Ác Nương Tử

Chương 8



Chưa đến hai ngày, Diệp Vũ Khánh quả nhiên từ sân củacửa hàng Hoàng Phủ gia chuyển đi ra ngoài, đến ở tại một toà nhà khác mà HoàngPhủ Vệ chuẩn bị cho hắn, mà Hoàng Phủ Trân gọi liên tục cũng không hề đến đưatiễn, điều này khiến cho hắn trầm mặt, căm giận rời đi.

Lại qua vài ngày, khi Hoàng Phủ Trân ở dưới sự cưng chiều của Hoàng Phủ Vệ quangày thật tốt như cá gặp nước thì bên kia cũng bắt đầu rục rịch.

Sắc trời không rõ, Diệp Vũ Khánh thật cẩn thận một mình cưỡi một con ngựa rờithành Lạc Dương, dọc theo đường đi, hắn không ngừng chạy như điên về phía thànhtây thôn quê tương đối hoang vắng, sau nửa canh giờ, mới giục ngựa đi vào mộtrừng cây.

Trước rừng cây, có mấy đống nhà gỗ nhỏ thoạt nhìn giống bỏ hoang, bên cạnh cómấy con ngựa đang nhàn tản ăn cỏ, vài người vừa nghe thấy có người tiếp cận,lập tức từ trên cỏ nhảy dựng lên, rút ra vũ khí sáng chói lại bén nhọn bênhông.

“Đại đương gia! Đại đương gia đã trở lại!” Vài hán tử tráng kiện dáng vẻ lưumanh thấy được hắn, vội vàng xoay người thét to.

Diệp Vũ Khánh trầm mặt, lưu loát xuống ngựa, tuỳ ý quăng cương ngựa cho hán tửtiến lên bên cạnh, rất nhanh đi vào một nhà gỗ trong đó.

“Đại đương gia, sao sắc mặt ngươi khó coi như vậy? Huynh đệ chúng ta ở ngoàithành đợi nhiều ngày, vẫn đợi không được tin tức của ngươi, còn nghĩ rằng ngươicó phải bị lộ tẩy hay không, bị quan gia bắt rồi.” Một nam tử xấu xí, cúi ngườiđi đến bên cạnh hắn.

“Câm miệng! Sự tình có biến, chúng ta đổi biện pháp.” Diệp Vũ Khánh trừng hắnmột cái, ánh mắt âm trầm giận dỗi.

Nam tử kia vừa nghe hắn nói như vậy, sắc mặt cũng thay đổi, “Đại đương gia...Không phải tiện nhân kia lôi chúng ta ra chứ?” Hắn đã nói rồi, đại đương giakhông có việc gì đi trêu chọc người đàn bà kia làm gì? Vừa thấy cũng không phảilà người có thể tin cậy!

Diệp Vũ Khánh đơn giản đem chuyện mấy ngày nay vào thành nói với đoàn người,“... Tiểu Hầu, việc này ngươi thấy thế nào? Tiện nhân kia lại giả ngây giảdại?”

Tiểu Hầu thật đúng là giống con khỉ gãi gãi cằm, “Đại đương gia, việc này rấtkhó nói, ta nhớ rõ mấy năm trước trong trại chúng ta cũng có loại sự tình này,một huynh đệ đi theo ra xe chém giết cướp thì té ngựa, đụng một cái bể đầu, sauđó đứng lên đã quên hết tất cả huynh đệ chúng ta, người còn trở nên si si ngốcngốc.”

Tiểu Hầu nói xong nhìn đại đương gia, chờ xem hắn muốn xử lý như thế nào. Đạiđương gia cũng thật là, đang yên lành một cái trại thoải mái không ở, sao lạiphải đến địa phương hẻo lánh này mai phục!

Hơn nửa năm trước, muội tử Hoàng Phủ Trân của đại đương gia, bị một nhà HoàngPhủ đuổi tới trang viện ở Tế Nam, đại đương gia xuyên qua người thân ở dướichân núi nghe được tin tức như thế, bắt đầu nảy lên chủ ý với Hoàng Phủ gia.

Ban đầu hắn muốn cho Hoàng Phủ Trân khăng khăng một mực yêu hắn, sau đó lạigiựt giây nàng trở lại Hoàng Phủ gia, trải qua nội ứng ngoại hợp của nàng, đemtài vật của Hoàng Phủ gia cướp sạch không còn.

Nửa đoạn trước của kế hoạch này tiến hành thật sự thuận lợi, đại đương gia ra sứcdiễn xuất, một chút liền thắng được yêu thích của Hoàng Phủ Trân, cũng khôngnghĩ đến tất cả ngay tại trên đường nàng trở về Hoàng Phủ sơn trang xảy rabiến, lại diễn biến thành cục diện hiện tại này!

“Đại đương gia, vậy hiện tại chúng ta nên làm cái gì bây giờ?” Tiểu Hầu khẩntrương truy vấn. Đoàn người huynh đệ của bọn họ đã buông rất nhiều việc muabán, vì muốn vét lớn một khoản của Hoàng Phủ gia, nay chẳng lẽ tay không màquay về sao?

Diệp Vũ Khánh không nói, híp mắt suy tư, thật lâu sau, đầu lông mày hắn nhướnglên, âm trầm nở nụ cười, “Không, chúng ta làm sao có thể buông tha như vậy? Cầuphú quý trong nguy hiểm. Lại đây!”

Nghe vậy, Tiểu Hầu cũng theo lộ ra nụ cười nham hiểm, cùng với người khác đểsát vào một khối, thương lượng đại kế đoạt tài.

