Ai Đâm Sau Lưng Tui Vậy?

Chương 50: Ma ám



Một tuần rồi Trương Úc Giai không đi làm, đến ngày thứ tám cậu không thể ngây ra đó nữa, dù sao ũng phải có cái sống qua ngày, tiền lương vốn không cao lại vừa mới chuyển chính thức, cũng không biết Lưu Khai Phú sẽ phạt cậu thế nào .



Trương Úc Lê cũng không ngăn cậu, chỉ cậu sớm hay muộn gì cũng đừng ở lại nơi khác là được, trước khi ra cửa còn hỏi cậu buổi tối muốn ăn gì, Trương Úc Giai không chút do dự chọn thịt kho tàu.

Trương Úc Lê nghe cậu nói xong thì nhẹ nhàng hôn lên trán cậu, sau đó cười nói, được rồi, ta cũng mấy ngày rồi không ăn thịt.

Trương Úc Giai thấy vẻ mặt không đứng đắn của hắn, ngược lại híp mắt có chút hứng thú xấu xa đánh giá hắn, sau đó thừa dịp hắn không chú ý cào □ hắn, không đợi hắn hoàn hồn liền quay đầu bỏ chạy.

Một đường chạy như điên đến bệnh viện, nghĩ tới dáng vẻ lúng túng của Trương Úc Lê, tâm trạng của cậu vô cùng tốt.

Hôm nay bệnh viện không giống như trước kia, theo lý thuyết vào thu sớm muộn gì cũng có chút se lạnh, nhưng khi tiến vào trong nhà và bên ngoài hoàn toàn là một trời một vực, người bình thường sẽ cho rằng do bệnh viện quanh năm không có ánh mặt trời chiếu vào, nhưng Trương Úc Giai lại cho rằng do hành lang tòa nhà âm khí quá nặng.

Mà trong lúc cậu chưa suy nghĩ ra nguyên nhân, đột nhiên phát hiện trong hành lang có hai cái bóng mờ mờ qua lại như con thoi, tốc độ cực nhanh, chớp mắt đã không thấy đâu, không chỉ như thế, trên người mấy bệnh nhân đi qua bên cạnh cậu đều cõng ‘đồ ‘, có ‘đồ’ có thể nhìn thấy mặt, có ‘ đồ’chỉ là đường nét mơ hồ, nhưng mắt đều biến thành lỗ sâu không thấy đáy, từ trong lỗ kia chảy ra máu loãng sặc mùi hôi thối, rùng mình cực điểm.

Trương Úc Giai biết, những người này đều đang bị ma ám a, cậu nghe Diêu lão đầu đã nói, Quỷ Hồn là ác quỷ nhập thân nhưng không thực sự xâm nhập cơ thể con người, thông thường là ở lưng hoặc ngực con người, ở lưng chiếm đa số, bởi vì trên thân người luôn có dương khí, cho nên ác quỷ không thể bám sát bên người, cần giữ khoảng cách ba thước với cơ thể người.

Trương Úc Giai không dám nhìn nhiều, dù sao những quỷ linh này, có thể giả vờ không thấy thì giả vờ không thấy đi, nếu chọc tới chúng thì đường sống cũng không có, cho nên ba bước thành hai đi tới phòng làm việc ở khoa tràng vị.

Hôm nay người tới không ít, kể từ sau khi phòng chuyên gia này mở ra ít khi có đủ như vậy, hơn nữa còn thêm một cô bé mới đến, mái bằng, mắt to, vừa nói xong đã cười khanh khách, đang bị đám Trương Khiết lôi kéo bàn luận nhãn hiệu tinh chất nâng cơ.

Thấy Trương Úc Giai tới, mấy người cũng lập tức chào hỏi, Trương Khiết đi tới kéo Trương Úc Giai qua, thân thiết nói: “Giai Giai mau tới, mấy hôm không thấy làm chị nhớ muốn chết, mẹ nhỏ nhắc cậu mấy ngày rồi, người đẹp bé nhỏ mới tới cũng muốn làm quen với cậu đó .”

