Ác Nữ Vương Phách Lối

Chương 3



Ngàn lỗi vạn lỗi, chính là lỗi ởngười không thể hành động theo cảm tình. Bởi vìmột khi hành động theo cảm tình, sẽ kéo theo rấtnhiều phiền toái. Cô vì muốn trả thù bạn trai cũTrịnh Dư Nghĩa, không tiếc kéo Quan Triệt xuống nước, làm bộđáp ứng để hắn làm bạn trai của mình, kết quả, tựa như tựchọc bụi bậm trên người, từ đó không thoát khỏi đượcsự quấy rầy của hắn.

Quan Triệt giống như là bắt đượckim bài miễn tử, rốt cuộc không cố kỵ chút nào,lúc nào cũng canh giờ nghỉ trưa của cô, chạy đến tìm côăn cơm.

Mấy ngày qua, người có mắt trong bệnhviện đều nhìn ra được Quan Triệt quan tâm thiên hậumiệng độc như Viên Vô Song cỡ nào..

Mà cô tựa như nữ vương cao caotại thượng, ở trước mặt của hắn luôn tỏ vẻ khoan dung,sắc mặt hoàn toàn không chút thay đổi. Viên Vô Songở bệnh viện vốn là thuộc về loại y tá không tốt lànhgì, bởi vì cô rất có nguyên tắc, rất có ý kiến củamình. Cô không cách nào hòa mình cùng mọi người,chỉ cùng một số y tá ăn cơm nói chuyện phiếm, hơnnữa chưa bao giờ xảy ra chuyện mập mờ với bác sĩ,bởi vì những bác sĩ hạ lưu mặt người lòng thú khôngphải số ít, cô không muốn vì những kẻ này đánh mấtdanh hiệu bác sĩ, cũng không đoạn tuyệt giao tiếphẳn với những bác sĩ như thế.

Cho nên vào ngày nghỉ, thà rằngđến quán ăn đêm để biết một chút về những gã đànông ăn chơi, cũng không muốn đợi ở bệnh viện, cùng nhữngtên bác sĩ là tay chơi có bất kỳ quan hệ.

Cũng là bởi vì cô rất có nguyên tắc,cho nên thành y tá khó theo đuổi nhất trong bệnh viện, hiệntại cô đã là hoa có chủ, đúng là khiến người khácgiật mình.

Ngay cả mẹ của cô cũng nghe đếntin đồn này, biết có một người đàn ông cá tính đặc biệttheo đổi con gái độc thân của mình, thỉnh thoảngkêu cô phải tích cực một chút.

Sau đó, cô càng muốn cùngQuan Triệt tạo khoảng cách, thần số mệnh càng đem côghép cùng với hắn.

Vừa về tới nhà, đại ma vương còncó tên là “mẹ” ngăn ở cửa, muốn cô để đồ xuống,xong đến Quốc Thuật quán trình diện. Ngoài mặt làmuốn cô đi trị liệu chân, thật ra thì âm mưu lớn nhấtcòn không phải là muốn đem hàng ế là cô bán ra ngoài,cũng muốn cô kết hôn có được hạnh phúc.

Thấy nhiều người bằng tuổi con gáinhà mình đều có nơi chốn tốt, trong thôn chỉ cònlại con gái của bà là khó khăn nhất, nghĩ đến cũng thật làđau lòng.

Viên mẹ nghĩ thầm, con gái sovới những người khác cũng không hề kém, nói gươngmặt có gương mặt, nói vóc người cũng là nóng bỏngchết người, chẳng qua là người có hai cái tốt, thì cómột cái hư, con gái nói chuyện quá chân thực dễ phá hưchuyện, nói dễ nghe một chút là thẳng thắn, nói khó nghemột chút chính là đầu tàu ác độc.

Ác độc...... Gặp gỡ tên Quan Triệt này,cô vẫn thua a!

Viên Vô Song bất đắc dĩ lạitới Quốc Thuật quán trình diện, rõ ràng nói muốncùng hắn giữ khoảng cách, nhưng là cô không cách nào tránhthoát vận mạng trói buộc, bởi vì luôn có sức mạnh vô hìnhđẩy cô về phía hắn.

