Ai Còn Chờ Ai Giữa Mùa Hoa Nở

Chương 22: Buông tay



Mãi đến khi bước vào studio, đầu óc Diệp Mộc vẫn chưa trởlại mặt đất. Mộng Mộng cũng đến quan sát trường quay, đứng bên cạnh cô,khẽ cười trêu rằng hai má cô đỏ ửng như hoa đào. Diệp Mộc ngượng ngùngôm mặt, xấu hổ cúi gằm. Thư ký trường quay nhẹ nhàng bước đến, khẽ vỗvào Diệp Mộc đang hồn bay phách lạc: "Tổ trưởng Diệp, phó giám đốc tìmchị." Lòng Diệp Mộc rớt cái bịch, chào tạm biệt Mộng Mộng rồi rời khỏitrường quay, đi thang máy lên tầng trên, vừa bước ra khỏi thang máy thìcô nhìn thấy Lê Khanh Thần, có lẽ cô ta đang định đích thân xuống mờicô, nhìn thấy cô liền thở phào nhẹ nhõm: "Mẹ Cận Thần đang trong vănphòng, chị mau vào trong đi."

Diệp Mộc bất lực. Lê Cận Thần không gượng dậy được sau thất bại, bàLê thương con trai nên muốn tìm cách để anh trở lại bình thường, cô cóthể hiểu được. Nhưng chuyện Lê Cận Thần bắt cá hai tay, bọn họ đã nóichuyện chia tay rất rõ ràng rồi, cô không thể bắt đầu lại từ đầu giốngnhư lần trước khi gặp mặt. Hơn nữa, sáng nay Dung Nham đã tỏ tình vớicô...

"Diệp Mộc!" Lê Khanh Thần cẩn thận thăm dò "Chị bị sao vậy? Tâm hồn treo ngược cành cây thế."

"Hả?" Diệp Mộc tập trung tinh thần, cười với cô. "À... tôi đang nghĩ nên giải thích thế nào với bác Lê."

Lê Khanh Thần cười cười rồi hơi nghiêng đầu, vì vậy Diệp Mộc không để ý đến ánh mắt phức tạp của cô ta lúc đó "Diệp Mộc!" Khi Lê Khanh Thầnmở miệng nói tiếp, lại là điệu cười ngọt ngào vô hại ấy. "Trong chuyệnnày anh trai tôi đã hoàn toàn sai, tình cảm là thứ khó kiểm soát nhất,vì mục đích tiếp cận Tần Tang và Lương Thị phía sau Tần Tang nên mớitiếp cận chị, đó là anh ấy không đúng. Nhưng chị cũng phải hiểu, đó lànhững điều không theo ý mình được..."

"Anh ta vì cái gì cơ?" Diệp Mộc ngẩng phắt dậy, kinh ngạc cắt nganglời Lê Khanh Thần. "Phó giám đốc, khi nãy chị nói anh ta vì Lương Thịnên tiếp cận tôi? Lê Cận Thần?!"

Lê Khanh Thần dừng bước, giọng nói dịu xuống: "Làm sao..." Vẻ mặt côta tỏ ra như mình vừa gây họa lớn. "Hóa ra chị không biết sao? Thế...thế tại sao hai người lại chia tay?"

Diệp Mộc lúc đó chỉ muốn giết chết chính mình. Lúc này, trong lòng cô có một bức huyết thư khổng lồ, trên đó ghi hai chữ "tiện nhân". "Xinlỗi phó giám đốc, tôi có việc gấp phải đi trước, nhờ chị gửi lời xin lỗi với bác Lê."

Buổi sáng, khi Dung Nham hỏi cô có thích anh không, Diệp Mộc khôngdám trả lời. Cô nói hãy để cô suy nghĩ. Với Diệp Mộc, cho dù là mối tình đầu hay Lê Cận Thần gần đây nhận là bạn trai, những người đàn ông thích cô, theo đuổi cô, đối tốt với cô, Diệp Mộc rất sẵn sàng đón nhận. Nhưng từ trước đến nay chưa có ai hỏi cô rằng, Diệp Mộc, cô có thích nhữngngười đó không?

