Ai Cứu Vớt Ai

Quyển 1 - Chương 41: Cơ hội



Khai giảng lớpmười hai , ánh nắng mặt trời chói chang , thời tiết giống như lửa đốtcộng thêm tâm tình nóng vội , thật sự làm cho người ta như ngồi trênđống lửa .

Bởi vì sắp bước vào giai đoạn cuối cùng , những đứatrẻ cuối cấp số khổ , cho dù là thời tiết nóng như vậy đi nữa thì bọn họ vẫn phải học vào hai tuần hè trước khi các em lớp 11 bắt đầu đến trường . Trong lớp học , trên đầu là hai chiếc quạt trần không có tác dụng gì , bên tai là tiếng giáo viên ru ngủ , trong không khí ngoài trừ hơi nóngcòn có mùi mồ hôi làm cho người ta khó có thể chịu được , tất cả tất cảmọi thứ đều làm con người ta bức bối , muốn tĩnh tâm học tập cũng khôngphải chuyện chỉ cần nói là có thể làm được .

Kết quả kỳ thi cuối năm trong trường không chỉ kinh động toàn bộ học sinh , còn kinh độngđến tất cả thầy cô giáo , trường học lần này có thể nở mày nở mặt dươngcao mày , ngẩng đầu nhìn trời một bận . Bởi vì trường học có Nam CungNguyên , cho nên hoàn toàn không lo lắng việc danh hiệu đứng đầu banKhoa học Tự Nhiên sẽ rơi vào tay ai . Lần này , cũng không khác gì , Nam Cung Nguyên lại đứng ổn định đứng đầu bảng , là trạng nguyên của toànbộ ban Khoa học Tự Nhiên .

Nhưng như vậy không đủ để gây nên náo động , người đáng kinh ngạc thật sự chính là , trạng nguyên ban Xã hộilần này không ngờ lại là Tả Ngôn Mặc của lớp 12 , không chỉ có văn trònđiểm , toán học tròn điểm , tổng Anh ngữ và tiếng Nhật cũng cao đến dạongười , hai trạng nguyên cùng ra từ một trường học . Khiến cho mấy dặmquanh đây bàn luận xôn xao . Trong trường học , Nam Cung Nguyên từ trước đến nay đều là bảo bối trong lòng thầy cô giáo , lời khen ngợi nhiềuđến không nói hết , quá nhiều vinh dự khiến Nam Cung Nguyên cảm thấytrên đầu gánh vác một quầng sáng nặng đến mức làm cậu ăn không tiêu .Còn Ngôn Mặc nhảy vọt trở thành nhân vật tiêu điểm được chú ý nhất trong trường học . Bởi vì thành tích hơn người , sự nghiêm túc của cô làmthầy cô giáo yêu thích , bất luận là trước kia cô không được giáo viênđánh giá tốt thì bây giờ đối với cô lại đặc biệt quan tâm , thêm việcqua kỳ thi trắc nghiệm đầu năm cô vẫn giữ vị trí đứng đầu bảng , điểmdẫn đầu vượt xa người thứ hai , lại càng đặt cô ở vị trí quan trọngtrong lòng thầy cô giáo hơn . Cũng còn bởi vì dáng vẻ nghiêm tốn khônggiải tạo của Ngôn Mặc làm cho hình ảnh của cô ở trong mắt đám bạn họccũng bay thẳng lên cao . Khen cô xinh đẹp , càng lúc càng trở nên lợihại hơn , ở trong lòng rất nhiều người , vòng nguyệt quế hoa khôi trường đã đổi chủ nhân mới , thậm chí có người còn nói cô và Nam Cung Nguyênmới là đúng với câu Kim đồng ngọc nữ , thế gian tuyệt phối.

Nam Cung Nguyên sắc mặt không tốt từ sân bóng rổ quay về khu nhà học , ÔnLĩnh và Tưởng Hàm đi theo phía sau . Ôn Lĩnh trao đổi ánh mắt với TưởngHàm , sau đó Ôn Lĩnh chạy lên bước song song cùng Nam Cung Nguyên :“Thật ra cũng chẳng có gì đáng tức giận đâu . Ngôn Mặc ưu tú như vậy ,có nam sinh thích cậu ta cũng không có gì kỳ lạ . Cậu không cần phải …vì chuyện này mà lo nghĩ trong lòng.”

