Ác Ma Lao Tù

Quyển 2 - Chương 16: Diệt Sạch



Đùng đùng đùng!

Tần Nhiên vừa lao ra khỏi nơi che chắn thì tiếng súng liền vang lên liên tiếp ở trên cái nóc nhà đối diện.

Nhưng trong màn đêm, Tần Nhiên như thể một con mèo linh hoạt, bước chân nhanh nhẹn, cơ thể mau lẹ.

Mỗi một viên đạn xẹt ngang qua cơ thể cậu bắn vào mặt đất đều khiến mặt đất văng lên từng chùm đất đá như thể đuổi theo bước chân của Tần Nhiên. Nhưng cuối cùng lại không thu hoạch được gì.

Thuộc tính nhanh nhẹn cấp E- và cấp thành thạo của kỹ năng “trốn tránh”, hơn nữa còn có đặc hiệu “thành thạo bước chân linh hoạt” đã giúp Tần Nhiên như thể múa điệu Waltz tao nhã khi đối chọi với một đám địch có kỹ năng bắn súng quá cùn.

Giữa những đôi mắt đang trợn tròn cộng thêm cái miệng đang há hốc vì kinh ngạc của đám cảnh sát xung quanh, Tần Nhiên nhẹ nhàng lôi cậu cảnh sát đang nằm trên mặt đất dậy, rồi lộn nhào liên tục vài cái đã lại trở về đằng sau chỗ che chắn nơi Lestrade đang đứng.

“Cậu ta cần bác sĩ!”

Tần Nhiên giao cậu cảnh sát bị thương ở chân cho đồng đội của cậu ta. Dưới ánh mắt cảm kích của đối phương, cậu hơi hơi mỉm cười.

Tần Nhiên không ngại giúp đỡ những người cùng trận doanh trong phạm vi khả năng của mình.

“Cảm, cảm ơn!”

Lestrade lắp bắp nói.

Sau đó, không chờ Tần Nhiên đáp lại, hắn liền quay đầu đi hung tợn nhìn về ngôi nhà hai tầng nơi đám đàn em của Schuberke đang chiếm đóng.

Nếu không phải bọn chúng có đống thuốc nổ này thì sao mà hắn có thể trở nên khó ăn khó nói như vậy chứ! Lại còn lại nói lời cảm ơn với một kẻ “nghiệp dư”!

Tuy lời cảm ơn với Tần Nhiên là xuất phát từ thật lòng nhưng điều này cũng không hề cản trở lòng thù hận của Lestrade với loại ác ôn như Schuberke!

Trên thực tế, nếu không phải Schuberke đột nhiên có được số thuốc nổ kia thì Lestrade đã bắt được thằng khốn ấy ngay từ đầu rồi chứ không cần phải xin chi viện.

Thậm chí, đến tận bây giờ thì Lestrade vẫn không chắc chắn rằng đến khi có cả số chi viện mà John cử tới thì có thể bắt được Schuberke ở trong tòa nhà hai tầng đối diện kia hay không.

Suy cho cùng thì hỏa lực của đối phương thật sự rất mạnh!

“Chẳng lẽ phải điều động quân đội?”

Suy nghĩ này vừa xuất hiện trong đầu Lestrade liền bị hắn bãi bỏ ngay theo phản xạ.

Nhưng lý trí nói cho hắn biết rằng đây mới là biện pháp tốt nhất.

“Nếu làm vậy thì mặt mũi của toàn bộ ngành cảnh sát đều sẽ mất hết!”

Lestrade cụp mắt buồn bã.

Thậm chí hắn đã tưởng tượng ra những dòng công kích sự “vô năng” của ngành cảnh sát trên báo chí ngày mai.

“Chết tiệt!”

Lestrade đấm mạnh xuống đất, cả khuôn mặt đều toát ra vẻ buồn phiền.

“Sự việc chưa xấu đến mức cần phải từ bỏ đâu!”

Tần Nhiên mở miệng. Cậu nhìn thẳng vào mắt Lestrade, nói.

“Phó cảnh trưởng, nếu có thể thì tôi hi vọng ngài nói cho tôi biết những tin tức liên quan đến phe địch một cách kỹ càng, tỉ mỉ!”

