mệnh Phạm.



Cấm phụ nữ có thai đang cho con bú và trẻ em dưới 16 tuổi.

Nhớ chuẩn bị khăn giấy + túi truyền máu.

=))))))))))

~~~