Ác Nữ Kim Tiểu Mãn

Chương 21: Hôn sự lạc định.



Editor: Nhị Gia

Beta: Mộc Hi

Kim lão cha sửng sốt một hồi, nhìn về phía Lưu thị: “Bà xem…”

Lưu thị cắn răng, không dám nói lời nào. Trước mặt Trịnh đồ tể, bà ta có thể nói cái gì?

“Được rồi, chuyện này cứ quyết định như vậy đi. Tiểu Mãn gả cho tiểu thần y, Kim Tiểu Hoa gả cho Trương Thiết Trụ. Hôn sự của Tiểu Mãn, ta sẽ cùng Trình gia nói chuyện. Về phần Trương gia, liền giao cho các ngươi.” Trịnh đồ tể nắm đao mổ lợn, định xuống hôn sự này.

“Cậu cả, Trình gia sẽ đáp ứng để Tiểu Mãn gả qua sao?” Thấy Trịnh đồ tể vừa nói xong liền muốn rời đi, Kim lão cha gom hết dũng khí hô lên. Nếu so sánh Trương gia với Trình gia, ông chắc chắn sẽ chọn Trình gia. Thế nhưng, lấy tính tình của Tiểu Mãn, Trình gia thực sự sẽ đáp ứng cửa hôn sự này sao?

Trịnh đồ tể phóng khoáng cười lớn: “Kim lão đầu, Kim Tiểu Mãn không chỉ là Kim gia khuê nữ*, mà còn là cháu gái Trịnh gia ta. Kim gia các ngươi trông mong tính toán đống sính lễ của Trương gia, Trịnh gia bọn ta chính là ngứa mắt. Chỉ cần chuẩn bị đủ đồ cưới, Trình gia sao lại không đáp ứng?”

*Khuê nữ: con gái, nữ nhi.

Lưu thị vừa nghe nói, lập tức hỏi: “Đồ cưới của Kim Tiểu Mãn là Trịnh gia chuẩn bị sao?”

Trịnh đồ tể khinh thường liếc Lưu thị một cái: “Đúng, đồ cưới của Tiểu Mãn không cần Kim gia cho. Vậy nên, hôn sự của Tiểu Mãn, Kim gia đừng mong xen vào.”

“Tốt!” Lưu thị mừng thầm, lớn tiếng đáp. Chỉ cần đem Tiểu Mãn gả đi, Kim gia tất cả đều là của con trai bà. Nếu Trịnh gia đã đáp ứng chuẩn bị đồ cưới cho Kim Tiểu Mãn, vậy đồ cưới vốn chuẩn bị cho Kim Tiểu Mãn liền để lại cho Tiểu Hoa. Có đầy đủ, phong phú đồ cưới như vậy, lại gặp được cửa hôn sự tốt, nửa đời sau Tiểu Hoa nhất định cơm áo không lo.

“Sao bà lại tuỳ tiện đáp ứng như vậy?” Kim lão cha nặng nề đẩy Lưu thị, tức giận mắng. Dù gì Tiểu Mãn cũng là nữ nhi Kim gia, sao có thể để Trình gia chuẩn bị đồ cưới? Tuyệt đối không được!

Lưu thị bĩu môi, làm như không nghe thấy lời Kim lão cha, chỉ quay đầu nhìn về phía Trịnh đồ tể.

“Yên tâm, lão tử nhất ngôn cửu đỉnh, nói được thì làm được. Hôn sự của Tiểu Mãn giao cho Trịnh gia ta phụ trách, Kim gia các ngươi cứ lo cho con gái cưng Kim Tiểu Hoa nhà mình đi!” Đặc biệt nhấn mạnh ba chữ “con gái cưng”, Trịnh đồ tể mỉa mai nhìn Kim lão cha sắc mặt tái xanh.


“Không được!” Kim lão gia lần đầu tiên tức giận phản bác lại “Cậu cả, đồ cưới của Tiểu Mãn Kim gia ta nhất định sẽ chuẩn bị đủ. Cho dù Trịnh gia không thêm vào, thứ cần chuẩn bị Kim gia chúng ta cũng sẽ không bạc đãi Tiểu Mãn.”

“Nói miệng thôi thì ai chẳng nói được?” Trịnh đồ tể bỏ lại lời này rồi dẫn hai huynh đệ Trịnh gia rời đi. Ông ngược lại muốn xem Kim lão đầu này có thực sự chuẩn bị đồ cưới hay không.

Mắt thấy Trịnh gia ba người khí thế phách lối rời khỏi Kim gia đại môn*, lửa giận Lưu thị kiềm nén lúc này mới bùng phát: “Trịnh gia đã hứa chuẩn bị đồ cưới cho Tiểu Mãn, ông còn nhiều chuyện làm gì? Ngại chính mình nhiều tiền quá à?”