Trương Úc Giai nghe xong, có chút trang trọng cười nói với cô bé: “Chào em, anh tên Trương Úc Giai.”

Cô bé cũng rất cởi mở, không chút nhút nhát nói: “Em tên Tô Văn, mọi người gọi em Tiểu Tô, em thường nghe nhóm chị Trương nhắc tới anh, sau này có chỗ không hiểu xin anh Giai chỉ bảo nhiều hơn.”

“Cũng thế cả, bảo ban lẫn nhau, anh cũng mới chuyển chính thức không lâu. ” Trương Úc Giai mất tự nhiên gật đầu với mọi người, cảm giác cư xử với tên quỷ Trương Úc Lê kia lâu ngày, nói chuyện với con gái cũng mất tự nhiên.

Vẫn là Trương Khiết giải vây cho cậu: “Giai Giai, trên bảng sắp xếp công việc chiều nay có tiểu phẫu, mẹ nhỏ nói nếu như cậu đã đến rồi thì bảo cậu làm, đến lúc đó để Tiểu Tô làm phụ tá cho cậu.”

“Anh Giai, đến lúc đó nếu em làm không tốt, anh cũng không nên dạy dỗ em a! ” Tô Văn cười nói, tiếng cười khanh khách kia tựa như tiếng chuông bạc, càng tôn lên khuôn mặt động lòng người của cô.

” À à! ” Trương Úc Giai đồng ý, ánh mắt hoảng hốt, chột dạ liếc nhìn xung quanh, lập tức hoàn hồn nói: “Tôi đây đi trước làm việc, mấy ngày rồi không tới.”

“ừ ừ , anh Giai nhanh đi!”

Trương Úc Giai nghe xong vội vàng cúi đầu đi ra ngoài, nói là đi rót nước, nhưng ngay cả chén trà cũng quên cầm.

Trương Khiết thấy dáng vẻ hốt hoảng của cậu, liền cười nói với Tô Văn: “Giai Giai là người mới chị nhìn được nhất, làm việc khiêm tốn, toàn tâm toàn ý, đặc biệt đối với con gái, cuộc sống sạch sẽ, chị cho em biết, tìm bạn trai phải tìm người như vậy, mặc dù ngoài miệng không nói ngọt, nhưng tuyệt đối sẽ có trách nhiệm với em.”

Tô Văn bị Trương Khiết nói như thế nhất thời đỏ mặt, vội vàng trở về bàn làm việc của mình, sau đó cẩn thận nghiền ngẫm từng cử chỉ lời nói của Trương Úc Giai từ lúc tiến vào đến lúc rời đi, trong lòng nghĩ chàng trai trắng trẻo dương quang như thế,cũng là hợp ý mình, nhìn dáng vẻ ngây ngô của anh ấy, nghĩ đến chắc giống như lời Trương Khiết nói, liền có ấn tượng tốt , bắt đầu nghĩ tới làm sao lôi kéo làm quen với Trương Úc Giai.

Trương Úc Giai bên này bị dọa sợ, sau khi đi ra mới hơi cảm thấy không ổn, không mục đích quanh quẩn trong hành lang rất lâu, cuối cùng phun ra một ngụm uất ức rồi trở về, đúng lúc này nhìn thấy mẹ nhỏ Trần từ phòng vệ sinh đi ra.

Mấy ngày không gặp mạ nhỏ Trần, người thân thiết nhất với cậu, nhưng hôm nay cô lại giống như mấy người bị ám kia, trên người cõng một ác quỷ chảy máu.

