Ai Còn Chờ Ai Giữa Mùa Hoa Nở

Chương 47: Chân tướng



Lê Khanh Thần đã thực sự đi rồi, đi trước thời gian đã định. Đầu tiên cô tới nhà Dung Nham kể lại mọi chuyện, dương đông kích tây,rồi cố ý gọi điện cho Diệp Mộc, tung hỏa mù. Cô ta đã tính toán đúng,Diệp Mộc sẽ vì cú điện thoại mà đi tìm Tề Ngải Ức, như vậy cô ta sẽ cóthời gian để rời đi. Hoặc giả còn hơn thế, vé máy bay của cô ta vốn dĩlà ngày hôm nay, ngay từ đầu tất cả đã nằm trong kế hoạch của cô ta. Nếu Diệp Mộc đồng ý giúp cô ta đẩy Tề Ngải Ức đi là tốt nhất, còn nếukhông, giống như bây giờ, cô ta vẫn có thể ra đi một cách thuận lợi.Người phụ nữ này...!

Diệp Mộc mất ngủ cả đêm, dậy rửa mặt, chỉnh đốn lại trang phục mộtchút, đang thay giày chuẩn bị rời khỏi nhà thì chuông cửa vang lên. LàDung Nham đến đưa đồ ăn sáng.

"Chào buổi sáng!" Tinh thần anh vô cùng tốt. Diệp Mộc nhảy lò cò ramở cửa, rồi nhảy lò cò trở lại, ngồi xuống, mặt cúi thấp: "Chào!" DungNham nghe giọng nói cô có nét khó chịu, xoa xoa vào đầu cô: "Làm sao thế tiểu quái thú, tối qua mất ngủ à?" Diệp Mộc xoay đầu tránh bàn tay anh. Anh càng cảm thấy kỳ lạ bật cười: "Vẫn còn tức vì chuyện hôm qua à?"Vừa nói anh vừa cúi người, ghé sát vào tai cô trêu chọc: "Gọi anh làanh... Anh sẽ cho em."

"Tránh ra!" Cơn tức giận của Diệp Mộc cuối cùng bộc phát, cứ ngẩng đầu hét lớn với anh: "Anh phiền phức quá!"

Dung Nham khựng lại: "... Tiểu Mộc, em sao vậy?" Một chân chưa đi tất của Diệp Mộc vẫn để trên sàn nhà, vụt một cái cô đứng dậy, chau màynói: "Lê Khanh Thần đi rồi."

"Cô ta đi thì làm sao nào?" Dung Nham cũng cau mày lại vẻ không vui."Em tức tối cái gì với anh chứ? Vừa mới sáng sớm, ai đã chọc giận emrồi?"

Diệp Mộc cũng không giải thích được tại sao lại như vậy, chỉ là tốihôm qua, quay ngang quay ngửa, trong đầu lúc nào cũng là dáng vẻ cúi đầu buồn bã ấy Tề Ngải Ức, vừa nhìn thấy Dung Nham tinh thần rất tốt, cô có một cảm giác kỳ lạ không thể diễn tả bằng lời, cũng giống như... vốn dĩ phải là Dung Nham gánh chịu sự trừng phạt, bây giờ lại là anh trai côphải chịu.

"Em xin lỗi, là em không đúng." Diệp Mộc cúi đầu. "Anh không chọcgiận gì em cả... Em xin lỗi, không phải em cố tình nổi nóng với anh."

