Ai Cứu Vớt Ai

Quyển 1 - Chương 34: Hẹn ước



Cảm giác tập trung hết tinh thần vào học tập thật sự là vô cùng phong phú . Ngôn Mặc chưatừng cảm nhận được cuộc sống có thể thoải mái như thế . Không phải làmviệc , không cần để ý tới tiền cơm tháng này ở đâu ,không cần lo lắngviệc sức lực cạn kiệt . Đối với Ngôn Mặc mà nói cuộc sống như vậy thậtsự là xa xỉ . Cho nên , cô cũng đặc biệt quý trọng mỗi một cơ hội họctập . Thật ra , cô cũng rất muốn biết nếu bản thân sử dụng hết trăm phần trăm tinh lực , cuối cùng có thể có được thành tích như thế nào .

Học bù vào kỳ nghỉ đông đối với học sinh lớp 11 mà nói quả là tàn khốc .Nhất là khi bước trên con đường gió bắc thổi ào ào răng nanh run lên rồi nghĩ đến những học sinh không cần đi học đang nằm trong chăn ấm đệm êm .

Ngôn Mặc tới trường tự học từ rất sớm . Bời vì có đầy đủ thờigian , bây giờ cô không cần phải thức đêm nữa , cho nên tinh thần mỗingày đều rất tốt .

"Hôm nay cậu đến lúc mấy giờ vậy ?" Tiểu Nhãthở hồng hộc chạy vào phòng học , vừa đổ người xuống bàn thì tiếngchuông vào học liền vang lên . "Không sớm lắm , khi mình tới cũng chỉcòn vài người chưa đến . Làm sao vậy ?"

Ngôn Mặc nâng kính mắt lên , gập sách tiếng anh lại , lấy sách bài tập vật lý ra

"Làm bài tập xong chưa?"

"Trời , vì sao học văn còn phải làm lý cơ chứ? Mau , cho mình mượn chép."Tiểu Nhã chán nản cầm cuốn vở Ngôn Mặc đưa bắt đầu mải miết chép .

Ngôn Mặc nhìn dáng vẻ vội vội vàng vàng chép vài của Tiểu Nhã thì nhịn không được cười thầm , cuộc sống nếu mãi có thể vô lo vô nghĩ như vậy thì tốt rồi.

Ngôn Mặc nhìn ra phía ngoài cửa sổ , sương mù bên ngoài mù mịt , không nhìn rõ cảnh vật ngoài đó , nhưng cô biết bên cửa sổ đốidiện chính là lớp của Nam Cung Nguyên . Đột nhiên cô nghĩ đến khuôn mặtanh tuấn luôn có vẻ căng thẳng mỗi khi ở trước mặt cô kia , còn cả vẻbối rối úp úp mở mở của cậu khi nói chuyện với cô vào hôm trước . Tất cả lại vô tình trở thành nguồn suối giữ cho tâm tình cô vững vàng . Cảmgiác thế này rất kỳ quái , trong lúc nhất thời Ngôn Mặc vẫn không thểnào thích ứng được . Nhưng cô biết rõ ràng bản thân mình đối với lần này đã không còn kháng cự hay hoang mang nữa . Chuyện của cô ở trước mặtcậu ta chắc chắn đã lộ ra hết rồi , điều này trái lại còn khiến cô cảmthấy rất an tâm , lo lắng sợ hãi trước kia đều được lắng xuống . Mà sựbao dung của cậu , sự an ủi của cậu ta , sự yêu thích của cậu làm choNgôn Mặc không thể liệu trước được , cô vẫn cho rằng cậu sẽ lùi bướcthậm chí sẽ tránh né , nhưng cậu lại tiếp nhận nó , chấp nhận một NgônMặc chân thật nhất , còn dùng hết khả năng dùng tất cả biện pháp đem đến sự che chở ấm áp cho cô , làm cho tất cả những thứ lạnh lẽo không thểxâm nhập cô .

Ngoại trừ chuyện của anh Bạch Đạm , nó giống nhưmột viên đá nhỏ cứng đầu , bám chặt ở trong lòng cô . Cũng may , gần đây anh Bạch Đạm phải ra ngoài làm việc , như vậy cũng vừa vặn có thể chomọi người một khoảng thời gian yên bình trong kỳ quá độ . Lúc này , bêntai truyền lại tiếng thầm thì của Tiễu Nhã : "Mình thật sự không hiểunổi , vì sao một đề bài mình không tài nào nghĩ ra, cậu lại thoải máigiải quyết nó ? Ngôn Mặc , cậu thật sự không muốn học ban Tự nhiên à?"