Diệp Vũ Khánh vừa nói kế hoạch của hắn, ánh mắt lóe ánh sáng ác độc, bên môilạnh lùng cười.

Tiện nhân kia nếu không cho hắn mặt mũi như vậy, cũng đừng trách hắn vô tình!

***

Nửa tháng vui vẻ lại trôi qua, mấy ngày này, Hoàng Phủ Trân ở trong cửa hàng,cảm tình với Hoàng Phủ Vệ tiến triển cực nhanh, càng nồng đậm, không có gò bónhư ở Hoàng Phủ sơn trang, hai người trôi qua càng vui vẻ tự tại. Càng làm chonàng cao hứng là, ba đường huynh đệ khác của Hoàng Phủ Vệ, thái độ đối với nàngcũng đều thay đổi.

Tính tính ngày, bọn họ cũng từ sơn trang chuyển đến trong thành ở gần mộttháng, một tháng này còn chưa đủ cho nàng dạo xong toàn ngôi thành cổ này, hơnnữa, nàng tổng ngóng trông trượng phu bận rộn có thể bớt thời giờ cùng nàng đira du ngoạn.

Hôm nay, nàng mang theo không ít chiến lợi phẩm vô cùng cao hứng trở lại cửahàng, mua kỳ thật đều là một ít đồ chơi nhỏ, vật phẩm sang quý gì đều không có.Cho dù hiện tại nàng cùng trượng phu qua ngọt ngào mật mật, nhưng Hoàng Phủ Vệlàm việc bận rộn, để tránh chính mình biến thành oán phụ trong khuê phòng, hơnnữa thời đại này cũng không có tivi, máy tính gì, nàng đành phải tự mình cốgắng tìm việc vui.

Hoàng Phủ Vệ đáp ứng nàng, tối hôm nay tranh thủ thời gian cùng nàng đi rạp hátxem kịch, làm nàng cả một ngày mừng rỡ nhảy nhót không ngừng giống con chimnhỏ. Lục nhi còn trêu chọc nàng, nói miệng nàng cười đến liệt rồi.

Người gặp chuyện tốt tinh thần thoải mái, nàng tùy Lục nhi cười, sớm trở vềphòng trang điểm tỉ mỉ, chờ cùng Hoàng Phủ Vệ đi ra cửa.

Thân là chủ tử Trân Bảo các, thứ không thể thiếu nhất chính là bảo thạch, trangsức, Hoàng Phủ Trân từ trước đến nay không thích mang mấy thứ đinh đinh đangđang gì đó, nhưng khổ nỗi muốn ra cửa, phải cho Hoàng Phủ gia chút thể diện,nàng đương nhiên chỉ phải nhập cảnh tùy tục mang những trang sức sáng chói mắtđó.

Mặc vào một bộ trường bào thêu hoa màu lam nhạt, một cái áo ngoài cộc tay màuxanh đậm, bên cạnh còn có áo lông chồn trắng, lại mặc một cái áo choàng trắng ởbên ngoài, bên tai đeo ngọc trai thanh lịch mượt mà, trên cổ cũng là một chuỗivòng ngọc trai, bộ trang phục này tôn lên làn da trắng tuyết của nàng, thanh lệđộng lòng người.

Khóe mắt đuôi lông mày của Hoàng Phủ Trân lộ hạnh phúc sáng rọi dấu không được,nàng cười nhẹ nhàng, một tay thân mật ôm lấy cánh tay Hoàng Phủ Vệ, biểu tìnhtrên mặt ngọt ngào tựa như ăn mười cân đường.

Cùng bọn họ xem kịch, còn có Hoàng Phủ Văn, dọc theo đường đi, tiểu tẩu tử tươicười thật sự là sáng đến có chút chói mắt. “Tẩu tử, ngày hôm nay ngươi cười rấtvui vẻ nha.” Cảm tình của đại ca cùng đại tẩu hiện tại như keo như sơn, hắnnhìn thật sự là hâm mộ.

Lúc này, bọn họ ngồi ở trong một chiếc xe ngựa, đang ở trên đường đi đến rạphát ở thành tây, trên xe phủ kín da lông cùng cái đệm mềm mại, Hoàng Phủ Trâncùng Hoàng Phủ Vệ ngồi ở một bên, Hoàng Phủ Văn thì ngồi ở đối diện bọn họ.

Không gian của cỗ xe ngựa này rất lớn, cho dù hai người nửa tiến vào cũng khôngngại chật, Hoàng Phủ Trân sớm đã quên chuyện không thoải mái với Hoàng Phủ Vănlúc trước, hai người tuổi gần, Hoàng Phủ Văn lại nhỏ hơn nàng một tuổi, cho nênnàng bất tri bất giác xem hắn như đệ đệ, đối với hắn cũng vô cùng thân thiết.

“Uh, đương nhiên, chúng ta cũng khó được đi ra cửa nha.” Tay nhỏ bé vừa trợt,nàng đem tay của mình nhét vào trong bàn tay to dày của Hoàng Phủ Vệ.

Hoàng Phủ Vệ cũng xoa xoa lòng bàn tay của nàng, “Chờ tiếp qua hai ngày, chúngta trở về sơn trang, ta sẽ có nhiều thời gian hơn ở cùng ngươi.” Tháng này vừavặn là thời gian ba tháng một lần cửa hàng tính toán lại sổ sách, cho nên hắn cóvẻ bận, qua lúc này liền thoải mái, hắn muốn đem công việc chậm rãi đưa cho cáchuynh đệ khác xử lý, mà hắn có thể chuyên tâm cùng kiều thê nghỉ ngơi một thờigian thật tốt.

