Ác Nam Ngoan Ngoãn Đứng Lại

Chương 7



Chưa đợi Kiều Quỳnh An kịp chuẩn bị tinh thần đi hỏi Đỗ Phương Cần, rất trùng hợp, vào một lần tụ họp ăn cơm trưa, cô cùng Hoa Hân và Đinh Tử Ninh đã "tận mắt thấy bằng chứng" ngay tại trận.

Vậy có bao nhiêu lực sát thương? có thể tưởng tượng được ——

"Này, Quỳnh An bên này."

Hoa Hân vẫy vẫy tay, khiến cho Kiều Quỳnh An vừa mới bước vào cửa đã phát hiện ra các cô.

Kiều Quỳnh An đáp lại chào hỏi bằng một nụ cười, hướng về phía các cô đi tới.

Đây là một nhà hàng hiện đại nằm độc lập trong một khu phố sầm uất, mang phong cách ẩm thực Mỹ, bàn ghế màu trắng ngà dịu nhẹ làm cho người ta có cảm giác tương đối thư thái, có thể dùng cho từ ba đến năm người bạn cùng ngồi ăn cơm trò chuyện với nhau một cách thoải mái, hoặc cung cấp nơi ăn uống nghỉ ngơi tốt nhất cho các thương nhân.

Hôm nay đúng lúc Quỳnh An đi đến nhà xuất bản, trên đường về nhà nhận được điện thoại của Hoa Hân, biết cô đang ở gần đấy, mà Đinh Tử Ninh cũng vừa khéo giới thiệu khách hàng đến cửa hàng của Hoa Hân, Vì vậy các cô quyết định cùng nhau dùng cơm.

"Món mỳ spaghetti này của bọn họ không tồi, tớ gọi món này là được rồi. . ." Ba người rất nhanh đã gọi xong món.

Thừa dịp trong lúc đợi các món ăn được mang lên, các cô tranh thủ ngồi tán ngẫu với nhau.

"Quỳnh An, tớ phát hiện ra cậu rất thích các trang phục dân tộc, tóc dài xoã vai, váy dài phong cách Gypsy, áo T-shirt hoạ tiết thần bí, kết hợp với các tua rua trên áo, khuyên tai to bản, đủ loại kiểu dáng phụ kiện vòng tay, mang phong cách cá nhân vô cùng đặc sắc, mình gần đây phát hiện thấy có rất nhiều nữ nhân càng ngày càng thích cũng như tiếp nhận phong cách độc đáo như vậy." Hoa Hân không hổ là tinh phẩm lão bản nương của khu nhà trọ, đối với thời thượng và thưởng thức rất nhạy cảm.

"Nhưng mà tớ cảm thấy khi Quỳnh An mặc trang phục mang phong cách dân tộc còn có một mùi vị đặc biệt khác, điều này có thể là có liên quan đến khí chất bên ngoài của cậu ấy." Đinh Tử Ninh nói.

"Không sai." Hoa Hân cũng tán thành.

"Tớ? Tớ chỉ là đặc biệt thích loại phong cách này mà thôi, hơn nữa người tớ coi như tương đối cao, mặc váy dài vào sẽ không đến nỗi bị dẫm phải vạt váy." Kiều Quỳnh An tự cười bản thân nói: "Các cậu quá đề cao tớ rồi."

"Tớ là nói thật, tuy rằng diện mạo Quỳnh An không phải là đặc biệt xinh đẹp, nhưng cậu lại có một cỗ mùi vị rất đặc biệt, phải hình dung như thế nào nhỉ? Cảm giác trong lười biếng mang theo một chút ánh nắng ấm áp buổi sớm mai, khiến cho người khác nhìn thấy rất thoải mái, rất muốn cứ như vậy được gần gũi ở bên cạnh cậu."

"Oa oa, đây là hình dung gì vậy, quá trừu tượng, trong lười biếng mang theo một chút ánh nắng ấm áp buổi sớm mai. . . cậu là do bị Quỳnh An ảnh hưởng quá sâu sắc sao?" Đinh Tử Ninh căng lớn mắt, cảm thấy rất mới mẻ.