*Đại môn: cửa lớn, cổng chính.

“Bà nói lung tung cái gì? Dù sao Tiểu Mãn cũng là con gái Kim gia ta, chẳng phải nên để chúng ta chuẩn bị đồ cưới sao?” Kim lão cha tức giận nạt lại. Gần đây vì chuyện của Tiểu Mãn, Trình gia cứ liên tục tìm tới cửa. Lưu thị chẳng những không biết sai, lại còn vụng trộm thêu dệt sự tình, đúng là quá phận.

Cảm thấy Kim lão cha thực sự tức giận, Lưu thị vội vàng sửa lại giọng điệu: “Nên chứ, sao lại không nên được? Chỉ là tình huống nhà chúng ta cũng không phải quá tốt! Trịnh gia càng không phải người dưng, có thể giúp đỡ chuẩn bị là chuyện tốt mà. Chúng ta lần này nợ nhân tình* của người ta, sau có điều kiện lại đem trả lại không được sao?”

*Nhân tình: tình nghĩa, ân huệ, lễ nghĩa.

“Trả lại? Trả lại thế nào? Hôn sự cả đời chỉ có một lần sao có thể làm qua loa? Không được, bà chuẩn bị thêm tiền đi, nhìn xem đồ cưới của Tiểu Mãn còn thiếu gì thì mua thêm một ít…” Kim lão cha bắt đầu lẩm nhẩm nói thầm.

“Cái gì?” Lưu thị giọng điệu chợt lên cao. Tiền bạc? Thêm đồ?

“Lằng nhằng cái gì? Tiền bạc trong nhà không phải đều do bà giữ hết sao? Lấy ra một phần cho Tiểu Mãn làm tiền riêng. Bà làm kế mẫu, nữ nhi xuất giá thứ nên có đều không thể thiếu, tất cả đều phải chuẩn bị thật tốt.” Bất luận thế nào, Tiểu Mãn cũng là nữ nhi của ông, tuyệt không thể để Tiểu Mãn chịu thiệt, càng không thể để thôn dân chỉ thẳng vào mũi ông mắng ông không xứng đáng làm cha.

“Không có tiền.” Lưu thị ác thanh ác khí* để lại ba chữ, xoay người bỏ đi.

*Ác thanh ác khí: hung ác, dữ tợn, hung dữ.

Vừa nhìn phản ứng của Lưu thị, Kim lão cha liền biết là nàng không muốn bỏ tiền. Tức thì càng nổi nóng, nghiêm khắc nói: “ Được! Nếu ngươi không muốn chuẩn bị đồ cưới cho Tiểu Mãn, đến khi Tiểu Hoa lập gia đình thứ gì cũng không được mang đi, chỉ có một thân tay trắng rời đi.”

“Kim lão đầu, ông đúng là cái đồ táng tận lương tâm, tôi theo ông nhiều năm như vậy, chút ít đồ cưới của Tiểu Hoa ông cũng không muốn cho? Tôi không muốn tiếp tục sống với ông nữa, hai mẹ con tôi sẽ rời khỏi cái nhà này, cho ông một mình chết già ở đây…” Lưu thị đứng ở giữa sân ngang ngược nói.

“Muốn đi thì bây giờ lập tức đi. Tất cả đồ đạc trong phòng đều không được mang đi. Bà cùng con gái bà muốn đi đâu liền đi đó, tôi tuyệt đối không ngăn cản các người.” Kim lão cha tức giận đạp ngã cái ghế. Ngày thường náo loạn ầm ĩ cũng thôi đi, cuộc sống nào lại không có xung đột, va chạm? Nhịn một chút rồi cũng qua. Chỉ là không nghĩ tới Lưu thị lại mang chuyện này ra náo loạn với ông, nếu tiếp tục nhượng bộ thì ông cũng không còn mặt mũi nhìn người đời. Dù có chết đi, cũng không dám gặp lại nương Tiểu Mãn dưới suối vàng.

“Ông…” Lưu thị đang khóc lóc ầm ĩ bỗng im bặt, làm như chưa có chuyện gì xảy ra, xoay người đi về phía phòng bếp.

“Ca, huynh lôi kéo ta làm cái gì? Mau buông tay!” Kim Tiểu Hoa vốn muốn bước ra ngoài nói chuyện lại bị Kim Đại Sơn kéo lại liền quay đầu trừng mắt. Trịnh gia ba người vừa rời đi, cha nương liền cãi nhau. Nếu nàng ta không đi tranh cãi một chuyến, người phải gả đến Trương gia còn không phải là bản thân mình sao? Không được, nàng ta nhất định phải gả cho tiểu thần y!

