Ác Ma Lao Tù

Quyển 1 - Chương 19: Độc Hành



Sự nhiệt tình quá mức của Kha Lâm cũng không làm cho Maggie cảm thấy kỳ quái.

Mà ngược lại, vì tính cách Maggie vốn đơn thuần, nên đã nhanh chóng thích ứng nơi ở nhờ sự nhiệt tình của Kha Lâm.

Nhìn dáng vẻ ngây thơ của Maggie, trong ánh mắt của Kha Lâm toát ra vẻ nghi ngờ. Cô vốn đã lêu lổng ngoài đường từ sớm, nên cô không tin bây giờ còn có người có thể ngây thơ đến như vậy.

Nhưng, khi cô chuyển ánh mắt nhìn Tần Nhiên, người đang đi đi lại lại để vận chuyển đồ vật thì cô vẫn không biểu hiện bất kỳ thứ gì ra ngoài.

“Nếu là giả vờ… để tao xem mày có thể giả vờ được bao lâu!” - Trong lòng Kha Lâm hừ lạnh một cái, nghĩ. Sau đó cô không dòm ngó Maggie nữa mà bắt đầu giúp đỡ Tần Nhiên vận chuyển đống chiến lợi phẩm.

Đối với những đồ vật này, Kha Lâm thật sự nhiệt tình!

Đồ ăn, nước uống, vũ khí!

Không ai có thể rõ ràng giá trị của những thứ này hơn Kha Lâm – người đã sinh tồn suốt bốn tháng trong cuộc chiến khốn kiếp này.

Maggie cũng gia nhập đội khuân vác.

Tuy sức lực của cô rất yếu, nhưng vẫn nỗ lực hết mình hỗ trợ.

Ba người cùng nhau hành động, rất nhanh, tất cả đồ vật có trong cái xe đẩy hàng, luôn cả cái xe cũng đã được dọn vào căn cứ của bọn họ.

Đối với công cụ vận chuyển thực dụng như xe đẩy hàng, thì cho dù là Tần Nhiên, hay Kha Lâm thì cũng sẽ không vứt bỏ.

“Anh dọn sạch hang ổ của Kền Kền luôn à?”

Sau khi xóa sạch dấu vết mà Tần Nhiên để lại trên đường, Kha Lâm dò hỏi.

Suy cho cùng, số đồ ăn nước uống thật sự quá nhiều, nhiều đến mức làm cho người khác phải kinh ngạc.

“Chỉ hơn một nửa à!”

Tần Nhiên không chút để bụng sự cẩn thận của Kha Lâm. Cho dù trên đường về cậu cũng đã vô cùng cẩn thận, cố gắng không để lại bất kỳ dấu vết nào, cho dù có thì cậu cũng sẽ ngay lập tức xóa sạch, hoặc che giấu nhưng cũng khó tránh khỏi sơ hở. Bây giờ có người tự nguyện giúp mình kiểm tra lại thêm một lần, đương nhiên là Tần Nhiên cầu còn không được chứ ai lại đi để bụng.

Phải hiểu, những đối thủ tiếp theo mà cậu phải đối mặt tuyệt đối không còn dễ xử lý như mấy thằng côn đồ có súng kia.

“Kha Lâm, chúng ta sẽ còn gặp phải phiền phức lớn hơn như vậy nữa!”

Ngay khi Kha Lâm cảm thán không ngờ thằng khốn Kền Kền lại có nhiều lương thực và vũ khí như vậy thì Tần Nhiên đột ngột mở miệng, rồi cậu giải thích kỹ càng mối quan hệ của Kền Kền và thằng thiếu tá của bọn phản quân cho cô nghe, cả cái kế hoạch của cậu nữa.

“Trời ơi! Anh điên rồi à?”

“Anh có biết anh đang làm gì không đấy?”

“Tại sao anh lại đi đụng chạm một thằng thiếu tá của bọn phản loạn?”

Nghe xong ý định của Tần Nhiên, Kha Lâm gầm nhẹ lên, cảm xúc của cô bây giờ đang vô cùng kích động, giống như khi nghe Tần Nhiên nói cậu muốn một mình lẻn vào sào huyệt của Kền Kền.

Chẳng qua, sự khác nhau duy nhất chính là giây phút này Kha Lâm lo lắng hơn nhiều!

