Ách Ba

Chương 19: Hoàn



Bảy ngày sau, Cốc Như Hoa mang theo tinh nhuệ của Hoàng Thiên Cung, cùng người của QuânSơn thế gia, Lăng Tiêu cung, gần như đồng thời đuổi tới, ở sườn núingoài thành năm dặm, lập trận giằng co, mấy nhân vật đầu lĩnh lại tụ họp ở khách điếm đàm phán.

Chuyện Hắc Y Hội lúc trước, bởi vì Cốc ThiếuHoa dễ dàng đem người thả đi, không có chứng cớ chứng minh là Quân Sơnthế gia làm, cho nên đành phải quên đi, nhưng Lâm Nguyệt Nhi là bị bắtđương trường, chuyện này, người của Quân Sơn thế gia và Lăng Tiêu cungphải giải thích rõ cho Hoàng Thiên Cung. Nếu trả lời không thể làm chongười ta vừa lòng, như vậy trên năm dặm sườn núi, chỉ sợ phải có một hồi chém giết.

Quân Lâm Hải cũng đến đây, chuyện này vốn là là bởi vìhắn dựng lên, hắn phải đến. Dưỡng thương mấy ngày nay, hắn gần như thayđổi một người khác, sắc mặt vàng như nến, bên trái ống tay áo trốngrỗng, cả người đều có vẻ thập phần suy sút, ngồi ở góc không rên mộttiếng, nhưng là nhìn thấy Cốc Như Hoa, lão thái quân của Quân Sơn thếgia, còn có cung chủ Lăng Tiêu cung đang cò kè mặc cả, ánh mắt hắn daođộng không chừng không biết nghĩ đến cái gì.

Kỳ thật Quân Lâm Hải cái gì cũng không nghĩ, hắn chỉ đang nghĩ, vì sao Cốc Thiếu Hoa không có xuất hiện trước bàn đàm phán.

Đang nghĩ ngợi, Cốc Thiếu Hoa quả nhiên tựu ra đến, chậm rãi đi xuống thanglầu, một cước đá bay cái bàn đàm phán kia, lạnh lùng nói: “Quân Lâm Hảilưu lại, những người khác toàn bộ biến đi.”

Thực bá đạo, cũng thực kiêu ngạo, nhưng hắn có tiền vốn.

“Tiểu tử rất càn rỡ!”

Lão thái quân sắc mặt thay đổi. Chưa từng có tiểu bối dám ở trước mặt nànglàm càn như vậy, cho dù là sư phụ Cốc Thiếu Hoa, cũng phải kính nàng baphần.

“Hừ!”

Cốc Thiếu Hoa giọng nói bọc nội lực, lập tức đem người của Quân Sơn thế gia và Lăng Tiêu cung chấn đến khí huyết bốc lên, công lực yếu một chút, lại phun ra một búng máu.

Lần ra oai phủ đầu nàyquá lợi hại, không ai dám ngay mặt cùng Cốc Thiếu Hoa chống lại nữa, chỉ có lão thái quân còn cậy già lên mặt, cậy mạnh nói: “Ngươi rốt cuộcmuốn thế nào?”

Cốc Thiếu Hoa cũng không để ý tới bọn họ, một lóng tay chỉ Quân Lâm Hải nói: “Muốn giải thích, muốn người chết.”

Ách Ba nếu không có việc gì, xem mặt mũi Cung chủ Hoàng Thiên Cung đờitrước, Cốc Thiếu Hoa cũng sẽ không muốn mệnh của Quân Lâm Hải. Nhưng lànhững lời này của hắn, cũng đương trường đánh Quân Sơn thế gia một cáitát, so với đưa tay giết Quân Lâm Hải, còn muốn ác liệt.

Quân Lâm Hải biến sắc, chậm rãi đứng lên, đang muốn nói chuyện, Cốc Như Hoa lại đoạt trước nói: “Thiếu Hoa, trước mặt trưởng bối ngươi thu liễm chút, việcnày giao cho tỷ tỷ xử lý, Quân sư huynh nhất định sẽ giải thích rõ chongươi.”

Cốc Thiếu Hoa cũng ngay cả mặt mũi Cốc Như Hoa cũng không cho, lạnh lùng nói: “Tỷ có lập trường gì mà nói như vậy?”

Cốc Như Hoa sửng sốt, Cốc Thiếu Hoa lại không lưu tình chút nào vạch trầnnàng: “Năm đó các ngươi hai cái kết phường hại Mạc Bạch, đã cho ta không biết sao?”

