Ách Nô

Chương 7: Thân thể cùng chúc (chúc = liền, nối)



Tây Tường Liệt cúi đầu cắn đầu vai tuyết trắng của Tiểu Nhiễm, xúc cảm trắng mịn cùng hương thơm dễ ngửi của cơ thể Tiểu Nhiễm làm hắn trầm mê mãi không thôi.

Thân thể phía dưới rõ ràng run lên, Tây Tường Liệt cảm giác dục hỏa chính mình nhất thời dâng trào.

Phản ứng trúc trắc vô tội của Tiểu Nhiễm dường như đang khiêu khích bản năng tối nguyên thủy của hắn.

Gấp gáp xả toàn bộ quần áo Tiểu Nhiễm ra, dưới ánh mắt kinh hoảng của nó đem nó ấn ngã xuống giường.

Nụ hôn lửa nóng lần thứ hai rơi trên da thịt Tiểu Nhiễm, Tây Tường Liệt cơ hồ điên cuồng nhấm nháp hương vị người dưới thân. Mỗi một tấc da thịt đều bị hung hăng cắn cắn, mút vào, mỗi lần đi qua đều lưu lại dấu hôn xanh tím.

“Ngô……”

Tiếng rên rỉ mỏng manh vang lên, thân thể Tiểu Nhiễm bị Tây Tường Liệt thô lỗ vuốt ve cùng nồng nhiệt hôn đến phát đau, lại giống như có lửa nóng thiêu đốt. Nó không biết tại sao Vương gia lại đối với mình thô bạo như vậy, thật đáng sợ, giống như muốn ăn nó vậy. Chẳng lẽ chính mình đã làm gì khiến hắn sinh khí sao?

Tây Tường Liệt đang vùi đầu vào trong thân thể Tiểu Nhiễm, vừa ngẩng lên vừa vặn liền chứng kiến khuôn mặt như vậy: Kinh hoảng, thất thố, sợ hãi, còn có, một tia điềm đạm đáng yêu.

Trái tim Tây Tường Liệt như bị hung hăng đụng phải, một loại thương tiếc chưa bao giờ có vọt tới. Lúc này mới ý thức được hành vi của mình có bao nhiêu thô lỗ, đối với một người đơn thuần như Tiểu Nhiễm mà nói hẳn là khó có thể thích ứng được.

Tây Tường Liệt cúi đầu hôn môi Tiểu Nhiễm, một nụ hôn thực ôn nhu, cố gắng trấn an sự sợ hãi của Tiểu Nhiễm.

“Không cần sợ, ta sẽ không thương tổn ngươi, bởi vì ta thích ngươi, cho nên ta mới như vậy đối với ngươi. Ta sẽ thật ôn nhu, yên tâm đem chính mình giao cho ta.”

Thanh âm ôn nhu ở bên tai Tiểu Nhiễm vang lên, kỳ dị trấn áp được sự sợ hãi trong nó. Tiểu Nhiễm nhìn Tây Tường Liệt, thoáng lộ ra một nụ cười nhẹ, Tây Tường Liệt thấy vậy thiếu chút nữa đã không khống chế nổi.

Nhanh chóng đem y phục của mình giật ra, hai người trong nháy mắt trần trụi cùng dán vào nhau, Tây Tường Liệt tách hai chân dài nhỏ của Tiểu Nhiễm ra, đưa tay chơi đùa vỗ về vật nhỏ giữa hai chân nó.

“A…… Ngô……” Tiểu Nhiễm cảm giác giống như bị sét đánh, toàn thân lập tức tê dại, vật nhỏ ở trong tay Tây Tường Liệt dần dần ngẩng đầu lên. Nơi chưa từng có ai chạm qua của nó cứ như vậy bị Tây Tường Liệt dùng bàn tay to vỗ về chơi đùa.

Tiểu Nhiễm cuống quít giãy dụa muốn thoát ra, cái loại địa phương này sao có thể lấy tay làm như vậy!

Tây Tường Liệt ngăn Tiểu Nhiễm lại, tà tà cười: “Không cần ngượng ngùng, ta và ngươi giống nhau.”

Nói xong dùng nửa thân dưới cọ cọ vào đùi Tiểu Nhiễm. Tiểu Nhiễm cảm thấy được có một cái gì đó cứng rắn nóng hổi đang chạm vào đùi mình, khi nó ý thức được đó là cái gì, hai má vốn đang phiếm hồng lập tức trở nên đỏ ửng.

Thân dưới tiếp tục rơi vào trong tay Tây Tường Liệt, Tây Tường Liệt cực có kỹ xảo về phương diện này.

Tiểu Nhiễm bị từng đợt khoái cảm làm cho thất thần, đột nhiên từ phía sau có một trận đau đớn truyền đến.

Tây Tường Liệt đem một ngón tay sáp nhập vào trong tiểu huyệt của Tiểu Nhiễm, cái động nhỏ chật hẹp kịch liệt bài xích ngoại vật xâm phạm, Tây Tường Liệt không khỏi mặt nhăn mày nhó: “Sao lại chật như thế!”

