Ác Ma Cũng Đi Làm

Chương 33: Ác ma đại nhân thám hiểm Tokyo



Cuối cùng, ác ma đại nhân chợp mắt được có ba tiếng đồng hồ. Trời còn chưa sáng, hắn đã bị Liêu Thần đánh thức rồi lôi đi xềnh xệch. Hai anh em Liêu Thần cộng thêm Quân Tư Vũ nữa là ba người bắt taxi chạy thẳng một mạch ra sân bay. Liêu Xuyến Xuyến nhỏ tuổi nhất nên được ưu tiên cho ngồi ở ghế phụ lái đằng trước, còn Liêu Thần cùng ác ma đại nhân đành phải chen chúc ở băng ghế đằng sau.

Quân Tư Vũ vừa đặt mông vào xe liền ngả người ra sau ngủ o o, bác tài chịu không nổi cảnh im lặng quạnh quẽ này, trên đường đi tận lực lôi kéo Liêu Thần cùng mình tán nhảm, nói đi nói lại cuối cùng vẫn quay về hỏi bọn họ sao lại mang cả xe lăn ra sân bay làm gì ?

Liêu Thần không chút nghĩ ngợi, trả lời, “Bởi vì anh bạn đi cùng tôi đây bị liệt.”

“Vừa rồi lúc lên xe, tôi nhìn thế nào cũng không thấy cậu ấy bị khuyết tật gì nha ?” Bác tài thắc mắc.

Liêu Thần vội giải thích, “Anh ấy đeo chi giả cho nên bác mới nhìn không ra.”

Liêu Xuyến Xuyến ngồi bên cạnh nghe thấy liền che miệng cười rũ.

Mà vị bác sĩ Sa kia không hiểu vì lý do cá nhân nào đó mà không bay cùng chuyến với bọn họ. Trước đó hắn cũng đã báo cho Liêu Thần là chuyến bay của mình chậm hơn sáu tiếng, vậy nên sẽ không cùng bọn họ ra sân bay.

Thật ra, nguyên nhân chính là vì thiên sứ đại nhân vô cùng căm ghét thành quả đi ngược lại quy luật tự nhiên của trời đất —– máy bay ! Vậy nên nếu bảo hắn ngồi trong máy bay do loài người tạo ra, chi bằng để hắn bay thẳng đến Nhật cho nhanh !

Về sau, hắn đúng là tự mình bay đi thật.

Thật sự là kỳ quái, so với thiên sứ đại nhân, Vũ Uyên đại nhân đường đường là một đại ác ma lại tỏ ra vô cùng phấn khởi với chuyến đi này. Có lẽ một phần là do hắn quá lậm phim truyền hình, thành ra đầu óc cũng mang theo không ít ảo tưởng về máy bay. Trước đó hắn cũng đã lên danh sách những-việc-phải-làm-trên-máy-bay, nào là ăn cơm trên máy bay, đi WC trên máy bay, sau đó tìm cơ hội trò chuyện với mấy cô tiếp viên hàng không, rồi phải chụp lại phong cảnh bên ngoài cửa sổ khi đang bay … vân vân và mây mây. Mấy việc như vậy phải làm qua một lượt thì hắn mới cảm thấy thỏa mãn phần nào.

Vì vậy, lúc ác ma đại nhân còn đang hớn hở dán mắt vào cửa kính ngắm nghía phong cảnh bên ngoài xe, nhác thấy có bóng người ẩn hiện trong quầng mây phía xa xa, ác ma đại nhân nheo mắt nhìn kĩ liền phát hiện ra là vị thiên sứ trưởng lắm chuyện – Farrell. Trong đầu chợt nảy lên ý đồ xấu xa, hắn nhếch miệng cười tà, sau đó hướng về phía vị thiên sứ kia, phồng má thổi nhẹ một hơi.

Thiên sứ trưởng khốn khổ đang mải miết bay đột nhiên gặp phải một luồng gió mạnh từ đâu thổi tới, sau đó bị đánh văng đi không biết tới nơi nào.

Ngày hôm sau, thiên sứ đại nhân từ Hàn Quốc gọi điện về cho Liêu Thần, báo là hắn đã đáp máy bay nhưng lại có một số chuyện đột xuất phải làm, do đó không thể đến gặp bọn họ được, bảo mọi người cứ lên du thuyền trước đi, chừng nào đến nơi hắn sẽ đi gặp.

