Ác Nô Tài

Chương 3



Đi vào phòng, đã thấy Hàn Độc Cổ ngồi chờ tại chủ vị trong sảnh.

Đại chưởng quỹ từ trước đến nay ở trong *** bận rộn, chưa bao giờ gặp qua Hàn Độc Cổ lúc còn là nô bộc Yến gia, bởi vậy cho đến giờ phút này mới lần đầu gặp mặt Hàn Độc Cổ.

Hàn Độc Cổ nhẹ nhàng phất tay, cho tổng quản cùng tiểu phó cũng rời phòng, một tiểu tì áo xanh tiến lên dâng trà, Yến Vũ Không mới uống một ngụm, đã liền phun ra.

“Đây là cái loại trà gì? Mùi tựa như nữ tử cố ý tao thủ lộng tư, khó uống đã chết. ”

Đại chưởng quỹ cũng không biết là trà có cái gì không ổn, chỉ cảm thấy hương trà hơi đậm, hắn cho là Yến Vũ Không đang cố bới lông tìm vết, sợ tới mức sắc mặt tối sầm, thiếu chút nữa chân cũng nhuyễn.

Xem ra hôm nay nói chuyện hợp tác thật không có khả năng, không khéo còn bị người ta đem đuổi ra khỏi cửa mà.

Hàn Độc Cổ nghe Yến Vũ Không nói khó nghe, nhưng sắc mặt cũng không đổi biến, chỉ thản nhiên nói: “Phân phó tổng quản, nói quản lý trà thương, có gan lấy loại trà này lừa gạt ta, nếu còn muốn theo ta buôn bán, bảo hắn trước lừa được Yến gia thiếu gia đã rồi hẵng bàn, châm trà mới lại đây. ”

Lại đưa lên trà mới, đại chưởng quỹ cảm thấy được mùi thơm ngát tràn ngập mũi, Yến Vũ Không buông bát trà lại mở miệng .

“Chẳng lẽ ngươi chỉ có loại trà độc này để đãi khách sao?”

“Trà này có cái gì không tốt?”

Yến Vũ Không trừng mắt nhìn Hàn Độc Cổ, “Đây không phải trà hương, là mùi của hương liệu rẻ tiền trộn vào, nghe thì tuy thơm, nhưng chỉ có thể lừa được những người không biết gì, người kém trà nghệ cũng biết loại trà này uống vào ảnh hưởng tới giọng nói, hơn nữa sau khi uống xong còn làm miệng khô lưỡi khô, như thế mà còn không gọi là trà độc sao?”

Hàn Độc Cổ nghe hắn nói như vậy cũng hiểu được, khẽ gật đầu, “Vậy thỉnh yến thiếu gia cùng đại chưởng quỹ tới nơi này. ”

Hàn Độc Cổ dẫn bọn họ tiến vào một gian tiểu thất, bên trong chứa đựng vô số loại trà lá.

“Yến thiếu gia, những loại trà này, ngươi cảm thấy loại nào thì coi được ?”

Đại chưởng quỹ không hiểu Hàn Độc Cổ đang muốn làm cái gì, chỉ thấy Yến Vũ Không không hề lo lắng, đưa trà lên ngửi, còn cẩn thận quan sát hình dạng lá trà cùng độ cứng mềm.

Bọn họ một người thấp giọng nói, một người thấp giọng hỏi, Hàn Độc Cổ cầm vôi trên tay , nếu Yến Vũ Không nói câu được, hắn liền lấy làm ký hiệu.

Ngửi được trăm loại trà, cũng đã qua một canh giờ, hai người cũng không thấy kém sắc, chỉ có đại chưởng quỹ đang cầm hộp gấm, có chút mệt mỏi.

“Loại trà này được cho là cực phẩm. ”

Yến Vũ Không chỉ một loại trà, lá trà rất nhỏ, lại mỏng, mịn, tựa như làm từ bạch ngọc.

Hàn Độc Cổ cũng không tiếc rẻ đem lá trà bỏ vào ấm, phái tiểu tỳ mang đi châm nước, ba người mới trở lại đại sảnh uống trà.