"Quỳnh An, cậu cũng dạy tớ một chút đi, làm như thế nào để dùng những thứ nho nhã rất trừu tượng đó để hình dung những thiết kế của tớ, cậu không biết bây giờ khách hàng đều đang rất ưa chuộng điều này."

"Đừng nào loạn nữa, nếu như cậu nói xong mà khách hàng không ai hiểu được, vậy nên làm như thế nào cho phải."

"Sẽ không, có rất nhiều khách hàng tự cao sẽ cảm thấy như vậy mới có thể biểu thị rõ đẳng cấp cao quý của mình." Đinh Tử Ninh mang theo một chút hài hước nói: "Lâm tiên sinh, thiết kế căn phòng này của tôi là đi theo một loại mỹ cảm thâm trầm mà lại uyển chuyển mềm mại, làm cho người ta không tài nào hiểu rõ nhưng vẫn mê luyến không rời. . ."

Đinh Tử Ninh khoa trương nói làm cho Hoa Hân cùng Kiều Quỳnh An cười ha ha, bọn họ cười đến nước mắt đều tràn ra.

Chỗ ngồi của Hoa Hân vừa vặn hướng mặt ra phía cửa ra vào của nhà hàng, cô cười cười khoé mắt vừa khít liếc lên một đôi nam nữ.

Nam đẹp trai nữ xinh gái, làm cho Hoa Hân không nhịn được nhìn lại bằng hai mắt.

Không nhìn còn đỡ, vừa nhìn liền sửng sốt.

Người đàn ông kia không phải là. . . Cô không nhận lầm, dù sao cũng không phải là mỗi ngày đều có thể gặp được người đàn ông đẹp trai như vậy đi lại ở trên đường.

Khoé miệng cười cười của Hoa Hân cứng đờ hai giây.

Cô liếc về phía Kiều Quỳnh An đang ngồi đối diện, chần chờ một chút, không biết có nên nói với Quỳnh An hay không.

Nhưng không cần cô nói, Kiều Quỳnh An khó có được thần kinh nhạy cảm lúc này lại có thể phát huy tác dụng, cô thuận theo tầm mắt của Hoa Hân nhìn lại là Đỗ Phương Cần và Chu Lỵ Á, bọn họ an vị ở chỗ ngồi dành cho tình nhân bên cạnh cửa sổ, hai người thân mật thảo luận nội dung thực đơn.

"Ơ, Hai người nhìn thấy ai vậy? tại sao đột nhiên lại yên tĩnh?" Đinh Tử Ninh cũng nhìn sang, nhưng cô cũng không biết đôi nam nữ này là ai.

"Thật đẹp đôi, nam đẹp trai nữ xinh gái. . ." Hoa Hân bỗng nhiên đè lại tay của Đinh Tử Ninh, muốn cô đừng nói nữa.

Bầu không khí tại chỗ biến chuyển rõ ràng, Kiều Quỳnh An cũng không cười nổi nữa.

"Vậy người phụ nữ kia là. . . " Hoa Hân sớm đoán được.

"Đúng, cô ta chính là bạn gái trước của hắn, Chu Lỵ Á." Kiều Quỳnh An cô đơn nói.

Bọn họ ở trong mắt mọi người xem ra đúng là vô cùng đẹp đôi, điểm này ngay cả cô cũng tán thành.

"cái gì, bọn họ chính là. . ." Đinh Tử Ninh sau khi kinh hô, nhanh chóng đè thấp âm lượng. "Bây giờ nên làm gì đây?"

Cô lo lắng liếc mắt xem xét Kiều Quỳnh An, muốn an ủi cô nhưng lại không biết nên nói cái gì cho phải.

"Quan sát, trước tiên quan sát một chút rồi hãy nói." Hoa Hân nói.

"Tớ muốn rời đi." Kiều Quỳnh An cảm thấy mình căn bản không ngồi nổi nữa, cô muốn làm đà điểu, vùi đầu mình vào trong động, nhắm mắt làm ngơ.

"Nhưng nếu như bây giờ cậu đi nhất định phải đi qua bên cạnh bàn của bọn họ. . ."