“Muội nháo cái gì? Còn sợ chưa đủ loạn sao? Cha nương tự biết chừng mực, cứ chờ ở đây đã.” Hôn sự với Trương gia là do nương tự mình đáp ứng, sính lễ cũng là nương nhận lấy. Nếu Trịnh gia đã tìm đến cửa, Tiểu Mãn nhất định sẽ không chịu gả. Tốt nhất là nương đem sính lễ trả lại, còn không chỉ có thể chấp nhận đem Tiểu Hoa gả qua.

“Tại sao ta không được nháo? Cha nương bàn đến chính là hôn sự của ta không phải sao? Dựa vào cái gì mà ta phải gả đến Trương gia? Phải gả cũng là Kim Tiểu Mãn gả.” Cha đã bắt đầu nói nương chuẩn bị đồ cưới cho Kim Tiểu Mãn, nàng ta sao có thể không vội?

“Còn chưa nói muốn muội gả qua mà. Chẳng qua là phải nghĩ cách làm sao để nương đem sính lễ trả về.” Kim Đại Sơn nắm chặt cánh tay Kim Tiểu Hoa nói.

“Huynh mau buông, ta phải xin nương đi từ hôn*.” Bất luận như thế nào, trước hết phải thoát khỏi tay đại ca đã.

*Từ hôn: huỷ bỏ hôn sự.

Lúc này Kim Đại Sơn mới buông tay Kim Tiểu Hoa, không yên lòng dặn dò: “Tiểu Hoa, muội tốt nhất là cùng nương nói chuyện, đừng có ý đồ gì. Nếu thật sự chọc giận Trịnh gia, nhà chúng ta đều gánh không nổi đâu.”

“Ai có ý đồ xấu với nàng ta chứ? Là Trương gia tự mình tới đề thân, đâu phải chúng ta đi ép Trương gia. Sính lễ đã nhận, sao có thể nói đổi liền đổi? Hơn nữa, tính tình Kim Tiểu Mãn như vậy, có người muốn là tốt lắm rồi, lại còn ỷ thế hiếp người muốn cướp tiểu thần y của ta? Si nhân thuyết mộng*!” Kim Tiểu Hoa bất mãn mắng. Có cậu là đồ tể thôi không phải sao? Có gì đặc biệt hơn người chứ? Cả ngày chỉ biết cầm dao mổ lợn doạ người, có bản lĩnh hắn đi giết người thử xem.

* Si nhân thuyết mộng: người si nói mộng = mơ tưởng viễn vông.

Kim Đại Sơn không đồng tình vỗ đầu Kim Tiểu Hoa: “Nha đầu ngốc này, muội nói nhăng nói cuội cái gì? Muội tự lo cho tốt bản thân mình là được.” Quan hệ giữa Tiểu Mãn và tiểu thần y luôn rất tốt, sao lại không thể cưới gả?

“Nói chuyện cùng huynh thật nhàm chán.” Kim Tiểu Hoa không nhịn được đẩy Kim Đại Sơn ra, đi về phía phòng bếp tìm nương nàng ta nói chuyện.

* * *

“Sự tình thế nào rồi?” Nhìn thấy Trịnh đồ tể phụ tử ba người trở về, Phương thị lập tức tiến đến nghênh đón.

“Thế nào cái gì? Ta ra mặt còn có chuyện gì không giải quyết được? Hôn sự với Trương gia cứ để Kim gia lo, chúng ta chỉ cần đi Trình gia kết thân là được.” Vừa ngồi xuống ghế, uống cạn một ấm nước mát, Trịnh đồ tể lấy tay quệt miệng, trả lời.

Phương thị nghe xong liền yên tâm: “Hay là chờ hôn sự với Trương gia giải quyết xong rồi hãy đi Trình gia vậy! Đừng làm Trình gia nghĩ Tiểu Mãn nhà ta đã đính hôn còn kết thân lung tung.”

Trịnh đồ tể suy nghĩ một chút, liền vỗ đầu một cái: “Ta thật đúng là không nghĩ tới. Được, chờ Kim gia qua Trương gia nói rõ, chúng ta liền tìm Trình gia nói chuyện. Tiểu Mãn và tiểu thần y từ nhỏ đã lớn lên cùng nhau, chắc chắn là không thành vấn đề.”

Kim Tiểu Mãn nghe đến ngốc: “Cậu, không phải nói là đem Kim Tiểu Hoa gả đến Trương gia sao? Thế nào lại thành ta gả cho Trình Tiểu Tứ rồi?”

“Ai nha, đều là lỗi của mợ, là mợ quên nói với con. Là như vầy, mợ và cậu cũng đã suy nghĩ rất nhiều, cảm thấy con cùng với tiểu thần y là tốt nhất, nên định mai mối cho hai đứa.”

