Ai Còn Chờ Ai Giữa Mùa Hoa Nở

Chương 13: Hoán đổi



Hai ngày sau có rất nhiều việc cần phải lo, Cylin tới studio chụp ảnh, xác định kiểu trang điểm, thử ống kính, Diệp Mộc toàn tâmtoàn ý với công việc, đi tới đi lui ở công ty. Chỉ có một lần khi đang ở hành lang, cô bắt gặp Lê Cận Thần, anh khẽ gọi tên cô, nhưng không dámđưa tay ra kéo cô lại. Diệp Mộc mặt tỉnh bơ đi qua, không thèm nhìn anhlấy một cái. Ngoài giờ làm việc anh đều gọi điện cho cô, nhưng cô khôngnghe máy.

Trợ lý của Lâm Kinh Vũ có đến tìm Diệp Mộc, nói rằng Lâm Kinh Vũ tuần sau có một show ở Nhật Bản, cảm thấy điều kiện của Cylin rất tốt, muốnđưa Cylin cùng đi, phía Nhật Bản cũng đã đồng ý, giấy mời cũng đã đượcgửi về.

Diệp Mộc nghĩ, muốn mượn chút ân huệ nhỏ để bịt miệng cô sao? Khi ấy, cô khách khí trả lời rằng Cylin đang có một quảng cáo cần quay, có thểsắp xếp được thời gian hay không còn phải xem xét thêm. Cô không từ chối cũng không đồng ý.

Diệp Mộc không ngờ phần tiếp theo của chuyện kia lại phát triển thầnkỳ đến thế. Đầu tiên là việc chương trình giải trí trọng điểm củaC&C tìm đến cô, hỏi xem Trương Lâm hay Cylin có đồng ý làm trợ lýdẫn chương trình cho Nhậm Bình Sênh không. Đối với những chiếc bánh lớntừ trên trời rơi xuống như thế này, Diệp Mộc không dám bắt lấy mà khôngsuy nghĩ gì, cô khéo léo kéo dài thời gian, âm thầm nghe ngóng sự thật.Chưa kịp nghe được tin tức gì thì nhà sản xuất nổi tiếng Dương Thu cũngtìm đến gặp cô.

Dương Thu xấp xỉ bốn mươi tuổi, ngoại hình đứng đắn, rất có phongthái đàn ông, tính cách cũng thẳng thắn, vừa gặp Diệp Mộc, câu đầu tiênlà: "Tôi đến đây vì việc của Lâm Kinh Vũ."

"Em vào trong trước đi." Diệp Mộc vỗ vỗ Cylin đang đứng bên cạnh.Cylin đóng cửa đi vào, cô mời Dương Thu ngồi: "Anh nói đi, có việc gìvậy?"

Dương Thu đón lấy cốc nước Diệp Mộc đưa cho, im lặng một lúc rồi nói: "Nếu cô đồng ý chuyện của Lâm Kinh Vũ, việc làm cho hai người cô đangquản lý nổi tiếng hãy giao cho tôi."

Hàm ý của câu nói này không khác mấy so với những gì Diệp Mộc đã đoán mấy ngày qua, có điều cô không hiểu, tại sao Dương Thu lại muốn giúpLâm Kinh Vũ. "Tôi muốn làm rõ một vấn đề... Việc mà Lâm Kinh Vũ muốn tôi đồng ý giúp có liên quan đến việc tôi không được phép tiết lộ việc Lâmtiểu thư xuất hiện ở nhà Giám đốc Lê, đúng không?"

Dương Thu gật đầu.

"Ồ!" Diệp Mộc từ tốn. "Mấy ngày trước, Lâm tiểu thư có cho trợ lý của cô ấy đến gặp tôi, lúc đó tôi không gặp được trực tiếp cô ấy nên khôngtiện nhờ người thứ ba chuyển giúp lời của tôi... Buổi tối hôm đó, tôiđến nhà Giám đốc Lê vì việc riêng, vì thế đã gặp ai, nhìn thấy gì, tôicũng sẽ không lôi vào công việc. Hơn nữa, tôi cũng chỉ nhìn thấy bọn họgặp gỡ nhau bình thường. Lâm tiểu thư là thiên hậu, Giám đốc Lê là ôngchủ, tôi cũng chẳng có gan mượn hai người họ để làm chuyện gì cả."