Dung Nham không nói gì, đẩy vai cô, bảo cô ngồi xuống. Anh quỳ xuốngtrước mặt cô, cầm chiếc tất vứt một bên lên, xỏ vào chân cho cô: "TiểuMộc!" Anh ôm bàn chân cô, đặt lên đầu gối mình, thắt dây giày cho cô."Anh biết là em đang tức giận điều gì. Nếu như anh sớm biết sẽ gặp em,sẽ có ngày hôm nay thì ngày trước anh chẳng bao giờ nhìn ai, cứ yên tâmmà đợi em. Nhưng đáng tiếc không phải là như vậy. Vì chuyện này mà anhđã suy nghĩ rất nhiều, nhìn thấy em vì những chuyện trước kia của anh mà bị tổn thương, rời xa anh, anh còn buồn hơn em, bởi vì những điều đóđều là do một mình anh gây ra, anh thật đáng trách. Nhưng anh sẽ dùngtất cả mình có thể để bù đắp cho em, chứ anh còn biết làm nào nữa đây?"

Tất và giày đều đã đi xong, anh nhẹ nhàng đặt xuống, ngẩng lên nhìn cô: "Tiểu Mộc, em nói đi, anh còn có thể làm gì nữa đây?"

"Em không hề có ý trách anh!" Diệp Mộc khổ sở giải thích. "Chỉ làem... nhìn thấy Tiểu Tề buồn bã như vậy, trong lòng em cũng rất buồn."

"Không sao cả!" Dung Nham mỉm cười, đứng dậy nói: "Được rồi, anh đi trước đây, em nhớ phải ăn sáng đấy."

"Này! Anh đừng đi mà!" Diệp Mộc vội vã đứng dậy. "Ở lại cùng ăn với em! Em đi gọi mẹ và Tiểu Tề."

"Không, anh đi tìm người điều tra xem rốt cuộc Khanh Thần đi đâu, bao giờ có tin, sẽ gọi cho em."

Cửa vừa đóng, Diệp Mộc lại ngồi phịch xuống bên cạnh chiếc tủ giày,ngẩn người, vẻ mặt không chút cảm xúc. Tề Úc Mỹ Diễm lúc này bước từtrong phòng ra, đang đắp mặt nạ, lên tiếng hỏi: "Đi rồi à?"

"..."

"Con ấy, từ nhỏ đã có cái tính ấy, hễ có điều gì đó buồn bực là lậptức thấy ai cũng cắn bừa. Nhưng mà cũng đúng, Dung Nham nó cũng nên hiểu một chút, thử một chút mùi vị ấy, không mai kia lấy về rồi lại sợ chếtkhiếp, đến lúc đó mẹ đây không phụ trách nhận lại hàng bị trả về đâu."

"Mẹ..." Diệp Mộc trừng mắt.

Tề Úc Mỹ Diễm gỡ mặt nạ ra, chỉ vào cô bật cười: "Con xem, con xem! Lại tức rồi chứ gì!"

"Sao lúc nãy mẹ làm gì mà không ra?! Anh ấy đi rồi!"

"Tự con làm người ta tức giận bỏ đi, tại sao mẹ phải ra làm hòa giúpcon? Mới sáng sớm đã tức tối cái gì? Nếu mẹ là Dung Nham, mẹ cũng đi, ai còn rỗi hơi tình nguyện phục vụ con, vác mặt đến để bị con mắng? Thằngbé Dung Nham này quá tốt rồi, như thế này mà không tức giận với con!"

Tề Úc Mỹ Diễm rõ ràng có ý bênh vực Dung Nham. Diệp Mộc cảm thấy rấtkỳ lạ, hình như tối qua, sau khi gặp mặt, thái độ của gia đình hai bênđã thay đổi một cách rất kỳ diệu. "Con phát hiện ra người lớn như mẹ rất kỳ lạ, bố Dung Nham lúc đầu rất ủng hộ Dung Nham và Lê Khanh Thần, làchính tai con nghe thấy, còn mẹ trước đây không lâu vẫn còn đuổi đánh,đòi giết rồi đuổi Dung Nham ra ngoài, sao bây giờ lại nói đỡ cho anh ấyvậy?"