Diệp Mộc có thích họ không? Đáp án là gì chính Diệp Mộc cũng khôngbiết. Nhưng cô biết rằng cuộc sống không dễ dàng, cô biết rằng mình cầnmột thứ tình cảm hoặc giả đò đó là tình yêu để mang lại sức mạnh chomình. Cõi nhân thế cô đơn, trong cuộc đời ngắn ngủi hơn hai mươi năm của cô, những nơi để lại ký ức đều không cố định, nay đây mai đó. Từ khilớn lên, cô vô cùng khao khát một mối tình ấm áp.

Trong tác phẩm Thời hữu nữ tử, Khuông Khuông có viết một đoạn như thế này và đã được đăng tải trên mạng: "Suốt cuộc đời này tôi khao khátđược người ta sưu tập, đặt vào một chỗ an toàn, cất giữ thật kỹ. Tôi sẽkhông bị lạnh, tôi chẳng phải chịu khổ, không phải lưu lạc bốn phương,không cần có gốc cây nào để dựa vào. Nhưng người đó, tôi biết, tôi luônluôn biết, người đó sẽ không bao giờ xuất hiện." Trên đường vội vã đitìm Lê Cận Thần để chất vấn, trái tim Diệp Mộc tan nát thành trăm nghìnmảnh vụn, người mà cô chẳng thể đợi ấy đã đến rồi sao?

Diệp Mộc biết hôm nay Lê Cận Thần không đi làm, nhưng khi cô bước vào Lê gia, chỉ có Cận Thụy ở nhà.

"Thụy Thụy!" Diệp Mộc cố gắng kiềm chế cảm xúc. "Chú cháu đâu?"

"Đến công ty rồi... Chú nói bà nội muốn gặp cô nên vội vàng đi tớiđó. Tối hôm qua chú cháu bị sốt cao, bây giờ vẫn chưa hết sốt." Cận Thụy quan sát tình hình, nói với vẻ rất cẩn trọng.

Diệp Mộc cười khẩy, quay người định đi ra, liền bị Cận Thụy kéo lại:"Cô ở lại đây đi! Cháu vừa gọi điện cho chú, chú đang trên đường về."Cận Thụy kéo cánh tay Diệp Mộc. "Cô đừng đi, có việc gì đợi chú về, nói ở đây sẽ tốt hơn." Cô bé ngập ngừng một lát, những câu sau đó cố kìm lạikhông nói ra.

Lê Cận Thần rất nhanh chóng về đến nơi, người cùng về đó là bà chủ của Lê gia mà khi nãy bị Diệp Mộc cho leo cây.

Lê Cận Thần từ ngoài cửa lao vào, đến giày cũng không thèm thay, vộivã thấp giọng hỏi Cận Thụy vừa bước ra: "Mộc Mộc đâu?" Cận Thụy nhìn bàLê đằng sau anh, hờ hững trả lời Diệp Mộc đang trong phòng khách, sau đó ngoan ngoãn mang cho Lê Cận Thần một đôi dép lê, rồi quay người chạy về phòng.

Lê Cận Thần bước rất nhanh đến phòng khách, từ xa đã nhìn thấy DiệpMộc vốn ngồi trên sofa đã đứng dậy, bước chân từ từ chậm lại, anh lắclắc đầu nhìn vẻ mặt xám xịt như sắp ăn thịt người của Diệp Mộc, khẽ hítthở lấy hơi.

Bà Lê có khuôn mặt thánh thiện bước theo sau, nhìn thấy con trai vàngười con gái mà con trai mình yêu thương đang nhìn nhau chằm chằm, nhỏgiọng niệm Phật, rồi nói: "Hai đứa con ngồi xuống, bình tĩnh nói chuyệnvới nhau. Người trẻ, cho dù không có duyên vợ chồng thì coi như haingười bạn gặp nhau cũng được. Hai đứa... nói chuyện đi. Mẹ lên trêngác."

Diệp Mộc rất có thiện cảm với bà Lê, đợi cho bóng bà đã đi khuất saunhững bậc cầu thang, mới mở miệng hỏi Lê Cận Thần: "Anh đừng giải thích! Tôi chỉ hỏi một câu, anh tiếp cận tôi... là vì Tần Tang và tập đoànLương Thị sau lưng chị ấy phải không?"