“Uh, đến lúc đó chúng ta đi kinh thành du ngoạn được không? Nghe nói kinh thànhso với Lạc Dương còn náo nhiệt gấp mấy lần.” Toà thành lớn hưởng danh hưngthịnh trong lịch sử này, nàng muốn xem nhiều thời điểm nó phồn hoa nhất, thừadịp hiện tại cục diện chính trị đời Thanh ổn định, nàng đi xem diện mạo đíchthực của nó cũng tốt.

“Ta cũng muốn đi.” Nghe nói chuyện tốt này, Hoàng Phủ Văn thích chơi đùa đươngnhiên lập tức ra tiếng.

Hoàng Phủ Vệ dò xét hắn một cái. Văn đệ là ngốc thật hay giả ngốc? Người tamang ái thê đi chơi, hắn không có việc gì đi theo xem náo nhiệt gì?

Hoàn hảo, không đợi hắn ra tiếng phản đối, nương tử lòng có tâm linh với hắn đãgiúp hắn nói chuyện.

“Ngươi muốn theo đuôi sao!” Thưởng cho Hoàng Phủ Văn một cái xem thường, HoàngPhủ Trân thè lưỡi nhíu mày với hắn.

Hoàng Phủ Văn gật gật đầu, “Đúng, ta muốn theo đuôi, cho nên ta muốn đi.” Haha! Chỉ cần có thể đi kinh thành chơi, mắng càng khó nghe hắn cũng không tha.

Trong xe ngựa, nhìn thấy hai đứa nhỏ chưa trưởng thành nháy mắt ra hiệu vớinhau, giả mặt quỷ, mà Hoàng Phủ Vệ thì cười cười ôm eo thê tử, theo bọn họ đichơi náo loạn.

Bên này chơi vui vẻ náo nhiệt, mà trong cửa hàng Hoàng Phủ, đêm dài yên lặng,một mảnh tĩnh lặng xinh đẹp.

Cửa hàng của Hoàng Phủ gia không chỉ là một tòa tòa nhà lớn mà thôi, mà chiếmdiện tích cũng gần nửa con phố, trong cửa hàng, có quản lý các nơi phái tới ởđể canh giữ. Bộ phận hậu viện, thì vì ứng với nhu cầu của Trân Bảo các, có rấtnhiều lão sư phụ cùng một ít nô bộc, tỳ nữ ở. Kho hàng ở hậu viện là trọng địacủa cửa hàng, bên trong gửi rất nhiều vật phẩm trang sức trân quý của hoàngtộc, đều là đồ vô giá mà vương công quý tộc trong kinh thành đặt.

Bởi vì vợ chồng Hoàng Phủ Vệ ở lâu trong thành không trở về, Hoàng Phủ lão giasợ con vì con dâu, sẽ ở trong thành lâu, không quay về, đành phải đi theo thêtử còn cương nghiêm mặt chủ động tìm đến.

Hai vợ chồng vốn muốn hỏi thăm một chút ý tứ của con, nếu hắn thật sự tráchthái độ bọn họ đối với con dâu, vậy bọn họ nguyện ý cải tiến. Nói sau, ngộ nhỡsau này người trẻ tuổi có đứa nhỏ, bọn họ cũng rất hy vọng có thể tự tay ômđược tôn tử, vì thế, bọn họ nguyện ý chủ động cúi đầu trước.

Chỉ là thời gian bọn hắn đến không đúng, cửa lớn lại không nhìn thấy người, haivợ chồng đành phải nhìn nhau một cái, sờ sờ cái mũi, ngoan ngoãn trở về phòng,chờ ngày mai bàn lại.

Đêm nay, trong cửa hàng đặc biệt im lặng, đột nhiên một tiếng “Gõ đáp!”, cửahông của cửa hàng bị cắm vào một thanh đao lớn, đao nhọn nhướng lên trên, xuyênqua chốt cửa liền đẩy ra, tiếp theo, cửa hông đóng chặt chậm rãi bị đẩy ra.

Trong đêm tối, một đôi con ngươi sáng trông suốt lóe ra không thôi, chỉ thấyngoài cửa nhỏ đã đứng đầy một loạt hán tử mặc y phục đi đêm, trong tay đều cầmtheo vũ khí sắc bén, đáy mắt mỗi người đều là dục vọng tham lam.

Chỉ cần mở kho hàng của cửa hàng ra, thì có một khoản tiền tài lớn chờ bọn họtiêu xài không hết rồi!

Nghĩ đến đây, mỗi người đều hưng phấn đến phát run, con ngươi phiếm tơ máu,khẩn cấp muốn cho đao kiếm trong tay bị lây máu tươi đẹp!

Đúng lúc này, một nam tử trốn trốn tránh tránh cũng đi vào bên cửa hông, trênngười hắn mặc áo xanh mũ quả dưa của nô bộc Hoàng Phủ gia, trong lòng run sợnhìn bọn người này.

“Các ngươi tới rồi? Đều đến đông đủ sao?” Tiểu nô này tên là Lưu Thất, là mộtnội ứng được Diệp Vũ Khánh thu mua, hắn sợ hãi nhìn đám đạo tặc xem ra giếtngười không chớp mắt này, thân mình không còn dùng được đánh run run.

Hơn mười người trong đám người, Diệp Vũ Khánh cũng che mặt, chỉ lộ ra một đôimắt, “Đều chuẩn bị thỏa đáng sao?” Hắn nhỏ giọng hỏi.