Nam Cung Nguyên trừng mắt liếc nhìn Ôn Lĩnh một cái , không thèm nhìn cậu .

Tưởng Hàm chạy sang bên phải nói : “Chẳng phải cậu cũng như vậy sao , có rấtnhiều nữ sinh thích cậu , cũng đâu có thấy Tả Ngôn Mặc tức giận hay ghen gì đâu .

Mà lớp mười mới vào năm nay có mấy người , chất lượngvô cùng không tồi , cũng không kém gì cậu . Nguyên , nếu cậu không cốgắng địa vị đệ nhất Cỏ thảo khó có thể giữ được đấy”

“Tưởng Hàm , có phải cậu chán sống rồi hay không ?”

Nam Cung Nguyên tức giận vung đấm lên nhìn hai tên bạn không thể ngậm nổimiệng lại này . Vừa khai giảng đã có nhiều chuyện không hài lòng như vậy rồi , thời gian này thật sự khó có thể chịu nổi . Hai tên học đệ vừarồi dám trắng trợn ở trước mắt mọi người nhiệt tình thảo luận người xinh đẹp nhất trong lòng bọn nó là học tỷ Tả Ngôn Mặc , một tên trong đó còn ngượng ngùng thương lượng với hai tên khác làm thế nào để thổ lộ ,trong lúc nói chuyện bọn họ có nhắc đến Nam Cung Nguyên , nam sinh muốnthổ lộ kia có phần phiền não nói : “Nam Cung Nguyên học trưởng ưu tú như thế cũng thành trò cười , xem ra xác suất thành công của mình thật sựquá xa vời rồi” Lời này vừa nói ra , Nam Cung Nguyên bùng nổi ngay tạichỗ , may mà có Ôn Lĩnh ở phía sau kéo cậu lại , không những vậy cậu tacòn không màng sống chết bỏ vào một câu ; “Người ta cũng đâu có nói sai , cậu theo đuổi đã hai năm rồi , ngay cả một chút ánh sáng hi vọng cũngkhông thấy”

Tóm lại , với những nam sinh có ý với Tả Ngôn Mặc ,nữ sinh sẽ đả kích bằng cách : “Tả Ngôn Mặc người ta ngay cả Nam CungNguyên cũng chướng mắt , sao lại để ý mấy đứa mặt mày gian manh như mấyngười?” Còn nam sinh sẽ khinh thường nói với đám nữ sinh mê Nam CungNguyên rằng : “Đẳng cấp của mấy người kém xa Tả Ngôn Mặc , Nam CungNguyên sao có thể để ý đến mấy loại thô chi tục phấn được?”

TảNgôn Mặc và Yên Nhiên chậm rãi tản bộ quanh sân thể dục , học tập vẫnvội vã , tranh thủ lúc rảnh rối mới có thể đi dạo một chút . Mặc dù đãqua lập thu từ lâu , nhưng thời tiếp nóng bức vẫn chưa tiêu tan , điđược vài vòng , trên người đã có thêm một lớp mồ hôi . Lúc này những học trò trên sân thể dục , hoặc ít hoặc nhiều vẫn có người không tự chủđược đưa mắt nhìn về phía hai người bọn họ .

Yên Nhiên kéo cánhtay Ngôn Mặc cười hì hì nói “Ngôn Mặc à Ngôn Mặc , cậu phải thấy cáikhuôn mặt Du Chi Âm thối bao nhiêu ấy . Bây giờ người khác cũng chẳngbuồn để mắt đến đệ nhất mỹ nữ nữa , bây giờ thành thích của cô ta khôngtốt như cậu , tướng mạo không xinh đẹp hơn cậu , còn lấy cái cớ gì tranh Nam Cung Nguyên với cậu đây ? Không đúng , Nam Cung Nguyên đại soái cakhông cần cậu tổn hao sức lực sẽ tự động dâng mình tới cửa , ha ha .”

“Cậu nói linh tinh gì vậy” Ngôn Mặc vỗ mu bàn tay Yên Nhiên .