Lê Cận Thần im lặng, đầu cúi thấp. Anh không nói gì. Với người congái mà anh đã thực tâm muốn lợi dụng nhưng cũng thật lòng yêu thươngnày, chẳng lời lẽ nào có thể diễn tả nổi sự tội lỗi, tiếc nuối không nỡrời xa của anh.

Lòng Diệp Mộc chùng xuống, chờ anh trả lời. Đợi đến khi anh ngẩnglên, cô nhìn thấy trong đôi mắt đen đã từng nhìn cô đầy yêu thương kialúc này toàn là sự đau khổ. Anh khẽ gật gật đầu. Diệp Mộc cười lạnhlùng, quay mặt đi không thèm nhìn anh, rời khỏi đó.

Khi nhận được điện thoại của Tần Tống, Dung Nham đang ngồi trong quán bar uống rượu cùng Trần Ngộ Bạch. Anh muốn đi, nhưng Trần Ngộ Bạchkhông cho.

"Hay là chú cùng về với anh, chỗ con trai của Đổng gia thành tây,Tiểu Lục cũng ở đó, chắc là chơi sẽ vui đây." Dung Nham kéo anh ta. TầnTống nói một mình Diệp Mộc tới đó, Tiểu Đổng đang giở trò với cô.

Trần Ngộ Bạch nghe đến chữ "chơi" liền cảm thấy phiền phức, đẩy gọng kính rồi quay đi.

Phục vụ quầy rượu nhìn thấy tam thiếu gia mặt lạnh như tiền lần đầutiên nổi nóng, sợ quá liền lùi xa khỏi chỗ đó. Trần Ngộ Bạch bực bộiuống hết gần nửa cốc rượu mạnh, thở một hơi dài thượt.

Dung Nham cảm thấy anh ta đã uống hơi say, vỗ vỗ vào vai nói: "TiểuTam, đừng uống nữa. Người toàn mùi rượu thế này, Tiểu Ly càng giận đấy." Trần Ngộ Bạch cười khẩy, nhưng cánh tay đang giơ ra với chai rượu liềnthu về.

"Phiền chết đi được..." Trần Ngộ Bạch khẽ thở dài. Rất ít khi anh bộc lộ cảm xúc một cách trực tiếp như thế này do đám báo chí khui ra, AnTiểu Ly biết được một thời gian qua lại giữa anh và nữ hoàng tiệc tùngnên làm một trận rùm beng. Cô đang bụng mang dạ chửa, đến một câu nóiđối lại Trần Ngộ Bạch cũng không, nhìn thấy cô vừa khóc vừa la, anh vừathương vừa tức tối.

Dung Nham cười: "Bảo Bảo nhà chú luôn nói IQ của con bé còn chưa bằng phần lẻ của bố nó. Tôi thấy chú có ưu thế lớn như vậy, sao vẫn cứ bịTiểu Ly giày vò đến mức này cơ chứ?"

Trần Ngộ Bạch bước vào trong quầy, lấy nước uống, rồi trở lại bộ dạng lạnh lùng của tam thiếu gia Lương Thị, từ tốn nói với Dung Nham: "Đợiđến khi anh thực sự yêu rồi anh sẽ biết, việc này và IQ chẳng có nửa gam liên hệ nào. Nếu như đã chắc chắn đó là cô ấy, thì cho dù cô ấy có ngốc nghếch như heo anh cũng sẽ thích thôi."

Dung Nham khựng lại, bất ngờ nhớ đến dáng vẻ Diệp Mộc lúc co ngườilại giống như một chú heo con cuộn tròn nằm ngủ trên sofa, anh bất giácbật cười. Trần Ngộ Bạch cảnh giác ngẩng lên nhìn anh, thần sắc khôngđổi, môi khẽ cong xuống.