Thiết kế đường đi của nhà hàng là như vậy, Đỗ Phương Cần và Chu Lỵ Á lại vừa vặn ngồi ở ngay bên cạnh đường đi ra vào cửa nhà hàng.

"Bằng không chúng ta ngồi tại chỗ, bắt gian. Nổi đoá tốt lắm, chúng ta có ba người, không sợ bọn họ." Đinh Tử Ninh đột nhiên nảy sinh tà ác nói.

"Tớ xin cậu, chúng ta không thể chỉ vì nhìn thấy người ta ăn cơm cùng nhau mà khẳng định bọn họ nối lại tình xưa." Giới hạn bạn bè cũng có thể cùng nhau ăn cơm.

Đều là Đinh Tử Ninh cùng Hoa Hân tranh luận, Kiều Quỳnh An vẫn trầm mặc không nói, trái tim đang bị nhéo đau, không biết nên phản ứng như thế nào.

"Bọn họ thật sự chỉ đơn giản là ăn cơm sao?" Đinh Tử Ninh hoài nghi, nhìn vào cử chỉ, tựa hồ có chút thân mật, nhưng có lẽ là bởi vì bọn họ đã từng là người yêu, nguyên nhân khiến hai bên rất quen thuộc.

"Đương nhiên chỉ là ăn cơm mà thôi, ở trường hợp công khai bọn họ vẫn có thể làm gì?" Hoa Hân vẫn ủng hộ Đỗ Phương Cần.

Chỉ là hình ảnh kế tiếp khiến cho cô không thể cố gắng thêm ——

Ba người các cô đồng thời nhìn thấy Chu Lỵ Á cầm khăn ăn trên bàn lên, tay lướt qua phía trước mặt bàn giúp Đỗ Phương Cần lau vết thức ăn dính trên khoé miệng.

Đó là hành vi vô cùng thân thiết chỉ có thể xuất hiện trong khi yêu nhau!

Hoa Hân cùng Đinh Tử Ninh lo lắng liếc mắt nhìn nhau, lại đồng thời nhìn về phía Kiều Quỳnh An, trông thấy trong mắt cô là vẻ bình tĩnh đến đau đớn.

Cũng không thể nhẫn nại thêm nữa, các cô đều đã mất hết khẩu vị.

"Không ăn nữa, chúng ta đi!" Đinh Tử Ninh nắm cánh tay của bạn tốt.

"Nhưng bọn họ sẽ nhìn thấy. . ." Kiều Quỳnh An chần chờ.

"Nhìn thấy thì nhìn thấy, chúng ta cũng không làm chuyện gì xấu, còn sợ bị bọn họ nhìn thấy sao?"

Vì vậy Đinh tử Ninh cùng Hoa Hân che chắn cho Kiều Quỳnh An chuẩn bị rời khỏi nhà hàng, mà đang lúc đi ngang qua bên cạnh Đỗ Phương Cần, không cách nào tránh khỏi, tầm mắt của bọn họ đối mặt nhau.

"Quỳnh An?" Đỗ Phương Cần khiếp sợ nhìn Kiều Quỳnh An, thế nhưng Kiều Quỳnh An lại liều mạng né tránh tầm mắt của hắn, không cho đáp lại.

Cô đẩy đẩy Đinh Tử Ninh, ý bảo cô mau đi.

Nhưng Đinh Tử Ninh cùng Hoa Hân một mực không nhịn được khẩu khí này.

"Đỗ tiên sinh, thật là thiệt thòi khi tôi vẫn còn ở trước mặt Quỳnh An nói tốt cho ngài, kết quả không nghĩ tới ngài lại là loại người thối nát như vậy." Hoa Hân nã pháo trước, hai tay xoa xoa thắt lưng, hừ lạnh.

"Anh lớn lên đẹp trai tuấn tú là không sai, thế nhưng anh không xứng với Quỳnh An, đừng làm cho tôi nhìn thấy anh lại xuất hiện ở trong toà nhà lần nữa, bằng không tôi sẽ dội nước vào người anh."