Lời kia vừa thốt ra, Cốc Như Hoa sắc mặt đại biến, thân thể cũng run nhè nhẹ.

“Ngươi cho là, năm đó vì sao ta phải tu luyện Cửu Chuyển Hóa Thần Công?” CốcThiếu Hoa lạnh lùng cười, “Ta vì sao muốn cho tỷ làm Cung chủ HoàngThiên Cung?”

Quay đầu lại nhìn về phía Quân Lâm Hải, tiếp tục nói: “Ngươi có biết năm năm trước vì sao ta không giết ngươi?”

Quân Lâm Hải sắc mặt hơi hơi trắng bệch, đột nhiên nghĩ đến một khả năng,nhịn không được nói: “Ngươi, ngươi...... Ngươi là muốn ta vĩnh viễn đềubị ngươi dẫm nát dưới lòng bàn chân...... Ngươi muốn mọi ngườibiết...... Ta Quân Lâm Hải vĩnh viễn đều kém ngươi Cốc Thiếu Hoa......”

Trả thù như vậy, trúng vào hồng tâm, lập tức đập vào ngay nơi yếu ớt nhấtcủa Quân Lâm Hải. Thì ra...... Năm năm này, hắn truy đuổi, hắn không cam lòng, hắn cố gắng, ở trong mắt Cốc Thiếu Hoa, chỉ là một trò cười, CốcThiếu Hoa năm đó không giết hắn, chính là muốn làm cho hắn sống trongthống khổ như vậy

Trả thù như vậy, rất tàn nhẫn, quá độc ác......

Quân Lâm Hải gần như khó có thể tin nhìn thấy Cốc Thiếu Hoa, giờ khắc nàyhắn thực sự cảm nhận được hận ý thấu xương của Cốc Thiếu Hoa đối vớihắn, hận ý này sâu đến Cốc Thiếu Hoa thà rằng sống ít đi vài chục năm,cũng muốn hung hăng mà đem hắn đạp dưới lòng bàn chân.

Hắn muốn hắnvĩnh viễn chỉ có thể nhìn lên hắn; hắn muốn hắn biết, trong mắt hắn vĩnh viễn không có Quân Lâm Hải người này tồn tại.

Ngươi, không đủ tư cách. Đây là một câu Cốc Thiếu Hoa dùng hành động làm cho hắn hiểu được.

“Thiếu Hoa...... Thiếu Hoa...... Ta biết sai lầm rồi...... Ta...... Năm đónhìn đến ngươi thống khổ như vậy, ta chỉ biết sai lầm rồi, Thiếu Hoangươi tha thứ ta......”

Cốc Như Hoa khiếp sợ qua đi, rơi lệ đầy mặt.Nàng muốn bắt lấy Cốc Thiếu Hoa, nhưng là Cốc Thiếu Hoa lại lạnh lùnggạt nàng ra, ngay cả chạm cũng không nguyện ý làm cho nàng chạm mộtchút.

“Tỷ là tỷ tỷ của ta, ta có hận như thế nào, ta cũng sẽ khônggiết tỷ.” Cốc Thiếu Hoa ngừng một chút, “Nhưng là...... Tỷ phải bị xửphạt. Lần này trở về, ta sẽ từ chức Các chủ Trấn Long Các, tỷ tỷ, tỷ cóthể đi phía sau núi bồi sư phụ cùng nhau bảo dưỡng tuổi thọ.”

Đây làquy củ Hoàng Thiên Cung, người mới nhập chủ Hoàng Thiên Cung, người cũnhất định phải chuyển đi Hoàng Thiên Cung phía sau núi dưỡng lão, vượtqua quãng đời còn lại, cuộc đời này, không phải lúc Hoàng Thiên Cungsinh tử tồn vong, không được rời cốc nửa bước.

Cốc Như Hoa thanh xuân còn trẻ, đúng là tuổi xuân phơi phới, ngắn ngủn năm năm tôn vinh quađi, Cốc Thiếu Hoa lại làm cho nàng đi khe núi phía sau Hoàng Thiên Cungbảo dưỡng tuổi thọ.

Kinh ngạc nhìn thấy Cốc Thiếu Hoa, sắc mặt Cốc Như Hoa tái nhợt, lại nói không ra một câu.

Đều nói sinh đôi có thể tâm linh tương thông, nàng vốn không tin, bởi vìCốc Thiếu Hoa thân với Mạc Bạch còn thâm sâu hơn thân với nàng.