Thành thật mà nói, hắn cũngkhông phải là không tốt, nhưng cô chính là giận dỗi, quákhứ trước đây cùng hắn rõ mồn một trước mắt, mộtchút cũng không muốn thừa nhận trước đây mình có baonhiêu ngu xuẩn, vậy mà lại say rượu thất thân trong mộtngày.

Chỉ cần nhìn thấy hắn, cô sẽ nhớ chuyệnđêm đầu tiên không một chút cảm giác..... Chậc, thuathiệt là cô đi!

Khi cô đi tới Quốc Thuật quánthì lại ngoài ý muốn không có thấy bác AQuyền ngồi ở cửa, không khỏi sinh lòng nghi ngờ.Lúc này, Quan Triệt cầm hương (nhang), từbên trong đi ra, trước thành tâm hướng lên trờicúi người xuống lạy, mới đưa hương đặt ở trên lưhương ngoài vách tường. Vừa quay đầu, hắn nhìn thấy cô,ngay sau đó nở nụ cười mê người.

“Hôm nay chân em có khá hơn mộtchút nào không?”

Cô cau cái mũi đáng yêu, “Buổi trưa anhđã hỏi rồi, lần này là hỏi xót xa trong lòng sao?”

Hắn giống như khẳng định cô, cókim bài miễn tử, đã thành công bước vào cuộc sống củacô, buổi trưa đúng thời gian nhất định cũng sẽđến bệnh viện tìm cô ăn cơm, bất kể cô đuổi thế nàocũng đuổi không đi.

“Có người quan tâm là một chuyệnrất tốt.” Hắn tiến lên, không hề báo động liền ôm lấycô. “Xem, ngay cả em cố sức đi trên đường, anh cũng cảmthấy không đành lòng.”

“Anh......” Cô bởi vì hắn nói năngngọt xớt cùng hành động bất ngờ mà mặt đỏ tớimang tai, thân thể nhẹ nhàng bị hắn ôm, căn bản trốnkhông thoát.

“Ngoan một chút, như vậy mớidễ thương.” Quan Triệt cười nhẹ ra tiếng, sau đó ôm cô đivào trong nhà, xuyên qua bình phong, đi tới phòng khám vàchữa bệnh xoa bóp. Hắn đem cô đặt trên chiếc giườngsạch duy nhất trong phòng, ngay sau đó đóng cửa phòng.

“Anh làm gì thế?” Viên Vô Song trợn tocặp mắt. Nam nữ một chỗ một phòng, còn thể thống gì?

“Em không phải là tới tìm anhchữa chân hay sao?” Hắn lão thần khắp nơi, mặc sơ quachiếc áo khoác trắng, “Ngoan ngoãn nằm xuống.”

“Quan Triệt!” Cô oán hận la hét,“Tôi bị thương là ở chân, không phải là cặp mắt! Anh đemtôi mang tới phòng khám và chữa bệnh xoa bóp làmcái gì? Bác A Quyền đâu?” Trời ạ! Cô muốn hô tocứu mạng.

Hắn không nói lời nào, nở nụ cười tàmị.

Thông minh như cô, cũng nghĩ không rahắn rốt cuộc đang suy nghĩ gì.

“Cha nuôi sáng sớm ra khỏi cửa,cùng hội người già tham gia du lịch 2 ngày 3 đêmở suối nước nóng Ôn Tuyền, cho nên trong nhàtạm thời không có người già.” Hắn sử dụng toàn bộmị lực nhìn cô một cái.

Không có ai, cô nhún bả vai lại, pháthiện người đàn ông này sâu hiểm khó dò. Cô bìnhthường luôn cao ngạo, nhưng là không biết tại sao, ở trước mặtcủa hắn, cô có vẻ rất mảnh mai yếu đuối, giống như làlọt vào bàn tay Hắc Báo, mặc cho hắn đùa bỡn. Hắn, vừahuyền bí vừa nguy hiểm.

“Nằm xuống.” Ngữ khí của hắn vừaôn nhu lại mang theo bá đạo.

“Tại sao?” Cô đau chân, cũng không phảilà toàn thân.

“Bởi vì hiện tại anh là bác sĩ,em là bệnh nhân, cho nên em phải ngoan ngoan nghelời.” Hắn híp đôi mắt lại.