“Không chừng, tôi có cách giải quyết!”

Tần Nhiên nói năng khiêm tốn, nhưng giọng điệu lại chứa đựng tự tin tràn đầy.

“Cậu…”

Theo bản năng, Lestrade tính nói vài câu châm chọc kẻ “nghiệp dư” này không biết tự lượng sức mình. Nhưng khi nghĩ ơn cứu mạng của Tần Nhiên đối với chính mình, và cả thuộc hạ của mình thì cuối cùng Lestrade cũng không mở miệng buông lời châm chọc.

Nhưng từ tận sâu trong đáy lòng, hắn không hề tin rằng Tần Nhiên sẽ nghĩ ra được cái biện pháp nào. Cho dù lúc nãy Tần Nhiên đã thể hiện ra rằng mình có thuật bắn súng cực kỳ ưu tú thì cũng vậy.

Phải biết rằng, cái cục diện trước mắt này không phải chỉ cần có khả năng ngắm bắn ưu tú là có thể giải quyết.

Tần Nhiên dễ dàng nhìn ra suy nghĩ của Lestrade.

Vị phó cảnh trưởng này không phải là một người giỏi che giấu cảm xúc. Mà loại người này thì thường rất dễ giao tiếp.

Chỉ cần tìm đúng phương pháp!

“Chẳng lẽ ngay cả thử một lần mà ngài cũng không dám?”Trên môi vẫn giữ nụ cười, Tần Nhiên lại mở miệng.

Mà lúc này đây, lời nói của Tần Nhiên đã khiến cho sắc mặt của Lestrade nóng tính đỏ bừng lên. Hắn hít một hơi thật sâu rồi lập tức nói:

“Nói cho cậu thì sao chứ!”

“Chẳng lẽ cậu thật sự có thể giải quyết cái vấn đề mà mười mấy người chúng tôi đều không thể giải quyết được sao?”

“Phe Schuberke còn có ít nhất là 20 thằng nữa. Mỗi một thằng đều có súng, số lượng thuốc nổ thì không biết rõ. Nhưng mà nhìn tình hình này thì số thuốc nổ mà chúng có phải ít nhất là 100 gói! Hơn nữa, thằng khốn kiếp kia còn chặn tất cả cửa sổ của lầu một và lầu hai. Nếu muốn vào trong đó thì chỉ có thể vào bằng đường nóc nhà!”

“Khốn nạn! Đừng để tao biết đứa nào đã cung cấp thuốc nổ cho nó! Nếu không thì tao sẽ bóp nát trứng của thằng khốn nạn đó!”

Phó cảnh trưởng nói, rồi lại tức giận nện mặt đất thêm cái nữa.

“Ít nhất là 20 người, mà mỗi người đều có súng? không rõ số lượng thuốc nổ?”

Tần Nhiên híp mắt lại. Cậu vừa nghe vị phó cảnh trưởng tường thuật lại, vừa suy tính trong lòng và cả đánh giá tòa nhà đối diện.

Nhờ vào ánh trăng mà màn đêm cũng không đem lại quá nhiều phiền phức cho cậu. Cậu có thể dễ dàng nhìn thấy tình hình của đối phương ở bên kia con đường… Những tên đàn em vừa mới nổ súng ban nãy giờ đã lùi vào trong phòng để nạp đạn. Rồi lại có ba thằng tay cầm khẩu súng đã nạp đầy đạn xuất hiện ở trên nóc nhà.

Trong đó còn có một thằng đang cầm gói thuốc nổ tự chế chưa châm ngòi.

Nhìn ba thằng đàn em của Schuberke đột nhiên xuất hiện cùng với gói thuốc nổ chưa châm ngòi, một cái ý tưởng đột nhiên bật lên trong đầu Tần Nhiên.

“Phó cảnh trưởng, ngài có thể giải quyết được một thằng đang đứng trên cái nóc nhà ấy sao?” Tần Nhiên hỏi.

“Đương nhiên là được! Còn hai thằng còn lại?”

“Hai thằng còn lại thì giao cho tôi!”

“Hơn nữa, tôi còn có một ý tưởng không tệ chút nào!”