Lúc này Yến Vũ Không uống mới vừa lòng với trà phẩm, hắn cũng không chê bai, ghét bỏ như vừa rồi.

Đại chưởng quỹ không thông hiểu về trà, nhưng loại trà này mới uống vào thì đắng, nhưng vừa vào họng đã có vị ngọt thanh tràn khắp cổ miệng, trách không được thiếu gia nói đây là hàng cao cấp, hắn cả đời cũng chưa từng uống qua loại trà này, xem ra chỉ có thông thạo như thiếu gia mới hiểu hết giá trị chân chính của loại trà này.

Uống trà xong một hồi, Yến Vũ Không vẫn không lên tiếng, đại chưởng quỹ cũng hiểu được cá tính của hắn không có khả năng chịu nhục, vội đứng dậy đem hộp gấm lên trước.

“Hàn thiếu gia, đây là cực phẩm đích thân thiếu gia nhà ta chọn ra từ trong ***, muốn tặng cho ngài , ngài cũng biết chúng ta lần này tới là muốn nói chuyện hợp tác. . . ”

Không đợi đại chưởng quỹ nói xong, Hàn Độc Cổ liền ngăn lại không cho hắn nói thêm gì nữa.

“Đại chưởng quỹ, không phải ta cố làm bộ làm tịch, mà là Phong gia bàn cho ta rất nhiều điều kiện có lợi, ta thật sự nhìn không ra Yến gia có thể xuất ra điều kiện gì hậu đãi hơn?”

“Không biết họ đưa ra điều kiện gì?”

“Chia ta một nửa lợi nhuận, mặt tiền cửa hàng, tiểu nhị đều là bọn họ lo, ta chỉ phải ngồi ở nhà, mà có thể lấy đến một nửa lợi nhuận. ”

“Này. . . ”

Phong gia vì muốn cùng Hàn Độc Cổ hợp tác dám đem lợi nhuận của chính mình ép thấp như vậy, thiếu gia nhà mình mà chịu đồng ý điều kiện tương tự để cho Hàn Độc Cổ chiếm tiện nghi sao?

Đại chưởng quỹ lén nhìn về phía Yến Vũ Không, thấy Yến Vũ Không vẫn chưa có phản ứng gì.

Hàn Độc Cổ cười nói: “Nhưng một nửa lợi nhuận này kỳ thật cũng không hấp dẫn ta, thật ra ta cần chính là ánh mắt của Yến thiếu gia. ”

“Mắt. . . Ánh mắt?”Ý này đại chưởng quỹ thật không hiểu .

Yến Vũ Không ngẩng đầu lên, tầm mắt đúng lúc cùng chạm với Hàn Độc Cổ.

Hàn Độc Cổ giải thích: “Ai chẳng biết Yến thiếu gia đối với kỳ trân, bảo khố, cổ vật, ăn mặc, vải dệt thập phần am hiểu, mượn vừa rồi bình trà một chuyện, ta nghĩ muốn ở kinh thành mở một trà quán, nhưng ta đối với trà chỉ là cái người thường, nếu không nghe qua Yến thiếu gia bình xét, còn không biết ta đã nhận những loại giảo trà gì. ”

“Hừ! Đó là do ngươi không am hiểu, ai bảo ngươi xuất thân là nô bộc. ”

“Hư. . . Hư. . . ” Đại chưởng quỹ ở một bên gấp đến độ hư thanh không ngừng.

Yến Vũ Không lại hoàn toàn coi như không có nghe.

Hàn Độc Cổ cũng không để ý, hắn mở ra hộp gấm, bên trong là bảo thạch trong suốt lấp lánh ánh sáng màu đỏ, giống như quả trứng chim lớn được gia công khéo léo tinh xảo, xinh đẹp phi phàm.

“Bảo thạch đẹp quá, chỉ tiếc bảo thạch không có giai nhân cùng xứng đôi. ”

Đại chưởng quỹ còn chưa thông ý tứ của Hàn Độc Cổ, đã nghe Yến Vũ Không lạnh lùng mở miệng.

