Ác Nhân Thành Đôi

Chương 19: Tìm đường đi khác



Thấy Trang Thư Tình đi đến, hai người liền ngừng câu chuyện.

”Nhiều như vậy sao?”

”Mấy ngày nay muội vẽ liên tục, dưới này là mấy bức vẽban đầu, có chút mới lạ, Dệt tỷ tỷ nhìn xem có thể bán được không.”

Dệt nương cẩn thận lật một bức xem, mặt trên đều không có vẻ gì mới, lại nhìn đến mặt sau, cũng xem kĩ từng bức rồi đặt xuống: “Mấy bức nàykhông được.”

Trang Thư Tình nhặt lên xem thử, cảm thấy cũng không vừa lòng lắm.

”Tỷ quen biết rất nhiều tú nương, muốn bán mấy bức này cũng không khó.Nhưng theo ý kiến của tỷ, nếu bán cho những người khác sẽ không giốngnhư bán cho tỷ. Trước tiên, không nói tới việc các nàng có thể dứt khoát đưa ra nhiều bạc như vậy hay không, chính là nếu như lấy ra, mỗi lầnmuội đều bán nhiều như vậy,tất nhiên các nàng sẽ ép giá. Thế này chẳngkhác nào muội đang cạnh tranh với chính mình, cũng chỉ có một mình muộimệt mỏi, các tú tài bán hoa văn là vì sống tạm, vì muốn mua thêm vàiquyển sách. Dù sao bọn họ cũng là người đọc sách,việc trước hết phải làm là đọc sách, nên một tháng bán một bức là đủ rồi, cho nên giá hoa vănchắc chắn sẽ không giảm xuống. Những bức vẽ này của muội, tuy rằng đềucó chất lượng tốt, nhưng số lượng lại quá nhiều, tất nhiên bọn họ sẽ cốgắng ép giá xuống, về sau nếu muốn nâng giá trở lại sẽ càng khó hơn.”

Đúng rồi, ánh mắt nàng thật thiển cận, chỉ muốn nhanh chóng kiếm chúttiền để chuộc lại ngọc bội, lại đã quênmất quy tắc của thị trường.

Trang Thư Tình trịnh trọng cúi đầu với Dệt nương: “Cám ơn Dệt tỷ tỷ đã nhắc nhở, do muội bộp chộp thiếu suy nghĩ.”

Dệt nương nâng nàng dậy, ôn nhu cười: “Muội không chê tỷ nói nhiều làtốt rồi, nếu có cơ hội, muội nên tiếp xúc với việc thêu trang, nếu cóthể được các nàng coi trọng, thìtiền đến tay liền ổn định.”

Trang Thư Tình cảm thấy động tâm, mơ hồ liền có ýtưởng,cũng không kịpngẫm nghĩ nữa, nói: “Tài nghệ của muội không bằng ai, thêu tranh làm sao có người để ý.”

Kỳ thực Dệt nương vừa nói xong cũng lập tức hối hận, nàng là một mình tú nương, nguồn tiêu thụ vốn không bằng như thêu tranh, nếu có hoa vănxuất sắc, lại dựa vào một tay thủ nghệ cùng tài năng giỏi là có thể mởmộtcửa tiệm. Những người thêu tranh cũng có thể tự đilấyhoa văn về, đóchẳng khác nào tự mình chặn mất đườngsống sao?

Nghe được Trang Thư Tình nói như vậy, tất nhiên nàng sẽ không khuyênnữa, chỉ hận không thể khuyên Trang Thư Tình không cần có cái tài năngấy mới tốt.

”Trên thị trường, hoa văn trên diện rộng rất khan hiếm, muội chỉ cầndụng tâm một chút ở mặt này, hơn nữa giá cũng sẽ cao hơn rất nhiều.Trước mắt giá bán cao nhất là một trăm lượng cho một bức bát trang bìnhphong, tỷ cũng có may mắn được thấytấm bình phong này một lần,đó là bứcbình phong đẹp nhất mà tỷ từng thấy. Vậy nên cho dù muội không bán đượccái giá kia, thì mười hai hay hai mươi lượng cũng đã tốt rồi. Chủ yếuchỉ cần hạn chế số lượng một chút, không cần làm hỏng giá trên thịtrường.”