“Chỗ của bọn chúng có rất nhiều thuốc nổ! Mà với số lượng nhiều như vậy thì… Chỉ cần một chút tia lửa liền sẽ “đùng” một tiếng, tung nóc!” Tần Nhiên chen ngang vào câu nói đang dang dở của Lestrade.

“Cậu điên rồi à?”

“Cậu có biết cậu đang nói cái gì không?”

Sau khi phó cảnh trưởng nghe xong cái ý tưởng của Tần Nhiên liền lập tức lắc đầu lia lịa.

Theo cách nhìn của hắn thì việc này là hoàn toàn không thể thực hiện được.

Chưa nói đến độ rộng của con đường chen giữa hai phe, chỉ nói đến độ cao của ngôi nhà kia thôi thì đã đủ khiến bất kỳ ai dám trèo lên liền sẽ bị bọn khốn trên nóc nhà bắn thành cái sàng.

“Đương nhiên tôi biết!”

“Hơn nữa, ngài cho rằng bây giờ ngoại trừ cách để tôi thử một lần thì còn có biện pháp nào tốt hơn sao?”

“Hay ngài muốn trở thành trò cười cho thiên hạ?”

Tần Nhiên nhìn đối phương, nói rồi nở nụ cười.

“Được rồi!”

“Nhưng đây là hành động tự nguyện của cá nhân cậu, không liên quan gì đến chúng tôi!” Phó cảnh trưởng quyết định làm liều.

“Đương nhiên!” Tần Nhiên không hề cảm thấy ngạc nhiên khi Lestrade chấp thuận yêu cầu của cậu.

Cho dù chỉ mới tiếp xúc trong thời gian ngắn nhưng đối phương rất tệ khoản che giấu cảm xúc nên cậu cũng đã hiểu sơ sơ đối phương.

“Như vậy… bắt đầu!”

Vừa dứt lời, Tần Nhiên liền lăn một vòng dưới đất rời khỏi nơi che chắn. Hai khẩu “M1905” và “rắn độc – M1” được giơ lên cùng một lúc rồi gần như đồng thời nổ vang.

Đùng! Đùng!

Đùng!

Hai tiếng súng vừa dứt liền có một tiếng súng vang lên sát đuôi.

So với Tần Nhiên thì tốc độ của Lestrade cũng không chậm.

Ba phát súng của hai người đều bắn trúng mục đích.

Nhưng Lestrade lại bị bất ngờ bởi kỹ thuật đồng thời bắn hai súng, đồng thời trúng hai đích của Tần Nhiên một lần nữa.

Trên thực tế, cũng không phải là Tần Nhiên nổ hai phát súng cùng một lúc.

Vẫn là phát trước phát sau. Nhưng do chênh lệch không quá lớn, tốc độ lại cực nhanh nên trong mắt của Lestrade tự nhiên liền thành bắn hai phát súng cùng một lúc.

“Yểm hộ cho tôi!” Tần Nhiên nói với Lestrade.

Nói xong cậu liền đặt khẩu “rắn độc – M1” xuống đất rồi chạy phóng tới ngôi nhà hai tầng kia.

Lestrade lập tức cầm lấy một khẩu súng của cấp dưới, nhắm ngay nóc nhà.

Nhưng ngay sau đó, cái cảnh tượng mà phó cảnh trưởng nhìn thấy không khỏi khiến cho khẩu súng của hắn nghiêng sang một bên.

Hắn rõ ràng nhìn thấy Tần Nhiên lướt nhanh qua con đường cái. Cái tốc độ ấy nhanh hơn hẳn bất kỳ ai mà hắn biết, sau đó Tần Nhiên liền nhảy lên cao tựa như một con khỉ nhanh nhẹn, rồi dùng cả tay và chân để leo lên ban công tầng hai.

Toàn bộ quá trình đều không vượt qua 3 giây!

Mà lúc này, trên cái nóc nhà lại xuất hiện hai thằng đàn em khác của Schuberke.

Kinh ngạc cũng không khiến Lestrade quên mất nhiệm vụ của mình.

Ngay khi hai thằng kia xuất hiện trong tầm nhìn của mình, Lestrade liền nổ súng.

“Yểm hộ!”

