Ác Ma Pháp Tắc

Chương 50: Người trong bức chân dung



Đỗ Duy đã cự tuyệt người hầu thường hay phục dịch mình mặc y phục, thậm chí ngay cả lúc tắm rửa hắn cũng khóa cửa.
Đứng ở trước gương, Đỗ Duy nhẹ nhàng dũ tóc ra, lộ ra một đoạn... sừng ngắn ngủn ở trên đầu.
"Khắc Lý Tư này... hắn không thể làm cho cái đồ chơi này đẹp mắt một chút hay sao? " Đỗ Duy thở dài. xem ra sau này mình phải chú ý không cho người khác sờ đầu mới được.
may là, cái sừng này rất nhỏ, cũng rất ngắn, chỉ cần để tóc bồng lên một chút là có thể che được... Tóc của Đỗ Duy vốn rất dài. Còn nữa ... sau này, phải nhớ lúc nào cũng phải đội một cái mũ.
Nhìn chính mình trong gương, trong lòng Đỗ Duy đột nhiên sinh ra một ý niệm cổ quái rất thú vị…
Khắc Lí Tư cấp ánh mắt này cho mình…
Đúng, chính là Mị Hoặc Chi Nhãn ( ánh mắt mị hoặc ). Dưới cách nhìn của Đỗ Duy, đây tuyệt đối khong phải là mấy loại ma pháp nhàm chán chuyên lừa lọc nữ nhân yêu mình… mà là một loại …. thôi miên trong nháy mắt.
Đỗ Duy không khỏi nhớ lại tràng cảnh lúc mình cùng người hầu của ác ma thương lượng…
Đối mặt với sự mua chuộc của một gã có thể đại biểu cho ác ma, Đỗ Duy muốn cái gì?
Lúc đó, câu Đỗ Duy thật sự muốn thốt lên là:
Ta muốn trở về
Về nhà! Trở lại thế giới nguyên lai trước kia của mình!!
Ở thế giới đó, có cha mẹ mình, có bằng hữu, có cả cô gái mình yêu mến, còn có hết tất thảy mọi thứ của mình!
Mà tại thế giới này, mặc dù là một thế giới thần bì, thú vị, là nơi trán ngập sắc thái ảo tưởng của ma pháp, nhưng mà... rốt cuộc nó không phải gia đình của mình.
Nếu có thể nói, Đỗ Duy không chút do dự nêu việc về nhà mình.
Vì thế, Đỗ Duy rất cẩn thận hỏi Khắc Lý Tư một câu: ""xin hỏi, ngươi có dùng được loại không gian ma pháp gì đó không?"
Tiếp đó, Đỗ Duy tận lực hỏi một câu đơn giản: "ta muốn, có thể dùng không gian ma pháp đưa ta từ đây tới một thế giới khác... ta luôn luôn tò mò đối với loại ma pháp này."
Khắc Lí Tư tự nhiên có chút bất ngờ.
A, Không không, hắn tịnh không phải không biết sử dụng không gian ma pháp
Đối với trình độ của người hầu ác ma, sở hữu một sinh mạng vô hạn mà nói, sự uyên bác của hắn trên đời đã là vô song rồi.
Còn cái gì hắn không biết?
Nhưng khắc lý tư đã rất tò mò. Theo đuổi sự huyền bí của không gian ma pháp, đối với rất nhiều siêu cấp ma pháp sư mà nói thì là một giấc mộng... nhưng đối với một người mới hơn mười tuổi, thậm chí là một đứa trẻ không có hưởng thụ niềm vui thú của nhân sinh mà nói... đưa ra yêu cầu như vậy, không thể nghi ngờ là khiến cho người ta khó hiểu
"ta có một ít không gian ma pháp... nhưng ta không thể sử dụng."
Đây là câu trả lời của Khắc Lý Tư, sau đó người hầu của ác ma giải thích một chút, Đỗ Duy lập tức hiểu ra.
"ta bị giam ở đây." KHắc Lý Tư cười cười: "nếu ta có thể sử dụng không gian ma pháp, ta đã sớm chạy khỏi nơi này rồi..."
Rất có đạo lý.
Đỗ Duy gật đầu, sau đó, hắn cũng bỏ đi hi vọng trở về nhà.
May là, nhiều năm đã quen với thế giới này, bản thân cũn có năng lực thích ứng nhất định, Đỗ Duy cũng không thật vọng như bản thân tưởng tượng, hắn hơi trầm ngâm một chút, tự đề ra yêu cầu cho chính mình: "vậy, ta muốn học ma pháp."