Tinh thần mẹ nhỏ Trần rõ ràng rất kém, ấn đường bốc lên khói đen cuồn cuộn, tay vịn tường từ từ đi về phía trước, thỉnh thoảng ho khan hai tiếng, cả người bị ép khom người rất mạnh, lúc này thấy Trương Úc Giai thì giãn lông mày nói: “Giai Giai rốt cuộc đã tới, nếu cậu không tới, chỉ có thể tham gia tang lễ của mẹ nhỏ.”

“Phi phi, sáng sớm đã nói nhảm. ” Trương Úc Giai cũng không để ý hai hốc âm u phía sau cô, trực tiếp làm không nhìn thấy dìu cô đi về trước, nhưng máu từ trong hốc kia chảy ra rất nhanh đã thấm ướt áo khoác trắng của mẹ nhỏ, màu đỏ lặng lẽ in trên màu trắng tuyết kia khỏi nói có bao nhiêu dọa người, Trương Úc Giai run run một cái đã định buông tay, nhưng lại sợ một cái phủi của cậu sẽ làm mẹ nhỏ Trần rơi vào tình cảnh bất phục, đành phải kiên trì đi về phía trước.

Mà mẹ nhỏ Trần dường như nhìn ra bất mãn của cậu, liền liếc mắt thổn thức nói: “Sao vậy? Cậu ghét bỏ dìu bộ xương già như tôi à, nói cho cậu biết, cậu cũng sẽ có ngày này.”

Trương Úc Giai cũng không phải để ý lời của cô, thậm chí cảm thấy như vậy mới xem như nhẹ nhõm một chút, cho nên đem máu dính trên tay xoa xoa lên người, tiếp tục nói: Chị đã bệnh thành như vậy còn không để mình nghỉ ngơi hai ngày sao, dù sao từ lúc em vào đây chưa bao giờ thấy chị xin nghỉ, chị thật keo kiệt với bản thân.”

Mẹ nhỏ Trần thở dài một hơi nói: “Đúng là trong đám chị em không có ai đối xử tệ với bản thân như tôi, nhưng tôi phải đi, không chừng lại loạn thành gì rồi đấy, gần đây không yên ổn a.”

Mẹ nhỏ Trần nói ra những lời này thật sự rất thấm thía sâu xa, có lẽ đúng như cô vừa nói, Trương Úc Giai không khỏi nghĩ đến cái trụ sở mua bán cơ thể người kia, không khỏi thở dài theo, nói: “Đúng vậy a, không yên ổn.”

Lát sau hai người tới cửa, mẹ nhỏ Trần lôi kéo cậu, nói: “Nhớ kỹ câu nói của mẹ nhỏ, bất kể lúc nào, cũng không được nhiều chuyện, bất kể cậu nhìn thấy gì cũng xem như không thấy.”

“A? ” Trương Úc Giai bị vẻ mặt nghiêm túc của cô làm cho khó hiểu, mà sắc mặt của mẹ nhỏ Trần cũng dịu đi, vỗ vỗ vai của cậu cười cười như bề trên, sau đó đi vào phòng.

Buổi chiều, Trương Úc Giai và Tô Văn cùng vào phòng mổ, đây là viêm ruột thừa cấp tính, coi như là tiểu phẫu.

Tô Văn không quái đản như cô gái khác, thái độ đối với Trương Úc Giai luôn có chừng có mực, làm việc khá thành thạo và thận trọng, không biết gì thì cô sẽ khiêm tốn hỏi, giải phẫu tiếp tục còn giúp cậu lau mồ hôi, động tác như vậy trong phòng mổ cũng coi như bình thường, nhưng Trương Úc Giai không chú ý tới, lúc ca mổ sắp kết thúc, cửa sổ phòng mổ đột nhiên xuất hiện một đôi mắt màu lam không có sức sống khiến cậu run rẩy, mặc dù biết đó là Trang Minh Thần, nhưng trong tiềm thức của cậu luôn liên hệ gã với Trương Úc Lê, hơn nữa không ngừng chồng chéo lên nhau, cuối cùng thành một người.