Tề Úc Mỹ Diễm đang ngửa mặt tự massage, mở mắt, liếc về phía con gái, nói: "Cái này có gì mà khó hiểu? Bố mẹ nào chẳng thương con, trước mặtbố mẹ, Dung Nham đã làm hòa thượng những hai năm, bây giờ nó chỉ muốnkết hôn, có mà cưới lợn về nhà ông bà ấy cũng tình nguyện cung phụng ấychứ! Ai mà chẳng như vậy, con bé Lê Khanh Thần kia nếu thông minh ra thì không nên đi, trên thế giới này chẳng có bố mẹ nào có thể cương quyếthơn con cái... Cũng giống như con, mẹ hù dọa Dung Nham chẳng qua cũngchỉ là để nâng cao giá trị của con, không để cho nó nghĩ rằng có thể dễdàng lừa được con, ngược lại con còn thay nó ghi nhớ mối thù ấy.Haizz..., Mẹ cũng chỉ vì nghĩ cho con thôi... Nha đầu, đi lấy mấy lọtinh dầu mua hôm trước ra đây cho mẹ!"

"Giá của con bây giờ cao lắm, mấy cái đó phiền phức quá, mẹ tự đi tìm đi!" Diệp Mộc ôm lấy chiếc túi giấy đựng đồ ăn sáng đặt trên tủ, mangxuống đưa cho Tề Ngải Ức. "Này! Cái con bé hư đốn kia!" Tề Úc Mỹ Diễmbực mình gắt lên sau lưng cô.

Hai ngày liên tiếp Dung Nham không xuất hiện.

Lê Khanh Thần quả đúng là đã lên chuyến bay ngày thứ Năm, không biếtlà đi đâu. Dung Nham nói cho Diệp Mộc rằng lần này Lê Khanh Thần đã hạquyết tâm sẽ biến mất, vì thế cô ta không bay thẳng từ thành phố C, màbay tới Hồng Kông trước, sau đó mới chuyển máy bay từ Hồng Kông, vì thếnhất thời anh không có cách nào tra ra được rốt cuộc cô ta đi đâu. "Đợithêm vài ngày nữa, bao giờ có thông tin chính xác anh sẽ báo cho em."Cuối cùng Dung Nham nói như vậy.

Trước khi anh cúp máy, Diệp Mộc vội vã kêu lên: "Dung Nham! Anh có còn giận em không?"

"Không." Trong điện thoại truyền đến giọng cười trầm trầm của anh. "Anh đâu có nhỏ nhen như vậy."

"Thế tại sao mấy ngày nay không đến tìm em?!" Ngày trước, giờ nghỉtrưa chỉ có hơn một tiếng anh cũng chạy đến để gặp cô, lúc nào cũngtranh thủ từng phút để ở bên nhau.

Dung Nham dừng lại một lúc rồi mới nói: "Mấy ngày nay anh bận quá. Nhưng anh thực sự rất nhớ em."

Diệp Mộc cắn cắn môi, làm mặt dày nói: "Thế tối nay cùng em đi ăn nhé?"

"Tối nay anh có một cuộc gặp mặt quan trọng, sáng mai đi, anh đến đưa đồ ăn sáng cho em, rồi tiện thể đưa em đi làm luôn, được không?"

Diệp Mộc đành phải đồng ý, rồi không cam tâm hỏi thêm: "Tối nay anhtiếp khách ở đâu?" Dung Nham nói địa điểm gặp mặt, tiếp theo đó là mộttiếng cười vui vẻ: "Em có thể rất vô lý mà yêu cầu anh đến khi ấy thìchụp lại cảnh chỗ đó để làm bằng chứng cho em."

"Anh đừng nghĩ rằng anh dùng cách phản bác là em sẽ bị rơi vào bẫy nhé!" Diệp Mộc cũng bật cười.

Cô cúp máy, đúng lúc đó trợ lý Tiểu Tình đi qua trước mặt, bị cô gọilại: "Tối nay có phải bên sản xuất mời bên phụ trách sân khấu đi ănkhông?"