Đinh Tử Ninh cùng Hoa Hân cũng không phải là đèn đã cạn dầu, ngày thường vì duy trì hình tượng chuyên nghiệp mà dè dặt cẩm thận, nhưng bây giờ vì đau lòng thay cho bạn tốt mà mở miệng xả giận, phải trở thành người đàn bà chanh chua bằng bất cứ giá nào.

Đỗ Phương Cần bị mắng không hiểu vì sao, nhưng từ đầu đến cuối hắn cũng chỉ để ý đến phản ứng của Quỳnh An.

"Tôi không biết các cô đang nói cái gì, nhưng tôi không hi vọng Quỳnh An hiểu lầm." Hắn đứng dậy muốn đi đến dắt tay Quỳnh An, nhưng Quỳnh An lại chốn ra phía sau Đinh Tử Ninh.

"Hiều lầm? Bọn tôi cũng không hiểu lầm, Quỳnh An cùng bọn tôi đều nhìn thấy rất rõ ràng, cũng đã nhìn thấu thái độ làm người của anh, muốn bắt cá hai tay sao, cửa cũng không có đâu." Đinh Tử Ninh trừng mắt về phía Chu Lỵ Á.

Người phụ nữ kia rất xinh đẹp, không tồi, nhưng thoạt nhìn tâm cơ rất thâm trầm, Quỳnh An hiền lành của các cô làm sao có thể đấu thắng người phụ nữ như vậy!

Đỗ Phương Cần biết quan hệ giữa hắn và Chu Lỵ Á bị hiểu lầm, hắn vội vàng giải thích.

"Anh cùng Lỵ Á chỉ là bạn bè, cùng quan hệ hợp tác trên công việc."

"Bọn tôi đều đã tận mắt nhìn thấy bằng chứng rồi, anh còn muốn trợn mắt nói mò sao." Hoa Hân nổi giận phản kích. Người đàn ông này thật sự rất dở, cô ủng hộ Quỳnh An chia tay hắn.

Dựa vào các cô là bạn thân của Quỳnh An, Đỗ Phương Cần không tiện nổi giận trước mặt các cô, hắn cho rằng chỉ cần Quỳnh An tin tưởng hắn đã thoả mãn rồi.

"Quỳnh An, chúng ta nói chuyện riêng một chút."

Đỗ Phương Cần mạnh mẽ tách Đinh Tử Ninh ra, lần thứ hai muốn bắt lấy tay của Quỳnh An.

"Không ——" Dũng khí cùng khí lực của Quỳnh An không biết từ đâu tới, cô đẩy cánh tay to lớn của Đỗ Phương Cần ra.

"Quỳnh An. . ." Đỗ Phương Cần kinh sợ cảm thấy tình thế không ổn, Quỳnh An chưa từng kích động như vậy, xem ra cô cũng hiểu lầm hắn.

"Anh đừng chạm vào tôi, đi ra, tôi không muốn nhìn thấy anh nữa!" Kiều Quỳnh An thương tâm gần chết, cô hất tay Đỗ Phương Cần ra, chật vật chạy ra khỏi nhà hàng.

Tại sao ông trời muốn cô phải tận mắt nhìn thấy hình ảnh thân mật của Đỗ Phương Cần với Chu Lỵ Á, có phải như vậy mới có thể làm cho cô hoàn toàn chết tâm.

Cô cũng đã nguyện ý tự động thối lui, vì sao vẫn muốn như vậy? Có phải hay không vì ông trời biết, thật ra trong lòng cô vẫn ôm một tia hi vọng, tuy rằng trên đầu môi nói muốn chia tay, nhưng trên thực tế cô vẫn hi vọng hắn cùng Chu Lỵ Á không có nối lại tình xưa.

Đỗ Phương Cần bỏ lại Chu Lỵ Á chạy ra ngoài đuổi theo, Hoa Hân cùng Đinh Tử Ninh có chút kinh ngạc, các cô nhìn Chu Lỵ Á bị bỏ lại một chút.

Đối với người phụ nữ cướp bạn trai của người khác, không có hảo cảm, các cô quyết định đổi một nhà hàng khác ăn cơm.

Vì vậy một bữa cơm ước hẹn tốt đẹp đã bị thay đổi, chỉ còn lại Chu Lỵ Á ngồi nguyên tại chỗ.