Lưu Thất gật gật đầu, từ trong cổ tay lấy ramột bình sứ nhỏ màu trắng, “Ta theolời ngươi phân phó mà làm, rót toàn bộ thuốc bột trong bình nước này vào nướcdùng để uống, lúc này, ngoại trừ thân thể có vẻ cường tráng, còn lại đều ngủnhư chết.”

“Tốt lắm!” Diệp Vũ Khánh tà tà cười, nắm chặt đao trên tay, quay đầu đối với cáchuynh đệ phía sau nói: “Các huynh đệ! Đêm nay đều là heo làm thịt, không cầnphải khách khí, thấy một người liền thịt một ngườii! Chờ mở ra kho vàng ở hậuviện, đủ cho chúng ta qua nửa năm cuộc sống tiêu dao!”

“Uống..uố...ng!” Mười người phía sau đồng thời giơ cao dao găm, hưng phấn mà hòhét.

“Đại đương gia! Ngươi muốn đuổi tận giết tuyệt toàn bộ mọi người?” Lưu Thất rấtgiật mình, trong lòng dao động, hắn vẫn nghĩ chỉ là cướp sạch tài vật, khôngnghĩ tới những người này cư nhiên tàn bạo như thế, hoàn toàn không muốn lưungười sống?!

“Ha ha a! Đây là đương nhiên. Ngươi ngoan ngoãn trốn đến một bên cho ta đi,không hé răng còn có điều tốt của ngươi, nếu gây rầy rà cái gì cho lão tử,ngươi sẽ được đưa đi gặp Diêm Vương đầu tiên!” Diệp Vũ Khánh đạt tới mục đích,người này cũng vô dụng.

Lưu Thất run rẩy thân mình, rất sợ chết trốn đến bên tường, cũng không dám nhìnbọn đạo tặc này thêm cái nào.

“Các huynh đệ! Lên!” Diệp Vũ Khánh hét to một tiếng, dẫn mấy tên thủ hạ, đitrước làm gương về phía sân Hoàng Phủ Trân ở.

Các huynh đệ khác cũng mài đao soàn soạt, đều tự chọn cái sân rồi đằng đằng sátkhí tiến lên, chỉ chốc lát sau, chợt nghe đến trong từng cái sân đều truyền đếntiếng kêu rên thê thảm...

***

Hoàng Phủ Trân vừa xuống xe ngựa, khí lạnh ngoài xe phút chốc đập vào mặt màđến, nàng có chút sợ lạnh rụt lui cổ, còn không kịp vươn tay kéo nhanh áochoàng của mình, một đôi bàn tay to ấm áp cũng đã chủ động tiến lên.

Trong tròng mắt đen sáng trong suốt, chiếu ra khuôn mặt anh tuấn, ngón tay ngămđen thon dài, là tay nam nhân, lại dùng động tác còn dịu dàng hơn nữ nhân, cởibỏ nút thắt buộc chặt lại cho nàng. Nàng nhịn không được cười ngọt ngào.

Hoàng Phủ Văn tự nhận đêm nay đã xem đủ trường hợp ân ái của bọn họ, làm bộ runcánh tay nổi da gà lên, “Vào đi thôi. Có lạnh như vậy sao?” Hắn chịu không nổiđưa qua một cái xem thường.

“Sao ngươi không đi vào trước.” Hoàng Phủ Trân chu miệng lên, liếc hắn một cái,vẫn ôm cánh tay Hoàng Phủ Vệ không buông, cười khanh khách mang theo làn váycùng tướng công đi vào trong cửa hàng.

Trước khi vào cửa, ánh mắt Hoàng Phủ Vệ đảo qua góc đường, một nam tử đang đứngchỗ đó, nam tử thủ thế với hắn một cái. Bên môi hắn nổi lên một cái cười lạnh,sau khi gật đầu, mới ôm thê tử cùng nhau vào cửa.

Còn chưa đi đến đại sảnh, Hoàng Phủ Trân liền cảm thấy không thích hợp, bìnhthường lúc này, đèn trên đường mòn đều nên tắt, nay cư nhiên đèn đuốc sángtrưng, còn một đường kéo dài đến đại sảnh? Hộ vệ tuần tra bên cạnh, võ sư, cũngnhiều gấp đôi so với bình thường.

Nàng nghi hoặc nhướng mắt nhìn nam nhân bên cạnh. “Vệ, đây là có chuyện gì?”

Nàng có chút lo lắng bất an, một đôi tay không tự giác nắm chặt ống tay áo củahắn.

“Vào phòng rồi nói sau.” Hoàng Phủ Vệ đã sớm biết đêm nay sẽ phát sinh chuyệngì, bình tĩnh trấn an nàng, nghiêng đầu đưa cho Hoàng Phủ Văn một ánh mắt.

Hoàng Phủ Văn dừng lại, sờ sờ đầu mũi. Không nghĩ tới đại đường ca đoán trúng,tiểu tặc không thể giữ Diệp Vũ Khánh kia, làm sao đấu lại đại đường ca đượcđây?

Hai nam nhân cũng biết sự tình từ đầu đến cuối, cho nên ôm tâm tình bình tĩnhvào đại sảnh, nhưng không nghĩ tới là, trong đại sảnh lại hơn hai người ngoàidự đoán của bọn họ – Hoàng Phủ lão gia cùng phu nhân?!

“Biểu, biểu ca?” Hoàng Phủ Trân kinh ngạc nhìn trong đại sảnh, không biết hiệntại là tình huống gì?

Mặt Diệp Vũ Khánh có vết máu, tóc tai bù xù bị buộc chặt trên mặt đất, ở bốnphía hắn cũng không ít nam tử mặc y phục đi đêm, đồng dạng đều là tay chân bịtrói, té trên mặt đất, một bên có đao kiếm nhuốm máu rải rác.