Thậm chí là… tuyệt vọng!

Cho dù là một đứa trẻ thì nó cũng biết rõ ràng sự chênh lệch giữa một đám côn đồ và quân đội.

Huống chi là người đã từng chính mắt chứng kiến sự man rợ của bọn phản quân như Kha Lâm?

Cho nên, ngay sau đó, không đợi Tần Nhiên trả lời, Kha Lâm liền dứt khoát quyết định:

“Đi! Mang theo một ít đồ ăn nước uống, nhân lúc trời còn chưa sáng, chúng ta rời khỏi nơi này! Cho dù nơi này thật sự khó tìm nhưng nó cũng sẽ không thoát được cuộc lục soát toàn diện điên cuồng của bọn phản quân!”

Vừa dứt lời cô liền bước tới nơi đống đồ đóng hộp và nước đóng chai đang được xếp gọn gàng.

Nhưng cô còn chưa đi được hai bước thì Tần Nhiên đã nắm lấy cánh tay của cô, kéo lại.

Kha Lâm ngạc nhiên quay đầu lại nhìn thì liền nhìn thấy nụ cười đang nở trên môi cậu.

“Lúc nào rồi mà anh còn cười được nữa!” - Kha Lâm tức đến muốn hộc máu, nói.

“Yên tâm đi, mọi chuyện không tệ như cô nghĩ đâu! Ít nhất, thằng thiếu tá kia không thể điều động hết tất cả quân số của bọn phản quân để có thể tiến hành lục soát toàn diện như cô nghĩ! Hắn cũng chỉ là một vị quan tầm trung trong quân đội phản quân mà thôi!” - Tần Nhiên nhẹ nhàng an ủi Kha Lâm.

Lúc nãy, khi Kha Lâm nghe cậu nói rằng cậu tính đi đấu với bọn phải quân thì cô vẫn không có thái độ muốn rời đi một mình. Điều này đã làm cho cậu cảm thấy có thiện cảm với cô hơn, cũng như có thêm một phần thân thiết.

Kha Lâm có thể dễ dàng cảm nhận được sự biến đổi trong giọng điệu của cậu dành cho cô.

Giọng điệu của cậu không còn là khách khí và xa cách nữa. Nếu việc này xảy ra ở vài phút trước, khi cô còn chưa biết việc cậu chọc vào cái phiền phức lớn như vậy, thì chắc chắn cô sẽ vui mừng lắm.

Nhưng, bây giờ thì…

Kha Lâm chỉ còn mỗi cảm xúc nôn nóng!

Nếu Tần Nhiên chỉ là một người xa lạ thì nhất định cô sẽ mặc kệ cậu rồi chạy trốn một mình. Nhưng Tần Nhiên lại là người từng sóng vai chiến đấu với cô, hơn nữa còn tương đối hòa hợp, hoàn toàn có thể xem như bạn bè!

Đối với bạn bè, Kha Lâm tuyệt đối không cho phép bản thân mình làm như vậy.

Huống chi, lần rung động trước kia đã làm cho Kha Lâm sinh ra cảm giác khác với Tần Nhiên!

Cho nên, lúc này cô đang vô cùng lo lắng.

“Cho dù chỉ là một thằng quan cấp trung của phản quân thì cũng có tầm vài trăm tên thuộc hạ, hơn nữa còn được trang bị võ trang hạng nặng! Không những thế, chúng còn được huấn luyện chuyên nghiệp đàng hoàng chứ không phải hạng tạp nham như bọn đàn em của Kền Kền!” - Giọng nói của Kha Lâm tràn đầy lo lắng.

“Tôi không khinh thường đối thủ của mình! Ngay khi tôi mang cái ba lô kia về thì tôi đã biết mình nên làm gì tiếp theo! Tôi có một cái kế hoạch không tệ…” - Tần Nhiên nói.

Khi Tần Nhiên đang chuẩn bị giải thích về cái kế hoạch của mình thì cái điện thoại đang nằm trong túi áo của cậu đột nhiên reo lên.

Trên cái màn hình màu trắng đang hiển thị tên người gọi…

Thiếu tá!