“Nếu muốn có giai nhân làm bạn, tự ngươi cưới một cái cũng được, dựa vào tiền tài hiện tại của ngươi, muốn kết hôn ai, còn sợ cưới không được sao?”

Đại chưởng quỹ đầu lại đổ mồ hôi lạnh, thiếu gia lại nói ra lời công kích, hắn chỉ sợ Hàn Độc Cổ sẽ tức giận mà lệnh đuổi khách; không thể tưởng được Hàn Độc Cổ cũng không giận, mà nhận hộp gấm mỉm cười.

“Điều này cũng đúng, ta nghĩ muốn nữ nhân, chỉ sợ không có không theo . ”

Yến Vũ Không nghe hắn ra vẻ vô tư tùy ý, cắn chặt môi, sắc mặt âm trầm một ít.

Hàn Độc Cổ đóng hộp gấm, tùy bỏ lên bàn, tựa như viên hồng ngọc trân quý kia chính là cái hòn đá ven đường không đáng giá tiền.

“Ta không cần thứ này, nếu không có giai nhân xứng đôi thì ngọc này cũng chỉ là đá thường, xin mời trở về đi. ”

Đại chưởng quỹ nghe không hiểu hắn nói “Giai nhân” là có ý tứ gì, chẳng lẽ là muốn biểu tiểu thư của Yến gia sao? Biểu tiểu thư đích thật là một mỹ nữ, nhưng là nàng cửa lớn không ra, cổng trong không mở , Hàn Độc Cổ làm sao biết danh sắc của nàng?

“Ngươi rốt cuộc nghĩ muốn cái gì?” Yến Vũ Không đứng lên, sắc mặt âm trầm tới cực điểm.

Hàn Độc Cổ ngẩng mặt nhìn hắn, “Ngươi trong lòng biết ta muốn cái gì mà , ta nghĩ muốn một mỹ nhân, đội Hồng Ngọc bảo thạch khiêu thượng giường của ta, chỉ cần như vậy thôi. ”

Yến Vũ Không ánh mắt hướng lên nhưng cũng không thể đối mặt với hắn, chỉ có thể nổi giận đùng đùng quay đầu bước đi, “Lỗ mãng cực điểm, ta không nghĩ tái ở lại chỗ này . ”

Đại chưởng quỹ một đường đi theo Yến Vũ Không, lại một bên lải nhải: “Thiếu gia, ta xem hắn muốn chính là biểu tiểu thư a, Hàn Độc Cổ hiện tại có tài lực, thế lực, cưới biểu tiểu thư cũng không xem như vũ nhục nàng; chỉ cần thiếu gia chịu bỏ đi thứ yêu thích, đem biểu tiểu thư tặng cho hắn, ta xem cửa sinh ý này nhất định có thể thành . ”

“Câm mồm, không cần nhiều lời. ”

“Thiếu gia, biểu tiểu thư tuy rằng xinh đẹp, nhưng thê tử ví như quần áo, thỉnh ngài vì Yến gia mà suy nghĩ !”

Yến Vũ Không phiền muộn gầm nhẹ: “Ta bảo ngươi không cần nói , ta tự mình biết tính toán. ”

Thấy hắn thất thố, điên cuồng hét lên, đại chưởng quỹ rốt cục không dám nói thêm một câu gì nữa.

Bầu trời âm u, chỉ có một vành trăng sáng trầm phát ánh bạc.

Yến Vũ Không phủ áo thêm choàng, kéo chặt vạt áo lại để tránh cơn gió lạnh đang phần phật cứa vào làn da non mịn của hắn.

Nhẹ nhàng có tiếng vó ngựa chạy tới gần, Yến Vũ Không nhìn người tới đang xoay người xuống ngựa.

Hàn Độc Cổ bước lại, ánh trăng tựa như làm cho hắn thêm cao to dũng mãnh mê mị, không giống cường đạo bình thường cường tráng, làm cho Yến Vũ Không nhịn không được nín thở mà nhìn.

“Ngươi đưa tin muốn ta đến nơi này, ta đã liền đến đây. ”

Hàn Độc Cổ nói lời thật đơn giản, hắn dùng bàn tay to nhẹ vỗ về ngựa, tựa như âu yếm người yêu thật dịu dàng.