”Muội nhớ kỹ, cám ơn Dệt tỷ tỷ nhắc nhở.” Trang Thư Tình thành tâm nóilời cảm tạ, lúc trước, nàng đã nghĩ mọi chuyện quá đơn giản.

Vừa mới trả xong nợ, Trang Thư Tình hào phóng muađến hai cân thịt, lạimua thêm một con cá, tự mình xuống bếp làm một bàn đồ ăn đa dạng.

Bởi vì có khách, nên Trang Thư Hàn dùng cơm trong phòng.

Ba nữ nhân ngồi một bàn, bên trong Trang Thư Tình là một linh hồn thuầnthục, trí tuệ cũng không thấp, cùng nhau trò chuyện rất vui.

Hôm sau, lúc Dệt nương đưa bạc đến còn dẫn theo ba người, đều là tú nương.

Trang Thư Tình học tốt lời khuyên, cũng chỉ lấy ra mười bức hoa văn chia cho các nàng, có Dệt nương ở đây, tất nhiên giá bán cũng được đẩy lêncao, hơn nữa các tú nương còn nói về sau sẽ thường đến chỗ nàng mua hoavăn.

Nhớ tới việc Trương Tú Nhi đang ở góa, Thư Hàn cũng bận học tập, luôn có người đến người đi sẽ không tốt, Trang Thư Tình định ra rõ ràng, mỗitháng vào ngày mười tám, hai mươi tám mới bán đồ.

Như vậy, nàng cũng có thể dành chút thời gian lo lắng những chuyện khác.

Trương Tú Nhi thấy mỗi ngày nàng đều chạy ra ngoài, nhịn vài ngày cuốicùng không thể nhịn thêm nữa, đợi đến khi người trở về liền kéo nàng lại khuyên nhủ: “Tỷ biết muội vội vã tìm người thân, nhưng việc này thật sự không cần gấp như vậy, hiện tại muội đã đến tuổi nghị thân, việc nàycần phải giữ ý một chút, đừng có cả ngày đều chạy ra bên ngoài, HộiNguyên Thành lại lớn như vậy, bị người ta thấy thế về sau sẽ bất lợi cho muội.”

Từ ngày Dệt nương tới, trong đầu Trang Thư Tình liền xuất hiện một ý tưởng.

Nàng không thể làm đại phu, nhưng mấy cáibệnh cảm mạo ở thời đại nàyđềucó thể rút ngắn tuổi thọ con người, nàng cũng không nghĩ sẽ hoàn toànbuông tha cho ý tưởng ấy. Ít nhất say này vào thời điểm Thư Hàn có gìbất trắc, nàng sẽ không bởi vì không có chuẩn bị mà chân tay luốngcuống, nếu biết chút ít về y học, thời khắc mấu chốt sẽ có thể cứungười.

Cho nên nàng muốn lặng lẽ chuẩn bị một bộ dụng cụ giải phẫu, đến khi cần cũng có thể sử dụng, nhất định không phải chỉ một chút bạc là đủ. Vềsau Thư Hàn muốn vào học, cũng sẽ phải chi rất nhiều, còn có chi tiêuhằng ngày của bọn họ, còn muốn chuộc lại ngọc bội, nơi nào chỗnào cũngđều cần đến tiền.

Nàng vốn cho rằng có tài cán vẽ vài bức hoa văn có thể giúp nàng giảiquyết mọi vấn đề, nàng cũng tính toán sẽ giống như trước đây sống an ổnngây ngốc hai năm,nhưng lời nói của Dệt nương lại chặt đứt ý niệmcủanàng.

Tất nhiên nàng sẽ nghĩ một con đường phát triển khác.

Trong lòng nàng đã lóe lên một chút ý tưởng về con đường này.

Nàng không lo không có hoa văn mới, cứ bán đi như vậy sẽ làm hư thịtrường, nếu chỉ biết bán qua tay vài tú nương, không bằng bản thân tự ra bên ngoài bán thành phẩm?

Mấy ngày nay nàng ra bên ngoài cũng không làm gì khác, chính ở chợ xemgiá thị trường, đồng thời cũng đã tìmra cửa hiệu mặt tiền.

Nàng biết có một số việc nếu đã có ý tưởng thì phải hành động lập tức, nếu cứ chần chừ thì cái gì cũng làm không thành.

Con đường này nếu bước đi mặc dù có thể sẽ không thành công, kể cả việcnàng đã lường trước tổn thất, cùng lắm đến lúc đó lại nghĩ biện phápkhác thôi.