Tiếu quý tộc của chúng ta chỉ tay vào đầu minh: "ta cho rằng, ta có thiên phú với phương điện tinh thần lực. Nhưng mà... cảm ức lực của ta có chuyện, ta không cách nào cảm ứng được dao động của nguyên tố xung quanh.
sau đó... Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - www.Truyện FULL
Sau đó Đỗ Duy có một cái sừng.
Giống như cái này này… Đỗ Duy vuốt vuốt đầu mình, nhìn vào bản thân ở trong gương…
Nó giống như, một cái máy tiếp thụ tín hiêu không quá linh mẫn... thêm vào một cái ăngten
cái sừng này, chính là ăngten của Đỗ Duy! giúp hắn từ nay về sau có thể thuận lợi cảm ứng dao động của ma pháp xung quanh. thậm chí... lực cảm ứng của hán khi có cái sừng này, còn vượt xa các ma pháp sư hắn gặp.
Đây là quà tặng của Khắc Lý Tư.
Đại khái là bởi vì Đỗ Duy đã đưa ra yêu cầu quá mức đơn giản, Đơn giản đến mức khiến cho người hầu cường đại của ác ma cũng cảm thấy ngại ngùng. Khắc Lý Tư đề xuất: "yêu cầu của ngươi rất đơn giản, làm giao dịch, ta sẽ không để mi bị thiệt, anh bạn nhỏ của ta. vậy, ta có thể tặng thêm ngươi một ít đồ vật...trong những thứ ta vừa nhắc tới, ngươi có thể tùy chọn một cái."
Là "mị hoặc chi nhãn(con mắt mê hoặc), "trái tim cự long" cường hãn, còn có, lắng nghe âm thanh lòng người khác, dị thuật nhìn xuyên ngụy trang của người khác...
Rất bình thường, thân là một nam nhân, một nam nhân tiêu chuẩn nhất!
Đỗ Duy đã chọn "Mị hoặc chi nhãn".
Tưởng tượng một chút, dùng đôi mắt này, tiêu diệt hết thảy mỹ nữ trong thiên hạ, cũng là tà ác sao, không phải chứ?
Về Phần trái tim cự long...Đỗ Duy không định để cho mình trở mành một loại hình nam nhân cơ bắp.
lắng nghe âm thanh trong lòng người, nhìn xuyên ngụy trang... Đỗ Duy càng không có hứng thú. Đó là dành cho chính khách mới cần. bản thân mình không có hứng thú.
Cho nên... Đỗ Duy lựa chọn đôi mắt mê hoặc.
một loại thôi miên thuật cao cấp.
Vô luận là ma pháp sư cường hãn, hay là thánh nữ thánh khiết, đều không chạy thoát được ánh mắt thôi miên.
bất quá... có duy nhất một nhuợc điểm.
Chỉ hữu hiệu với nữ nhân.
Nhắm mắt lại, hít một hơi thật sâu, Đổ Duy mở hai tay ra, mở bàn tay ra, dụng tâm cảm thụ chung quanh.
cái cảm giác mờ mịt biến mất.
cái cảm giác không có thu hoạch gì cũng đã biến mất.
Hết thảy chung quanh, giờ phút này Đỗ Duy phảng phất đều có thể cảm nhận được dị thường rõ ràng! Tinh thần lực của hắn liên tục triển khai, phảng phất như xúc giác chạm đến một một tấc trong phòng này, khắp các ngõ ngách! tí tí tách tách của giọt nước mưa, thậm chí là một khối nước hủ thực ở góc tường, hay là một chiếc bong bóng vỡ tan trong hang...
rõ ràng! loại cảm giác rõ ràng này thật quá tuyệt.
Đỗ Duy nhịn không được khẽ rên lên một tiếng.
Hắn không dùng ma pháp, mà dùng tinh thần lực, nhẹ nhàng ngoắc tay, trong tay hắn, lập tức vô số giọt mưa hội tụ, ngưng tụ thành một thủy cầu nho nhỏ.
Thủy cầu ngưng tụ không tan ra, trong suốt, chậm rãi lay động trong lòng bàn tay ĐỖ DUy.
"này...đây chính là ma pháp sao... cảm giác thật tuyệt ."Đỗ Duy nhịn không được khẽ nắm chặt...