Không cần! Tiểu Nhiễm thật muốn kêu to, chính là kêu không được. Nó biết Vương gia đang chơi đùa địa phương kia, nhục nhã mãnh liệt cùng đau đớn làm cho thân thể Tiểu Nhiễm không ngừng run rẩy.

“Đừng sợ, ngươi sẽ nhanh cảm thấy thoải mái thôi, tin tưởng ta, Nhiễm Nhi”. Tây Tường Liệt cố gắng làm yên lòng Tiểu Nhiễm, từ trong đống quần áo trên giường hắn vừa cởi lấy ra một cái bình sứ, mở nắp, từ bên trong đổ ra một ít chất lỏng trong suốt lên tay, ngón tay bắt đầu đem chất lỏng này đưa vào u huyệt nhỏ hẹp kia.

Đau đớn dần dần giảm bớt, Tiểu Nhiễm có thể cảm giác được dị vật đang ở bên trong vách tường chà xát, cảm giác đau đớn dần được thay thế bằng một loại xúc cảm khó nói.

Chứng kiến Tiểu Nhiễm không còn đau như trước, còn hơi khó chịu động động người, Tây Tường Liệt khóe miệng không khỏi nhếch lên, lại gia tăng thêm một ngón tay vào bên trong.

Ngón tay thuận lợi xuyên xỏ ra vào, Tiểu Nhiễm vẫn như cũ khó nhịn vặn vẹo thân thể.

Khố gian Tây Tường Liệt sưng không chịu nổi, hắn cầm bình sứ vừa rồi đổ thật nhiều vào phân thân cứng rắn của mình, tách hai chân Tiểu Nhiễm ra, dùng sức đâm vào!

Đau! Thân thể như bị banh rộng, ngón tay Tiểu Nhiễm co rút nắm chặt vào tấm đệm dưới thân, đau đến nó không thể chịu đựng nổi. Tiểu Nhiễm nghĩ muốn thét chói tai, chính là kêu không được, thốt ra chỉ thanh âm nức nở nho nhỏ.

“Ô ô…… Ngô……”

Tây Tường Liệt cúi đầu hôn giọt lệ chảy xuống từ khóe mắt Tiểu Nhiễm, nhẹ nhàng mà đong đưa cử động thắt lưng.

Thật thoải mái, thân dưới bị gắt gao bao lấy, cái loại khoái cảm mãnh liệt này làm cho Tây Tường Liệt thật muốn liều lĩnh trừu sáp (rút + cắm :”>). Cho dù Tiểu Nhiễm có khóc, cho dù nó khóc thật sự đáng thương cũng không muốn để ý nữa!

Thế nhưng cuối cùng vẫn luyến tiếc không nỡ, Tây Tường Liệt nhẫn nại chậm rãi cử động, toàn thân hắn ướt đẫm mồ hôi, mà thân thể tuyết trắng của Tiểu Nhiễm cũng sũng nước.

Tiểu Nhiễm phát ra âm thanh vừa như nức nở vừa như rên rỉ, dồn dập thở gấp, cảm giác đau đớn dần dần nguôi đi, chậm rãi được thay thế bằng một loại cảm giác khác.

Tây Tường Liệt đem thân thể nhỏ bé của Tiểu Nhiễm ôm chặt trong ngực, ôn nhu hôn môi nó.

Nửa thân dưới luật động ngày càng nhanh hơn, hắn biết Tiểu Nhiễm đã bắt đầu có cảm giác, dần dần trở nên phóng túng dục vọng của mình.

Ván giường phát ra tiếng vang kẽo kẹt, bởi vì trên giường hai người luật động càng ngày càng kịch liệt.

Tây Tường Liệt giống như con ngựa hoang phóng túng. Hắn gắt gao ôm lấy người dưới thân, thắt lưng dùng sức cuồng dã trừu sáp, chất lỏng *** mĩ không ngừng chảy ra, thanh âm da thịt va chạm cũng liên tục vang lên.

Tiểu Nhiễm cảm thấy thân thể đã không phải là của mình nữa rồi, thân trên bị người nam nhân này gắt gao ôm chặt, nửa mình dưới cũng bị đối phương hung hăng xâm phạm. Khoái cảm tê dại còn rõ ràng hơn đau đớn ban đầu, hơi thở gấp gáp của nam nhân phả trên mặt nó, thân thể đã hoàn toàn bị hắn giữ lấy.

Tây Tường Liệt giữ chặt lấy thân thể làm kẻ khác mất hồn kia, Tiểu Nhiễm thở gấp, Tiểu Nhiễm rên rỉ đều làm cho hắn càng điên cuồng hơn.

“Nhiễm Nhi, Nhiễm Nhi của ta.”

Ban đêm, bên trong căn phòng phía Tây Vĩnh Hàm Các tràn ngập xuân sắc cùng những thanh âm tình ái…