Tại hiện đại sống gần ba mươi năm, lại có xuất thân như vậy, nàng đã cóthói quen độc lập, cũng có thói quen tự quyết định mọi việc, nhưng lạiquên mất bây giờ đã cóngười lo lắng cho nàng.

Người phụ nhân có lẽ yếu đuối, có lẽ không tính bản lãnh, có lẽ lợi dụng tỷ đệ bọn họ đến để xua đi tịch mịch,nhưng sự quan tầm của nàng dànhcho mình cùng Thư Hàn đều rất chân tâm thật ý. Trang Thư Tình vốn cũngtính toán chờ cửa hàng mở ra, sẽnhờ nàng làm tú nương, lúc này cũng sẽkhông che giấu nữa.

”Tú Nhi tỷ, muội tính mở một cửa hàng.”

Trương Tú Nhi ngẩn ra: “Muội đi ra ngoài không phải tìmngười thân, mà là đi xem mấy cửa hiệu mặt tiền?”

”Tìm người thân không chắc chắn có thể tìm được, muội phải lo lắng rấtnhiều cho Thư Hàn, về sau đệ ấy tất yếu phải học lên, vì thế sẽ có nhiều chỗ cần tiêu tiền, muội sẽ vẽ hoa văn, có thể mời tú nương làm thànhphẩm bán trong cửa hàng, vậy sẽ tốt hơn chỉ bán hoa văn.”

”Nhưng muội bán hoa văn một tháng cũng có thể kiếm không ít tiền, tínhtoán sơ lược, qua một năm có thể kiếm hai ba trăm lượng bạc, so ra đãhơn rất nhiều người.”

Một năm chỉ đủ cho nàng chuộc ngọc bội, nàng làm sao có thể thỏa mãn,Thư Hàn càng lúc càng lớn hơn, nàng sẽ không thể lo nổi, nhưng trong lúc này nàng không thểnói hết chophụ nhân thiện lương nhát gan này hiểu,đành phải hàm hồ nói: “Muội có rất nhiều chỗ cần dùng đến tiền, số tiềnđó sẽ không đủ.”

Trương Tú Nhi có chút hoảng, nàng không biết việc gì lạicần nhiều tiềnnhư vậy, nàng lo lắng trước khi Thư Tình kịp kiếm tiền thì thanh danh đã hỏng hết, hủy cả một đời.

”Tú Nhi tỷ không cần lo lắng, muội vốn cũng không tính nghị thân, nươngqua đời một năm, muội còn phải giữ đạo hiếu hai năm, hiện tại không cầnnhắc đến việc này.”

Trương Tú Nhi giật mình, đúng rồi, hai tỷ đệ đều ăn mặc mộc mạc, lúctrước nàng cứ tưởng là hai người túng quẫn, không có tiền mua thêm quầnáo mới, thì ra là còntrong thời kỳ giữ đạo hiếu.

Không biết nên khuyên thế nào nữa, lại không muốn để Thư Tình tiếp tụcbôn ba bên ngoài, Trương Tú Nhi thở dài, nói: “Muội quên đệ đệ tỷ đanglàm gì rồi sao? Muốn tìm cửa hiệu mặt tiền phải thì hỏi hắn mới đúng,dùlà hắn không biết, cũng có thể đi hỏi thăm giúp, ngày mai tỷ gọi hắnđến một chuyến, muội đừng đi ra ngoài nữa.”

Trang Thư Tình cười rạng rỡ: “Tốt.”

Sáng hôm sau, Trương Thư Thành lại tới, trong tay còn cầm một cái vò.

”Nương làm dưa muối, nói đệ mang qua cho tỷ một vò.”

Trương Tú Nhi nhận lấy, vẻ mặt tràn đầy vui mừng: “Tỷ đã quên cách muốidưa, chỉ thích ăn của nương làm, đệ ngồi đi, tỷ đi châm trà cho đệ.”

Nhìn tỷ tỷ bận việc, Trương Thư Thành hỏi: “Người khác giúp ta trôngbàn, đệ phải nhanh chóng quay về, tỷ kêu đệ lại đây có chuyện gì?”