Vài tên bộ khoái mặc quan phục màu đỏ, thắt lưng đeo đao dài, đang ở một bênnói chuyện với Hoàng Phủ lão gia cùng phu nhân. Sau khi một gã nam tử có thânhình tương tự với Hoàng Phủ Vệ nhìn thấy bọn họ, bước nhanh đi đến trước ngườihắn.

“Vệ thiếu!” Nam tử hướng hắn chắp tay.

“Thiên Hạ, tất cả đều xử lý tốt?” Hoàng Phủ Vệ nhìn bốn phía, nằm ngang bảy,tám người mà thôi, “Hắn chỉ đem đến những người này?”

Thiên Hạ cười cười. “Lần này ít nhiều có ngươi hỗ trợ, bọn đạo tắc Sơn Đông nàylàm hại dân chúng đã lâu, này đó...” Hắn dương dương tự đắc nâng cằm, cười liếcnhìn vài đạo tặc vết thương chồng chất trên mặt đất, “Là còn sống. Không thở,đều đã cho cấp dưới nâng trở về. Tin tức của ngươi thật đúng là nhanh nhẹn, nếukhông phải ngươi có gia nghiệp, thật muốn cho ngươi tiến vào trong công môn làmviệc.”

“Hoàng Phủ Trân! Hoàng Phủ Trân! Con tiện nhân kia!” Lúc này, Diệp Vũ Khánh vốnkhí lực suy yếu đang nằm dựa nghe được đối thoại của bọn họ, giống như nổi cơnđiên vặn vẹo thân hình, hai mắt đỏ đậm một mảnh, hận không thể nhào lên cắnchết bọn họ.

Hoàng Phủ Vệ cười cúi người ngồi, “Từ khi ngươi bắt đầu tiếp cận Trân nhi ở TếNam, chúng ta cũng đồng thời nhìn ngươi chăm chú. Ngươi cho là ngươi thật cóthể thu mua Lưu Thất? Hừ! Lưu Thất chẳng qua chiếu theo phân phó của ta, ứngphó ngươi mà thôi.”

Diệp Vũ Khánh hung ác trừng mắt hắn, cất tiếng cười to. “Ha ha ha ha! Hoàng PhủVệ, tính ta thua ở trên tay của ngươi!” Sau đó hắn quay đầu trừng hướng HoàngPhủ Trân, ánh mắt oán hận tựa như một cây đao, hung hăng đâm vào thân thể củanàng! “Hoàng Phủ Trân! Không nghĩ tới ngươi tiện nữ nhân này cư nhiên gió chiềunào che chiều ấy! Như thế nào? Hoàng Phủ Vệ ở trên giường thỏa mãn ngươi, ngươiliền quên Lão Tử tốt sao? Ở Tế Nam theo ta làm chuyện vui vẻ, ngươi đã quêntoàn bộ sao?” Đều do nữ nhân này! Toàn bộ hắn đều bị hủy trên tay nàng! Phảichết... Hắn cũng muốn kéo nàng cùng chết!

Sắc mặt Hoàng Phủ Trân “Bá!” biến trắng, bối rối nhìn người một nhà Hoàng Phủ,những quan sai cùng hạ nhân nghe được Diệp Vũ Khánh gào thét, sắc mặt cũng đềutrở nên rất quái dị, có người còn thở ra.

Trong chớp mắt, nàng đã hiểu. “Ta không có! Ngươi không nên nói lung tung!”Nàng liều mạng lắc đầu, nàng khẩn trương đến bụng đều rối rắm thành một đoàn.

“Ngươi đã quên chuyện trước kia không phải sao? Có từng ngủ với ta hay không,ngươi cũng sớm đã quên, ha ha ha...” Diệp Vũ Khánh điên cuồng mà cười to ratiếng.

Hoàng Phủ Vệ đương nhiên không tin lời hắn nói, nhưng Hoàng Phủ lão gia cùngphu nhân bên cạnh lại tin.

Hoàng Phủ lão gia hổn hển đi đến trước mặt nàng, vươn tay chính là một cái tát.“Ba!”

Hoàng Phủ Trân không dám tin bụm mặt, kinh ngạc nhìn hắn. “Cha...”

Chỉ thấy Hoàng Phủ lão gia dương tay, lại muốn tát nàng một cái, Hoàng Phủ Vệnóng vội lên trước bắt lấy tay hắn, “Cha, dừng tay! Chuyện không phải như hắnnói.” Hắn không dự đoán được Diệp Vũ Khánh thà chết cũng muốn cắn ngược lạiTrân nhi một cái. Tên đáng chết này!

“Ngươi còn muốn giúp nàng nói chuyện?” Hoàng Phủ lão gia tức đỏ mặt. Sau khigiận dữ mắng mỏ con một câu chuyển hướng Hoàng Phủ Trân, “Ngươi, nữ nhân nhưđàn ông này! Sao xứng làm con dâu Hoàng Phủ gia ta?” Nguyên bản còn tưởng rằngnàng thật tâm hối cải, không nghĩ tới nàng chính là thay đổi một mưu kế độc áchơn.

“Ta không có! Ta, ta thật sự không cùng hắn có cái gì mờ ám!” Hoàng Phủ Trânche hai má sưng đỏ, oan ức nghẹn ngào nói. Cho dù có... Cũng không phải nàng,không phải nàng... Nàng mở to hai mắt đẫm lệ, thật sâu nhìn về phía Hoàng PhủVệ, “Vệ, ta không có...” Nàng có thể chịu được mọi người hiểu lầm, nhưng hắnkhông được!