“Chẳng lẽ không đúng sao ? Ngôn Mặc , cậu nói cho mình biết cậu có bí quyết gì để trở nên xinh đẹp , thành tích tốt như vậy ?”

“Trời sinh”

“Này , cậu đừng có mà đả kích người ta chứ? Nếu thật là vậy , chẳng lẽ trước kia cậu luôn cố tình chôn giấu bản thân ?” Yên Nhiên chạy chậm đếntrước mặt Ngôn Mặc đi giật lùi nhìn cô , bắt đầu “ép hỏi” cô.

Ngôn Mặc không còn cách nào chỉ biết lắc đầu thật mạnh “Ờ , khi đó muốn bọc mình lại , bọc mình càng chặt càng tốt”

“Vậy còn bây giờ?” Ngôn Mặc nheo mắt lại , nhìn về phía sân bóng rổ cách đỏkhông xa , khóe môi như có chút ý cười làm cho khuôn mặt xinh đẹp của cô tỏa sáng “Mình muốn đánh cược xem mình có thể hạnh phúc hay không .”

Ngôn Mặc ôm một chồng bài thi đi ra từ văn phòng , tim đập nhanh hơn , côkhông thể không buộc chính mình dứng lại hít thở sâu hai cái mới tiếptúc bước đi . Thời gian tan học , có rất nhiều học sinh đi qua hành lang , có mấy người nhìn thấy Ngôn Mặc đều mỉm cười chào cô một cái . Thậtra , trong những người này phần lớn Ngôn Mặc chỉ quen mặt , còn rốt cuộc là ai thì cô cũng không rõ lắm . Ngôn Mặc tự biết quan hệ với mọi người của cô bây giờ phân ra hai kiểu , người thích cô sẽ gọi cách xử sựkhiêm tốn của cô là người đạm bạc , người không thích cô sẽ coi tínhcách lạnh nhạt của cô là thanh cao . Tóm lại , bất luận Ngôn Mặc làmđiều gì đều sẽ có người chửi bới và có người yêu thích .

Ngôn Mặc đi đến gần cửa lớp 7 , đứng một chỗ ngăn một nam sinh đúng lức đi ra :

“Phiền cậu gọi Nam Cung Nguyên của lớp cậu hộ mình được không ?”

Nam sinh kia chăm chú nhìn Ngôn Mặc không rời hồi lầu , do dự nửa ngày mới thử mở miệng hỏi : “Cậu là Tả Ngôn Mặc ?”

Ngôn Mặc gật đầu .

Nam sinh đột nhiên bày ra vẻ mặt như bừng tỉnh , sau đó chạy vào trong lớpkêu to một tiếng : “Nam Cung Nguyên , Tả Ngôn Mặc tìm !”

NgônMặc không ngờ được cậu ta sẽ giúp tìm người như thế , trước khi cô hếtngạc nhiên , nam sinh kia đã đi ra khỏi phòng học cười mờ ám với cô .Ngôn Mặc đứng ở bên ngoài , động tĩnh bên trong lớp không còn lớn , cómấy nam sinh bắt đầu ồn ào , trên cửa sổ cũng có thêm mấy cái đầu nhô ra xem náo nhiệt . Ngôn Mặc im lặng đứng tại chỗ chờ đợi , chỉ chốc látsau , Nam Cung Nguyên đã vội vàng chạy từ trong lớp ra.

Haingười mặt đối mặt , sắc mặt Nam Cung Nguyên ửng hồng , nhưng giữa haiđầu lông mày thì vẫn như đang cố áp chế tâm tình của mình . Hình nhưviệc nói chuyện với nhau trong khoảng cách gần như vậy đã là chuyện củabốn tháng trước , bốn tháng trước đột nhiên cô bất ngờ nói không muốnnhìn cậu , sau đó thật sự không nhìn đến đậu nữa . Bốn tháng , mỗi khihai người vô tình đụng nhau , Ngôn Mặc luôn Nam Cung Nguyên hơi mỉm cười với cô , sau đó giống như những gì bọn họ hẹn trước , cậu sẽ rời khỏitầm mắt của cô ngay lập tức . Một người kiêu ngạo như vậy , phải mangtâm tình như thế nào để chấp nhận một yêu cầu bốc đồng , thất thường như ‘không muốn nhìn thấy cậu” chứ?