Yến Vũ Không vội thanh tỉnh, mới phát ra thanh âm khàn khàn: “Ngươi ban chiều nói là có ý tứ gì, ngươi là muốn kết hôn với biểu muội ta Hồng Phân Tú sao?”(ngu dễ sợ luôn)

“Biểu muội?” Hàn Độc Cổ thì thào hồi đáp: “Ta có nghe qua ngươi trong nhà có một biểu muội tuyệt sắc, bất quá tuyệt sắc giai nhân ta muốn không phải nàng. ”

“Vậy. . . Đó là ai?”

Hàn Độc Cổ chụp buông tay vỗ ngựa, kéo lại áo choàng chắn gió cho Yến Vũ Không, cười nói: “Này còn không biết sao? Người ta nói chính là ngươi. ”

Yến Vũ Không bị gió thổi trúng , đôi gò má hồng mịn dưới trăng càng thêm mĩ ngọc trong suốt, Hàn Độc Cổ nhịn không được thô lỗ kéo hắn vào lòng mình, mạnh bạo chế trụ môi hắn.

Yến Vũ Không bất giác đưa tay nắm lấy áo nam tử mà nhẹ nhàng run rẩy, đôi môi thơm ngọt mở ra, tùy ý cho nam nhân dã man hạ lưu kia xâm chiếm khắp mọi ngóc ngách.

Hắn nhẹ giọng thở dốc, đôi môi đỏ tươi mở ra, Hàn Độc Cổ đưa hắn đến bên ngựa hỏi.

“Ngươi biết cưỡi ngựa?”

“Biết. ” Đắn đo hồi lâu, hắn mới ứng ra một tiếng.

Hàn Độc Cổ ngay sau đó lên ngựa, đem Yến Vũ Không ôm vào trước người khoái mã bay nhanh, đi vào cửa sau của nhà mình, liền đưa hắn vào trong phòng.

“Uống trà nóng đi kẻo lạnh . ”

Đốt sáng lên ánh nến, Yến Vũ Không ngồi trên ghế, uống trà nóng đồng thời ánh mắt không tự chủ được trộm dò xét thân hình cường tráng của Hàn Độc Cổ.

“Phòng này thật thô tục. . . ” Hắn liên tục ho nhẹ, cho dù dùng ngữ khí chê bai ghét bỏ nhưng nghe tới lại tràn ngập bất an.

“Đáng tiếc ngươi phải tại trong căn phòng thô tục này thất thân với ta . ” Hàn Độc Cổ thanh âm dường như đang cười. (đúng là mặt dày mà)

Yến Vũ Không quay người lại, đã thấy Hàn Độc Cổ đứng ở phía sau hắn, hai tay ôm lấy hắn, ngọn lửa đầu nến lung lay yếu đi, hắn đã bị Hàn Độc Cổ phóng tới trên giường, Hàn Độc Cổ nhang chóng buông hài bước lên giường.

“Ta là vì sản nghiệp Yến gia mới làm như vậy , ta. . . Ta không phải tự nguyện , ” Yến Vũ Không đem mặt xoay đi,

Hàn Độc Cổ chỉ cười khẽ vài tiếng, tay lại cởi bỏ nút áo của hắn, làm cho Yến Vũ Không ngượng ngùng đến cực điểm.

“Nói cho ngươi. . . Chỉ có lúc này mà thôi. ” Hắn nói xong lần này thì cảm thấy xấu hổ không dám nhúc nhích.

Hàn Độc Cổ đã cởi hết tất cả quần áo của hắn, trong nháy mắt hắn trần trụi như oa nhi sơ sinh, da thịt nõn nà vừa mới tiếp xúc với không khí ban đêm liền run lên, Hàn Độc Cổ thấy vậy lo lắng bàn tay to lập tức đưa lên an ủi. . .