Hoàng Phủ Vệ mới muốn nói cái gì, Hoàng Phủ lão gia cũng đã tức giận lại muốnđánh người, hắn không thể tổn thương phụ thân, bởi vậy chỉ có thể che ở trướcmặt Hoàng Phủ Trân, thử khuyên về lý trí của phụ thân. “Cha! Ngươi hiểu lầm!Trân nhi không phải người như vậy!”

Hoàng Phủ phu nhân bên cạnh hoàn toàn chịu không nổi đả kích như vậy, thân mìnhvốn gầy yếu nàng, cả người bỗng nhiên lảo đảo một chút ——

“Nương!” Hoàng Phủ Vệ vội vàng tiếp được thân thể xụi lơ của nàng.

“Phu nhân!”

“Bá mẫu!”

Trong phút chốc, toàn bộ đại sảnh loạn thành một đoàn, Hoàng Phủ Trân chỉ cóthể đỏ mắt đứng đó. Nàng không biết làm sao giải thích tình huống này, nàng cóthể nói gì? Hiện tại nên làm cái gì bây giờ?

“Diệp Vũ Khánh! Ta đã làm gì có lỗi với ngươi, ngươi ngay cả chết cũng muốn thata xuống nước?” Nàng tức giận gầm nhẹ.

Diệp Vũ Khánh nhìn một đoàn loạn trước mắt, hắn cao hứng, đắc ý, một ngụm phunra máu loãng, liếc nhìn nàng, “Ta muốn chết mới tha ngươi xuống nước a! Ha ha,ha ha ha ha —— khụ!”

Nhĩ Thiên Hạ nâng lên một cước đá bụng hắn, đá hắn thở không nổi.

Người như thế hắn gặp nhiều, Hoàng Phủ Trân tám phần thật là bị vu tội. Hắnnâng lên một tay giơ giơ lên, quan sai chờ đợi hồi lâu bên cạnh lập tức tiếnlên, đem Diệp Vũ Khánh và vài người ở bên trong mang đi hết.

“Đem nàng nhốt lại cho ta!” Hoàng Phủ lão gia tức giận chỉ vào Hoàng Phủ Trânrống to.

“Cha!” Tình huống hỗn loạn một đoàn, trong tình thế cấp bách, Hoàng Phủ Vệ cũngchưa nghĩ ra biện pháp giúp thê tử giải thích, chỉ có thể đưamột tay giữ chặt tay áo phụ thân.

Hoàng Phủ lão gia đỏ mặt lên, trợn to mắt rống giận, “Ngươi nghiệt tử này! Muốnbức chết mẹ ngươi mới cam tâm sao? Đem nàng nhốt lại cho ta! Có nghe haykhông?”

“Vâng!” Hạ nhân bên cạnh thấy lão gia nhà mình đã bị chọc tức, chỉ phải runthân mình, tiến lên đem thiếu phu nhân bắt lại. Bọn họ kéo nàng vẫn giãy dụa,tính trước đem người nhốt vào phòng củi rồi nói sau.

Hoàng Phủ Trân thống khổ nhìn Hoàng Phủ Vệ, cắn chặt hàm răng nói: “Ta khôngphải Hoàng Phủ Trân, ta không phải Hoàng Phủ Trân, ta là...” Nàng bất cứ giánào muốn nói lai lịch của mình rõ ràng tất cả.

Hoàng Phủ Vệ thấy thế cả kinh! Hét lớn một tiếng, “Im miệng!” Hắn vội vàng thởphì phò, vọt tới trước mặt nàng trừng mắt nàng.

Không được! Nàng tuyệt đối không thể nói ra chính mình là Tá Thi Hoàn Hồn, nhưvậy kết cục, sẽ càng thê thảm hơn là Hoàng Phủ Trân chân chính!

Không nghĩ tới hắn sẽ rống to đối với mình, nàng ngây ngốc nhìn hắn, nước mắtrơi xuống giống như sợi trân châu bị chặt dứt.

Tâm rất đau, đau quá... Đau đến nàng không thở nổi... Đây là làm sao vậy?

“Dẫn đi!” Hoàng Phủ lão gia rít gào.

Hoàng Phủ Trân không từ chối nữa, cũng chỉ có thể dùng đôi mắt đẫm lệ ngây ngốcnhìn Hoàng Phủ Vệ, cánh tay nàng bị kéo đau quá, nhưng làm sao cũng so ra kémvới nỗi đau tê tâm liệt phế trong lòng kia...

***

Tối rồi, Hoàng Phủ Trân bị giam ở trong phòng củi vẫn ngây ngốc như trước, chỉtrợn tròn mắt, càng không ngừng rơi lệ.

Không biết đã là ngày thứ mấy, Hoàng Phủ Vệ vẫn không tới thăm nàng, nàng vốnkhông tin... Đến bây giờ, tâm đã dần dần lạnh. Nhưng ngay cả như vậy, nàng vẫnkhông muốn đối mặt sự thật, càng không ngừng vì hắn tìm lý do: nhất định lànương bệnh thật sự nặng, cho nên hắn mới không có biện pháp tới gặp nàng... Hắntin tưởng nàng, hắn tin tưởng nàng...

Cửa phòng củi đóng chặt đột nhiên truyền đến thanh âm của khoá sắt, cửa chậmrãi bị đẩy ra, ánh trăng xuyên thấu qua cửa mở ra rơi vào trong phòng.

Hoàng Phủ Trân ngước con ngươi trống rỗng, nhìn về phía nguồn sáng đến.