Cái...... Cái gì? Tình huống hiện tạilà sao? Muốn diễn trò bác sĩ và bệnh nhân?

Khi cô vẫn còn đang do dự, bàn taycủa hắn bỗng dưng đè xuống bả vai gầy yếu của cô, côgiống như là bị rút hết khí lực, nửa người trênngoan ngoãn nằm trên giường đơn.

Tiếp theo, bàn tay của hắn ép vàobụng cô một cái, cô hai mắt trừng to, không kịp thét chói tai,hắn lại dùng tốc độ nhanh như chớp kéo thẳng hai châncô.

Không tới một phút, cô đãnằm thẳng trên giường.

Hắn kéo bánh xe lăn đi tớibên giường, ngồi xuống, chủ động cởi dép trên chân giúp cô,tỉ mỉ tháo băng mắt cá chân. Thấy trên mắt cá chân máu ứđọng đã giảm bớt, khóe miệng hắn nhếch lên.

“Này......” Cô nghiêng đầu, muốn nhìnmột chút rốt cuộc hắn đang giở trò quỷ gì.

Bất quá, cô nhìn thấy hắn là đangnghiêm túc xoa bóp mắt cá chân cho cô, lực đạovừa phải, giống như là vuốt ve dị bảo quý hiếm. (vậtttrân quí).

Động tác của hắn hết sức êm ái, nhưngchỉ cần tìm được một huyệt đạo, đầu ngón tay liền tăngthêm lực đạo, thu pháp xoa bóp nặng nhẹ vừa phải làm cô thởhốc vì kinh ngạc.

Ách...... Cô không thể không nói,chân phải bị thương được hắn xoa nắn, thật rất thoải mái.

“Vô Song, thả lỏng.” Thanh âmcủa hắn trầm thấp dễ nghe, muốn cô thả lỏng các cơ.

Cô muốn nói lại thôi, cuối cùng thở ramột hơi, ngoan ngoãn nằm ở trên giường, mặc cho ngón taycủa hắn ở trên mắt cá chân của cô dao động qua lại.

Nói thật, cô còn hoàn toànyêu thích phương thức xoa bóp này.

Oh...... Viên Vô Song thiếu chút nữabởi vì thoải mái mà ưm lên tiếng. Tên Quan Triệt đángghét kia, tuy hắn đem hai tay dọc theo bắp chân đếnbụng cô, nhưng bởi vì rất thư thái, cô không có cách nào cựtuyệt hắn đụng vào.

Tay của hắn dùng lực vừa vặn, khiếncho cô cảm thấy rất là thoải mái.

“Làm hộ sĩ rất khổ cực sao?” Hắnvừa xoa bóp, vừa cùng cô tán gẫu, “Em hẳn là ít khingồi xuống, cho nên bắp chân có chút cứng ngắc, khônglinh hoạt. Mặc dù đi bộ là chuyện tốt, bất quá nhìndáng vẻ em, hẳn là đứng nhiều hơn đi bộ.”

“Ừ......” Cô giống như là con mèonhỏ được chủ nhân gãi ngứa, thoải mái thả lỏngđôi mắt, thỉnh thoảng còn phát ra âm thanh thoải mái dễchịu.

Cô mặc dù cũng làm SPA (mát-xa thìphải), nhưng là bởi vì trời sinh có chút lườibiếng, cộng thêm giờ làm việc quá dài, vào ngày nghỉ hầunhư cũng ở nhà ngủ nghỉ, hay là cùng chị em vào các quán ănđêm bồi dưỡng tình cảm.

Chăm sóc, bảo dưỡng sắc đẹp?Cô dựa vào trời sinh. Hiện tại có người chủđộng giúp cô xoa bóp mát-xa, chậc chậc, cô không thể làm gìkhác hơn là cung kính không bằng tuân mệnh.

Quan Triệt thỉnh thoảng giương mắt,nhìn mặt cô tỏ ra bộ dáng say mê, có lúc xoa bóp, vuốt veđến chỗ mỏi mệt của cô, cô càng nhíu đôi chân mày đẹplại.