Dương Thu luôn mỉm cười, ngón tay trỏ khẽ gõ nhẹ trên mặt bàn, ngheDiệp Mộc nói xong, anh ta hỏi rất bình tĩnh: "Coi như cô thông minh,nhưng Diệp Mộc này, cô đã nghe đến câu nói "thất phu vô tội, hoài bíchkỳ tội"[1] bao giờ chưa?"

[1] Thất phu vô tội, hoài bích kỳ tội: chỉ người vốn không có tội,nhưng có vật quý bên mình sẽ mang lại tai họa, cũng có ý so sánh ngườitài hoa, có nhan sắc,... có thể mang đến tai họa – quá thông minh cũngsẽ tự chuốc họa vào thân.

Diệp Mộc bỗng cảm thấy căng thẳng, người đàn ông này quá lanh lợi.

Nhìn vẻ mặt cô biến sắc, Dương Thu vẫn mỉm cười: "Cô gái, đừng nênnghĩ ai cũng giống như cô... vừa bước vào cuộc chơi, không có sự cảnhgiác, không hiểu những quy tắc sơ đẳng nhất. Lâm Kinh Vũ nói gì, cô chỉviệc chấp nhận. Cô ấy đưa cái gì, cô cũng cứ nhận lấy. Hãy làm nhữngviệc khiến cô ấy yên tâm, âu cũng là một việc tốt cho chính cô." DươngThu mỉm cười, Diệp Mộc bất giác thấy người lạnh toát.

Thời gian chụp ảnh quảng cáo buổi sáng của Cylin cũng đã xong, buổichiều chỉ phải chụp thêm vài bộ trang phục nữa, công việc hoàn thành rất nhanh. Diệp Mộc cho Cylin đã vất vả hơn nửa tháng nay nghỉ hai ngày,nhờ thế cô cũng tan làm sớm. Trương Lâm đã trốn biệt mấy ngày nay khôngra ngoài, cô muốn đi gặp cô ấy.

Đúng lúc ấy thì Cố Tiểu Điềm gọi đến, nói Giám đốc Lê vĩ đại cho triệu kiến bạn trẻ Diệp Tiểu Mộc.

Diệp Mộc đồng ý, vừa thu dọn túi xách, vừa nghĩ chắc Lê Cận Thần không đến mức mang việc tư vào việc công đấy chứ?

Lên đến nơi, nhìn thấy trận chiến đó, quả đúng là như vậy... Ngườitriệu kiến Diệp Mộc không chỉ có một mình Giám đốc Lê vĩ đại, còn có cảPhó giám đốc Lê xinh đẹp và Trần Phái Phái đáng ghét kia. Nhìn thấy Mộng Mộng cũng có mặt, Diệp Mộc ngồi cạnh cô.

Lê Khanh Thần nhìn chiếc đồng hồ, ánh mắt sắc sảo lướt qua Diệp Mộc,hắng giọng nói: "Mọi người đã đến đầy đủ rồi, chúng ta bắt đầu thôi. Vấn tình là bộ phim lớn trong năm nay của C&C, do Giám đốc Lê đích thân chỉ đạo, tôi sẽ phụ trách việc sắp xếp dự án chi tiết. Mọi người đangngồi đây chắc chắn đều có thể nhận ra, công ty coi trọng bộ phim này như thế nào. Ba người các bạn đều là người quản lý của những diễn viên chủchốt trong phim, tôi và Giám đốc Lê mời các bạn đến là muốn trước khi có cuộc họp với các diễn viên, có vài việc muốn nói với các bạn trước."

Vấn tình là bộ phim do Tần Tang chấp bút biên kịch, nữ diễn viênchính là Lâm Kinh Vũ, nam diễn viên chính là tiểu thiên vương đang nổicủa C&C - Trần Nguyên, nữ hoàng tiệc tùng vào vai chính mình, trongbộ phim cô ta đảm nhiệm vai một nữ hoàng chính hiệu. Cylin và người đãgiành mất vai diễn của Trương Lâm – Lô Căng đều diễn một vai phụ trongphim.

Lê Khanh Thần tuyên bố danh sách người tham gia, nhìn ba người quảnlý một lượt, cuối cùng ánh mắt dừng lại trên người Diệp Mộc: "Có bất cứvấn đề gì bây giờ đều có thể nói ra." Diệp Mộc thần sắc không đổi, mỉmcười với hai người còn lại.