"Vâng, em vừa gọi điện thay bọn họ đặt chỗ xong!"

"Ăn ở đâu vậy?" Diệp Mộc hỏi.

Tiểu Tình nói tên địa điểm, là một nhà hàng gần đây khá nổi. Diệp Mộc nghe xong liền vui sướng khôn xiết, vỗ vỗ vào vai Tiểu Tình, nói: "Thêm cho chị một chỗ nhé, chị cũng đi."

"Hả? Từ khi nào chị bắt đầu thích đến những chỗ như vậy thế?" TiểuTình nghi ngờ hỏi lại. "À đúng rồi, sáng nay quên mất không nói với chị. Diệp Mộc, Lô Căng nói cô ấy có một khách mời đặc biệt muốn lên sânkhấu, nhờ chị nghĩ cách cho người ấy có thể xuất hiện trong mười phútcuối cùng của chương trình."

"Ai vậy?" Diệp Mộc ngồi xuống trước chiếc gương trang điểm. "Chị có quen không?"

"Cô ấy không cho hỏi tên! Nói là một khách mời bí mật, không cầnluyện tập, không cần hát bè hay ban nhạc, bảo chị cũng đừng hỏi, cô ấyđảm bảo hiệu quả xuất hiện sẽ rất thành công " Tiểu Tình gãi gãi đầunói.

"Được, chị biết rồi." Diệp Mộc đồng ý. Lô Căng coi show diễn lần nàycòn quan trọng hơn sinh mạng của mình, sẽ không có vấn đề gì xảy ra đâu.

Khi Dung Nham nhìn thấy Diệp Mộc xuất hiện ở hành lang, thực sự nghĩrằng mắt mình bị hoa. Cô gái nhỏ nhắn bằng xương bằng thịt ấy đi một đôi giày cao gót màu xanh ngọc bích, đôi chân thon thả, nõn nà, bên trên là một chiếc quần soóc bò màu nhạt, cặp mông cong và chiếc eo thon, bêndưới chiếc áo sơ mi cổ chữ V là làn da trắng như ngọc, mái tóc đã khádài, nhẹ nhàng phủ lên bên tai, trên vành tai trắng như ngọc mà anh vôcùng thích chiếm hữu kia là đôi hoa tai hình chiếc lá mà anh tặng cho cô đầu tiên, lúc này nó sáng lấp lánh.

Cô vừa bước đi vừa ngó vào từng phòng, dáng vẻ ngốc nghếch ấy khiếnngười khác không thể kiềm chế phải gọi tên cô. Đợi đến khi cô ngẩng lên, cuối cùng cũng nhìn thấy anh đang đứng cuối hành lang. Dung Nham đangđứng đó, mỉm cười nhìn cô, khuôn mặt cô lập tức đỏ ửng.

"Ồ, để anh đoán xem." Dung Nham bước đến gần cô, từ từ trêu chọc: "Em cũng đến đây để tiếp khách, tình cờ gặp anh, phải không?" Mặt Diệp Mộccàng đỏ, cô liếc nhìn bốn phía, bị anh đưa tay nâng cằm, bắt phải ngẩngmặt lên. "Đang hỏi em đấy."

Diệp Mộc không trốn được, lập tức lao vào lòng anh. Dung Nham cười vô cùng khoái trá.

"Sao anh lại ra đây? Anh biết em sẽ đến sao?" Diệp Mộ ôm eo anh, ngẩng lên.

"Thần tiên mới biết được." Dung Nham xoa xoa mũi cô "Anh ra ngoài hít thở không khí, vừa đứng ở đây, nhìn thấy ai đó đang lén lút đi điềutra."

"Đúng thế, em điều tra anh đấy! Anh dám không cho?" Diệp Mộc giở trò một cách rất thoải mái.

Dung Nham cũng phối hợp rất ăn ý, thở dài bất lực. "Được thôi, cho em điều tra", anh nói. "Đi vào với anh, chào hỏi mọi người."