Cô ngồi tại chỗ, cố gắng tiêu hoá căm hận lúc này.

Chưa từng có người đàn ông nào dám ném cô, Đỗ Phương Cần là người đầu tiên. . . Cô hít thở sâu một hơi, không sao, lúc này trong lòng cô ý tứ hàm xúc hưng phấn vẫn chiếm đa số.

Cô đã sớm tập trung phong toả mục tiêu Đỗ Phương Cần, biết hắn sống chung với bạn gái nhưng không chịu buông tha, dù sao cũng không có người phụ nữ nào có thể chống lại sức quyến rũ của Đỗ Phương Cần, huống hồ cô cùng Đỗ Phương Cần có một đoạn thời gian yêu nhau.

Mà cô hiện tại biết bạn gái ở chung với hắn là ai.

Kiều Quỳnh An, học tỷ của Đỗ Phương Cần, một người cùng Đỗ Phương Cần cũng không tệ lắm, nhưng dáng vẻ bên ngoài cũng không phải quá xuất sắc.

Xem ra trong lúc cô bỏ rơi Đỗ Phương Cần, là do cô ta thay thế vào chỗ trống.

Đối thủ như vậy, cô căn bản không để vào mắt, huống hồ một trận hiểu lầm như ngày hôm nay sẽ làm cho khoảng cách giữa bọn họ ngày càng lớn hơn, thật sự là quá tốt.

Chỉ cần cô cố gắng thêm một vài động tác gây chia rẽ, bọn họ sớm muộn sẽ chia tay.

Mắt thầy ngày Đỗ Phương Cần trở lại bên cô không còn xa, như vậy, cô có thể tha thứ cho hắn ngày hôm này đã làm nhục cô bỏ đi.

Chu Lỵ Á thưởng thức bữa ăn người phục vụ đưa lên, trong lòng tính toán bước tiếp theo, khoé miệng đột nhiên hiện lên một lúm đồng tiền.

Cô mong muốn đồ vật cô chưa từng đạt được, cho dù là cô đã từng vứt đi, cô tuyệt đối không cho phép có bất kỳ người phụ nữ nào ngăn trở ở trước mặt cô, huống chi là cái loại phụ nữ nhan sắc bình thường như vậy, Kiều Quỳnh An không xứng đối với Đỗ Phương Cần.

Chỉ có cô, người xinh đẹp như cô mới có tư cách đứng bên cạnh Đỗ Phương Cần.

Kiều Quỳnh An thương tâm trở lại chỗ ở của mình, Đỗ Phương Cần chạy theo sau trấn an, cô ngay cả cửa chính cũng quên khoá lại, Đỗ Phương Cần tiến quân thần tốc đi vào phòng ngủ của cô.

Thấy cô nằm lỳ ở trên giường, vai hơi co rúm, thấp giọng khóc sụt sùi.

Đỗ Phương Cần đau lòng không ngớt.

Hắn ôn nhu vỗ nhẹ hai vai của cô.

"Quỳnh An, em hiểu lầm rồi. . . Anh cùng Lỵ Á không có gì, bọn anh chỉ là mối quan hệ hợp tác trên công việc mà thôi."

Kiều Quỳnh An không để ý tới, cũng không tin lời giải thích của hắn.

Vì sự tình gì cho đến bây giờ hắn vẫn muốn lừa dối cô?

Trái tim của cô đều tan nát.

"Quỳnh An, đừng khóc. . ." Đỗ Phương Cần than nhẹ. "Tình cảm mấy năm nay của anh đối với em. . . Lẽ nào em lại dễ dàng gạt bỏ đi sao?"

Chẳng lẽ đây là lỗi của hắn sao?

"Đừng nói em đau lòng, thái độ em không tin tưởng anh cũng đã đả kích anh." Đỗ Phương Cần cũng cảm thấy uất ức.

Kiều Quỳnh An đột nhiên từ trên giường ngồi dậy, cô hai mắt đẫm lệ, bao hàm ý tứ khiển trách.