Từ đầu đến cuối Lê Cận Thần không nói gì, để cho Lê Khanh Thần tự dotung tác. Diệp Mộc để ý thấy, anh lúc nào cũng như người mất hồn.

"Giám đốc! Giám đốc!" Lê Khanh Thần quay người, hơi lớn giọng vẻ bấtmãn. Lê Cận Thần vội vã rời ánh mắt đang nhìn về phía Diệp Mộc trở lạicông việc, quay sang em gái: "Hả?"

"Em nói xong rồi, anh còn gì bổ sung không?"

"À... Không có gì đâu, chúng ta giải tán." Lê Cận Thần nhìn Diệp Mộc, nói.

Bốn người phụ nữ nối đuôi nhau ra khỏi văn phòng, mỗi người một vẻmười phân vẹn mười. Đi qua văn phòng, thư ký Cố Tiểu Điềm đang đứng ởcửa thang máy, hai tay chống cằm nhìn bọn họ từng người, từng người điqua trước mặt. "Diệp Mộc!" Cô nhỏ giọng gọi.

Diệp Mộc dừng lại: "Hả?"

Cố Tiểu Điềm vẫy vẫy cô, Diệp Mộc đang định bước về phía ấy, bỗngnhiên sau lưng có một trận gió, người cô bị nhấc bổng lên, trước vẻ mặtvô cùng kinh ngạc của Cố Tiểu Điềm, cô bị Lê Cận Thần nhấc đi.

"Anh làm cái gì thế?!" Diệp Mộc giơ chân đá anh, vẻ mặt lạnh lùng như băng. Thật ra trong lòng cô đang nghĩ: "Làm bộ, không chịu nổi nữa rồichứ gì?"

Lê Cận Thần chau mày, mặc kệ chiếc quần toàn là dấu vết chân cô, ômlấy người cô không chịu thả ra. Diệp Mộc chống cự mệt rồi, thở gấp,trừng mắt nhìn anh. Lê Cận Thần giơ một cánh tay ra xoa xoa trán cô,Diệp Mộc nghiêng đầu tránh, ánh mắt anh như lóe lên sợ hãi, cúi ngườixuống giữ chặt Diệp Mộc.

"Em đúng là biết cách hành hạ anh..." Anh thì thào bên tai cô. "DiệpMộc, anh phát hiện ra, em còn nhẫn tâm hơn anh rất nhiều! Anh thua rồi,anh đầu hàng. Em đừng làm ngơ với anh như thế có được không?"

Diệp Mộc bị ôm chặt đến suýt ngạt thở: "Anh... anh cho em xuống đã..."

Lê Cận Thần càng ôm chặt hơn: "Không cho!" Ngữ khí của anh như không thèm để ý đến lời cô. "Khó khăn lắm mới bắt được em."

Diệp Mộc cảm giác mặt mình bị dồn máu như sắp biến thành mặt heo, cổhọng sắp không phát ra được âm thanh nào: "LÊ CẬN THẦN... Em sắp chếtngạt rồi!"

Lúc này Lê Cận Thần mới thả lỏng tay rồi buông cô ra, Diệp Mộc lảođảo dựa vào tường, trừng trừng nhìn anh. Anh lại tỏ ra rất hỉ hả, dườngnhư những khi cô thế này, anh đều thích và yêu vậy.

"Mộc Mộc, anh đã hứa sẽ không nói ra, nhưng em làm anh chẳng còn cách nào khác." Anh thở dài, nhướng mày. "Nghe rõ đây, anh chỉ nói một lần,Cận Thụy và anh không có bất cứ mối quan hệ huyết thống nào, anh chămsóc con bé giúp một người bạn. Trên thế giới này, anh chỉ muốn một người phụ nữ sinh những đứa con của anh thôi." Anh xoa xoa mũi Diệp Mộc."Nhưng cô ấy lúc nào cũng giận dỗi với anh, khiến anh rất đau lòng."

Diệp Mộc bị vẻ trêu đùa, giễu cợt trong câu nói của anh làm cho đỏmặt, cô quay mặt đi chỗ khác, không nhìn anh: "Ngày hôm đó, trong tìnhhuống như vậy, anh không giải thích bất cứ điều gì, em có phải thầnthánh đâu mà không tức giận cơ chứ?"

"Hôm đó, sau khi đã hẹn với em, về đến văn phòng thì nhận được điệnthoại của Kinh Vũ, cô ấy đã xuống máy bay, anh đành phải đi đón cô ấy... Anh sợ nếu nói thật với em, em sẽ gặng hỏi chuyện của Kinh Vũ, vì thếmới nói dối em là đi gặp đối tác. Kinh Vũ đã kết thúc khóa huấn luyệnhơn hai tháng ở Mỹ, cô ấy rất muốn gặp Thụy Thụy, anh không nỡ từ chối." Giọng nói của Lê Cận Thần trầm xuống, thành khẩn và tuyệt vọng.

Diệp Mộc hỏi anh: "Cận Thụy... là... của Lâm Kinh Vũ?" Lê Cận Thần nhìn xuống, khẽ gật đầu.

Diệp Mộc hít một hơi thật sau. Chẳng trách Lâm Kinh Vũ sốt ruột nhưvậy, nghĩ ra nhiều cách như vậy, thậm chí còn nhờ đến cả Dương Thu. Thìra hình tượng ngọc nữ đã có một cô con gái, còn lớn bằng chừng đó! Nếutin này đến tai những phóng viên của mấy tờ báo lá cải thì sẽ là một tin tức động trời đến mức nào.

Lê Cận Thần giơ ngón tay ra gõ vào môi Diệp Mộc, nhìn cô bằng ánh mắt rất nghiêm túc, ý nói tuyệt đối không được tiết lộ. Diệp Mộc đươngnhiên sẽ không nói, cô và Lâm Kinh Vũ chẳng có bất cứ xung đột nào, vảlại cô cũng đã đồng ý với Dương Thu.

Lê Cận Thần bỏ tay xuống, cúi người hôn nhẹ lên môi Diệp Mộc: "Đếnlời hứa với bạn bè anh cũng không quan tâm, em có thể tha lỗi cho anhkhông?"

Diệp Mộc bình tĩnh trở lại, nhìn ánh mắt tràn đầy hy vọng của ngườiđứng trước mặt, vênh mặt, đẩy anh một cái: "Còn phải xem xét!" Lê CậnThần nghe xong, than vãn khổ sở rồi ép Diệp Mộc vào tường.

"Tiện đường rẽ qua." Một giọng nữ lạnh lùng, thanh thanh bất ngờ vang lên. Lê Cận Thần cứng đơ người, Diệp Mộc đẩy anh ra, đứng thẳng dậy.Trần Phái Phái đi rồi quay lại, đứng cách hai người không xa, không nhìn rõ vẻ mặt đang thể hiện điều gì. "Tôi để quên túi, xin lỗi!"

Nói xong, cô ta tiến vào phòng họp. Diệp Mộc lí nhí nói với Lê CậnThần: "Bị cô ấy nhìn thấy rồi..." Lê Cận Thần hình như cũng bị bất ngờ,im lặng một lúc rồi quay sang cười với Diệp Mộc: "Không sao đâu, để anhxử lý."

Diệp Mộc ra khỏi công ty, đến thăm Trương Lâm như đã định. Cylin vềtrước cô hai tiếng, ra mở cửa, vẻ mặt hoang mang, lo lắng: "Em đang định gọi điện cho chị! Không thấy Trương Lâm đâu cả!"

"Không thấy đâu?! Không thấy đâu nghĩa là sao?!" Diệp Mộc ngẩn người.

"Em.. em cũng không biết." Cylin cuống quýt. "Va li của cô ấy cũng không thấy đâu!"

Diệp Mộc không tin, chạy vào phòng Trương Lâm, nhìn quanh thì quảnhiên không có ai, cố gắng tìm kỹ hơn thì những bộ quần áo ngày thườngcô ấy thích mặc cũng không thấy đâu. Hộ chiếu và các giấy tờ khác cũngkhông thấy. Chân tay Diệp Mộc rụng rời, cô gọi điện báo cho Dung Nham.

Dung Nham lại không lo lắng như Diệp Mộc nghĩ, cũng không trách móccô không làm tròn trách nhiệm: "Em đừng cuống", anh trầm giọng an ủi."Anh sẽ tới ngay, đợi anh đến rồi nói, đừng sợ."

Giọng nói của Dung Nham như có lực, an ủi Diệp Mộc, làm cho cô bìnhtĩnh hơn một chút. Cúp máy, cô gọi cho Hồ Kha, Trần Hiểu Vân và tất cảnhững người bạn mà cô đã giới thiệu cho Trương Lâm. Không ai có tin tứcvề Trương Lâm.

Khi Dung Nham đến, Diệp Mộc đang vò đầu bứt tai. "Làm thế nào bâygiờ?" Diệp Mộc lo lắng tự nói một mình. "Hợp đồng chính thức của cô ấyvẫn còn chưa ký, nếu bị công ty phát hiện cô ấy tự ý bỏ đi, cả hai bọnem sẽ thất nghiệp hết!"

Dung Nham xoa xoa đầu cô, rút điện thoại ra gọi vài cuộc, rồi lại hỏi Diệp Mộc: "Hộ chiếu của nó còn ở đây không?"

Diệp Mộc lắc đầu.

Dung Nham lập tức nhờ người điều tra những người xuất cảnh mấy ngàygần đây tại tất cả các sân bay trong thành phố, không lâu sau, anh thởphào nhẹ nhõm, vỗ vỗ vào vai Diệp Mộc: "Tìm thấy rồi."

Diệp Mộc ngẩng phắt đầu: "Cô ấy đang ở đâu?"

"Canada." Dung Nham lắc đầu cười vẻ bất lực. "Em mau về nhà thu xếpít hành lý đơn giản, tối nay anh và em sẽ bay sang đó tìm con bé."

Mọi việc được Dung Nham nhanh chóng sắp xếp ổn thỏa, Diệp Mộc đeo balô cùng anh lên máy bay. Trên đường, cô gọi điện cho Lê Cận Thần, khôngdám nói không tìm thấy Trương Lâm, chỉ nói có việc gấp phải xin nghỉ mấy ngày.

"Việc công hay việc tư?" Lê Cận Thần hỏi. "Nếu là việc công thì báocáo cho Giám đốc Lê, còn nếu là việc tư, báo cáo cho bạn trai."

Diệp Mộc phì cười, Dung Nham đang lái xe quay qua nhìn, cô lập tứcmím môi, quay mặt đi nói nhỏ vào điện thoại: "Đừng có đắc ý! Đừng quênanh còn đang trong giai đoạn xem xét đấy!"

"Ồ..." Giọng nói buồn bã của Lê Cận Thần truyền đến. "Ừ, anh quên mất..."

Diệp Mộc rất muốn cười, nhưng nghĩ đến việc Dung Nham bỏ bao nhiêuviệc để cùng cô đi tìm Trương Lâm, cảm giác tội lỗi và trách nhiệm dângtrào, cô không thể cười nổi. Nói vài câu với Lê Cận Thần, khi anh gửimột nụ hôn gió, cô liền cúp máy.

Lúc này trời đã tối hẳn, ánh sáng rực rỡ của thành phố C lướt qua cửa kính xe, khuôn mặt điển trai của Dung Nham được ánh sáng từ những ngọnđèn đường lúc lóe lên rồi vụt tắt chiếu vào, trông có vẻ gì đó rất mơhồ. Ánh sáng trong xe xiêu xiêu vẹo vẹo, Diệp Mộc bất ngờ cảm thấy không khí này thật ngọt ngào và ấm áp.

"Yêu rồi hả, tiểu quái thú?" Anh phá vỡ sự im lặng, lên tiếng hỏi.Cảm giác mơ hồ của Diệp Mộc cũng bị phá vỡ, cô giật mình, "ừm" một tiếng không rõ ràng lắm. Dung Nham hơi quay mặt, giữ chặt vô lăng, dường nhưđang cố kiềm chế một hành động theo thói quen: "Là ai vậy?"

Diệp Mộc không muốn nói cho anh đó là Lê Cận Thần. Dung Nham thấy côkhông muốn nói, cũng không hỏi thêm, có vẻ nghĩ ngợi gì đó, rồi nóitiếp: "Đừng để bị ức hiếp nhé... Nhưng nếu có bị ức hiếp thì cũng khôngphải sợ, đến tìm anh, ông anh này sẽ che chở cho em."

Diệp Mộc nghe anh tự xưng là "ông anh", khắp người nổi da gà, nhìnanh cười rất lưu manh, lườm một cái sắc ngọt vẻ không thèm để ý.