“Bài thi của lớp các cậu”

Ngôn Mặc đem một chồng bài thi tiếng anh đưa cho Nam Cung Nguyên . Nam CungNguyên yên lặng nhận lấy , thần sắc trên mặt đã bình tĩnh trở lại : “Chỉ có vậy sao?”

“Ừ” Ngôn Mặc ôm bài thi của lớp mình vào tronglòng “Yên Nhiên nói cuối tuần ra ngoài chơi , muốn hỏi xem cậu và ÔnLĩnh có thể đi hay không”

“Hả?” Đột nhiên được mời khiến Nam Cung Nguyên không kịp phản ứng .

“Không rảnh sao ?”

“Có , có” Nam Cung Nguyên trầm ngâm “Cậu , cũng đi chứ?”

“Ừ , nếu không có việc gì , thì hết tiết học thêm thứ 7 sẽ đi” Ngôn Mặcthản nhiên nở nụ cười , thoáng gật đầu nói “Vậy tôi đi trước , tạm biệt”

Ngôn Mặc đi rồi , Nam Cung Nguyên lập tức bị một đám nam sinhbao vậy lại , Tưởng Hàm chỉ thiếu điều không nhảy lên người cậu “Coi như là mây rẽ trăng tỏ rồi đấy , ha ha” Ban đầu trên mặt Nam Cung Nguyêncòn cứng đờ , một tay cầm tập bài thi , một tay đẩy đám người ra hai bên quay về lớp , nhưng càng bước đi nụ cười càng lớn , ngày càng không thể che dấu , Ôn Lĩnh đột nhiên xuất hiện đi bên cạnh cậu “Vui đến chết rồi , tiểu tử , đừng giả vờ nữa”

“Giả vờ cái gì , mình đâu có giả vờ”

“May mà cậu thật sự có thể nhẫn nại lâu như vậy , mình còn tưởng rằng thờigian mấy tháng này đã làm hao mòn sạch sẽ lý trí của cậu rồi nữa đấy”

Nam Cung Nguyên chậm rãi phát bà thi , ngoài miệng không chút để tâm nói“Ai nói mình bỏ cuộc , mình chỉ là thay đổi phương pháp . Cô ấy khôngthích , mình sẽ không miễn cưỡng”

“À… tạm thời nhận nhượng vì lợi tíc toàn cục”

Nam Cung Nguyên nhếch mép một cái , không muốn giải thích nhiều .

Ôn Lĩnh tiếp tục cười nói “Được rồi , cậu cứ chờ mong chuyến đi chơi cuốituần này đi . Cơ hội lần này là từ trên trời rơi xuống , cậu phải nắmcho chắc vào”

“Này , hình như cậu cũng phải đi đấy”

“Đúng , nhưng mà có phải mình theo đuổi bạn gái đâu”

Chuông vào học vang lên , Nam Cung Nguyên yên vị quay về ghế ngồi , chỉ vì một câu nói của Ngôn Mặc , vẻ lo lắng trong mấy tháng qua đã hoàn toàn được quét sạch , ngay cả Lão yêu làm cho người ta không vừa mắt lúc này cũng không khiến cậu chán ghét nữa . Tâm tình của cậu hiện tại rất muốn cahát , làm gì cũng đặc biệt thư thái . Chỉ có điều , từ hôm nay trở đicậu phải bấm từng ngón tay qua ngày , thật hi vọng cuối tuần tới sớm hơn một chút. Thời điểm tan học , Nam Cung Nguyên đấu tranh tư tưởng rấtlâu , lảng vãng mãi ở ngoài lớp 12 , cuối cùng quyết định chờ Ngôn Mặc ở dưới tàng cây ngô đồng ngoài cổng trường . Mặc dù trong lòng rất mâuthuẫn , nhưng cậu đã tĩnh mịch lâu như vậy rồi , hôm nay vất vả lắm mớinhìn thấy chút ánh sáng , nếu không có hành động gì , thì thật có lỗivới bốn tháng u ám kia của mình.