Những người Dung Nham mời đều là những khách hàng quen thuộc củaLương Thị, không phải từ nhỏ lớn lên cùng anh thì cũng là bạn bè thânthiết lâu năm. Họ đều đã nghe tiếng Diệp Mộc từ lâu nhưng chưa bao giờgặp mặt, lần này cuối cùng cũng được gặp, bắt Diệp Mộc phải uống với mỗi người một ly. Thực ra Dung Nham cũng có ý giới thiệu cô với những người này, tiện cho việc kêu gọi tài trợ của cô sau này, thấy Diệp Mộc cũngthoải mái, anh liền cùng cô chào từng người một, uống hết một vòng rượu.

Một người bạn thân thiết trêu đùa: "Dung nhị! Cậu thế này là khôngđược! Là gặp mặt vợ cậu, sao cậu cứ đứng ở bên uống rượu thế? Bọn tôiuống với cậu bao nhiêu lần rồi, chẳng phải riêng hôm nay! Mau đưa ly cho cô ấy đi!" Dung Nham một tay ôm Diệp Mộc, đặt cô vào lòng, cười rồinói: "Cô ấy không biết uống."

"Có thể thu nạp được một tên yêu nghiệt như cậu, sao có thể khôngbiết uống rượu?!" Mọi người đều đồng thanh hô lên. "Này! Mọi người nhìnxem Dung nhị bây giờ còn làm bộ làm tịch! Cuối cùng cũng gặp phải sóirồi đây! Lần này thì xong hắn rồi!"

Diệp Mộc quay đầu lại, khẽ nói nhỏ vào tai anh: "Em uống nhé!" DungNham cúi đầu, mỉm cười với cô: "Không cần." Anh lại ngẩng lên, cặp mắtđào hoa kia như lấp lánh ánh sáng, quét về phía mấy người bạn đang muốnđổ thêm dầu vào lửa. "Nhà tôi không uống rượu, tôi sẽ thay cô ấy uốnggấp đôi, ai muốn uống thì cứ uống với tôi! Qua mấy tháng nữa cũng phảimời mấy người các anh đến uống rượu hỷ. Cứ coi như đây là lần bị các anh luyện tập trước đi."

Lời vừa nói ra, mọi người đều vỗ bàn, được uống rượu hỷ của Dung nhịthiếu gia, còn gì vui sướng hơn! Cuối cùng Dung Nham một chọi hai uốngvới từng người đến liêu xiêu.

Dung Nham uống rượu, việc lái xe do Diệp Mộc đảm nhiệm, đây là lầnđầu tiên cô lái chiếc SUV này của anh, có chút hưng phấn. Dung Nham nhìn thấy cô sờ đông sờ tây ngồi nhấp nhổm trên ghế lái, nhất thời hơi rượubốc lên, một luồng khí nóng hổi lập tức dồn lên vị trí đan điền, anh hít một hơi gấp gáp, hạ cửa sổ xe xuống cho mát.

Bãi đỗ xe trên tầng cao nhất lúc này không có nhiều xe, ngọn đèn bốnphía dịu dàng chiếu rọi trong một đêm mùa xuân đầy hứng khởi, những ngôi sao trên bầu trời lấp lánh, ngút ngàn tầm mắt. Diệp Mộc cuối cùng cũngtạm tìm hiểu xong chiếc xe này, giơ tay đòi Dung Nham đưa chìa khóa,chìa khóa ở ngay trong bàn tay trái của Dung Nham, nhưng anh không đưa,cứ giơ giơ trước mặt cô trêu chọc. Diệp Mộc trườn người về phía trước,cướp lấy, bị anh hôn một cái.