Tối nay, Diệp Mộc gặp chút rắc rối. Buổi chiều Đổng thiếu gia gọiđiện thoại tới mời, cô đã từ chối hai lần, đến lần thứ ba người ta nóicho dù Trương Lâm và Cylin không tới, Diệp Mộc cũng phải đại diện đếntham gia. Đã nói đến mức này, Diệp Mộc cũng chẳng có lý do gì để từchối, đành lấy hết dũng khí đi dự tiệc.

Đổng thiếu gia tỏ ra rất quan tâm tới cô, chào hỏi một lúc rồi đíchthân đưa cô đi xung quanh, tám, chín cậu thanh niên khôi ngô, tuấn túđược gọi tới, chơi trò "thất bát cửu". Một chiếc cốc uống bia được đặtgiữa bàn, người chơi sẽ lắc viên xúc xắc, nếu con số lắc ra là bảy thìsẽ đổ đầy rượu vào cốc, tiếp tục lắc. Ra số tám sẽ uống hết nửa cốc, sau đó lại lắc tiếp. Nếu vào số chín sẽ uống hết một cốc, rồi tiếp tục lắcxúc xắc. Cho đến khi con số lắc ra không phải ba con số trên, xúc xắc sẽ được trao lại cho người tiếp theo. Nhưng nếu lắc được số một thì ngườiđó có quyền chỉ định một người bất kỳ có mặt làm một việc.

Vận may của Diệp Mộc hôm nay thật chẳng ra sao, xúc xắc hễ cứ đến tay cô là lại ra bảy, tám, chín, mới một lúc mà cô đã uống liền mấy cốc.Đổng thiếu gia ngồi bên phải cô, nhân lúc men rượu bốc lên đã ghé cànglúc càng sát cô.

"Xin lỗi, tôi vào nhà vệ sinh một lúc." Mấy lần Diệp Mộc đều khôngtránh được cánh tay vòng ngang qua eo mình của anh ta, liền đứng dậy.Đổng thiếu gia cười, vờ như vô tình kéo lấy ngón tay cô, nói vẻ trêuđùa, bỡn cợt: "Anh đi cùng em." Diệp Mộc bối rối, rút tay lại, mỉm cười: "Thế chẳng phải sẽ làm mất hứng của mọi người ở đây sao? Thôi vậy, tôihy sinh một chút, cố nhịn vậy." Cả đám cười ồ lên, vừa lúc Diệp Mộc đang ngập ngừng ngồi xuống, bỗng có một bàn tay ấm áp đặt lên vai cô, sau đó là một luồng không khí ấm áp vây lấy cô. Chỉ nghe giọng nam trầm ấm:"Chơi trò gì vậy? Tôi cùng tham gia với."

"Dung nhị!" Đổng thiếu gia cười lớn, đứng dậy bắt tay Dung Nham, rồiquay sang một bầy mỹ nữ đang ngồi bên cạnh, nói: "Dung nhị thiếu gia đến rồi, còn không mau lên đây hầu hạ!" Đám mỹ nữ nhao nhao vây quanh, Dung Nham cười rồi lùi người lại, tới ngồi cạnh Diệp Mộc, vô tình mà hữu ýôm lấy cô: "Nào nào nào! Mọi người ngồi xuống cùng chơi nào, phân nhóm,phân nhóm! Mỹ nữ ra tay, chúng tôi chỉ lo việc uống thôi!"

Anh đã quá quen với trò này, đám người lúc này được cổ vũ như vậy,ngay lập tức trở nên náo nhiệt mỗi người đám Đổng thiếu gia đều ôm mộtmỹ nhân nghiêng nước nghiêng thành, chơi vui nổ trời. Diệp Mộc vẫn cứtiếp tục "thất - cửu- bát - thất - cửu...", nhưng lần này, người uốngcạn từng cốc từng cốc lại là Dung Nham. Anh uống rượu mà sắc mặt khônghề đổi, nhưng bàn tay Diệp Mộc đang nắm lấy kia hơi run.