Tiểu Nhã vừa chép vừa cảm thán , phương pháp giải bài của Ngôn Mặc hoàn mỹ khiến người ta vừa đọc vừa than lên .

"Mình thích học văn , biết cách giải đề không có nghĩa là mình thích giải đề."

Ngôn Mặc thù hồi tầm mắt giải thích

Tả Ngôn Mặc không hối hận bất cứ chuyện gì mình làm , ít nhất là trong năm cao trung là như vậy .

Cường độ học bù trong kỳ nghỉ đông rất lớn , thậm chí có thể là nhanh hơn sovới tiến độ đi học trong ngày thường . Thầy cô giáo trong trường hoàntoàn không có ý định giảm bớt thứ gì , lịch dạy học giống như ngựa chạytrên đồng bằng , cường độ dạy học cao đến mức học sinh cảm giác giốngnhư không có kết thúc.

Hết tiết học , trong lớp học bắt đầu ầm ĩ hơn , nguyên nhân cũng vì phần lớn là nữ sinh , bên tai tràn ngập tiếng kêu la cao độ , Ngôn Mặc phải bịt tai lại mới có thể tập trung tinhthần phân tích đề bài . Cho nên cô không cảm giác được xung quanh có gìthay đổi , mãi cho đến khi Tiểu Nhã dùng khủyu tay huých cô , cô mới kịp nhận ra không khí trong lớp học có chút kỳ lạ .

Ngôn Mặc khônghiểu gì ngẩng đầu lên , phái hiện rất nhiều đôi mắt mang theo đủ kiểuhàm ý nhìn về phía cô , tiếng ồn ào cũng nhỏ xuống hơn . Một vài ánh mắt lộ liễu , một vài ánh mắt lại giấu diếm , nhưng tất cả đều có một điểmgiống nhau đều là ngờ vực cùng ghen tị . Đây là ánh mắt Tả Ngôn Mặc đãvô cùng quen thuộc .

"Cửa sau , có người tìm cậu."

TiểuNhã nhỏ giọng ghé vào tai Ngôn Mặc nói , Ngôn Mặc thuận theo quay đầulại , quả nhiên phát hiện Nam Cung guyên đang đứng ở phía cửa sau . NamCung Nguyên nhìn thấy Ngôn Mặc quay đầu lại , lập tức dùng tay ra hiệu , ý bảo cậu có chuyện tới tìm cô.

Như thế vừa vặn làm cho nhữngđiều nghi ngờ được xác định , không khí trong lớp học quỷ dị đếm mức làm cho người ta không chịu nổi . Ngôn Mặc nhanh chóng đứng lên , khôngbuồn liếc ngang liếc dọc , thần thái tự nhiên đi ra khỏi phòng học ,thuận tiện còn đóng cửa sau lại .

Trong một thoáng , hành lang và phòng học bị ngăn cách bởi một cánh cửa , những tiếng ồn ào kéo theo cũng biến mất.

Trên hành lang , gió lạnh giống như con rắn nằm phục sẵn , từ bốn phương tám hướng luồn vào trong áo Ngôn Mặc , thật đúng là không phải lạnh bìnhthường.

Ngôn Mặc rụt rụt cổ , thoáng cau mày nhìn Nam Cung Nguyên , im lặng không nói chờ cậu mở miệng .

"Bởi vì chiều tôi phải đi tập luyện , cho nên chỉ có thể tìm cậu vào lúcnày." Không xác định được sự xuất hiện bất ngờ của mình có gây phiềnnhiễu cho Ngôn Mặc hay không , Nam Cung Nguyên liền giải thích trước .

Không đợi Ngôn Mặc mở miệng , cửa phòng học đã mở ra , hai người vô cùng ăn ý im lặng , chờ nữ sinh mở cửa kia đi ra từ bên trong , giả vờ lơ đãngđưa mắt nhìn về phía bọn họ , sau đó thoải mái đi về phía hàng hiên bênphải.