Ở dưới ánh trăng chiếu rọi, tóc nàng hỗn độn, khuôn mặt nhỏ nhắn hoàn toànkhông có huyết sắc, chỉ gần hai ngày thời gian mà thôi, lại suy yếu tiều tụyđến tựa như đột nhiên già đi vài tuổi.

Lục nhi vươn tay nhanh che miệng, nhịn xuống tiếng khóc đến miệng, ánh mắt cũnghồng sưng đỏ, một tay thì nắm chặt một cái bao bố nhỏ, ba bước thành hai bướcxông lên trước, quỳ gối trước mặt Hoàng Phủ Trân.

“Thiếu phu nhân, thiếu phu nhân...” Nàng rốt cuộc nhịn không được ôm thiếu phunhân gào khóc, vì thiếu phu nhân đau lòng không thôi.

“Lục nhi? Ngươi đã đến rồi...” Mắt đen mất đi sáng rọi nhẹ nhàng chuyển tớitrên mặt nàng, môi tái nhợt run rẩy, “Ngươi cũng đến đây... Hắn lại không cótới... Hắn đâu?”

Lục nhi thương tâm nhìn nàng, “Thiếu phu nhân, ngài đừng quan tâm diều đó,trong cái bọc này là bạc Lục nhi dành dụm mấy năm nay, ngài cầm đi nhanh đi!”Thiếu phu nhân đáng thương, nàng làm sao nói ra miệng đây?

Trong đôi mắt thật to của Hoàng Phủ Trân rơi ra hai giọt nước mắt, “Hắn muốnđối đãi thế nào... Ngươi nói cho ta nghe... Để cho ta... Để cho ta đi được rõ ràng.”Lục nhi mạo hiểm nguy hiểm làm như vậy, nhất định là xảy ra chuyện gì.

Lục nhi do dự, nhịn không được cùng nàng rơi lệ, sau đó mới chậm rãi nói ra haingày này rốt cuộc xảy ra chuyện gì.

Thì ra, Hoàng Phủ phu nhân thật sự bị tức mà bệnh, khi xỉu trong phòng kháchkia, ước chừng nằm một ngày mới tỉnh lại, Hoàng Phủ lão gia bởi vậy bị chọctức, càng nói những lời không tốt nghe.

Kế tiếp, chính là quan sai tới cửa, bởi vì Diệp Vũ Khánh vẫn kiên trì Hoàng PhủTrân là đồng lõa của hắn, cho nên quan sai không thể không tới hỏi, nhưng HoàngPhủ Vệ tự nhiên là không chịu để cho người ta đem Hoàng Phủ Trân mang đi.

Vì chuyện này, Hoàng Phủ lão gia lại cùng Hoàng Phủ Vệ ầm ỹ một trận lớn, HoàngPhủ lão gia nói muốn để cho quan sai đem thiếu phu nhân mang về nha môn hỏitội, đến hừng đông, quan sai sẽ đến đây.

Lục nhi cùng Hoàng Phủ Trân ở chung lâu nhất, nàng tuyệt đối không tin thiếuphu nhân cùng Diệp Vũ Khánh kia có cái gì cẩu thả, nhưng nàng chỉ là một cáitiểu nha hoàn, bất lực, đành phải lấy ra tất cả những gì nàng đã dành dụm, thừadịp quan sai còn chưa tới, để cho thiếu phu nhân đào tẩu trước rồi nói sau.

“Thiếu phu nhân, ngài đi nhanh đi! Nếu quan sai đem ngài bắt vào nha môn, tratấn ngài... Ngài là một nữ tử mảnh mai, làm sao chịu được đây?” Lục nhi đem baobố nhỏ nhét vào tay nàng, cầu xin nàng.

“Thiếu gia đâu? Hắn cũng muốn để cho quan sai mang ta đi?”

Lục nhi dừng lại, khẽ cắn môi, xoay đi không dám nhìn nàng, “Thiếu gia hắn...Ngày hôm qua cũng đã rời khỏi cửa hàng, đi đâu Lục nhi cũng không biết.”

Thiếu gia rời đi vào lúc này, đại biểu cái gì? Không phải đại biểu hắn bỏ thiếuphu nhân sao? Thiếu gia... Thật sự là cô phụ một mảnh thâm tình của thiếu phunhân!

“Ha ha...” Tiếng cười bi thương hỗn tạp tiếng khóc, nhưng tiếp theo Hoàng PhủTrân lại lẳng lặng ngồi không nói.

Hoàng Phủ Vệ, ngươi đúng là nhẫn tâm như vậy sao? Lông mi cúi nhẹ, dính đầynước mắt, tầm mắt nàng chậm rãi dừng lại ở trên ngón áp út tay phải của mình,nhẫn bạc ở trên toả sáng chói lọi, nay xem ra thật buồn cười...

Lục nhi đợi trong chốc lát cũng chờ không đến hưởng ứng của nàng, nóng vội bắtlấy tay nàng, “Thiếu phu nhân, ngài đi thôi! Ngài đi rồi về sau cũng đừng trởlại!” Mau không có thời gian!

Hoàng Phủ Trân nhìn nàng, “Ta phải làm sao đi ra ngoài?” Nàng bị giam ở trongnày, cho dù Lục nhi thả nàng đi ra ngoài, vậy nàng cũng phải có bản lĩnh đikhỏi cửa hàng.