Đổng thiếu gia ngồi bên nhìn một lúc, cuối cùng cũng nhận ra cóchuyện gì, anh ta bất mãn đẩy đẩy Dung Nham, cười nói: "Đổi bạn ngồicạnh với tôi đi nhị thiếu gia! Cứ uống thế mãi thì chỗ này thành củariêng anh rồi." Dung Nham xua tay, uống cạn phần số chín mà Diệp Mộc vừa lắc ra: "Không cần, thế này cũng tốt mà." Diệp Mộc tiếp tục lắc ra mộtsố bảy, sau khi rót đầy lại ra tiếp số chín. Dung Nham chẳng nói mộtlời, cười rồi cầm cốc lên, một hơi uống cạn. Khóe miệng anh vương vàigiọt rượu, sáng lấp lánh dưới ánh đèn, tim Diệp Mộc cũng theo đó mà đậpnhanh hơn.

"Tiểu quái thú, không phải sợ..." Diệp Mộc lại lắc ra một con bảy,trong lòng đang lo lắng, hơi thở nóng phả đến bên tai, người cô bỗng run bắn, rồi nghe thấy tiếng anh cười phía sau, hơi nóng xa ra một chút.Dung Nham tận hưởng vẻ mặt ửng đỏ đáng yêu của cô, xoa xoa đầu cô: "Emcứ lắc thoải mái, đừng sợ, có anh đây." Diệp Mộc quay đầu lại, chỉ cáchanh rất gần, cô càng cảm thấy yên tâm, quay ra nhắm mắt lắc bừa một cái, khi mở mắt ra thì đó là... con một đỏ chót. Dung Nham cười lớn.

Diệp Mộc cũng cười, mặt đỏ ửng, hơi nhích người ghé sát vào DungNham. Ánh mắt dịu dàng ấy, Đổng thiếu gia ngồi bên cạnh nhìn suốt cảbuổi tối, thấy ngứa ngáy, khó chịu. Một vòng quay mới lại tiếp tục, anhta với tay kéo Diệp Mộc: "Diệp Mộc, qua đây ngồi với anh, cũng phải làmcho anh thắng như người anh hùng Dung nhị này chứ!"

Dung Nham giữ chặt Diệp Mộc, tay còn lại đẩy về phía Đổng thiếu gia.Đổng thiếu gia uống đã nhiều, bị đau lập tức lên cơn, cau mày nói: "Dung nhị! Tối hôm qua anh thưởng thức mùi vị tươi mới của cô ta, tôi đâu cóđộng gì đến anh!"

Mặt Diệp Mộc bỗng trắng bệch. Dung Nham đứng dậy, kéo Diệp Mộc raphía sau. Trên mặt anh vẫn là nụ cười nho nhã. "Tần Tống!" Anh gọi TầnTống đang quay về phía này xem có chuyện gì mà náo nhiệt vậy. Tần Tốnglách khỏi đám người, trả lời một tiếng rồi ra đứng bên cạnh anh.

Dung Nham khẽ đẩy Diệp Mộc về phía anh ta: "Đưa chị dâu chú vềtrước." Nghe những lời này, mặt những người quen biết Dung Nham ở đâyđều biến sắc.

Tần Tống cầm tay Diệp Mộc, vừa che cho cô vừa đi ra ngoài. Đi đượcvài bước, Diệp Mộc quay đầu lại nhìn, Dung Nham đang nắm lấy nắm đấmĐổng thiếu gia vừa tung ra, vặn một cái sang trái, vặn một cái sangphải, rồi lại vặn mạnh gần như gập hẳn xuống dưới. Diệp Mộc càng kinhngạc, lại có hơi men nên trong đầu là một màn trông không, chỉ nhớ...hình như lúc nãy Đổng thiếu gia đã dùng chính bàn tay đó xoa xoa eomình.

Tấn Tống đưa cô ra đến cửa, che đằng sau lưng, anh ta hỉ hả cười,nhìn về đám nhốn nháo đằng đó. Diệp Mộc bị chèn kín giữa lưng anh ta vàcánh cửa, cựa quậy toát hết mồ hôi vẫn chưa thoát được ra, cô tức mìnhhá miệng cắn một cái, Tần Tống lúc này đang gọi điện cho Lý Vi Nhiên,tường thuật đám hỗn chiến, lưng bất ngờ đau nhói, kêu một tiếng thấtthanh, cả người cứng đờ.