Chờ khi cô gái kia đi rồi , Ngôn Mặc lại đem lực chú ý tập trung trên người Nam Cung Nguyên , tiếp tục đề tài , hỏi : "Có chuyệngì sao ?"

"À , là thế này , hai hôm nữa dàn nhạc của trường họcchúng ta sẽ tham gia một buổi diễn văn nghệ trong thành phố , tôi là tay violin chính của dàn nhạc . Đề nghịlần trước tôi nói cậu còn nhớ không?"

Nam Cung Nguyên nghiêng người nhừơng đường cho bạn học ở phía sau muốn bước vào trong lớp , trên mặt lộ ra một chút biểu tình mấtkiên nhẫn . Ngôn Mặc nhìn hết tất cả và mắt , cô đột nhiên cảm giác được một chút biểu tình nho nhỏ này vô cùng có ý tứ , cậu đang để lộ một vẻmặt riêng biệt trước mặt cô khi có những người khác , cô rất khó tưởngtượng ra cậu ở trong mắt người khác sẽ như thế nào .

Nhưng mộtbiểu tình lơ đãng ban nãy đã nhanh chóng làm cô liên tưởng ra Nam CungNguyên trong mắt mọi người - mặc dù khiêm tốn , nhưng cũng không phảimột người dễ dàng trở thành bạn bè thân thiết , trong xương cốt vẫn rấtcao ngạo .

Ngôn Mặc gật đầu đáp : "Nhớ rõ"

"Hay là đếnchúc mừng buổi biễu diễn hôm đó đi . Cậu có thể tới xem biểu diễn , chắc cũng không tệ lắm , diễn xong rồi còn có rất nhiều thời gian , chúng ta có thể cùng đi ăn cơm chẳng hạn , cụ thể để hôm đó nói sau , ừm , hômđó là thứ bảy , được nghỉ." Nam Cung Nguyên rất nghiêm túc nói kế hoạchra một lần , đặc biến nhấn mạnh "thứ bảy" và "được nghỉ" . Đương nhiên , để người con gái mình thích nhìn thấy một mặt tỏa sáng của mình cũng là cơ hội để tạo hình tượng tốt của bản thân , Nam Cung Nguyên biết NgônMặc thích âm nhạc , liền đánh trúng tâm lý này , muốn đạt điểm tốt nhờviệc này.

Ngôn Mặc nghe xong , rất thẳng thắn nói : "Được , tôi hiểu rồi , nhưng mà..."

"Mà sao?" Nửa câu đầu nghe xong khiến cậu mở cở , nhưng biển chuyển sau đólập tức khiến Nam Cung Nguyên mới vừa thả lỏng liền bất an .

"Phải có vé , tôi không biết phải đi đâu mua nữa..."

"Thật ngại , mình quên đưa," Nam Cung Nguyên lập tức lấy một tấm vé âm nhạctừ trong túi áo , nói "Tôi đã giúp cậu chuẩn bị trước rồi . Cậu chỉ cầntới là được"

Thì ra là vấn đề vé vào cửa , Nam Cung Nguyên thởphào nhẹ nhõm , vẻ mặt khẩn trương cuối cùng cũng thả lỏng xuống , lộ ra nụ cười vui vẻ. chiếc răng khểnh như ẩn như hiện . Không biết vì sao ,Ngôn Mặc vừa nhìn thấy cậu cười như vậy liền cảm thấy rất không được tựnhiên , nhưng lại có cảm giác rất thư thái . "Tôi sẽ đến đúng giờ . Bâygiờ có chuyện gì nữa không , tôi đi vào trước được chứ?"

"Hết rồi . Đến hôm đó gặp."

Nam Cung Nguyên nhìn Tả Ngôn Mặc quay về lớp học , sau đó mới xoay người rời đi .

Ngôn Mặc quay lại lớp học , không để ý tới những ánh mắt kỳ quái chiếu vàomình , Ngôn Mặc cẩn thận cất tấm vé vào trong túi sách . Dường như cóchút lo lắng , Ngôn Mặc xác nhận lại một lần nữa , lúc này mới cất túivào trong ngăn bàn .

Nói đến việc mừng sinh nhật , ngoại trừ cha và mọi người chúc mừng sinh nhật cô ra , cô chưa từng trải qua sinhnhật cùng ai , cũng không có người nào muốn chúc mừng sinh nhật cùng TảNgôn Mặc .