"Nếu anh muốn sự tin tưởng của tôi thì hãy nói thật, tôi từ sớm đã biết anh cùng Chu Lỵ Á gặp lại nhau, ngay cả việc hợp tác trong công việc, cũng biết những lúc anh về muộn là vì ở cùng một chỗ với cô ta, thậm chí, cô ta vẫn thường gọi điện thoại cho anh, mà anh luôn trốn tránh để nghe điện thoại của cô ta!"

Cô vốn là không muốn chỉ trích như vậy trước mặt Đỗ Phương Cần.

Nếu đoạn kết của tình yêu là tố cáo sai lầm của đối phương, vậy cô tình nguyện im lặng buông tha, chí ít còn có thể lưu giữ lại một chút yêu thương tốt đẹp.

Tại sao giữa bọn họ lại đi đến tình trạng này?

"Lẽ nào em là bởi vì như vậy nên mới muốn dọn ra ngoài chia tay với anh?" Thì ra điều hắn giấu diếm đã bị Quỳnh An phát hiện từ sớm.

"Không sai."

Đỗ Phương Cần có chút tức giận, tức giận Quỳnh An không tin tưởng mình.

"Em cứ như vậy không tin tưởng anh?"

"Anh đối với tôi không thành thật, muốn tôi làm sao tin tưởng anh?" Kiều Quỳnh Anh rống lên đáp trả. "Nếu anh cùng Chu Lỵ Á trong lúc đó thực sự không có gì, hoặc là anh đối với cô ta thực sự không còn tình cảm, vì sao anh không thể thành thật với tôi về sự xuất hiện của cô ta."

Đỗ Phương Cần buồn bực vò vò tóc, không nghĩ tới hắn trước đây có ý tốt muốn tận lực giấu diếm, ở trong mắt Kiều Quỳnh An lại hoàn toàn là một chuyện khác.

Sự bảo vệ của hắn, cô cho là trong tim hắn có quỷ.

Hắn giấu diếm, cô cho là hắn bắt cá hai tay.

Sau đó cái gì cũng không hỏi, cái gì cũng không nói, liền trực tiếp chia tay rời đi. . .

Hắn không biết bây giờ là nên giận cô, hay là tức giận chính bản thân mình.

"Việc thúc đẩy tuyên truyền trò chơi mới ra ngoài thị trường lần này là do công ty PR Vũ Trụ bên Chu Lỵ Á phụ trách. Trước đây bọn anh cũng đã từng hợp tác qua với Vũ Trụ, sự ăn ý cùng hiệu quả đều không tồi, lần này cũng không ngoại lệ, tổng giám đốc đã để cho Vũ Trụ nhận thầu tuyên truyền trò chơi mới, anh cũng là trong lúc ký hợp đồng hớp tác mới biết Chu Lỵ Á là chủ nhiệm mới nhận chức của bọn họ."

Hắn quyết định đem ngọn nguồn sự việc nói rõ ràng.

"Anh có suy nghĩ qua có nên hay không cho em biết chuyện này, nhưng cuối cùng anh lại quyết định che giấu, anh không muốn khiến em lo lắng, anh tự nhận đã không còn tình cảm gì với Chu Lỵ Á, giữa anh và cô ấy chỉ là quan hệ bạn bè cùng với hợp tác làm ăn mà thôi."

"Nhưng biểu hiện của anh cũng không phải là chỉ có một ít chuyện, anh để cho mùi nước hoa của cô ta dính trên áo sơ mi của anh, anh cùng cô ta ở bên ngoài quấn lấy nhau đến tối khuya nhưng lại nói dối tôi là làm thêm giờ ở công ty, anh thậm chí không dám ở trước mặt tôi nhận điện thoại của cô ta. . . "

"Mùi nước hoa?" Đỗ Phương Cần nhíu chặt mi lại, hắn căn bản không chú ý tới tình tiết như vậy, "Anh quả thực là làm thêm giờ ở công ty, chỉ là Chu Lỵ Á cũng có ở đó, cô ấy là người phụ trách chính cho việc tuyên truyền trò chơi, giữa bọn anh có rất nhiều việc phải bàn luận, phải họp hội nghị, đây là không cách nào tránh khỏi."