“Yến thiếu gia, tỉnh tỉnh, tỉnh tỉnh. . . ”

Yến Vũ Không lập tức bừng tỉnh, hắn ở dưới tàng cây nơi hẹn đợi mà ngủ, nhưng chờ người cũng không có đến, kẻ tới là tiểu phó dẫn đường hôm nay.

“Thiếu gia nhà ta đêm nay không rảnh qua đây, hắn nói ngươi có việc thì cứ hẹn ngày trước, không nên nửa đêm lén lút hẹn dưới tàng cây làm gì, hắn không có cái loại này nhàn hạ thoải mái, thiếu gia nhà ta nói hắn là cái đại nhân, không có thời gian để ý tới ngươi đâu. ” Tiểu phó sau khi nói xong, liền chạy mất dạng.

Yến Vũ Không tưởng tượng lại cảnh vừa rồi trong mơ, không khỏi hai tai đỏ hồng khi Hàn Độc Cổ phái người tới đáp lời, trong lòng lại thấy mất mát mà tức giận.

Yến Vũ Không đi vào gia môn, đã thấy đại chưởng quỹ ở trong đại sảnh chờ hắn, xem ra đã đợi hơn phân nửa đêm.

“Thiếu gia, đã trễ thế này, ngài còn đi nơi nào?”

“Ta đi ra ngoài đi một chút thôi. ”

Hắn căn bản là không có mặt mũi nói ra bản thân vừa rồi đi hẹn gặp Hàn Độc Cổ, không thể tưởng được Hàn Độc Cổ không thèm đến, mà hắn lại còn cùng với người muốn tưởng trong mơ. (tưởng bạn ý trong sáng ai ngờ)

Đại chưởng quỹ nghĩ thiếu gia vì điều kiện Hàn Độc Cổ đưa ra mà lo lắng, bởi vậy ngủ không được mới ra bên ngoài đi lại, chính hắn cũng đang lo lắng cho vấn đề này.

“Thiếu gia, chuyện biểu tiểu thư ngài nghĩ thế nào ? Cùng hàn thiếu gia kết thân, về sau các ngươi chính là quan hệ thông gia, hắn dù bụng dạ khó lường đến đâu, cũng sẽ không làm cho Yến gia phải suy bại. ”

Yến Vũ Không cũng biết biểu muội của mình bao nhiêu xinh đẹp, nàng sinh ra vốn ở Giang Tây, cùng kinh thành mỹ nữ so sánh với, thì có một phong cách xinh đẹp riêng, lại thanh nhã hào phóng; nếu không phải ai ai cũng dèm pha hắn ái mộ biểu muội, chỉ sợ sớm đã có không ít người tới tranh nhau đạp cửa nhà hắn mà cầu thân.

“Ta còn muốn nghĩ thêm. . . ”

“Thiếu gia, sự cho tới bây giờ, ngài còn nghĩ cái gì? Ngài nếu chân thành thương biểu tiểu thư, thì không nên bắt nàng cùng chịu phong ba mới đúng. Hàn thiếu gia nhân phẩm, thân gia cũng không sai, nếu không phải chúng ta biết hắn từng là nô bộc, ngài còn có thể ghét bỏ hắn sao? Dù sao anh hùng không quản xuất thân thấp hèn. ”

“Ta không có ghét bỏ xuất thân của hắn. ” Yến Vũ Không thanh âm đột lớn, hai mắt thất thần, mênh mang nhìn vào khoảng không.

Đại chưởng quỹ nghĩ là hắn không bỏ được biểu tiểu thư, lại quỳ xuống đất cầu khẩn, chỉ mong y hồi tâm chuyển ý, đáp ứng yêu cầu.