Ngôn Mặc nhìn cửa sổ thủy tinh đọng đầy hơi nước ,nhẹ nhàng dùng ngón tay vẽ lên cửa kính hai đường cong xuống phía dưới , lại vẽ một đường lên cong phía trên , một khuôn mặt tươi cười hiện ratrên cửa sổ . Ngôn Mặc nhìn vào nó , giống như bị nụ cười của nó cuốnhút , cuộc sống có thể vẫn có một mặt làm cho người ta chờ mong . NgônMặc quay đầu lại bắt đầu viết lời giải cho bài thi số học ban nãy.

Bình thường không cảm thấy gì , nhưng có lẽ cường độ học bù trong ngày nghỉđông quá lớn , một ngày qua đi cô cũng cảm thấy tinh thần không được ổnđịnh .

Ngôn Mặc dọn dẹp chồng bài thi thầy cô giáo giao về nhà , chuẩn bị quay về quán bar sớm một chút , sau đó ở trong căn phòng nhỏấm áp nghiên cứu chúng.

"Ngôn Mặc này , vừa rồi Nam Cung Nguyêntìm cậu có chuyện gì không ?" Tiểu Nhã cũng coi như là có tính nhẫn nại , nhịn một ngày cuối cùng cũng không nhịn nổi nữa.

Ngôn Mặc mộtbên vuốt lại bài thi , kép vào trong sách , một bên không để ý lắm nói : "Không có gì , chỉ là chuyện diễn văn nghệ thôi." "À." Tiểu Nhã nghĩ có thể tìm ra một chút sơ hở trên mặt Ngôn Mặc , nhưng Ngôn Mặc là cao thủ "mặt không đổi sắc" , cho nên cô cũng chỉ có thể vô vị bỏ qua .

Đột nhiên Ngôn Mặc nhìn chằm chằm vào bọc sách của mình , không có bất cứ động tác nào.

"Sao vậy ?"

"Giữa trưa lúc mình không có ở đây , có người nào tới chỗ mình hay không?"

Ngôn Mặc căng từng ngăn đựng trong túi ra , bên trong không có gì . Tiểu Nhã nhíu mày nhớ lại một chút , lắc lắc đầu nói ; "Lúc mình ở đây thì không có , sau đó mình đi tìm Yên Nhiên , đoạn thời gian đó thì mình cũngkhông biết . Làm sao vậy ?"

Ngôn Mặc lặng lẽ kéo khóa túi lại ,sắc mặt nhìn ra vẫn như thường , nhưng đến lúc đứng dậy trên khuôn mặtbình tĩnh lại hiện lên một nét giận dữ .

"Cậu ... không có saochứ?" Mặc dù Ngôn Mặc không nói gì , nhưng Tiểu Nhã vẫn nhạy bén cảmgiác được Ngôn Mặc không đúng lắm , cô giữ chặt tay áo Ngôn Mặc lại , mở miệng hỏi.

"Có lẽ là mình sơ ý , để quên thứ gì đó ở nhà .Không có gì lớn." Ngôn Mặc nâng kính mắt , quay đầu nhìn Tiểu Nhã cườinói "Đi thôi . Cùng nhau về."

Trong chớp mắt nghỉ đông học bù đã trôi qua hơn phân nửa , ngày hẹn kia cũng càng ngày càng gần . Mấy ngày này , Yên Nhiên chạy tới lớp Ngôn Mặc buôn chuyện với hai cô bạn , nhắc tới chuện đội diễn văn nghệ của trường đi biểu diễn .

Ngôn Mặc làm bộ vô tình nghe , trong lòng đã biết đại khái .

Lần này đám Nam Cung Nguyên lấy đàn vionlin là chủ diễn . Lúc biểu diễn cóđoạn cậu ta độc tấu . Nghe Yên Nhiên nói vé vào lần này vô cùng ăn khách , rạp hát ban đầu vốn không chọn rạp hát lớn , chủ yếu và bởi vì nghĩngoại trừ những học sinh trong trường , chắc cũng không có quá nhiềungười chú ý . Nhưng lại không ngờ tin tức vừa ra lại có được sự hưởngứng không tệ lắm trong cộng đồng , điểm này đúng là ngoài dự đoán củamọi người.