Hắn rất chuyên nghiệp thay phiênxoa bóp hai chân của cô, dần dần, các bắp thịt cứng ngắccủa cô buông lỏng rất nhiều, vẻ mặt kiêu ngạotrở nên ôn nhu, trên mặt tản ra vẻ kiều mị ôn nhu.

Trong mắt hắn, Viên Vô Song là mộtngười phụ nữ khiêu gợi hấp dẫn.

Cô có rất nhiều thứ khiến ngườita ghen tị, nhìn xa rộng, duyên dáng, nóng bỏng, mặc dù không đượcgọi là ôn nhu động lòng người, nhưng đẹp đẽ nhu mìnhư một đóa hoa.

Nếu không phải cô luôn từ chốingười xa ngàn dặm, rất có thể trở thành một đoá hoa HồĐiệp.

Bất quá hắn cơ bản là yêu cô,mặc dù cô giống như nữ vương cao cao tại thượng, nhưnglại kích thích dục vọng chinh phục của hắn.

Mà dùng nhu khắc cương thường thườngsẽ không phạm sai lầm, tựa như xơi tái nuốt trôi,từ từ tiến tới chiếm lòng của cô.

Tựa như hiện tại, bàn tay hắngiống như con rắn trơn bóng, lặng lẽ đặt trên đầugối cô. Cô lầu bầu một tiếng, hai mắt nhắm lại.Trong phòng khám và chữa bệnh xoa bóp lớn như thế, chỉnghe được tiếng hô hấp của hai người, cùng với tiếng ghế củabánh xe lăn. Cô biết hắn đi tới đỉnh đầu của cô, haitay dừng ở trên bả vai của cô, giúp cô xoa bóp các cơcứng nhắc.

“A...... Ư......” Biết rõ hắnlàm như vậy là không đúng, nhưng mà lực xoa bópcủa hắn khiến cô say mê, làm cô trong khoảng thời gianngắn không muốn nói hắn dừng lại.

“Bả vai em cũng thực cứng.” Tiếng nói êmái tựa gió xuân của hắn vang lên bên tai cô.

Viên Vô Song mấp máy môi, cảm nhận đượcđầu ngón tay của hắn lọt vào bả vai của cô, nhẹ nhàng vuốtve.

“Ư......” Cô không thể không thừa nhận,như vậy quả thật rất thoải mái.

Quan Triệt nhìn cô lộ ra vẻmặt thoải mái, vì vậy bàn tay to gan dao động phía trước, đitới sương quai xanh phía trên của cô.

Cô thất kinh, phút chốc mở hai mắt ra.

“Hư......” Hắn cúi đầu nhìn khuônmặt nhỏ nhắn đang kinh hoảng của cô, khẽ mỉm cười, “Emđừng sợ như vậy, đây chỉ là trình tự thực hành.”

“Tốt nhất là thế.” Cô nhìnchằm chằm khuôn mặt tuấn tú của hắn ở trước mặt,vùng vẫy muốn đứng dậy. Hắn kiên quyết đè côxuống giường, thấp giọng cười nói: ”Em không phải là cảmthấy như vậy rất thoải mái sao? Chớ kháng cự bảnnăng thân thể của em.”

“Anh......” Cô chợt thất kinh cảmthấy mình giống như đang tiến vào cái bẫy hắngiăng sẵn, phục hồi tinh thần lại, mới phát hiện đã trốnkhông thoát.

“Vô Song, em thật là đẹp khiếnngười bình tĩnh cũng phải động tâm.” Hắn gợi lên nụcười tà. “Anh phục vụ xoa bóp miễn phí cho em, em cóphải hay không cũng nên cho anh một chút phần thưởng?”

“Cái...... Cái gì?”

Quan Triệt thừa dịp di động cái ghế, dễdàng chế trụ nửa người trên của cô, lấy miệngchinh phục phấn lưỡi bất tuân của cô.

Hắn...... Vậy mà to gan hôn cô? Viên VôSong giương cặp mắt to, trong khoảng thời gian ngắn khôngbiết phải phản ứng thế nào.

“A...... Ư......” Cô vươn tay,muốn tặng hắn một cái tát. Hắn không để cho côđược như ý, bắt lấy tay của cô, con ngươi màu lam nóng bỏngchống lại ánh mắt của cô, dục vọng rất rõ ràngnơi đáy mắt.