Thủy cầu nát tan, nước chảy xuống, rớt xuống tiêu tan.
bước đầu đã có thể cảm ứng được ma pháp nguyên tố. Tại đây, trong căn phòng tắm này, Đỗ Duy bước đầu đã có thể nhẹ nhàng cảm ứng cùng khống chế thủy nguyên tố.
bây giờ, việc duy nhất hắn phải làm, chính là học tập chú ngữ!
Sở hữu nguồn ma lực dồi dào, sử hữu cảm ứng lực nhạy bén, nếu có thể học được thêm chú ngữ nữa…
vậy, xem như hắn chính thức có thể là một ma pháp sư rồi.
Đỗ Duy trong phòng tắm hai giờ, khi hắn mặc quần áo chỉnh tề trở về thư phòng, Lão quản gia đã đứng chờ.
"Thiếu gia, bữa tối của ngài..."
"Ta sẽ ăn trong thư phòng". Đỗ Duy phất phất tay,thoáng nhìn qua lão quản gia há mồm muốn nói, Đỗ Duy đột nhiên nở nụ cười, giành nói: "được rồi, quản gia thân ái của ta, ta biết cha ta đã lệnh cho ngươi trông coi ta nghiêm mật, nhưng ngươi yên tâm, trong một năm tới, ta sx nghiêm khắc tuân thủ mệnh lệnh của cha, ta sẽ không ra khỏi xung quanh tòa thành này một bước, cũng sẽ không can thiệp vào sản nghiệp tại lãnh địa...về phần chi tiêu mỗi tháng của ta, ngươi yên tâm, ta sẽ không lấy từ tay ngươi."
Dừng một chút, Đỗ Duy nhìn vào mắt lão quản gia: "ta cũng không có hận cha ta... ta rất rõ, đứng ở trên lập trường của ông, ông không chỉ là một người cha, còn là một tộc trưởng! cũng có lúc, cha có lẽ sẽ không nhẫn tâm trừng phạt nhi tử của mình như vậy, nhưng thân là tộc trưởng, ông phải làm như vậy, ta rất hiểu."
Lão quản gia ngây người...hắn vốn tưởng nói vài câu an ủi nhưng đều bị Đỗ Duy nói hết.
Bây giờ, hắn cũng đã rất hiểu, vị thiếu gia ngày tuyệt đối không phải là cái gì ngu ngốc, mà là một người có tư duy không giống ngươi khác mà thôi.
Lão quản gia chuẩn bị cáo từ, Đỗ Duy lại hỏi một câu: "trước khi rời đi mấy ngày, ta có yêu cầu kiến tạo một căn mộc ốc...."
"Đã xong rồi." Lão quản gia lập tức trả lời: "hoàn toàn kiến tạo theo yêu cầu của ngài, ngày mai ngài có thể xem"
"cám ơn, ta rất hài lòng." Đỗ Duy nói ông ta, ánh nới rời đi nơi khác, dùng tư thái này ý bảo quản gia có thể rời đi.
Đóng cửa thư phòng, Đô Duy đi lên lầu, trên giá sách tùy úy lấy xuống một quyển sách tri thức về chiêm tinh thuật, lắng lặng bắt đầu đọc.
Thời gian trôi rất nhanh tới 12 giờ đêm.
Sau khi vang lên tiếng chuống, Đỗ Duy dùng sức vặn mình một cái, sau đó kiểm tra xem cửa phóng có khóa hay không. cuối cùng trèo lên thang, lấy từ trên vách tường xuống một bức họa.
Xem ra người hầu của tòa thành rất có trách nhiệm với công việc quét dọn, trên bức họa không có chút tro bụi, Đỗ Duy nhìn ánh mắt nọ một chút.
sau khi giờ ngọ điểm 12 tiếng, ánh mắt bắt đầu hoạt động, mang theo sự chờ mong của mình.
"tốt lắm, nhiều ngày không có gặp ngươi, nói vậy ngươi cũng chờ tới nóng nảy rồi." Đỗ Duy mỉm cười: "lần trước ta đã xem qua bí thất phía dưới, ta cũng đã xem qua những thứ mà Tái Mai Nhĩ đại chiêm tinh thuật sư lưu lại ... bây giờ, ta phải dùng một câu chú ngữ, câu chú ngữ này có thể phóng thích ngươi."