“Thiếu gia, ngài liền đoạn tư tình đi, Yến gia không thể vong bại trong tay ngài a! Lão gia cực cực khổ khổ lưu lại sản nghiệp, không thể cứ như vậy dâng cho người ta. Thiếu gia ngài từ nhỏ đến lớn chưa phải chịu quá khổ, ngài chỉ nhấp cũng biết trà ngon hay dở, sờ cũng biết vải có thượng đẳng hay không(ý là ẻm xài đồ xịn quen rùi), nhưng nếu không có tiền, những thứ đó ngài vô pháp hưởng thụ, thiếu gia vì người, cũng vì tốt cho biểu tiểu thư, ngài buông tay đi. ”

“Ta chưa nói ta không buông tay, hắn muốn Phân Tú gả cho hắn, đây là chuyện tốt, ta không có lý do gì phản đối. ”

Đại chưởng quỹ cảm động đến rơi nước mắt, “Thiếu gia, ngài nghĩ thông suốt là tốt rồi, ta đây ngày mai phải đi hồi báo cho Hàn thiếu gia, làm cho hắn sớm bàn việc hôn nhân. ”

Gặp Yến Vũ Không lên tiếng, đại chưởng quỹ vô cùng vui mừng rời đi.

Yến Vũ Không lại cảm thấy mất mát không thôi thùy hạ bả vai, hắn ôm mặt, nước mắt nhịn không được mà rơi xuống.

“Đây là đòn trả thù nhục nhã nhất của ngươi đối với ta sao?”

Yến Vũ Không nhẹ giọng thì thầm, ôm lấy chính mình, thân thể không ngừng run rẩy.

Loại tình yêu say đắm nan giải này hắn làm sao có thể tự miệng nói ra!

Hắn từ nhỏ đã đối với Hàn Độc Cổ có tình cảm khác thường, rõ ràng hai người đều là nam tử, nhưng khi Hàn Độc Cổ hơn mười tuổi, thân mình thêm cao dài, khuôn mặt trở nên nam tính hóa, làm cho tâm hắn thêm tương tư ám ảnh, trong lòng càng không thể buông tha hắn.

Hắn cũng biết loại cảm tình này càng ngày càng khác thường, nếu thấy Hàn Độc Cổ cùng các tỳ nữ khác nói chuyện phiếm, trong lòng hắn sẽ sinh khí, ghen tị không thôi.

Nhưng hiện tại lại phải trơ mắt đứng nhìn hắn cưới biểu muội của chính mình, Hàn Độc Cổ đây là đang trả thù hắn chuyện năm năm về trước, nhưng thật ra năm năm tiền lúc vừa hết giận, hắn lập tức sai người khẩn cấp đi tìm Hàn Độc Cổ, nhưng ven đường cũng không thấy bóng dáng.

Nào biết năm năm sau, hắn anh tuấn, tuấn mỹ đi vào kinh thành, hấp dẫn tâm tư vô số thiếu nữ, Yến Vũ Không sợ phải nhìn thấy hắn, nhìn thấy cừu hận cùng ai oán trong mắt hắn đối với mình, nên đành phải lạnh lùng mà chống đỡ.

Hắn không nghĩ rằng Hàn Độc Cổ đưa ra điều kiện là phải cưới biểu muội của hắn, hắn biết chính mình vì loại sự tình này mà thương tâm cũng không nói nên lời, nhưng chả lẽ Hàn Độc Cổ lại thèm cùng hắn thành thân sao?

Nhưng thật ra hôn sự kinh hỉ này cũng làm hắn vui mừng chút ít ? Có thể cùng người trong lòng mình kết thân, tiếp xúc, hắn mong nhớ ngày đêm a!

“Hắn là muốn trêu đùa ta, ta có thể chịu đựng như thế thật sao?”

Lúc trước hôn môi ôm ấp dư âm còn làm cho hắn nửa đêm mất ngủ, thân thể phát lạnh, chỉ muốn có Hàn Độc Cổ ở bên người bao bọc lấy hắn; nhưng đối với tình huống hôm nay xem ra Hàn Độc Cổ căn bản chỉ là trêu đùa hắn mà thôi.

Là hắn quá mức ngu xuẩn, mới có thể xem nụ hôn kia là chân thật.

Đại chưởng quỹ đầu đầy mồ hôi nóng, từ khi hắn đem ý đồ đến nói rõ ràng ra, Hàn Độc Cổ vẫn không nói chuyện, chỉ ngồi uống trà nóng, đại chưởng quỹ không biết hắn tâm ý thế nào, lại thêm vài lời.