Nhưng là năm năm trước, sau khi Mạc Bạch gặp chuyện không may, nàng khônghiểu đau lòng suốt nửa năm, có khi đau đến mức tận cùng, gần như ngấtđi, khi đó nàng mới biết được, không phải nàng đau, mà là Cốc Thiếu Hoađang đau, mà nàng có thể cảm nhận được đau, chính là một nửa của CốcThiếu Hoa.

Nhưng dạng đau này, đã làm cho nàng hối hận vì có thể gả cho Quân Lâm Hải, mà làm ra quyết định hết sức lông bông năm đó.

Suốt năm năm, nàng gần như bồi thường muốn đối tốt với Cốc Thiếu Hoa, nhưnglà tu luyện Cửu Chuyển Hóa Thần Công Cốc Thiếu Hoa, lại thủy chung thờơ, bởi vì hắn không bao giờ... có thể có cảm giác được nữa.

Nàng biết nàng mất đi đệ đệ, vĩnh viễn mất đi.

Năm năm này, Cốc Thiếu Hoa trở nên đoạn tình tuyệt dục, nàng cũng phai nhạt rất nhiều ý niệm trong đầu, lại càng không kiên trì nhất định phải gảcho Quân Lâm Hải nữa.

Cốc Thiếu Hoa không hề để ý nàng, ánh mắt trở xuống đến trên người Quân Lâm Hải, lạnh lùng, giống lưỡi dao băng, cắt qua người.

Quân Lâm Hải nắm chặt nắm tay, móng tay thật sâu đâm vào trong thịt.

“Được, ta nhận là được.”

Những lời này hắn gần như là nghiến răng nghiến lợi nói ra. Quân Lâm Hải chỉcảm thấy trong cổ họng ngọt ngọt, một búng máu gần như sẽ phun ra, lạibị hắn mạnh đè ép xuống.

Cả đời này, hắn không bao giờ... có thể hơnđược Cốc Thiếu Hoa nữa, không bao giờ... có thể làm cho Cốc Thiếu Hoa để mắt nhìn hắn nữa. Hắn không cam lòng, không cam lòng a! Nhất thời nhậnthua không tính cái gì, mặc kệ thế nào, hắn sẽ sống lâu hơn Cốc ThiếuHoa. Hắn nhất định phải sống lâu hơn Cốc Thiếu Hoa, hắn không thể ngaycả điểm này đều bại bởi Cốc Thiếu Hoa.

Nhưng là Cốc Thiếu Hoa cố tình giống như nhìn ra chuyện hắn suy nghĩ trong lòng, khóe miệng nhếch lên, tạo ra một nụ cười lạnh gần như trào phúng.

“Đúng rồi, đã quên nói,ta, Cốc Thiếu Hoa, đã đột phá quan ải nhất định tẩu hỏa nhập ma tầng thứ tám của Cửu Chuyển Hóa Thần Công, ta so với chư vị mỗi người đang ngồiđây, sẽ sống được lâu hơn.”

Lạnh lùng nhìn quét một vòng, Cốc Thiếu Hoa bỏ lại những lời này, chậm rãi lại đi lên lầu.

Phía sau, là vô số ánh mắt hoặc kinh hoặc mừng, hoặc cụ hoặc sợ.

Cửu Chuyển Hóa Thần Công tầng thứ tám đã là thiên hạ vô địch, sau khi đột phá, lại là một cái đỉnh cao nào nữa?

Không ai biết.

Cho nên, cũng không có người còn dám dễ dàng đi trêu chọc Cốc Thiếu Hoa.

Trên đời này có một loại người, kêu thiên tài, bọn họ trời sinh liền mạnhhơn người bình thường; trên đời này còn có một loại người, kêu cườnggiả, bọn họ trời sinh chính là làm cho người ta ngưỡng mộ cùng sợ hãi,Cốc Thiếu Hoa là hai người kết hợp, mạnh hơn càng mạnh, hắn đánh vỡ lệthường nhất định tẩu hỏa nhập ma mà chết của các đời Các chủ Trấn LongCác, nhất định đứng ở đỉnh cao mà tiền nhân không thể tới.

Quân Lâm Hải mặt như tro tàn, một ngụm máu không cam lòng kia, rốt cuộc áp không được, phun ra, xa ước chừng bảy, tám thước.

“Phu quân!” Lâm Nguyệt Nhi hét lên một tiếng, nhào tới, ôm chặt lấy Quân Lâm Hải. “Cốc Thiếu Hoa, ngươi hại phu quân ta, ta sẽ không bỏ qua chongươi...... Sẽ không bỏ qua cho ngươi...... Ta nguyền rủa ngươi! Nguyềnrủa ngươi không chết tử tế được......”