*********************************************

Chạy xe hơn một tiếng đồng hồ mới ra đến sân bay thành phố ở ngoại ô. Ác ma đại nhân lúc này không cần đóng giả người tàn tật nữa, liền đem xe lăn trưng dụng làm xe đẩy, giúp mọi người chở hành lý vào sân bay.

Sau khi làm xong thủ tục, ác ma đại nhân rốt cục đã được bước chân lên máy bay cùng anh em nhà Liêu Thần. Ba người ngồi chung một hàng ghế. Vừa ngồi xuống, Liêu Thần đã thở ra một hơi thật dài, ngửa đầu về sau bắt đầu ngủ. Ác ma đại nhân ngồi bên cạnh hưng phấn ngoáy ngó nhìn xung quanh, chịu không nổi quay sang kéo tay Liêu Thần, lay lay.

“Sao vậy ?” Liêu Thần xoa xoa trán, mệt mỏi hỏi hắn.

“Máy bay sắp cất cánh rồi, lăn ra ngủ thật là phí đi.” Ánh mắt ác ma đại nhân tràn ngập vẻ phấn khích.

“…” Liêu Thần liếc nhìn hắn một cái, lại ngoẹo đầu sang một bên, tiếp tục ngủ.

Ác ma đại nhân không thèm để ý đến ánh mắt khinh bỉ của Liêu Thần, cảm khái nói, “Đây là lần đầu tiên tôi được đi du lịch miễn phí a.”

“Không phải đi du lịch, chúng ta còn việc quan trọng phải làm ! Là đi công tác a !” Liêu Thần nhắm nghiền mắt, miệng lẩm bẩm chỉnh lại lời của ác ma đại nhân.

“Đúng vậy a ! Anh hai, em chờ dịp này lâu lắm rồi đó !” Hai mắt Liêu Xuyến Xuyến lúc này đã sáng lên như đèn pha.

“Em đừng bày trò linh tinh, chúng ta chỉ ở tổng công ty khoảng nửa ngày rồi sẽ lên du thuyền, tới nơi ngủ một giấc là được rồi, căn bản không có thời gian nên cũng không cần đi chơi đâu đó a.” Liêu Thần nói.

Liêu Xuyến Xuyến nắm chặt tay đầy quyết tâm, “Không sao, có ác ma đại nhân ở đây thì mười hai tiếng cũng đi để đi chơi rồi.”

*********************************************

Trải qua một chuyến bay dài, cuối cùng cả ba người đã đặt chân đến thành phốTokyolộng lẫy xa hoa, thế nhưng Quân Tư Vũ và Liêu Xuyến Xuyến còn chưa kịp ngắm nghía xung quanh đã bị Liêu Thần vội vã kéo tới tổng công ty báo danh, chạy tới chạy lui một hồi lại kéo nhau về khách sạn. Sau khi đem Liêu Xuyến Xuyến cùng ác ma đại nhân nhét vào trong phòng, Liêu Thần lại hớt hải lao tới công ty báo cáo công tác, bận rộn chẳng khác nào đang lên đường đánh trận.

Tạm thời bỏ qua cho Liêu Thần, chĩa ống kính sang phía hai người đang an vị trong phòng cái coi.

Ác ma đại nhân và Liêu Xuyến Xuyến ở tít trên tầng 23 của khách sạn, từ trên ban công có thể nhìn thấy rõ cảnh đêm náo nhiệt bên dưới. Liêu Xuyến Xuyến vội chạy sang gõ cửa phòng ác ma đại nhân.

“Anh Quân a ! Ác ma đại nhân a ! Chúng ta đi chơi được không ? Dùng ma lực của ngài, chúng ta cùng ra ngoài chơi đi !” Liêu Xuyến Xuyến đứng bên giường kéo chân Quân Tư Vũ, dài giọng năn nỉ ——- mà ác ma đại nhân lúc này đã nằm chết dí trên giường, mở TV xem quảng cáo, hai tay thì ôm chặt lấy menu của khách sạn, chăm chú nghiên cứu xem có món nào đặc sắc cho bữa ăn khuya đây.

“Đừng có nhõng nhẽo,Tokyođông người như vậy, ta không muốn ra ngoài bay tới bay lui cho người ta triển lãm, hơn nữa đám người Nhật lúc nào cũng tò mò, không chừng sẽ coi ta là người ngoài hành tinh mà bắt về mổ xẻ nghiên cứu mất.” Quân Tư Vũ thẳng thừng từ chối, “Rảnh quá thì ngồi xem thực đơn nè, khách sạn này cũng có mấy món truyền thống ngon lắm nha, chúng ta gọi vài món lên ăn thử đi.”