"Tiểu Mộc!" Trong đôi mắt anh tỏa sáng, anh mỉm cưòi nói: "Hôm nay em đến tìm anh, anh thực sự rất vui. Em thấy đấy, mấy người đó, ai nấy đều rất ngưỡng mộ anh..." Diệp Mộc bò trên vai anh, khẽ hôn lên mắt anh một cái: "Thế anh có còn giận em không?"

"Anh đã nói anh không giận mà, em cứ như trẻ con ấy anh có thể giống như em được sao?" Dung Nham nói như trêu đùa.

"Dung Nham!" Diệp Mộc ngồi dậy, ánh mắt nghiêm túc nhìn thẳng vàoanh. "Em đã rất nghiêm túc nghĩ rằng Lê Khanh Thần quen anh trước em,nếu như không phải là em người kết hôn cùng anh chắc sẽ là cô ấy, vì thế em thực sự chẳng có cớ gì để trách cứ anh vì cô ấy cả. Hơn nữa, em cũng thực sự không có ý trách móc anh trước đây đã yêu bao nhiêu cô gái, emcũng đã từng có bạn trai, khoảng thời gian em ở gần Lê Cận Thần chắcchắn cũng mang đến không ít phiền não cho anh. Dung Nham, em thực sự chỉ là nhất thời cảm thấy bực bội, gặp ai đó là nổi đóa. Anh cũng có huynhđệ, chắc anh cũng hiểu cái cảm giác ấy. Tiểu Tề từ nhỏ đã đối với em rất tốt, lần này nếu như không phải em, mẹ em sẽ không phản đối và nói nàynói nọ trước mặt dượng Tề như vậy, và như thế hôn sự giữa anh ấy và LêKhanh Thần cũng sẽ không trắc trở như bây giờ, Lê Khanh Thần sẽ không ra đi, anh ấy cũng sẽ không buồn bã như vậy. Thật ra, không phải em đangtrách anh, mà em đang trách chính bản thân mình. Em không xử lý tốtchuyện của chính mình, làm ảnh hưởng đến anh ấy."

Dung Nham tựa vào lưng ghế, quay mặt sang nghe cô nói, gương mặt côcàng lúc càng bi thương, anh đưa tay ra ôm lấy gương mặt cô: "Đồ ngốc,sợ thành thế này cơ à?" Anh mỉm cười. "Anh thực sự không tức giận. Anhsao có thể trách em được! Em tức giận không trút lên anh thì còn trútlên ai?"

"Dung Nham..." Diệp Mộc thực sự cảm động, ghé sát vào, tiếp tục bámvào vai anh. "Anh tốt quá!" Cô dang tay ôm lấy anh. "Nhất định em sẽkhông nổi nóng với anh nữa!"

Dung Nham cười, nắm lấy bàn tay cô, mười đầu ngón tay đan vào nhau:"Diệp Mộc!" Anh trầm trầm nói với cô. "Hai người sống với nhau cả đời,có rất nhiều chuyện không thể chỉ dựa vào tình yêu mà giải quyết được.Tình yêu nam nữ nồng nhiệt quá, ngoại trừ sự hấp dẫn tự nhiên, còn cầncó rất nhiều thứ khác chi phối, vì thế chủ định không thể lâu dài. Đếncuối cùng chúng mình có thể cùng nhau đến đầu bạc răng long là bởi vìngoài tình yêu, giữa hai chúng ta còn có rất nhiều thứ khác phải cùngnhau hòa hợp, lớn thì là thế giới quan, nhân sinh quan, nhỏ thì là mùivị ngọt nhạt của một bát canh, còn cả sự thấu hiểu của anh trước tínhkhí hợp lý hoặc không hợp lý ấy của em nữa. Tiểu Mộc, anh không hề nghĩrằng nổi nóng với một người thân thiết của mình là điều không đúng, anhcũng đã từng nổi nóng với em, anh biết sau mỗi lần như thế anh còn buồnhơn người kia, anh không cần em phải xin lỗi anh, thật đấy." Vợ hoặcchồng chính là con người thứ hai của mình trên thế gian này, làm ngườikia đau một, bản thân mình còn đau gấp mười, không cần phải nói xin lỗi, bởi vì anh yêu em, đây là một sự bồi thường quý giá nhất.