Cô liều mạng muốn kháng cự hắn, đầulưỡi hắn lại thừa dịp cô không chú ý dò vàomiệng thơm mùi đan hương của cô, không chút kiêngkỵ du ngoạn khắp miệng, hấp thụ ngọt dịch của cô.

Hắn thừa nhận, lúc gặp lại cô, liềnmuốn thưởng thức mùi vị ngọt ngào của cô, chẳng qua làliên tục khổ sở bởi không có cơ hội, hôm nay hắn coinhư là lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn.

Thật vất vả, cô tìm về một chút lý trí,dùng sức đẩy hắn ra, vội vàng ngồi dậy, khuôn mặtnhỏ nhắn hơi đỏ lên, thở phì phò nhìn chằm chằm hắn.

“Anh......” Cô chỉ vào mũi của hắn,nhưng một câu nói cũng nói không ra.

Quan Triệt cười nhìn cô, đồng thời lèlưỡi, liếm môi dưới khiêu gợi.

Má! Cô ở đáy lòng mắng, người đàn ôngnày thật rất tà ác, còn hướng cô thị uy ra oai.

“Kĩ năng hôn của anh, em cònthích không?” Hắn nhíu đầu lông mày hướng cô.”Bất quáanh cảm thấy em kháng cự quá nhanh, anh còn chưa có sửdụng hết......”

“Câm miệng!” Cô giận đến muốn nhảyxuống giường, nhưng bởi vì quá vội vàng, thiếu chút nữa từtrên giường lộn trên đất. Quan Triệt không hề keokiệt đưa ra hai cánh tay, đem cô ôm vào trong ngực.

“Em không thể đợi lĩnh giáolần nữa sao?” Cặp mắt đẹp của hắn nhìn chằmchằm cô, giọng nói không nghiêm túc, không cho cô cơhội trả lời, lại cúi đầu hôn môi cô.

Mồi lửa, hoàn toàn được đốt lên.

Quan Triệt là gã đàn ông vôsỉ nhất mà Viên Vô Song đã từng gặp qua. Hắn thếnhưng không hỏi ý nguyện của cô, một... mà... Lại, lạinhiều lần hôn cô, hôn cô đến đầu óc choáng váng. Sauđó, hắn còn nhìn cô cười tà mị(không đànghoàng), dõng dạc nói: “Anh hiểu rõ tâm tưcủa em, em đồng ý anh trở thành bạn trai của em, chỉlà vì tức Trịnh Dư Nghĩa. Không quan hệ, bởi vì anhthích em, cho nên có thể mặc cho em lợi dụng, bất quáanh phải nói cho em biết, lợi dụng anh là nhất địnhphải trả giá thật lớn.”

Gương mặt trắng nõn của Viên VôSong phiếm hồng, giống như là mật đào chín, sau đó lại giậtmình một chuyện, mỗi lần ở trước mặt của hắn, cô giốngnhư cô gái trẻ trung ngây ngô luôn bị hắn trêu chọc, vừatức vừa xấu hổ, lại nghĩ không ra bất kỳ phươngpháp nào phản kích.

Quái, cô bình thường nhanh mồm nhanhmiệng sao giờ lại biến đấu mất rồi?

Thế nào khi hắn vừa xuất hiện,cô lại liên tiếp bị đánh bại?

Cô nghĩ không ra...... Không, phảinói không còn kịp để nghĩ thông suốt nữa, lại bị hắnmạnh mạnh mẽ mẽ hôn lần nữa.

Lần này đầu lưỡi hắn dò sâuvào trong miệng thơm mùi đan hương của cô, hếtsức trêu đùa đầu lưỡi phấn nõn, còn không ngừng hút ngọtdịch của cô.

Hắn vô cùng nhẫn nại, hai tay chếtrụ bàn tay nhỏ bé đang giãy giụa của cô.

Dần dần, cô giống như là bị hắn chinhphục, thân thể cứng ngắc bắt đầu giống như bơ bị hoà tan từtừ.

Đầu lưỡi hắn phớt qua cánh môi củacô, làm cho cô không khỏi run rẩy.