”Là ta tìm huynh.” Trang Thư Tình từ ngoài tiến vào, kêu một tiếng TúNhi tỷ liền ngồi xuống một bên: “Ta muốn thuê cửa hàng, Tú Nhi tỷ đaulòng ta, không muốn ta ở bên ngoài bôn ba, liền gọi huynh đến, làm phiền đại ca đến đây một chuyến rồi.”

Trương Thư Thành nhướng mày: “Muội muốn buôn bán?”

”Ân, có quyết định này.”

”Muội mới bao lớn? Đệ đệ muội mớimới bao lớn? Dù cho trong tay muội cótiền vốn, nhưng không có năng lực thìmua bán thế nào? Dù là làm, nhưngsẽ có người tín nhiệm các người, nguyện ý mua hàng của các người sao?”

”Là muội làm, không phải Thư Hàn.” Trang Thư Tình sửa chữa lại, nói:“Đại ca không cần lo lắng những việc ấy, nếu trong tay huynh cócửa hiệumặt tiền thích hợp thì cho muội thuê trước là được.”

”Tất nhiên ta có cửa hiệu mặt tiền, muội còn sợ sẽ không thuê được sao,đương nhiên ta sẽ không đẩy tiền tài sắp vào trong tay ra bên ngoài.”Tiếp nhận trà của tỷ tỷ đưa tới, vẻ mặt Trương Thư Thành nhàn nhạt nhìnTrang Thư Tình: “Muốn mặt tiền cửa hiệu bao lớn? Có yêu cầu gì thêmkhông?”

”Mặt tiền cửa hiệu trung đẳng là được, muội tính bán đồ thêu, có khảnăng sẽ bán thêm mấy bức tranh thêu khác, cho nênchung quanh cửa hiệumặt tiền không thể có cửa hàng làm việc bẩn, tốt nhất là chung quanhphải tương đối sạch sẽ, bán gì cũng được, thượng vàng hạ cám (đủ cácloại, từ tầm thường đến cái quý nhất), trong tay đại ca có hay không?”

”Có hai chỗ, hiện giờ ta dẫn muội đi xem một lát?”

”Được, đại ca chờ, muội đi một chút sẽ trở lại.”

Trang Thư Tình đi đến phòng đệ đệ.

”Tỷ tỷ phải đi ra ngoài một lát, một lúc nữa đệ đi mua chútthịt về, nói không chừng Trương đại ca sẽ ở chỗ này ăn cơm.”

Trang Thư Hàn lắc đầu: “Đệ đi cùng với tỷ tỷ.”

”Không cần...”

”Không được, đệ là nam nhân trong nhà, việc này vốn phải để đệ đi làm,chỉ vì đệ nên tỷ tỷ mới phải mệt nhọc, như Tú Nhi tỷ đã nói, tỷ tỷ vẫnnên cố gắng hạn chế ra ngoài mới tốt, hiện tại đệ còn tốt hơn tỷ tỷ,đúng ra đệnênra mặt mới tốt.”

Đệ đệ biết đảm đương như vậy, Trang Thư Tình vừa vui mừng lại vừa xótxa, chỉ khi có cuộc sốngkhó khăn thìđứa nhỏ mới có thể sớm hiểu chuyện,trước đây nàng vẫn nghĩ rằng muốn trở nên nổi bật thì phải có trả giá.

Đứng đó ngây người một lát, Trang Thư Hàn đã thu thập thỏa đáng, trongkhoảng thời gian này cũng đủ để nànghiểu, hiện tại có nói cái gì cũngkhông cãi được ý kiến củađệ đệ, nghĩ tới mấy ngày nay mỗi ngày hắn đềuđọc sách, ra ngoài một chút cũng tốt, rõ ràng cái gì cũng không nóiliềnđi ra cửa.

Bên ngoài, Trương Tú Nhi đã ở thấp giọng dặn tiểu đệ: “Nếu như thấyđược, đệ nên giúp áp tiền thuê xuongs một chút, đừng trả giá cao, nếu để tỷ biết tỷ đệ các nàng chịu phải thiệt thòi gì, về sau đệ đừng tới cửanhà tỷ.”

Trương Thư Thành bất đắc dĩ liếc mắt nhìn tỷ tỷ đang nói lảm nhảm, cũngchỉ có nàng xem ai cũng đều tốt, cứ coi hai tỷ đệ ấy là những đứa nhỏkhông có hiểu biết, cũng không nghĩ xem bọn họ là người dễ dàng chịuthiệt như vậy sao?