Lúc chuẩn bị ra về, Dung Nham còn qua bên chỗ nhà sản xuất của DiệpMộc kính vài chén cáo từ, tối nay anh thực sự đã uống rất nhiều. Trênđường về, Diệp Mộc lái xe, còn anh nhắm mắt nghỉ ngơi, rồi ngủ thiếp đilúc nào không hay. Khi dừng đèn đỏ, Diệp Mộc quay sang nhìn anh, chỉthấy đầu anh hơi nghiêng sang một bên, tựa vào cửa xe, gương mặt khi ngủ bình yên và nhẹ nhàng. Cô nhìn anh, đến khi đèn chuyển sang xanh cũngkhông để ý.

Về đến ga ra trong khu chung cư của anh, Diệp Mộc nhỏ giọng gọi:"Dung Nham, đến nhà rồi." Anh không tỉnh dậy Diệp Mộc lại khẽ đẩy anhmột lần nữa, anh vẫn không tỉnh dậy, chỉ hơi chau mày, ưỡn ngực nhưkhông thoải mái, như bị chiếc dây an toàn ép nên cảm thấy khó chịu. Diệp Mộc thấy xót xa, nhẹ nhàng giúp anh tháo dây an toàn, sợ sẽ chạm vàongười anh, cô cuộn chiếc dây về chỗ cũ. Người vừa nhoài ra anh không mởmắt, lập tức đưa tay kéo cô qua bên đó.

Diệp Mộc bị anh ấn xuống trước ngực, không cử động nổi: "Anh làm gìthế?!" Dung Nham vừa tỉnh dậy sau giấc ngủ, giọng nói trầm và lạc đi:"Không được động đậy! Giở trò đồi bại..."

Anh hôn cô, bắt đầu từ đỉnh đầu, đến trán, mắt, mũi, rồi đến cặp môicăng mọng, hơi thở ấm nóng của anh quét qua, đốt nóng như tạo thành mộtđám mây màu hồng. Diệp Mộc như say vì hơi rượu nồng trong hơi thở củaanh, mơ màng bò trên ngực anh, ngửa mặt mặc kệ cho anh thoải mái thámhiểm từng vị trí một. Anh hôn rất sâu.

Một nụ hôn mãnh liệt như thế này đã rất lâu rồi không có, Diệp Mộcđến ngón tay cũng không còn cử động, ánh mắt mơ màng, trong đôi mắt côchỉ có anh, sống chết cùng nhau.

Dung Nham đỡ lấy cô, rất thành thạo dùng lực một chút đã ôm được cảngười cô. Anh khẽ mỉm cười, đôi môi đang quấn vào nhau của hai người lúc này khẽ run lên, âm thanh ấy xâm nhập vào đầu óc cô, cô càng trở nên vô dụng, khẽ rên lên một tiếng, mềm oặt trên người anh.

Khi ấy bầu trời đêm đang vào lúc đẹp nhất, trên bức tường bên trái,một khung cửa sổ rất cao, ánh trăng đang từ đó chiếu vào, vẽ lên mặt đất một mảng màu bạc giống như nước theo hướng chênh chếch. Trong bãi đỗxe, ánh sáng yếu ớt chỉ có những ngọn đèn vàng vọt ở nơi tiếp xúc củanhững bức tường và trần nhà, ánh sáng dịu dàng ấy còn mềm yếu hơn ánhtrăng, như đang xấu hổ, không dám chiếu thẳng để nhìn rõ khung cảnh đang diễn ra trong xe kia. Diệp Mộc đang quay lưng lại luồng ánh sáng lẻloi, ánh mắt mơ màng đối diện với anh.