Phó cảnh tưởng hét to lên. Sau đó, cơ bản là không có thời gian nạp đạn, hắn liền cầm lấy một khẩu súng đã nạp đạn sẵn của một thằng thuộc hạ ở kế bên rồi nhắm ngay phía đối diện, nổ súng.

Những cảnh sát khác cũng nhìn thấy động tác của Tần Nhiên. Khi nghe thấy mệnh lệnh của phó cảnh trưởng, họ không hề do dự lập tức hỗ trợ.

Đùng đùng đùng!

Trong những tiếng súng vang lên liên tiếp nhau, hai thằng đàn em của Schuberke vừa mới xuất hiện đã bị bắn gục trên nóc nhà.

Tận dụng thời khắc này, Tần Nhiên liền leo lên nóc nhà rồi nhìn tình trạng trên ấy.

Tấm ván gỗ trên nóc nhà đã bị xốc lên, để lộ ra một cái lỗ thật to. Chỗ ấy có gác hai cây thang dựng song song nhau để cho đám đàn em của Schuberke lên xuống.

Tần Nhiên nhìn thấy mấy thằng đàn em của Schuberker đang đứng trong căn phòng.

Những thằng ấy đương nhiên cũng nhìn thấy Tần Nhiên.

“Xử lý thằng đó!” Trong phòng truyền ra tiếng hô như vậy.

Ngay sau đó, đám đàn em của Schuberke đang ở trong phòng liền giơ súng lên, nhắm vào nơi Tần Nhiên đang đứng rồi bóp cò.

Ngay khi đám ấy bóp cò, Tần Nhiên liền lộn nhào một cái.

Cậu đã sớm lên kế hoạch sẵn. Lúc này, cậu không chút do dự liền móc một quả lựu đạn “U – II” ra, giật chốt mở rồi ném vào trong phòng cùng lúc với lúc lộn nhào ban nãy.

Sau đó cậu nhanh chóng đứng dậy. Dùng cái tốc độ chớp giật như khi chạy tới, cậu chạy nhanh trên nóc nhà rồi nhảy qua một cái nóc nhà khác cách cái này cỡ bảy, tám mét.

Ban nãy, ngoại trừ nhìn thấy đám đàn em của Schuberke, cậu còn nhìn thấy một cái rương đã bị mở ra, bên trong là nửa thùng thuốc nổ tự chế… Giống như những gì cậu đã suy đoán, trong phòng có rất nhiều thuốc nổ.

Mà lựu đạn tất nhiên sẽ kích nổ cái đống thuốc nổ ấy!

Nếu đến lúc đó mà cậu còn đang ở trên cái nóc nhà này thì kia quả thật là tự đi tìm đường chết.

Đùng!

Ngay khi cậu rơi xuống cái nóc nhà đối diện rồi liên tục lăn vài vòng để giảm bớt lực thì một tiếng nổ cực lớn vang lên sau lưng cậu. Lực xung kích lớn đến mức khiến cơ thể cậu lăn lộn liên tục trên cái nóc nhà kia.

Mà ngay khi lăn lộn, cậu có thể rõ ràng nhìn thấy cái lầu hai nơi Schuberke và đám đàn em đang ở đã hoàn toàn biến thành một ngọn lửa bùng cháy.

Ánh lửa rất lớn, rất lóa mắt. Nó chiếu sáng cả non nửa bầu trời trời đêm.

Ánh lửa chiếu sáng những khuôn mặt đang kinh ngạc của Lestrade và đám cảnh sát ở tít nơi xa.

Bọn họ khó có thể tin vào những gì mà mình đang nhìn thấy.

Tần Nhiên thành công?

Tần Nhiên thành công!

Không biết là cậu cảnh sát nào đã hét lên hoan hô, rồi ngay sau đó, tất cả mọi người xung quanh đều cùng phát ra tiếng hoan hô.

Cho dù là Lestrade thì trên mặt hắn cũng không kiềm chế được nụ cười.

Sau đó, ngay sau đó, bọn họ đều nghĩ đến Tần Nhiên – người lập công lớn đã giải quyết vụ việc này. Nhìn thật lâu vẫn chưa thấy Tần Nhiên đứng dậy, bọn họ liền hô to, chạy nhanh đến cái nóc nhà nơi Tần Nhiên đáp xuống.