Đây là lần đầu tiên Đỗ Duy thi triển ma pháp, nội tâm hắn khó tránh khỏi một chút thắc mắc.
hắn cơ hồ không tự chủ được bắt chước hình dáng thi triển ma pháp của ma pháp sư mà hắn đã xem qua... hai tay mở ra một chút, sắc mặt nghieme túc, giọng trầm thấp ngâm xướng chú ngữ....
Đỗ Duy không chú ý tới, tay hắn giờ phút này, động tác, đều giống như Vi Vi An tiểu ngốc nghếch.
Sau khi ngâm xướng xong chú ngữ, Đỗ Duy đột nhiên cảm giác được một lực lượng thần bí dao động xung quanh...
Lập tức, Đỗ Duy rõ ràng cảm giác được trong tinh thần lực dồi dào của mình dường như xuất hiện một dòng ám lưu… cũng giống như bị một lực hút vô hình, rất nhanh hút lấy từng đợt tinh thần lực…
Sau đó..
Đầu ngón tay hắn phát ra quang mang nhàn nhạt, quang mang loáng một cái, đã bị hút vào bức họa.
...thế này, xem như đã hoàn thành sao?
Đỗ Duy lùi về phía sau hai bước, lặng lặng nhìn bức họa trước mặt.
oanh!
một ngọn lửa từ trên bức du họa chạy ra, lập tức bức du hao bị thiêu cháy nhanh chóng... Đỗ Duy bị dọa nhảy lên!
hắn đương nhiên biết bức họa này là đồ cổ của gia tộc! nếu thiêu cháy, sợ rằng lão quản gia kịa lại tố cáo với cha hắn.
Đỗ Duy thậm chí còn không kịp lấy chén nước trên bàn dập lửa, vì ngọn lừa thật sự quá mạnh! quá mãnh liệt.
oanh một tiếng, bức họa ngay lập tức bị ngọn lửa hóa thành tro! sau đó ngọn lửa nọ nhẹ nhà bay lên, từ trên bàn bay tới mặt đất... tro tàn bay lên, ánh lửa lay động.
Sau đó, Đỗ Duy thấy một cái chân trắng nhẹ nhàng từ trong ngọn lửa lộ ra...
Da thịt trắng như sương tuyết, mềm mại nhẹ nhàng tưởng như sờ vào có thể giống như chạm vào nước... ngón chân giống như mười hạt trân châu, bàn chân như bạch ngọc.
Cho dù dùng đôi mắt mù mờ của sắc lang để xem, đều có thể nói đôi chân này hoàn mỹ! thon dài, kết thật, thẳng tắp, ....
Một tiên nữ mặc trường bào màu đỏ hiện ra, nhan sắc tiên diễm như sắc hoa ngày xuân! dưới áo bào màu đỏ, là da thịt trắng như tuyết càng khiến người ta chói mắt.
Sau đó là một mái tóc dài trắng như tuyết! thân thể tuyệt diệu được bao phủ bởi áo bào màu đỏ hạ xuống... từ phần hở ở cổ còn lộ ra một phần đường cong của bộ ngực... thậm chí làm cho người ta nhịn không được liên tưởng tới... phía dưới chiếc áo bào, không biết nàng có hay không mặc y phục khác?
Nhìn lên phía trên, chính là khuôn mặt kiều diễm!
Đây là lần thứ ba Đỗ Duy nhìn thấy khuôn mặt này!
Lần đầu tiên là ở trong bí thất phía dưới, chiêm tinh thuật sư vĩ đại tái mai nhĩ lưu lại ma pháp trận đã hai trăm năm, thấy được ảo ảnh bản thân tái mai nhĩ.
Lần thứ hai, lại là nữ ma pháp sư cường hãn, băng tuyết mỹ nữ, Kiều An Na.
Lần thứ ba, là bây giờ.
Khuôn mặt này rõ ràng khôn có loại ngạo khí lạnh lùng như kiều an na, nhưng lại tràn ngâp một loại bình tĩnh vũ mị, sóng mắt nhẹ nhàng lưu chuyển, so với ánh mắt của Kiều An Na thì mềm nhẹ hơn nhiều lắm.
Đỗ Duy ngây dại.
Tóc dài màu trắng, mỹ nữ tuyệt sắc, trường bảo đỏ tươi....
mỹ nữ này tới từ ngọn lửa đã đốt cháy bức họa... hiển nhiên... rõ ràng là...
Là nữ chiêm tinh thuật sư vĩ đại, bản thân Tái Mai Nhĩ.