Tiếng thét chói tai của nàng ở khách điếm quanh quẩn, Cốc Thiếu Hoa chỉ là tà lé mắt, ý tứ khinhthường biểu lộ không thể nghi ngờ.

Cốc Như Hoa quơ quơ thân thể, nhìn thấy Cốc Thiếu Hoa đi lên lầu, lại nhìn thấy nam nhân mình từng yêu,nước mắt ở trong hốc mắt ngưng tụ, rồi lại bị nàng dùng sức hủy diệt.

Mỗi người đều phải vì lỗi lầm của mình trả giá đại giới, nàng không tráchCốc Thiếu Hoa muốn trả thù, chỉ cần đệ đệ có thể hạnh phúc.

Đúng vậy, chỉ cần Cốc Thiếu Hoa hạnh phúc. Cho nên, nàng không thể lưu lại một chút nhân tố bất an nào.

Nháy mắt hạ quyết định, Cốc Như Hoa bất ngờ giơ tay lên, mười ngón tay củanàng, giống tia chớp, xẹt qua yết hầu của Lâm Nguyệt Nhi cùng Quân LâmHải, máu tươi phun như suối.

Trong khách điếm tiếng hét vang lên, không ai có thể phản ứng đúng lúc.

Cốc Như Hoa lại ngửa mặt cười, đối với Quân Sơn thế gia cùng Lăng Tiêu cung nhân nói: “Một người làm một người chịu, Quân Lâm Hải năm đó vô ơn bạcnghĩa, gạt ta thể xác và tinh thần, lại cùng Lâm Nguyệt Nhi đính hôn,hiện tại ta giết bọn họ, các ngươi muốn báo thù, liền hướng về phía tađến, cùng Hoàng Thiên Cung không có gì quan hệ.”

“Tiện nhân, đền mạng!” Quân Sơn thế gia lão thái quân giận dữ, một kiếm hướng Cốc Như Hoa đâm tới.

Cốc Như Hoa cũng không né tránh, nàng thậm chí còn cố tình nghênh đón.

Một kiếm ở giữa ngực.

“Lấy mạng đền mạng, Quân Lâm Hải đáng chết, Lâm Nguyệt Nhi cũng nên chết,ta...... Cũng nên chết......” Nàng hộc máu, tầm mắt dần dần mơ hồ.

“Cung chủ!”

Văn Tinh nhào tới, một phen đỡ được thân thể Cốc Như Hoa rồi ngã xuống. Đám người Chiêu Hoa lại giận dữ, đều rút ra binh khí, nhảy vào đánh vớingười Quân Sơn thế gia và Lăng Tiêu cung.

“Ta, ta...... Sau khi, làm cho...... Làm cho Yến Ny thừa kế cung chủ...... Các ngươi phải...... Giúp nàng......”

Mơ hồ trong tầm mắt, nàng xem đến Cốc Thiếu Hoa lại từ trên lầu đi xuống dưới.

“Đệ đệ...... Thực xin lỗi...... Ngươi tha thứ tỷ...... Tỷ......”

Đánh nhau rất nhanh liền bình ổn, bởi vì Cốc Thiếu Hoa quả thật lại đi xuống lầu, lạnh lùng quét thi thể Cốc Như Hoa một cái, đáy mắt không có cảmtình gì dao động, nhưng là thân hình chợt lóe, đem người của Quân Sơnthế gia và Lăng Tiêu cung toàn bộ ném ra khách điếm.

Từ đó về sau,Hoàng Thiên Cung ở trên giang hồ uy danh càng tăng lên, mỗi người đềubiết, Các chủ Trấn Long Các luyện thành Cửu Chuyển Hóa Thần Công tầngthứ chín, công phu cao, đã là thiên hạ đệ nhất.

Cho nên tuy rằng Cung chủ cùng Các chủ mới nhậm chức công lực đều còn chưa đủ, danh vọng cũng không có, lại không có người nào dám trêu chọc Hoàng Thiên Cung.

Trong phòng khách điếm, Ách Ba vừa mới tỉnh lại, đang ngồi ở trên giường dụimắt, chăn lơ đãng chảy xuống, lộ ra một bên trần trụi thân thể, trênngười dấu yêu loang lổ.

Cốc Thiếu Hoa khóa cửa phòng, tiến lên một tay ôm hắn vào trong ngực, sau đó vẫn không nhúc nhích.

『 làm sao vậy? 』

Sắc mặt Ách Ba có chút đỏ, còn là trước tiên phát giác Cốc Thiếu Hoa khôngđúng, nhịn không được vươn tay, ở trong lòng bàn tay Cốc Thiếu Hoa viết.