Diệp Mộc nhân cơ hội này thoát ra, mặt mũi đỏ bừng chạy về phía đámngười đang hỗn loạn đằng kia. Tần Tống hốt hoảng, co cẳng đuổi theo, vừa giữ được Diệp Mộc đã nhìn thấy Dung Nham lách người thoát ra khỏi đámđông, vội vã chạy về phía hai người họ.

"Đi!" Dung Nham kéo Diệp Mộc, vuốt vuốt ngực, bước từng bước dài rangoài, vừa đi anh vừa quay đầu lại, hâm hè bất mãn với Tần Tống: "Chẳngphải bảo chú đưa cô ấy ra ngoài đợi rồi sao?" Tần Tống đi được mỗi bướclại quay đầu lại xem náo nhiệt, nghe thấy vậy liền quay sang nhìn DiệpMộc một cái: "Chị ấy bât ngờ cắn em, em nhất thời không kịp giữ nên chịấy chạy mất."

Trong lúc nói chuyện, bọn họ đã đi qua dãy hành lang, bước xuống cầuthang bộ ra bãi đỗ xe, Dung Nham dắt Diệp Mộc ngồi vào xe của Tần Tống,tức tốc rời đi. Đi qua cửa chỉ nhìn thấy vài chiếc xe cảnh sát phanh gấp lại, từng đội cảnh sát mặt mũi hằm hằm nhảy xuống xe, lao vào trong.Tần Tống khẽ huýt sáo, nhìn Dung Nham với một ánh mắt sùng bái qua gương chiếu hậu.

Diệp Mộc nhìn nhóm cảnh sát lao vào trong, bất lực: Sao anh phải làmcho chuyện đến mức này? Chẳng hay chút nào. Dung Nham liếc nhìn Diệp Mộc một cái: "Ai bảo thằng đó dám bôi nhọ anh? Tối hôm qua anh bị biếnthành họ Diệp giống em rồi, lấy đâu ra mà thưởng thức mùi vị tươi mới.

Tần Tống không nhịn được cười lớn, Diệp Mộc lườm anh một cái cháy mặt.

Diệp Mộc nằm trong lòng Dung Nham, chẳng còn chút sức lực, mắt mở trừng trừng nhìn tấm vải bọc màu nâu sẫm trên nóc xe.

Từ khi nãy Dung Nham đã để ý thấy tâm trạng cô hôm nay rất không tốt, luôn im lặng, anh co tay lại, hỏi cô: "Em sao vậy? Mới thế mà đã sợ rồi sao?" Diệp Mộc không để ý đến anh, anh muốn trêu chọc, nghiêng ngườighé sát vào cô một cách nguy hiểm: "Anh bảo này tiểu quái thú..." Hơithở ấm nóng của Dung Nham phả thẳng vào trán cô. "Anh cũng được coi làanh hùng cứu mỹ nhân, em để anh hôn một cái coi như trả ơn cũng là điềunên làm đúng không?" Tần Tống vừa hất áo ra phía sau chỉ cho anh xem vết cắn khi nãy, anh rất ngưỡng mộ, chỉ tay mạnh về phía tiểu quái thú.

Diệp Mộc ngồi thẳng dậy, vung tay đẩy anh. Dung Nham cười lớn, nắmlấy bàn tay phản kháng của cô, cúi đầu vẻ định hôn, Diệp Mộc vùng vẫykhông thôi, trong lúc chống trả cô nhìn về phía trước thấy Tần Tống vẫnđang cười thầm, nhất thời bối rối, nước mắt tuôn rơi.

Dung Nham lúc đầu chỉ muốn trêu chọc cô, lúc này làm cho cô khóc, anh vội vã buông cô ra, lau nước mắt cho cô, cưng nựng: "Anh chỉ đùa thôimà, thôi nào, thôi nào, đừng khóc nữa... Hay là thế này, anh sẽ cho emhôn một cái, coi như xả giận nhé?"