Sau khi kết thúc ca mổ, Trương Úc Giai ở trong phòng khử trùng gặp gã, vốn cậu định chủ động chào hỏi, nhưng vừa nghĩ tới chuyện ngày đó gã làm trước báo sau, không khỏi có chút chột dạ, mặc dù loại chuyện này trên lý thuyết mà nói cũng không sai, nhưng vẫn cảm thấy hành động không nhận ý tốt của người khác có bao nhiêu băn khoăn, cho nên miễn cưỡng đứng ở bên cạnh chỉ dám lướt qua nhìn gã.

Mà viên cầu nhỏ trong bụng cũng rất vui vẻ, luồn từ trên xuống dưới, giống như gặp người quen, mặc dù không đau, nhưng ít nhiều có chút ách, cho nên cậu đặt lên bụng, cũng không giống như cảnh cáo, chỉ giả vờ bụng khó chịu, mà khi cậu nhìn thấy ánh mắt của Trang Minh Thần dừng trên bụng mình, cậu liền lập tức đưa tay xuống dưới, sau đó cười nói: “Ngày hôm qua cảm lạnh, có chút tiêu chảy.”

Cầu Cầu nghe cậu nói như vậy, dường như rất bực mình, lập tức trở mình lộn nhào trong bụng cậu, làm Trương Úc Giai lảo đảo thiếu chút nữa ngã xuống đất, cuống quýt vịn bệ nước mới đứng vững, sau đó chỉ đợi đứng vững liền vỗ vào bụng quát: “Mày còn ầm ĩ nữa tao kéo mày ra.”

Trang Minh Thần thấy dáng vẻ hung dữ của cậu, cũng hơi có chút thích thú nói: “anh đang nói chuyện với phân sao?”

“Ai ầm ĩ thì tôi nói kẻ đó ” mặc dù Cầu Cầu khá đáng ghét, nhưng cuối cùng vẫn là từ bụng cậu đi ra, bị người khác ví dụ thành phân không khỏi quá quái dị.

“Nếu anh không nói, tôi còn tưởng anh nói chuyện với con của mình đấy.”

Trương Úc Giai bị gã nói như thế, nhất thời chột dạ nói: “Đùa à, tôi là đàn ông. ” dứt lời, cậu cảm thấy có chút không đúng, lập tức lại nói: “Nếu thật sự có đứa nhỏ, tôi liền xách nó ra ngoài đánh”.

Trang Minh Thần cũng không có ý định tranh cãi với cậu, vừa lau tay vừa giương đầu mày nói: “Hết giờ làm đi ăn cơm với tôi nhé, lúc này tôi tìm được một nhà hàng Tứ Xuyên chính tông.”

Trương Úc Giai vốn định đồng ý, dù sao cậu thích nhất chính là món cay Tứ Xuyên, nhưng vừa nghĩ tới A Lê ở nhà đã nấu cơm chờ mình, còn đồng ý với hắn là không chạy loạn, cho nên đắn đo nhiều lần, cậu mới nói: “Tối nay tôi có chút việc, cậu xem…”

“Chuyện gì? ” Trang Minh Thần dường như không hài lòng với cách nói của cậu, đôi mắt màu lam vạn năm bình tĩnh đột nhiên hiện lên một tia nghiêm khắc.

Trương Úc Giai trong lòng phát lạnh, ấp ủ hồi lâu rốt cục nói: “Còn không phải do em họ tôi tới sao, chắc nó đã làm xong cơm ở nhà chờ tôi, buổi sáng tôi đều ăn với nó.”

Trang Minh Thần nghe xong thì giãn mày, vẻ mặt dịu đi, nói: “Tôi đây sẽ không quấy rầy các anh, nhưng tan tầm anh nhớ chờ tôi, tôi có đồ muốn đưa cho anh.”

“A? ” Trương Úc Giai còn chưa kịp hỏi là cái gì, chỉ thấy Trang Minh Thần đã để lại cho cậu cái bóng lưng.