Đêm vẫn im lặng, Dung Nham từ từ trở lại thực tại từ miền cực lạc mịt mù khói mây, Diệp Mộc đang mở đôi mắt vô thần thu người lại trước ngựcanh, dáng vẻ vừa đáng yêu vừa đáng thương. Ôm chặt trong lòng thân hìnhmềm mại, hai người rời nhau một chút, tình cảm càng thêm mặn nồng.

"Dung Nham..." Giọng nói run rẩy của Diệp Mộc vang lên. "Điện thoại..." Chiếc điện thoại trên bảng đồng hồ đang rung lên.

Dung Nham chui trong áo khoác của cô, giọng nói lạc đi: "... Không có thời gian!"

"Đừng mà... Là mẹ em..."

"..."

Dung Nham bất lực chui ra khỏi chiếc áo khoác, đầu tóc rối bù, ánhmắt vô hồn. Diệp Mộc ưỡn lên, hôn anh một cái ngọt ngào, dịu giọng dỗdành: "Em nghe điện một loáng xong ngay... Bây giờ... muộn quá rồi, mẹem sẽ lo lắng đấy."

Diệp Mộc ngồi dậy cầm lấy điện thoại, Dung Nham ép sát cô mệt mềm oặt trên lưng chiếc ghế, hai má ửng đỏ lại một nữa chẳng còn cảm giác.

Dung Nham giúp cô cầm chiếc điện thoại, đặt vào bên tai. Tề Úc MỹDiễm là ai chứ, vừa nghe thấy giọng nói yếu ớt ấy của cô con gái đã biết ngay là đang có chuyện gì. Bật cười một tiếng, rồi bà lại nghiêm mặt,lớn giọng ra lệnh: "Trước hai giờ phải bảo Dung Nham đưa về nhà! Mẹ sẽkhông ngủ để chờ con!" Diệp Mộc vâng một tiếng, vội vàng cúp điện thoại, thở một hơi nhẹ nhõm. Dung Nham đang ở bên cạnh nghe rõ mồn một lời mẹvợ ra lệnh, ấm ức vùi mặt vào bờ vai cô...

À... ú... Một đêm trăng tròn, sói chạy khắp nơi.

Ngày diễn ra show ca nhạc càng đến gần, Diệp Mộc bận rộn đến tối tămmặt mũi. Có vài lần sắp xếp thời gian các tiết mục, Diệp Mộc đều hết lần này đến lần khác điều tra vị khách mời bí mật kia của Lô Căng, nhưngkhổ nỗi Lô Căng nhất quyết không chịu nói tình hình cụ thể, chỉ cười một cách bí ẩn, đảm bảo nhất định sẽ không có vấn đề gì. Diệp Mộc đã hợptác với cô hai năm, biết rõ con người này rất nhiệt tình và có tráchnhiệm với công việc, sau khi cân nhắc lại, khoảng năm phút sau, cũngkhông để ý gì đến chuyện này nữa.

Tề Úc Mỹ Diễm vẫn cứng rắn, không cho phép Diệp Mộc và Dung Nham ởbên nhau cả đêm, hơn nữa còn ra giờ giới nghiêm, bỏ Dung Nham đói đếnmức lồng lộn, khổ sở không sao kể xiết. Ôi bất nhân...

"Con hiểu gì chứ?" Tề Úc Mỹ Diễm khẽ đùa nghịch mái uốc xoăn, vô cùng đáng yêu, nhìn con gái một cách "khinh bỉ". "Xa cách sẽ càng thêm mặnnồng, đây là mẹ nghĩ cho đêm động phòng hoa chúc của chúng mày, cái đồkhông biết lòng người tốt!"

"Ặc ặc..." Diệp Mộc cảm thấy thảo luận vấn đề này với mẹ mình thậtquá ngượng ngùng. "Tiểu Tề đã xuống rồi, mẹ mau lên đi! Con xuống trướcvói anh ấy đây."