Lục nhi vừa nghe, bắt đầu đem y phục màu lam trên người mình cởi ra, “Thiếu phunhân, ngài thay trang phục của Lục nhi rời đi đi. Nay là Văn Hiện phụ trách coichừng ngài, chúng ta đã nói rõ rồi, ta ở tại chỗ này làm bộ thành ngài, Văn Chíở cửa, hắn sẽ mang theo ngài ra khỏi thành.” Nàng cởi quần áo rất nhanh, vươntay đang muốn cởi thiếu phu nhân, thiếu phu nhân lại tránh được.

“Như vậy sao được? Ta đi rồi, ngươi cùng hai huynh đệ Văn gia nên làm cái gìbây giờ?” Nàng không muốn bởi vì chính mình hại người khác.

Lục nhi không để ý nàng chống cự, dám cởi áo khoác của nàng, “Ta bán không phảikhế chung thân, tiếp qua nửa năm Lục nhi sẽ không còn là nha hoàn Hoàng Phủgia, lão gia nhiều lắm cho ta chịu chút đau khổ, sẽ không đối với ta sao cả.Thiếu phu nhân!” Nàng đột nhiên vươn tay nắm chặt bả vai chủ tử. “Đáp ứng ta,ngài phải sống tiếp! Lục nhi... Tin tưởng ngài vô tội!”

Hoàng Phủ Trân chấn động, nhìn đôi mắt tình chân [chân thành] ý thiết [tha thiết] của nàng, cắn môi, nhịn nước mắt thận trọng gật đầu,“Cám ơn ngươi, ta đáp ứng ngươi... Ta sẽ sống sót.” Một nha hoàn cũng hữu tìnhnhư thế, mà nam nhân từng cùng nàng có vợ chồng chi thật, lại tuyệt tình như vậy...

Hai người rất nhanh đổi quần áo, Lục nhi còn búi tóc của nàng thành búi tócgiống nha hoàn của mình, lại đem bao bố nhỏ trong tay bỏ vào tay nàng.

“Thiếu phu nhân, ngài bảo trọng.” Lục nhi ngấn lệ nói.

Hoàng Phủ Trân dùng sức gật đầu, xoay người đang muốn rời đi, bước chân lại độtnhiên dừng, nàng thật sâu hít khẩu khí, gỡ xuống chiếc nhẫn bạc trên tay mìnhđưa cho Lục nhi.

Lục nhi khó hiểu tiếp nhận. “Thiếu phu nhân?”

Nàng lộ ra một nụ cười còn khó coi hơn khóc. “Nếu thiếu gia có tới gặp ta mộtlần cuối cùng, ngươi đem cái nhẫn bạc này giao cho hắn, nói cho hắn... Ta đã gỡnhẫn xuống, từ nay về sau tình vợ chồng đã hết... ân đoạn nghĩa tuyệt!”

“Thiếu phu nhân!” Lục nhi khóc. Thiếu phu nhân yêu thiếu gia bao nhiêu, nàngbiết được, thiếu gia thật sự rất ác tâm, cư nhiên đem một mảnh thiệt tình củathiếu phu nhân vứt trên mặt đất!

Hoàng Phủ Trân ngược lại tỉnh táo lại, nàng nhẹ nhàng lau đi nước mắt trên mặtLục nhi, lại nhìn Lục nhi một cái, rồi sau đó xoay người nghênh ngang rời đi.

Hai huynh đệ Văn gia cũng tin tưởng thiếu phu nhân trong sạch, cho nên sau khiVăn Chí cùng đệ đệ thương lượng, quyết định không thể không công xem thiếu phunhân đi quan nha nhận lấy cái chết. Diệp Vũ Khánh ác độc kia, nhất định sẽ cắnchặt thiếu phu nhân không tha, cho nên thiếu phu nhân cuối cùng nhất định sẽ bịvấn tội xử trảm.

Sau khi Văn Chí ở cửa tiếp ứng đến Hoàng Phủ Trân, cưỡi ngựa chở nàng một đườngchạy như điên, hắn muốn thừa dịp còn chưa có đêm cấm, đem thiếu phu nhân ra cửathành.

Giục ngựa trên đường thật dài một lát, hắn rốt cục đem thiếu phu nhân ra cửathành đông, thẳng đến sau khi rời cửa rất xa, hắn mới nhảy xuống ngựa. “Thiếuphu nhân... Văn Chí chỉ có thể đưa ngài đến nơi đây.” Văn Chí bi thương nhìnngười cưỡi ngựa.

Hoàng Phủ Trân buồn bã cười, “Cám ơn ngươi... Phần ân tình này, chỉ sợ kiếp sauta mới có thể hồi báo.”

“Thiếu phu nhân, ngài đừng nói như vậy, ngài... Phải bảo trọng.” Văn Chí trầmtrọng rũ mắt xuống, hắn cũng chỉ có thể làm việc nhỏ này mà thôi.

“Văn Chí, nói cho ta biết, lúc trước ta bị sơn tặc tập kích địa điểm chính xácở đâu?” Nàng đột nhiên hỏi như vậy.

Văn Chí khó hiểu nhìn về phía nàng, thân mình không tự giác chấn động. Ánh mắtthiếu phu nhân trống rỗng, coi như cái gì sáng rọi đều không có. “Ở chỗ nàyvách núi trắng gần đây, ước chừng ngoài một dặm.” Hắn tự tay chỉ về phía trước,đó là vách núi gần chùa Bạch Mã.

“Cám ơn ngươi!” Dứt lời, nàng giơ lên cương ngựa, nhẹ đá bụng ngựa, tuấn mã ởdưới hí một tiếng, chở nàng rất nhanh chạy đi.

Văn Chí vẫn nhìn bóng lưng thiếu phu nhân, thật lâu sau mới thở dài, sau đóxoay người hướng trong thành đi trở về.