Cô chưa bao giờ biết, thì ra hônmôi sẽ cho người ta cảm thấy hưng phấn, thậm chí từ từtrở thành tù binh của đối phương.

Quan Triệt rời đi đôi môi mềm mạicủa cô, nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của cô đỏ bừng,“Vô Song, em phải thừa nhận trước rằng em khôngghét anh.” Thật đáng yêu, thì ra nữ vương cao ngạocũng có lúc xinh đẹp như thế. Bề ngoài của cô mặc dùkiên cường, nhưng nội tâm cũng như cô gái nhỏ ngây ngôtrẻ trung cùng mềm mại.

Hắn nhìn thấu nội tâm trongsáng tinh khiết của cô, biết cô là một phụ nữcẩn thận, rõ ràng rất khao khát tình yêu, rồi lại sợbị tổn thương.

“Có lúc tôi thật không hiểu, sự tựtin của anh từ đâu mà đến?”Miệng của cô vẫn còn cậymạnh.

“Em muốn biết sao?” Khuôn mặt tuấntú của hắn tiến gần cô, hơi thở ấm áp phả trênmặt của cô, thanh âm hơi khàn khàn, “Bởi vì anh đã sớmnhìn ra em không ghét anh, em thật ra thích anh, nhưngbởi vì sợ mà không dám thừa nhận.”

“Tôi sao phải sợ?” Cô tứcgiận nhìn chằm chằm hắn.

“Bởi vì em không có tự tin, khôngtin sẽ có một người đàn ông vĩnh viễn yêu em.”Ngón tay thon dài của hắn nâng cằm cô lên, kiên định.

Cô sửng sốt, chân mày hơi nhíu lại. Người nàylời nói tựa như một cây gai, đâm vào trong lòngcủa cô; đôi mắt của hắn trong suốt tựa nhưchâu ngọc trong suốt, nhìn thấu lòng của cô. Cô khôngcó tự tin?

Có lẽ cô nên cười ha ha hai tiếng, lạicười không nổi.

“Bất quá em không cho anh cơ hội,làm sao sẽ biết anh sẽ không vĩnh viễn yêu em?” Hắnnhìn khuôn mặt nhỏ nhắn thành thực của cô, nhẹ giọng dụ dỗ.

Cô cắn môi, hít một hôi thật sâu,khóe miệng hơi nâng lên, “Thật sao! Chẳng qua là nói yêuthương mà thôi, tôi tại sao vẫn khó khó chịu chịu?”

“Đúng vậy a!” Hắn cười gật đầu.

“Cho nên anh muốn tôi cho anh cơ hội,tốt! Dù sao anh cũng là bạn trai tôi rồi, tôi liền hàophóng tiếp nhận.” Có gì đặc biệt hơn người, không phảilà đóng giả bạn trai.

Cô nếu như còn cứng rắn chống đỡtiếp nữa, thì có vẻ quá ngây thơ.

Huống chi cô cùng hắn đều làngười lớn, hợp thì chung, không hợp thì chia tay, cô cầngì phải nhăn nhăn nhó nhó, tức vì việc nhỏ như vậy?Hơn nữa, dáng người hắn chuẩn, theo tiêu chuẩn của cô, coinhư là đạt yêu cầu, để cho hắn làm bạn trai cô có lợimà không có hại, cớ sao mà không làm?

Nếu cô vẫn tiếp tục kháng cự,chỉ làm tăng dục vọng chinh phục của đàn ông,không bằng thuận theo tự nhiên, thuyền đến đầu cầu tựnhiên thẳng.

“Cho nên......” Đôi mắt củahắn cười mị, muốn nói lại thôi.

“Cho nên như thế nào?” Cô cũngđáp ứng trở thành bạn gái của hắn, hắn còn muốn nhưthế nào nữa?

“Anh liền ủy khuất một chút,để cho em tiên nghiệm (xem xét,nghiệm thu) hàng, xem một chút còngiống như mỹ vị năm đó hay không, khiến em thèmnhỏ dãi.”

Cái...... Cái gì?

Cô còn không kịp phản ứng, liền bịhắn áp đảo ở trên giường, khuôn mặt tuấn tú củahắn càng lúc càng đến gần.

Sau đó, là cô phản ứng không kịpsự phát triển......