"Vé bán hết rồi sao ?"

Tiểu Nhã hấp tấp hỏi Yên Nhiên , trong mắt lóe ra ánh sáng mong chờ.

"Bán hết từ tám trăm năm trước rồi , cậu còn mơ tưởng hão huyền cái gì." Yên Nhiên lườm cô một cái.

"Sao cậu không nói cho tụi mình sớm hơn?"

"Nói sớm cũng vô dụng , đám tụi mình cũng chẳng có được vé nào . Mình cònchẳng tài nào xen vào nổi một suất , vừa vào đã bị mấy cái tay cái chânnhanh chóng cướp hết rồi."

"Ai, kỳ này không được xem rồi" Tiểu Nhã ca thán .

Ngôn Mặc từ đầu đến cuối chỉ nghe hai người nói chuyện , không mở miệng chút nào đột nhiên rất nghiêm túc nhìn Yên Nhiên , hỏi : "Có thể mua được vé không , Một tờ cũng không có sao ?"

Yên Nhiên lặng đi một chút , sau đó rất nhanh quay lại cười nói : "Sao vậy , tên nhóc Nam CungNguyên đấy không đưa vé cho cậu sao ?"

Ngôn mặc sửng sốt , chuyển tầm mắt sang chỗ khác , ho nhẹ hai tiếng nói : "Ừm.."

"Mình thấy cậu ta là người đầu tiên cướp được vé mà , còn là chỗ xem tốt nhất nữa . Mình đoán là cậu ta sẽ tặng cậu . Tên nhóc đấy gần đây tập luyệnrất chăm chủ đấy." Yên Nhiên ngầm đấy hàm ý quan sát vẻ mặt hơi có phầnxấu hổ của Ngôn Mặc , hiếm thấy a , phản ứng của Tả Ngôn Mặc không giống như trước đây .

Tiểu Nhã ở một bên vốn không hiểu gì nhìn haingười ngươi một câu ta một câu , đột nhiên , cô tỉnh ngộ . "A , mìnhbiết rồi . Ngôn Mặc , khó trách hôm đó cậu nói..." Tiểu Nhã đột nhiên mở to hai mắt , không chắc lắm hỏi "Có người trộm vé của cậu ?"

Ngôn Mặc không phủ nhận , đôi mắt xinh đẹp giấu trong hàng lông mi dài ,trong mắt ẩn chứ vẻ không vui : "Mình không chắc lắm , nhưng vé khôngthấy đâu nữa."

Yên Nhiên nhìn quanh bốn phía , nữ sinh nào đậpvào mắt cũng cảm thấy đáng nghi , dù sao đi nữa nói tình huống bị ngườikhác đố kỵ bây giờ của Ngôn Mặc , bị người ta giở trò không phải làkhông thể.

"Cậu nói với cậu ta chưa?"

"Không có . Mình không muốn nói cho cậu ta biết."

Nếu tấm vé kia thật sự quý gián hư vậy thì cho dù là bị người khác lấy mất đi chăng nữa , Ngôn Mặc cũng cảm thấy áy náy .

Yên Nhiên trầm ngâm một chút , suy nghĩ nói : "Như vậy đi , mình sẽ giúp cậu hỏi xem."

"Cám ơn."

"À há , có phải đã thuận lợi rồi không ?" Yên Nhiên đột nhiên ghế sát vàoNgôn Mặc , cười híp mắt nhỏ giọng nói "Cậu tính thay đổi ý định sao ?"

"Có thể đi"

Ngôn Mặc nhíu mày , ngón tay dài nhỏ vuốt qua môi , sau đó cười lên với côbạn . Yên Nhiên sững sờ nhìn cô vuốt môi khẽ cười , khoảng khắc vừa rồi , khuôn mặt của Ngôn Mặc tại sao lại xinh đẹp động lòng người đến vậy .

Là ảo giác sao ?

Đến ngày biểu diễn , Ngôn Mặc nhận được điện thoại của Yên Nhiên , cônói cô cướp được một vé của một nam sinh trong đoàn biểu diễn , bảo Ngôn Mặc đến cổng rạp hát đợi mình.

Ngôn Mặc vui vẻ đồng ý.

Nhưng mà trong lúc cô gần đến cửa , lại có một chuyện lớn xảy ra.