Tần Nhiên không chút do dự từ chối cuộc gọi, hơn nữa còn tháo pin của cái điện thoại ra. Sau đó nói với Kha Lâm:

“Có vẻ thằng ấy phát hiện nơi trung tâm thương mại có vấn đề rồi! Không còn thời gian để giải thích nữa, giúp tôi chuẩn bị đồ ăn nước uống nhé! Tôi cần rời khỏi nơi này khoảng hai, ba ngày! Yên tâm đi, tôi sẽ trở về an toàn!”

Đôi môi của Kha Lâm hơi hơi run lên như thể tính nói thêm cái gì, nhưng cuối cùng thì cô vẫn giữ im lặng.

Cô xoay người cầm lấy cái ba lô của Tần Nhiên rồi bỏ nước và đồ hộp vào trong.

Còn Tần Nhiên thì đang nghiên cứu cái súng “bắn tỉa” kỳ quái kia, lát sau liền bỏ nó và hai cây súng lục cộng thêm bốn ổ nạp đạn vào trong ba lô.

“Cẩn thận!” - Cô nhìn mấy cái súng ống và ổ nạp trong ba lô, mím môi nói.

“Ừ!” - Tần Nhiên gật đầu.

Cuối cùng là kiểm tra con dao găm và thanh M1905 đang đeo bên hông. Sau khi mọi chuyện đều sắp xếp ổn thỏa, cậu lại mỉm cười nhìn Kha Lâm. Rồi không đợi cô đáp lại liền nhanh chóng rời đi, biến mất trong ánh nắng ban mai.

Kha Lâm nhìn nơi hình bóng Tần Nhiên đã biến mất, giơ tay lên theo bản năng.

Nhưng cuối cùng lại vô lực rũ xuống.

“Tần Nhiên nhất định sẽ bình an trở về!” - Maggie đứng một bên theo dõi nãy giờ, rồi vắt hết óc mới nặn ra được một câu an ủi như vậy.

“Đương nhiên!”

Maggie lên tiếng làm Kha Lâm nhớ ra hiện tại còn có người khác ở bên, nên cô ngay lập tức che dấu sự yếu đuối của mình, rồi thay bằng biểu cảm vô cùng cứng cỏi.

“Tần Nhiên nhất định sẽ bình an trở về! Anh ấy chính là… đồng đội của tôi!” - Dừng một chút, Kha Lâm nói.



Doanh địa phản quân.

Vị thiếu tá Tát Lỗ Tạp hung hăng đập tay xuống mặt bàn. Ngay lập tức, các món đồ đang để trên bàn như bút mực, văn kiện và gạt tàn đều run lên bởi cú đập của thiếu tá.

Hành động này làm cho toàn thân thằng sĩ quan phụ tá đang đứng kế bên cũng run lên.

Phải hiểu, vị thượng cấp đang ở trước mặt hắn chính là người nổi danh tàn nhẫn độc ác.

Đối xử với địch nhân như vậy.

Mà đối xử người nhà… cũng là như vậy!

Hắn là sĩ quan phụ tá đời thứ ba của vị này, hắn không muốn giẫm lên vết xe đổ của hai người tiền nhiệm.

Vì vậy, dáng đứng của thằng phụ tá này càng thêm nghiêm trang, không dám nhúc nhích dù chỉ là một xíu.

Mà Tát Lỗ Tạp cơ bản chẳng để ý đến thằng sĩ quan phụ tá của mình đang làm gì, vì toàn bộ não hắn đã bị phẫn nộ và giận dữ tràn đầy!

“Khốn kiếp! Thằng láo toét!” - Khuôn mặt Tát Lỗ Tạp dữ tợn, nghiến răng nghiến lợi, nói.

Khi phát hiện Kền Kền đã chết, sào huyệt đã đổi chủ thì Tát Lỗ Tạp cũng không yên tâm thằng thủ lĩnh mới mà mình chưa từng gặp mặt nên đã phái thằng thuộc hạ là trinh sát ưu tú nhất của mình đi qua đó điều tra.

Nhưng, tin tức mà thuộc hạ đem về lại làm cho Tát Lỗ Tạp chấn động.

Sào huyệt của Kền Kền đã bị người diệt trừ, không còn ai sống sót!

Ngay lập tức, hắn biết mình đã bị lừa.

Mà mấy phút đồng hồ trước, cuộc gọi bị từ chối kia đã chứng minh sự thật này.

