Ác Ma Rất Khuynh Thành

Chương 31: Thiên phú căn bản không đủ



Bên ngoàimathú sâm lâm, hướng Tây Nam, cây xanh um tùm, hoa tươi thơm ngát, ánh mặt trời xuyên qua kẽ lá chiếu xuống mặt đất.

Băng Huyết tựa vào vai Ám Dạ, hờ hững nhìn Lôi Minh ở trước mặt, khóe miệng vẫn giữ nụ cười thản nhiên, quần áo trên người có chút hổn loạn, ánh mặt trời chiếu lên người, trường bào vẫn còn lưu lại vết máu sau khi hỗn chiến vớimathú, đó là dấu vết vừa mới trãi qua kịch chiến ( chiến đấu kịch liệt), Băng Huyết như vậy mất đi vài phần thanh thuần, thêm vài phần xinh đẹp tà mị.

Nhìn Băng Huyết chật vật như vậy, trong lòng Lôi Minh rất đau xót.

Băng Huyết cứ im lặng như vậy dựa vào người Ám dạ, không nói gì, yên lặng khôi phục thể lực. Lôi Minh phóng thích uy áp của Đại kiếm sư, tạm thời áp chế đê giaimathú muốn tới gần, để cho Băng Huyết có thêm thời gian hồi phục.

Bọn họ đã ở bên ngoàimathú sâm lâm hoạt động năm ngày. Nay ngày này Băng Huyết cùng Ám Dạ và Lôi Minh tiếp tục tiến sâu vào. Tuy cấp bậc của Băng Huyết không cao bằng bọn họ, nhưng thiên phú cực kỳ biến thái. Tuổi còn nhỏ mà đã cóthànhtựu cao như vậy.

Trong suy nghĩ của bọn họ, đứa nhỏ có thiên phú tốt, tuy rất cố gắng, nhưng cũng không liều mạng, bởi vì họ cảm thấy thiên phú của bản thân cao hơn người khác, cho nên không cần cố gắng quá nhiều vẫn có thể đạt tới cảnh giới người khác không chạm vào được, một khi đã như vậy thì cần gì tra tấn bản thân.

Giống như Lôi Minh và Ám Dạ, người có thiên phú nổi bật, dùng một ngày là có thể đạt tới cố gắng một tháng của người bình thường, tuy bọn họ không ngừng tu luyện lịch lãm, nhưng lại không tự chủ được kiêu ngạo, nên không cần tu luyện khắc khổ tra tấn bản thân. Cứ thả lỏng, làm một chút chuyện mình thích.

Nhưng Băng Huyết không giống vậy.

Đối với thiên phú của nàng, Ám Dạ và Lôi Minh có thể cam đoan, trăm ngàn năm qua, chỉ có nàng là duy nhất. Nhưng biến thái như Băng Huyết, dễ dàng đạt tớithànhtích mà người khác phải cố gắng gấp trăm ngàn lần mới làm được. Nhưng nàng không có như vậy, nàng có được thiên phú đó, song, lại trả giá hơn người khác gấp trăm ngàn lần.

Suốt năm ngày, tạimathú sâm lâm nguy cơ bốn phía, nàng không để cho Ám Dạ và Lôi Minh có cơ hội ra tay, mặc kệ là gặp một, hai hay quần cưmathú, nàng đều một thân một mình vọt vào, không chút do dự tiến hành huấn luyện, có khi thậm chí không dùng đấu khí. Mặc kệ có còn đấu khí hay không, mặc kệ vết thương trên người đầy rẫy, mặc kệ sắc mặt đã trắng bệch. Nàng không để cho bọn họ hỗ trợ dù chỉ là một chút, dựa vào kỹ xão, thân hình linh hoạt, ý chí kiên cường, đem tất cảmathú chém giết.

Mỗi lần đều …. Đến cuối cùngmathú mất đi sức chiến đấu, nàng mới cho phép Ám Dạ tiến lên. Mà Lôi Minh chỉ có thể tràn đầy đau lòng nhìn tiểu nhân nhi nhỏ yếu, lại có được ý chỉ sắc đá.

Lôi Minh rất muốn hỏi tại sao… Tại sao lại đối xử tàn nhẫn với bản thân như vậy. Nhưng hắn nhịn xuống, hắn biết dù có thêm một sức mạnh cường đại ngăn cản, cũng không thể tiêu diệt tín niệm kiên cường của Băng Huyết. Nếu đã là bằng hữu, thì không cần hỏi nữa. Dù sao, mặc kệ là cái gì, đã có hắn bên cạnh tiểu Huyết, cùng nhau đi tiếp.

Nhìn Băng Huyết cố gắng như vậy, Lôi Minh hạ quyết tâm, nhất định phải càng thêm cố gắng. Nếu không ngay cả cước bộ của ‘hắn’ cũng không theo kịp, như vậy làm sao có tư cách ở bên cạnh ‘hắn’ đây

Có suy nghĩ đó, ngoài Lôi Minh còn có Ám Dạ, một người giống như chiếc bóng của Băng Huyết, không thể tách rời – Ám Dạ.

“Ta không sao.” Băng Huyết nhìn hai người, thản nhiên nói. Suy nghĩ trong lòng bọn họ có lẽ nàng không đoán được, nhưng hơi thở không ngừng biến hóa kia, nàng có thể cảm nhận rõ ràng.

Bọn họ là đau lòng vì mình đi….

Cảm giác như vậy làm cho nội tâm Băng Huyết ấm áp, không tự chủ được mở miệng, muốn làm cho bọn họ yên tâm.

“Bị thương thật nhiều.” Lôi Minh cau mày, đau lòng không tả.

Mà Ám Dạ tuy rằng không nói chuyện, nhưng Băng Huyết đang dựa vào người, cảm nhận được rõ ràng, nhịp tim đập mạnh, cơ thể run nhè nhẹ.

Mỉm cười với Lôi Minh, nâng tay vỗ nhẹ tay Ám Dạ, nhẹ giọng nói: “Không có gì bằng khi ở cạnh sinh tử, lúc đó mới có thể bộc phát tiềm lực cao nhất. Các ngươi cảm thấy thiên phú của ta rất cao, dù tu luyện bình thường, cũng có thể đạt đượcthànhtích tốt nhất. Nhưng đối với chuyện ta muốn làm trong tương lai, đối với những chuyện còn chờ ta hoànthành, thiên phú căn bản không đủ, ta phải cường đại.”