“A?” Nàng và Trình Tiểu Tứ sao? Kim Tiểu Mãn một đầu khó hiểu. Nàng thừa nhận mình thích Trình Tiểu tứ, nhưng chưa chắc trình tiểu tứ đã thích nàng. Nếu như cậu đi Trình gia thuyết thân*, liệu Trình Tiểu Tứ có tức giận không?

*Thuyết thân: thương lượng chuyện hôn sự, hỏi cưới, làm mai.

“A cái gì mà a?” Trịnh đồ tể quay đầu, “Chẳng lẽ Tiểu Mãn không muốn gả cho tiểu thần y? Có thật không vậy? Cậu thấy Tiểu Mãn rất thích cùng tiểu thần y lăn lộn* ở chung với nhau.

*Nguyên văn nhoé: Cữu cữu khán Tiểu Mãn đĩnh hỉ hoan cân tiểu thần y hỗn tại nhất khởi đích. (Nhị: =)) )

“Cái gì mà lăn lộn cùng một chỗ? Tiểu Mãn và tiểu thần y là cùng nhau lớn lên.” Phương thị sửa lời, nói: “Nói lăn lộn có hơi khó nghe không phải sao? Rõ ràng là cùng nhau lớn lên.”

Trịnh đồ tể cũng không tức giận, chỉ nhìn Kim Tiểu Mãn đang đờ đẫn nói: “Tiểu Mãn, đừng do dự nữa, có nguyện ý hay không, thì nói cho cậu biết!”

Kim Tiểu Mãn vừa hồi hồn, ngẩng đầu lên liền phát hiện tầm mắt của mọi người đều tập trung về phía nàng, thần sắc lập tức kiên định gật đầu. Nàng cũng mới phát hiện điều này ngày hôm qua, nếu như phải lập gia đình, người nàng muốn gả chỉ có Trình Tiểu Tứ.

“Vậy là được rồi! Chỉ cần Tiểu Mãn nguyện ý, tất cả đều không thành vấn đề.” Trịnh đồ tể vỗ đùi, cười lớn.

Kim Tiểu Mãn cũng cười theo, chỉ là trong lòng vẫn thấp thỏm lo âu. Nếu Trình tiểu tứ không nguyện ý, thì cho dù nàng có nguyện ý, mối hôn sự này vẫn sẽ không thành.

* * *

“Nương, người nói cái gì? Thật sự muốn ta gả cho Trương gia? Ta không muốn!” Ở phòng bếp Kim gia, Kim Tiểu Hoa đá chậu đập bát, tâm như rơi xuống vực thẳm.

“Con không gả thì ai gả? Đừng có náo loạn với ta, thành thật mà gả cho Trương gia!” Lưu thị nhặt chậu lên, nét mặt sa sầm nhìn những mảnh bát vỡ vụn.

“Dựa vào cái gì mà con phải gả? Con không muốn lấy chồng!” Mới vừa rồi còn đập vỡ hết chén bát, khiến Kim Tiểu Hoa có chút chột dạ, khí thế cũng theo đó mà yếu xuống.

“Sính lễ đã thu vào, thì không thể trả lại. Trương gia có điểm nào không tốt?

“Con gả qua đó còn sợ thiếu cái ăn, cái mặc chắc?” Nhắc tới sính lễ trong tay, Lưu thị tuyệt không lùi bước. Trước mắt chỉ có thể gả Tiểu Hoa đi.

“Nương, người biết rõ người ta muốn gả chính là…” Kim Tiểu Hoa giậm chân một cái, kéo tay áo Lưu thị làm nũng.

“Biết cái gì? Biết ngươi muốn gả cho tiểu thần y? Toàn bộ tiểu Hạnh thôn, nữ nhi nhà ai không muốn gả cho tiểu thần y? Chỉ biết tính kế Kim Tiểu Mãn, sao không đi dụ dỗ tiểu thần y? Nha đầu ngươi thật sự nghĩ mình có thể gả qua sao? Có bản lĩnh ngươi đem Trình gia phụ tử thủ tiêu, ta liền gả ngươi cho tiểu thần y.” Lưu thị không phải là không muốn gả Kim Tiểu Hoa đến Trình gia. Bà cũng đã từng tính toán, dò xét ý tứ của Trình đại nương*, cuối cùng bị người ta châm chọc, mỉa mai một hồi. Cho dù không có Kim Tiểu Mãn, Trình gia vẫn sẽ chướng mắt Tiểu Hoa. Như vậy cũng tốt, vừa lúc có thể cho Tiểu Hoa chịu đả kích mà chết tâm.

*Đại nương: Vợ của bác cả

Nghe đến tên Trịnh gia phụ tử, Kim Tiểu Hoa liền im bặt, uỷ khuất trầm mặc.