“Tỷ tỷ...... Đã chết......” Giọng nói của Cốc Thiếu Hoa cực thấp, ngữ điệu bình thản đến thậm chí không có chút phập phồng.

Nhưng Ách Ba nghe được nỗi thương tâm giấu ở sâu bên trong.

Không biết nói cái gì, tiếng vang dưới lầu, Ách Ba loáng thoáng nghe được một ít, lại không biết thế nhưng có người đã chết. Hắn vươn hai tay, gắtgao ôm Cốc Thiếu Hoa, ở hắn trên lưng nhẹ nhàng mà vỗ.

Hắn không biết phải như thế nào an ủi Cốc Thiếu Hoa, chỉ có thể làm như vậy, muốn chia sẻ một ít thương tâm của Cốc Thiếu Hoa.

“Nàng là tỷ tỷ của ta...... Ta luôn luôn không thích nàng, hơn nữa...... Nămđó ngươi gặp chuyện không may, cũng cùng nàng có quan hệ, ta thậm chítừng hận nàng......” Cốc Thiếu Hoa không có ngẩng đầu, nhưng là giọngđiệu có dao động, “Nhưng là, nàng dù sao cũng là tỷ tỷ của ta, là hiệntại trên thế giới này, là người thân duy nhất cùng ta có huyết thốngquan hệ......”

Ách Ba nhẹ nhàng vỗ.

Hắn hiểu được, hắn đều hiểu được, người thân, dù sao cũng là người thân, xấu xa cỡ nào, dù không thích, cũng là người thân.

“Ngươi có thể tha thứ nàng không? Là nàng đem ngươi hại thành như vậy......”

Ách Ba dùng sức gật đầu, hắn tha thứ, thật sự, hắn không trách bất luận kẻnào, huống chi, người kia là tỷ tỷ Cốc Thiếu Hoa, hắn thật sự khôngtrách nàng.

“Cám ơn.”

Cốc Thiếu Hoa rốt cục đem đầu chôn trong lòng Ách Ba nâng lên, trong ánh mắt, mơ hồ tràn ngập một tầng hơi nước.

Ách Ba sờ sờ ánh mắt hắn, sau đó ngượng ngùng cúi xuống, hôn một cái trên mặt.

Cốc Thiếu Hoa chấn động, sau đó trong mắt hơi nước hóa thành nhu tình bốnphía, rốt cuộc nhịn không được, in một nụ hôn trên môi của Ách Ba, lựcđạo rất nhẹ rất nhẹ, cũng rất mau liền biến hôn thành ngậm, biến ngậmthành hút.

Ách Ba sắc mặt nhanh chóng biến đỏ, hơi hơi từ chối mộtchút. Nhưng mà nhớ tới bộ dáng thương tâm vừa mới của Cốc Thiếu Hoa,liền lại buông tha cho giãy dụa, chỉ yếu ớt phát ra tiếng mơ hồ trong cổ họng.

Thật đáng mừng, nhờ thuốc của Tiết thần điều trị, cổ họng củaÁch Ba đã có thể phát ra âm thanh, mặc dù cách nói chuyện còn có mộtkhoảng cách rất dài, tuy nhiên thỉnh thoảng ở những lúc đặc biệt, đã cóthể tạo được tác dụng tăng thêm tình thú.

Không biết có phải tâm lýtác dụng hay không, Cốc Thiếu Hoa cảm thấy được vết sẹo trên mặt Ách Ba, cũng so với trước kia mờ một ít.

Giang hồ nghe đồn, có chút công pháp song tu có thể kéo dài tuổi thọ, kiện thể dưỡng nhan, chẳng lẽ là thật sự?

Cốc Thiếu Hoa tính toán, có nên tìm Tiết thần y vội tới chữa cho Ách Ba một lần nữa, hắn cỡ nào hy vọng có một ngày, có thể lại nghe được Ách Bagọi hắn một tiếng: “Hiền đệ”.

Đó là âm thanh êm tai nhất trên đời.

Về phần trí nhớ mất đi vẫn là không cần khôi phục thì hơn, hắn không muốnÁch Ba nhớ lại chuyện không chịu nổi này, tuyệt không muốn. Giống nhưbây giờ là tốt rồi. Phi thường tốt, không thể tốt hơn.

Hắn nguyện ý cứ như vậy cùng Ách Ba quá cả đời một đời.

Không đủ.

Phải tam sinh tam thế.

Cũng không đủ.

Vĩnh viễn, hắn đều sẽ luôn luôn, luôn luôn cùng Ách Ba ở bên nhau.