“Thằng chuột nhắt kia, mày nghĩ rằng chỉ với một chút thông minh như vậy mà có thể bình an chạy thoát khỏi lòng bàn tay của tao sao? Ngay khi chấm dứt cuộc gọi với tao, chắc hẳn mày đã nhanh chân chuồn mất. Lúc đó là tầm 40 phút trước, mà từ bây giờ đến khi bình minh lên chỉ còn nửa tiếng… 70 phút, dựa vào hai chân, còn mang theo đồ vật nặng như vậy, mày có thể chạy đến đâu hả?” - Hắn cẩn thận tính toán.

Điên cuồng giận dữ cũng không làm cho Tát Lỗ Tạp đánh mất lý trí.

Sau đó, hắn lập tức phân phó thằng sĩ quan phụ tá đang đứng bên người:

“Sau khi bình minh lên, phái ra toàn bộ số lính phụ thuộc của ta, lấy trung tâm thương mại ở đại lộ số 6 làm trung tâm, trong vòng bán kính 20km, tất cả những chỗ nào có thể ẩn núp người đều…”

Ring, ring ring!

Tát Lỗ Tạp chưa kịp dứt lời thì cái điện thoại của hắn lại lần nữa đổ chuông.

“Kền Kền” Dòng chữ đang hiển thị trên màn hình.

“Bật máy định vị!” - Tát Lỗ Tạp ngừng ý định ban nãy của mình ngay lập tức, quát vào mặt thằng phụ tá.

Thằng phụ tá liền lập tức chạy đến cái máy định vị được đặt ở trong góc phòng, nhanh chóng thao tác.

Trên thực tế, từ khi thiếu tá gọi điện cho thằng đó thì hắn đã đứng sẵn ở chỗ này, chuẩn bị tra xét vị trí của thằng to gan kia.

Sĩ quan phụ tá vô cùng tin tưởng với khả năng của cái máy định vị chuyên dùng của quân đội thì chỉ cần không tới 10 giây, hắn đã có thể biết được vị trí của thằng kia!

Thậm chí, hắn đã tính kỹ sẽ làm như thế nào để trình diễn kỹ thuật cao siêu của mình, làm cho trưởng quan phải nhìn nhận lại hắn.

Nhưng… Cuộc gọi đó không chuyển được.

Hơn nữa, nó còn làm cho Tát Lỗ Tạp phát điên!

Đối mặt với cơn giận của Tát Lỗ Tạp, sĩ quan phụ tá thật sự sợ mất mật, đồng thời trong lòng cũng nguyền rủa trăm ngàn lần cái thằng ranh mà hắn cần phải xác định vị trí.

Hiện tại, cơ hội lại đến!

Sĩ quan phụ tá tuyệt đối sẽ không dám lơ là.

Hắn hoàn toàn có thể biết trước rằng nếu mình làm hỏng việc thì khẳng định Tát Lỗ Tạp đang giận dữ điên cuồng sẽ một súng kết liễu đời mình.

Khi phải đối mặt với nguy cơ tiêu đời, vị sĩ quan phụ tá này đã dùng trạng thái cực kỳ xuất sắc hoàn thành công tác trang bị…

Trong chưa đầy 2 giây!

Nhìn thấy dấu hiệu “OK” của phụ tá, Tát Lỗ Tạp liền nhận cuộc gọi.

“Thằng lừa đảo kia!” - Ngay khi chuyển được cuộc gọi, tiếng Tát Lỗ Tạp kìm giọng gầm gừ thông qua loa truyền vào tai của Tần Nhiên.

“Ngài thiếu tá! Ngài đang nói cái gì vậy?” - Tần Nhiên vừa chạy nhanh, vừa giả ngu, hỏi.

“Thằng lừa đảo khốn kiếp kia! Mày cho rằng mày có thể thoát khỏi lòng bàn tay của tao sao?” - Thanh âm của Tát Lỗ Tạp lạnh lẽo, sát ý bắn ra xung quanh.

“Ngài thiếu tá tôn kính, ngày còn muốn số châu báu của ngài không?” - Tần Nhiên nói từ từ, đáp lại, trong giọng còn mơ hồ toát lên sự vui vẻ.

Lập tức, đầu dây bên kia trầm mặc.