“Nhưng mà người ta không cam tâm a ! Thật vất vả mới có cơ hội đến thăm quê hương của manga và anime, sao lại ở dí một chỗ như vậy chứ ! Ác ma đại nhân ! Cầu ngài a ! Dẫn ta đi dạo phố được không, ngài muốn cái gì ta đều mua cho ngài ! Anh hai có đưa thẻ rút tiền cho ta rồi !” Liêu Xuyến Xuyến ỉ ôi co kéo.

“Được, một lời đã định.” Ác ma đại nhân cuối cùng lăn từ trên giường xuống đất, đứng dậy mặc áo khoác, quấn khăn quàng cổ. Liêu Xuyến Xuyến rất thức thời mà chạy ra mở cửa ban công, ngay sau đó, ác ma đại nhân quắp ngang người con bé, vút một cái đã bay ra ngoài.

Liêu Xuyến Xuyến rú lên một tiếng, đến khi hồi phục tinh thần thì thấy mình đang lơ lửng trên không trung ! Ác ma đại nhân một tay giữ lấy nó, từ trên cao nhẹ nhàng linh hoạt đáp xuống mặt đất, rơi vào một con hẻm nhỏ tối om không bóng người qua lại.

“Ai ai ai ~~~ rốt cục cũng xuống đến mặt đất rồi !” Liêu Xuyến Xuyến suýt nữa nằm úp sấp trên mặt đất, nhưng con bé rất nhanh đã bật dậy, kéo tay Quân Tư Vũ chạy về phía đường phố đông vui.

———————————–

Về phương diện khác, Liêu Thần đang khẩn trương mang theo tập tài liệu đến trước tổng công ty, sau đó được nhân viên công tác dẫn đến tận cửa phòng hội nghị.

Lúc này, trong phòng họp đã tập trung đầy đủ mọi người, đều là những người có chức vị điều hành các công ty chi nhánh. Xem ra lần này tổng công ty mời dự họp đại hội tổng kết rõ ràng là có … mục đích trọng yếu khác. Nhiều người thi nhau đoán già đoán non, có lẽ Liêu tổng tài muốn tuyên bố người thừa kế tài sản và chức nghiệp của ông nên mới cố ý tổ chức cuộc họp này. Bởi vậy mới nói cuộc họp cùng với bữa tiệc chiêu đãi trên du thuyên kia có ý nghĩa quan trọng đến mức nào, có khi còn là lời tuyên bố liên quan đến vận mệnh của cả công ty a.

Về phần ai được chọn làm người thừa kế, trong công ty đã sớm xôn xao mở sòng đánh cược rồi, vậy nhưng người cha thân sinh của Liêu Thần – Tổng tài Liêu Dật Vân đâu phải là con người đơn giản có thể cho người khác đoán biết được tâm tư ? Có người nói ông sẽ đem quyền thừa kế trao cho con trai trưởng, cũng có người nói là cậu thứ, người kia lại khăng khăng là cậu ba, tất cả chỉ giống nhau đó là chẳng ai xem trọng Liêu Thần. Dù gì y cũng chỉ là con riêng, vậy nên cho dù có điều hành cả một công ty chi nhánh lớn, nhưng nếu đem so với hai người anh trai đã nổi danh trong giới tài chính quốc tế là cậu cả Liêu Phong và cậu ba Liêu Nghiêm thì chẳng khác nào đem so đom đóm với mặt trời, thật sự là một chút tư cách cạnh tranh cũng không có.

Nói tới nói lui thế nào đi nữa cũng không thể không nhắc tới ba anh em nhà họ Liêu. Sau khi Liêu Dật Vân kết hôn cùng với một tiểu thư con nhà quyền quý, bà ta đã sinh cho ông ba người con trai, người nào người đấy đều là nhân trung long phượng – kiểu mẫu nhân vật nam chính tiêu biểu thường thấy trong hầu hết các bộ đam mỹ hay ngôn tình tiểu thuyết —– bề ngoài tuấn mỹ bất phàm, hơn nữa còn thâm tàng bất lộ, hùng tâm tráng trí, năng lực siêu cường, bễ nghễ thiên hạ …… Đây là theo đúng ngôn ngữ “chuyên môn” mà nói.