Diệp Mộc càng khóc lớn, dường như với những việc đã chịu đựng trongthời gian vừa qua, cuối cùng cô cũng tìm được một lý do để khóc một trận thoải mái. Lúc đầu nghĩ rằng Lê Cận Thần giở trò bắt cá hai tay, DiệpMộc không khóc. Về sau Trần Phái Phái tìm đủ mọi cách gây áp lực với côtrong công việc, khắp công ty đồn thổi về cô, cô cũng không khóc hôm nay biết được chân tướng, biết rằng giấc mộng công chúa mà cô đã phải rútlui trong ngượng ngùng kia hóa ra ngay từ đầu đã là ngu dốt, đến khi LêCận Thần im lặng thừa nhận, Diệp Mộc cũng không hề khóc. Tất cả nhữngđiều đó đã rời xa cô, Tề thái thái hung hãn từ nhỏ đã dạy cho Diệp Mộcrằng, đừng bao giờ khóc vì cốc sữa đã đổ. Tuy rằng Diệp Mộc thấy phảncảm, nhưng trong tiềm thức lại khắc cốt ghi tâm.

Nhưng lúc này, cuộn trong lòng Dung Nham, nghe những lời an ủi ngọtngào, ấm áp của anh, cô lại nước mắt như mưa. Thì ra bản thân chẳng hềcứng rắn như mình vẫn nghĩ. Thì ra vẫn có lúc đau lòng. Thì ra mối tìnhmà cô luôn nghĩ rằng mình không dành trọn trái tim cho nó ấy vẫn để lạitrong trái tim cô một vết hằn sâu sắc. Thật là bi thương!

Bên này Diệp Mộc đang khóc lóc buồn bã, Dung Nham không biết tronglòng cô nghĩ gì, cứ nghĩ mình đã làm cô khóc. "Cái con bé này sao chẳngbiết đùa gì thế!"

Tần Tống thấy tình hình không ổn, để tránh bị vạ lây, anh ta lập tứctáp xe vào bên đường, lấy cớ ra ngoài hút điếu thuốc, loáng một cái đãchạy mất chẳng thấy người đâu nữa.

Dung Nham dỗ dành Diệp Mộc, một hồi lâu Diệp Mộc chỉ nói là đã thựcsự chia tay với Lê Cận Thần, trong lòng buồn bã. Dung Nham kéo cô lạigần, ôm vào lòng, vỗ nhẹ an ủi. Diệp Mộc khóc một hồi rồi đẩy anh ra,ngồi lại ngay ngắn.

"Anh đừng như vậy." Diệp Mộc suy nghĩ một lúc, hắng giọng nói. "Dung Nham, anh thế này em cảm thấy tội lỗi lắm.

Dung Nham mỉm cười, xoa xoa tóc cô: "Không sao đâu. Cứ coi như emkhông đồng ý anh, những lúc như thế này anh cũng sẽ quan tâm đến em. Chỉ là bây giờ anh có tình cảm với em nên muốn gần gũi với em hơn thôi."

"Không phải em nói em có cảm giác tội lỗi với anh. Em vừa chia tay Lê Cận Thần đã ôm ôm ấp ấp với anh, em cảm thấy không hay lắm." Diệp Mộcnghĩ gì nói nấy. Dung Nham tức giận.

"Khi nãy anh đánh cho Đổng thiếu gia thảm hại rồi phải không?" Diệp Mộc lo lắng hỏi.

Dung Nham trong lòng bực bội, lạnh lùng nói: "Anh còn chưa ra tay thật sự, nếu không số phải gọi là 120 ấy chứ."

Diệp Mộc yên tâm gật đầu: "Thế thì tốt. về sau em vẫn còn phải xin tiền tài trợ của anh ta nữa."

"Anh bảo này!" Dung Nham bắt đầu thấy ngứa lợi. "Em tìm nhà tài trợmà sao không nghĩ đến anh? So với thằng Tiểu Đổng đó, anh nhiều tiền hơn nó mười vạn tám nghìn lần ấy chứ!"

Mắt Diệp Mộc đỏ hoe, nhìn dáng vẻ vô cùng đáng thương: "Em không muốn chém người của mình."

Lời này vừa thốt ra, Dung Nham lập tức rạng rỡ. Anh đưa tay xoa xoamặt cô, hứ một tiếng, muốn cười mà không được: "Xem ra em vẫn còn chútlương tâm."