“Biểu tiểu thư còn nhỏ đã chịu tang cha, hai năm sau lại chịu tang mẹ, cho nên nhu thuận nghe lời, có thể nói là nữ tử điển phạm, có thể lấy được biểu tiểu thư người nhất định hạnh phúc. ”

Hàn Độc Cổ chung quy không có đáp lời, vẫn nhẹ uống trà nóng, ánh mắt hướng chỗ đại chưởng quỹ.

Ánh mắt sắc bén của hắn làm cho đại chưởng quỹ đứng ngồi không yên.

“Nhu thuận nghe lời không phải là loại người ta muốn, ta muốn chính là cái loại thật dã lại, bất kính . . . ”

Chén trà trong tay đại chưởng quỹ thiếu chút nữa là rơi xuống đất, chưa từng nghe qua có người muốn kết hôn với thê tử không nghe lời không nhu thuận, lại dã man, nghe như là mấy cô nương điêu ngoa thô tục chốn thanh lâu a!

“Nhưng biểu tiểu thư thật sự là đối tượng kết thân rất tốt. ”

“Ta đây không có hứng thú, ta chỉ thích cái loại dã lại bất kính, còn cố tình giả vờ cứng rắn thấy việc gì cũng không động tâm, khí chất băng thanh ngọc khiết không nhiễm bụi trần. ”

Hắn là đang nói ai ? Như thế nào nói thái quá? Đại chưởng quỹ nghe một chút cũng không hiểu.

Đại chưởng quỹ càng nghe càng đổ mồ hôi, khăn mặt đều ướt đẫm , căn bản là không rõ giai nhân Hàn Độc Cổ muốn là người nào, trong nhà trừ bỏ biểu tiểu thư xinh đẹp vang danh ra, cũng không có nữ nhân nào trông được hơn.

Hắn càng nghe càng thấy mơ hồ thiếu nước trực tiếp thốt lên hỏi y rốt cuộc muốn người nào!(ai cũng hiểu chỉ 2 người ko hiểu)

“Hàn thiếu gia. . . ”

Hàn Độc Cổ cắt ngang lời hắn, hỏi hành tung của Yến Vũ Không.

“Yến thiếu gia nhà các ngươi đâu?”

“Thiếu gia đang ở nhà nghỉ ngơi. ” Đại chưởng quỹ lập tức trả lời, này cũng là lời nói thật, Yến Vũ Không sáng nay tinh thần không tốt, xem ra bắt hắn buông tha cho biểu tiểu thư, phải hạ rất quyết tâm rất lớn.

“Là hắn phái ngươi tới cầu hôn sao?”câu hỏi Hàn Độc Cổ mang thập phần lãnh khí.

“Phải “

Chả lẽ biểu tiểu thư không phải là giai nhân Hàn Độc Cổ nói sao? nếu hắn đã đoán sai, vậy Hàn Độc Cổ rốt cuộc muốn ai?

Hàn Độc Cổ đứng lên, mặc dù chưa nói tiễn khách, nhưng vốn thân hình hắn cao lớn, nhất thời đứng lên, nâng mi trợn mắt, cũng đủ làm người ta hoảng sợ; liền ngay cả kinh nghiệm ứng phó rộng rãi như đại chưởng quỹ, cũng không tự chủ được mà toàn thân run lên.

“Buổi tối gọi thiếu gia nhà ngươi đến Hương hoa quán gặp ta, nếu mà không tới đó, dự án hợp tác vĩnh viễn không cần nhắc lại. ” Hàn Độc Cổ hạ giọng, lạnh lùng nói, “Còn có, ta muốn hắn phải đến một mình , nếu là có người dẫn hắn lại đây, cũng đừng nghĩ đến muốn hợp tác. ”

“Hoa, hương hoa quán?” Đại chưởng quỹ lắp bắp kinh hãi, “Hàn thiếu gia, đó là kỹ viện a! Thiếu gia nhà ta từ trước đến nay không giao thiệp với loại địa phương này . ”

Hàn Độc Cổ lạnh lùng chăm chú nhìn vào đại chưởng quỹ, “Ta biết, cho nên ta mới muốn hắn đến. ”