Con trai trưởng Liêu Phong, tác phong trầm ổn, thủ đoạn sắc bén, là một tay cự phách trong giới tài chính. Nghe nói phần lớn cổ phần của tập đoàn Liêu thị đều do hắn nắm giữ điều khiển, ngay cả thị trường tài chính quốc tế nhiều khi cũng bị hắn coi như trò chơi tung hứng. Nói một cách hình tượng thì hắn là kiểu người chỉ cần dậm chân một cái cũng có thể khiến cho thị trường chứng khoánWall Street liêu xiêu như gặp động đất. Đã nhiều lần được góp mặt trên trang bìa tạp trí doanh nhân thành đạt đẳng cấp quốc tế, tên tuổi lúc nào cũng đứng ở hàng TOP luôn a. [Xin Thượng đế tha thứ cho con vì đã lôi mấy cái tiêu chuẩn đình đám đó ra để so sánh, về phần phóng đại quá mức kia, mọi người cứ cười xòa cho qua là được rồi.]

Con trai thứ Liêu Tinh, từ nhỏ đã không thích theo ngành kinh tế, chỉ là do ham mê tìm hiểu nên mỗi ngành học hỏi một chút, cộng thêm đầu óc thông minh sáng láng, thành ra mới có hai mươi mấy tuổi mà đã cầm trong tay cả tập bằng tiến sĩ của các trường nổi danh. Tính tình vui vẻ sảng khoái, được nhiều người yêu mến. [Đây là hình tượng nhân vật phụ thường thấy trong tiểu thuyết – là người cái gì cũng giỏi, làm cho người ta cảm thấy cực kỳ ranh ma khó hiểu. Sau đó, trong hệ liệt của bộ tiểu thuyết này sẽ có vài cuốn được viết ra, và anh ta đương nhiên sẽ được thủ vai nam chính.]

Liêu Nghiêm là con trai thứ ba trong nhà, giỏi bày mưu tính kế, hơn nữa cũng đã xác định từ trước là sẽ không dại dột đi cạnh tranh cùng với Liêu Phong, kể cả đấu đoạt di sản lần này. Vậy nên hắn đã quay sang thuê sát thủ, tìm cách đẩy Liêu Thần vào chỗ chết.

Còn riêng Liêu Thần – người chưa bao giờ được nhắc tới như một thiếu gia nhà họ Liêu. Thậm chí trong mắt người nhà họ Liêu, y chỉ là một đứa con hoang hèn mọn, không đủ tư cách đứng ngang hàng với ba người anh trai cùng cha khác mẹ kia.

Ngoài ra, nhà họ Liêu còn có một vị tiểu thư nữa được Liêu Dật Vân cưng như ngọc quý. Cô con gái út Liêu Minh Châu – cô tiểu thư xinh đẹp, lại được cha mẹ chiều chuộng từ nhỏ, thành ra tính tình đỏng đảnh kiêu ngạo. Hiện tại cô nàng còn đang học đại học, thế nhưng so với những cô tiểu thư nhà giàu hiền dịu khác, Liêu Minh Châu luôn biết cách chơi bời đập phá, kiểu như nửa đêm uống rượu, đua xe, chơi thuốc … triệt để sa vào những trò dành cho đám nhóc nhà giàu phá gia chi tử.

Tiện đây cũng giới thiệu sơ qua về mẹ kế của Liêu Thần. Sau khi Liêu Dật Vân kết hôn cùng đại tiểu thư của một gia đình quyền quý – cũng chính là Liêu phu nhân bây giờ, Sở Tư Ninh. Bà ta là một người phụ nữ tâm cao khí ngạo, kể từ khi biết được người phụ nữ mà Liêu Dật Vân thật lòng yêu thương không phải là mình, bà liền ôm mối oán hận với hai anh em Liêu Thần, nhất quyết không chịu thừa nhận bọn họ là người của họ Liêu. Cũng bởi vậy mà quan hệ giữa bà ta và Liêu Dật Vân ngày càng trở nên xa cách, khắc khẩu. Hai vợ chồng họ đã sống ly thân nhiều năm cũng vì những xung đột trong hôn nhân và thái độ sống bằng mặt không bằng lòng của cả hai người.

Có thể nói, ngay từ đầu, Liêu Dật Vân kết hôn với bà ta cũng chỉ vì tài sản và gia nghiệp bên nhà vợ, vậy nên trước mặt Liêu phu nhân, ông ta mãi mãi vẫn không thể ngