Ai, Anh Hùng Khí Đoản!

Chương 12



Không biết qua bao lâu, tâm tình Anh Nguyên mới bình tĩnh trở lại, xoay người, trên mặt là một nụ cười vân đạm phong thanh ( ôn hòa, không tạp niệm), rất khó làm cho người ta tưởng tượng nổi chính hắn vừa mới bị một tên tham quan làm tức chết.

“Ta tưởng rằng cơn tức của ngươi đã hoàn toàn bạo phát, hiện tại mới biết được, tên tham quan kia rút lui đúng thời điểm, nếu không chỉ cần hắn ở lại thêm một khắc, ta nghĩ hắn đại khái sẽ bị ngươi đánh thừa sống thiếu chết .”Phượng Chuẩn chầm chậm ngồi xuống. Cho dù Anh Nguyên bây giờ tâm sự trùng trùng, cũng bị hắn đùa cho cười ra tiếng.

“Bọn họ tham quá rồi .”Hắn thở dài: “muốn uống trà không?”Thấy Phượng Chuẩn dùng ánh mắt “không cần cũng được” nhìn chính mình lắc đầu, hắn cũng ngồi xuống, hừ: “Nếu không phải hắn thật sự lòng tham không đáy, ta cũng sẽ không tức giận như thế, phải biết rằng, ta từ trước đến nay chính là người hòa ái dễ gần, khoan hồng độ lượng.”

Lúc này mồ hôi Phượng Chuẩn nhỏ xuống dưới, không chút khách khí mà phản bác: “Ha ha, ha ha ha, Anh Nguyên, ngươi ở trước mặt một khổ chủ chỉ vì nhận sai ngươi là nữ nhân, liền suýt nữa bị ngươi đánh chết, còn đoạt đi của hắn mười vạn lượng vàng mà nói chính mình hòa ái dễ gần, khoan hồng độ lượng, ha ha ha, ta xem mặt của ngươi cũng không lớn, vậy chi có một khả năng, là da mặt quá dầy  đi. Ha ha ha ha. . . . . .”

“Lần trước không đánh chết ngươi, có phải làm ngươi cảm thấy rất không vui không hả, hay là muốn tìm một lí do cho ta đánh chết ngươi?” Anh Nguyên ôn nhu hỏi, lập tức làm cho Phượng Chuẩn dừng ngay lại nụ cười xấc xược, biến thành nụ cười gượng xấu hổ: “Cái kia. . . . . . Cái kia. . . . . . Ta không phải. . . . . . . . . . . . Ta chỉ là . . . . . Ta chỉ là bênh vực kẻ yếu mà thôi, hắc hắc, bênh vực kẻ yếu mà thôi. . . . . .”

Anh Nguyên ngồi xuống, trên mặt nháy mắt lại chuyển sang biểu tình cô đơn, làm cho Phượng Chuẩn hoài nghi hắn có phải có khả năng đổi sắc mặt hay không ( của diễn viên kịch).Lại nghe hắn sâu kín đích nói: “kẻ kia. . . . . . là thị lang hộ bộ, cùng với binh bộ thượng thư thúc thúc, nắm giữ quốc khố và quân đội Hàn triều chúng ta, rất được Hoàng Thượng tín nhiệm.”Hắn cười khổ một tiếng: “xem ra chức tri phủ này của ta, thật sự là sẽ không làm được lâu rồi .”

Phượng Chuẩn nhìn hắn, ấp úng nói: “Thực xin lỗi, ta có phải là. . . . . . có phải là gây phiền toái cho ngươi không, ngươi giống như rất để ý chức quan này.”Thân là hoàng đế. Hắn lần đầu tiên nói ba chữ ta xin lỗi với người khác, mặc dù trong lòng đối với tính cách chấp niệm quyền lực của Anh Nguyên là thập phần bất mãn, nhưng là không biết vì sao, nhìn thấy bộ dạng khó chịu của hắn, chính mình lại nhịn không được mà nói ra những lời yếu thế.

“Ta để ý chức quan này?”Anh Nguyên bỗng nhiên cười rộ lên: “Lâm phong, ngươi cũng quá coi thường người. Bằng ta Anh Nguyên, sẽ coi trọng chức quan tri phủ ngũ phẩm này ư? Vương công quý tộc ta cũng không để vào mắt. Ta thở dài, là bởi vì sau khi ta không còn làm tri phủ, triều đình không biết sẽ phái dạng người như thế nào đến. Hiện giờ làm thanh quan bị người cười, làm tham quan ngược lại lại trở thành chuyện thường tình, cũng không biết tân tri phủ liệu có trân trọng sự phồn hoa mà thành Hưng Châu khó khăn lắm mới tạo ra hay không, bách tính có thể tiếp tục sống những ngày tháng an khang được tiếp hay không, nạn dân ở ngoài thành, còn có thể có người đi chăm lo ấm no cho bọn họ nữa hay không. Ai, lâm phong, người và việc mà ta vướng bận đích thực rất nhiều, nhưng duy nhất chức quan này, ta trước nay chưa từng để trong lòng. Chính là đại trượng phu sinh ra trên đời, học văn tập võ, chính là vì dân chúng trong thiên hạ, chẳng lẽ ngươi có thể bởi vì triều đình hắc ám, thế đạo không sáng sủa, liền phiêu nhiên ẩn lui, chỉ lo cho thân mình sống hay sao? Theo ta thấy, như vậy cũng chẳng phải ẩn sĩ cao nhân gì.”

Hắn ngừng lại một chút, phương lại nói: “Biết rõ không thể làm nhưng vẫn làm, cũng không nhất thiết không phải là hào kiệt, ha hả, hành vi của ta tuy là ngu xuẩn, nhưng lại thanh thản, ta đã từng vì sinh linh trong thiên hạ mà nỗ lực hết mình, cho dù có một ngày không thể không từ quan mà đi, cũng không thẹn với trời đất, ân, ngươi nói da mặt ta dày thì là dày đi, dù sao tuy rằng cảm thấy bản thân keo kiệt tham tài, có lúc không nói đạo lí cho lắm, nhưng cũng được xem là một nam nhân nhiệt huyết, bảy thước trượng phu.”

Những lời này nếu được nói ra bởi người khác, Phượng Chuẩn sớm đã cười đến lăn lộn , nhưng hôm nay được phát ra từ thanh âm êm ái của Anh Nguyên, mặc dù vẫn còn một tia tự giễu, nhưng lại làm hắn đối với người ở trước mắt này càng thêm kính nể, ngồi ngốc hồi lâu, kẻ luôn luôn tự xưng bản thân là nhanh nhẹn sáng tạo hắn nghẹn ra một câu: “Thực hào kiệt, nam nhi nhiệt huyết, bảy thước trượng phu, Anh Nguyên, ngươi xứng với mười một chữ này.”Ai, lời tâm huyết nói ra, quả nhiên là ngôn giản ý hải ( lời đơn giản nhưng nghĩa rộng lớn), chính mình ngày thường lý miệng lưỡi hùng hồn thao thao bất tuyệt, thế mà đến thời khắc mấu chốt, ngoài câu này ra, thế nhưng không nói ra được gì khác.

Anh Nguyên lại khôi phục giọng điệu thường ngày: “Quá khen quá khen, đa tạ đa tạ. Ha hả, ta cũng không ngờ, Lam Phong, miệng lưỡi của ngươi còn độc hơn ta, thật là kỳ quái, lần trước ở kỹ viện, chưa có phát hiện ngươi cũng có thiên phú về mặt này như vậy.”Hắn đứng dậy rót một bát nước nóng, một mạch uống hết, rồi mới lại nói: “Nói đi, ngươi lại đây tìm ta có chuyện gì?”

Phượng Chuẩn sửng sờ ở nơi đó, tình cảnh này, làm sao hắn dám nói ra “ ta là đến tìm người đòi nợ, tục ngữ nói tiền trái thịt thường ( chỉ nữ nhân khi nợ tiền không thể trả liền dùng thân thể của mình để trả) , hai mươi hai vạn lượng vàng kia, ngươi liền dùng thân thể để trả nợ đi”. Những lời nói này, chưa nói quá là khó nghe, chỉ sợ thực nói ra, bản thân nếu thật sự không dùng võ công, thì hôm nay liền phải trường miên xuống dưới cửu tuyền.

“Làm sao không nói?”Anh Nguyên nhìn biểu tình ngốc sững sờ của Phượng Chuẩn, bất giác mỉm cười. Nhớ tới tình cảnh đêm qua, trái tim bỗng nhiên đạp loạn lên, giống như có phản ứng dây chuyền, gương mặt cười cũng dần dần đỏ lên, chỉ tiếc Phượng Chuẩn vẫn còn đang ở trong trạng thái thiền căn bản không có phát hiện, nếu không hắn tuyệt sẽ không tâm lang sói mà gan thỏ như bây giờ.