Về phần Chu Lỵ Á dùng nước hoa gì hắn căn bản không quan tâm, cũng chưa từng chú ý tới.

"Mà trốn tránh em nghe điện thoại của Chu Lỵ Á, hoàn toàn chỉ là không muốn em biết khiến em lo lắng quá mức, không nghĩ tới anh làm như vậy lại biến khéo thành vụng."

Ài, sớm biết sẽ bị hiểu lầm, trước đây hắn đã thẳng thắn toàn bộ không che giấu.

"Thế nhưng hành động của anh cùng Chu Lỵ Á ở nhà hàng lại thân mật như vậy, anh muốn tôi làm sao tin tưởng lời giải thích của anh?" Vừa mới một màn kia ở nhà hàng cô vẫn còn khắc sâu nhớ rõ.

Điểm này Đỗ Phương Cần lại không cách nào giải thích được.

Dù sao hắn cùng Chu Lỵ Á đã từng qua lại nhiều năm. Rất nhiều hành động là ăn ý tự nhiên, trước đó ở nhà hàng, khi cô ấy cầm khăn ăn lau khoé miệng cho mình, xác thực có chút sửng sốt, nhưng cũng không có đặc biệt cảm thấy hành động như vậy có gì không đúng.

Xem ra là hắn quá mức sơ suất.

Nhiều khi đàn ông luôn không cảm thấy gì, nhưng ở trong mắt phụ nữ xem ra, hành động như vậy cũng không phải là hành động "bạn bè" có thể làm.

"Quỳnh An, anh. . ."

"Có phải anh cảm thấy hành động như thế là không có gì?" Kiều Quỳnh An cắt đứt lời của hắn.

Dù sao đối phương cũng là bạn gái thân mật đã từng qua lại với hắn.

"Anh. . ." Đỗ Phương Cần không có cách nào nói dối, hắn thở dài thừa nhận: "Không sai, đúng là anh nghĩ không có gì."

Kiều Quỳnh An nhắm mắt lại, trầm mặc trong chốc lát mới nói: "Phương Cần, trước đây anh có thể ở cùng một chỗ với tôi. . . là bởi vì yêu tôi?" Trở về vấn đề lúc ban đầu, cô muốn hỏi một vấn đề mà cô để ý nhất, nhưng thuỷ chung đặt nghi hoặc ở trong lòng.

Đỗ Phương Cần không trả lời.

Hắn lặng im nhìn cô, nhìn vào đáy mắt sâu thẳm của cô, còn nhớ rõ ở trong câu lạc bộ thời đại học, hắn đã từng nói với cô: Lời nói dối có thiện ý là nhất thiết phải tồn tại.

Mà bây giờ, ở giữa lời nói dối và chân thực, hắn nhất định phải chọn một cái. Nếu ngày trước hắn lựa chọn nói dối, nhưng hắn không muốn lừa gạt người phụ nữ hắn yêu.

"Nếu em hỏi là trước đây. . . Không, lúc đó anh cũng không phải vì yêu em mới ở chung một chỗ với em." Mà là bởi vì xảy ra quan hệ với cô, cướp đi lần đầu tiên của cô, ngay lúc đó hắn cảm thấy mình nên có trách nhiệm với cô.

"Thế nhưng đó là trước đây, hiện tại. . ." Đỗ Phương Cần còn chưa nói hết, Kiều Quỳnh An liền yếu ớt cắt ngang hắn.

"Không, tôi không muốn nghe, như vậy là đủ rồi, xin anh hãy đi đi được không?"

Cô không hề khóc, tâm tình kích động trái lại lắng đọng xuống dưới, cả người như bị hút hết linh hồn.

"Quỳnh An. . ."

"Tôi mệt rồi, xin anh hãy để tôi nghỉ ngơi một chút, có được hay không?"

Cô vô cùng vô cùng kiên trì.

Đỗ Phương Cần nhìn thấy sắc mặt của cô tái nhợt mệt mỏi như vậy, hắn không thể không thoả hiệp, quyết định trước hết để cho cô nghỉ ngơi, sau này hai người lại nói chuyện.

Vì vậy hắn rời đi trước.