Nam Cung Nguyên vẫn dáng vẻ vai khoác túi sách , đút tai nghe điện thoại , dáng người cậu thuộc dạngnam sinh hơi gầy , nhưng lại có thân hình rất cao , vô cùng cao ráo ,cho dù chỉ mặc bộ đồng phục đơn giản trên người trông cậu vẫn hấp dẫnánh nhìn . Ánh mắt của Nam Cung Nguyên tập trung tìm kiếm trong đámngười , có hai nam sinh lớp 8 đi qua cậu , cậu cũng không để ý gì .Nhưng không ngờ hai nam sinh này nghĩ cậu đang nghe nhạc , giọng nóicũng không có ý nhỏ xuống “Cậu xem , đây chẳng phải là Nam Cung Nguyênsao ? Cậu ta lại đang chờ Tả Ngôn Mặc à?”

“Xem ra là vậy , thậtsự là không có lòng tự trọng , bị từ chối lâu như vậy rồi không từ bỏ ,mình nghĩ Tả Ngôn Mặc đã chán chết từ lâu rồi . Tưởng bộ dạng đẹp traimột chút là giỏi , cũng chẳng phải tất cả nữ sinh đều thích hắn”

“Đúng vậy , nếu đồng ý thì đã đồng ý từ lâu rồi , còn chờ tới bây giờ làm gì?”

Nam Cung Nguyên hoàn toàn không nghe nhạc , lời của bọn họ cậu đều ngheđược rõ ràng . Máu trong người lập tức vọt lên đỉnh đầu , tay Nam CungNguyên vô thức nắm chặt lại , khớp xương kêu lên răng rắc , ngay cảnhững đường mạch máu màu xanh trên mặt cũng có thể nhìn thấy rõ ràng .Bọn họ từ đầu đến cuối đều không hiểu gì hết , có điều kiện gì để bànluận về cậu !

“Nam Cung Nguyên ?” Nam Cung Nguyên ngẩn ra , lúclấy lại tinh thần liền phát hiện ra Ngôn Mặc đã đứng trước mặt mình từlúc nào . Ổn định lại tâm tình , Nam Cung Nguyên nở nụ cười tươi nhất ,nói : “Tan rồi à?”

“Ừ , giáo viên dạy hơi quá giờ một chút” Ngôn Mặc lơ đãng nhìn theo bóng lưng hai nam sinh đi xa dần kia , mở miệngnói “Chúng ta đi thôi”

“Được , đi?”

Nam Cung Nguyên cảm thấy trái tim của mình bắt đầu hoạt đông vượt quá sức của mình .

“Không phải cậu đang đợi tôi sao ?”

“Không phải … à … phải …. ừm … quay về quán bar sao?”

“Không phải , tôi quay về nhà trọ”

Hai người sóng vai bước đi , mái tóc dài của Ngôn Mặc thoải mái buộc thànhđuôi ngựa , khuôn mặt nhìn nghiêng xinh xắn hoàn mãi , trên mặt cô vẫnlà biểu tình lạnh nhạt , hoàn toàn không nhìn ra tâm tư của cô một chútnào . Lúc hai người bọn họ đi qua trạm xa liền nhìn thấy hai nam sinhban nãy đang đợi xe , Ngôn Mặc thấy lúc Nam Cung Nguyên nhìn bọn họ cóchút nín nhịn .

“Sau này tôi sẽ chú ý không ra muộn .”

Giọng của cô không lớn không nhỏ , tới gần hai nam sinh kia chắc đã nghe được .

Còn Nam Cung Nguyên đương lúc Ngôn Mặc vừa dứt lời , đôi mắt đẹp lập tức trợn to .

“Ngôn Mặc … cậu thay đổi rất nhiều … Vì sao? Tôi có chút không hiểu?”

Ngôn Mặc nghiêng đầu , sắc nắng vàng ấm áp phủ trên gương mặt trắng nõn củacô , khiến khuôn mặt không có biểu cảm gì của cô trở nên sinh động hơn , môi cô như chứa đựng ý cười , Nam Cung Nguyên không dám chắc chắn ,nhưng lại chìm đắm bên trong sự yên bình này .

Ngôn Mặc nhẹgiọng nói : “Bởi vì có người nói , tôi hẳn phải thi vào trường đại họctốt nhất cả nước . Cho nên , tôi muốn cố gắng”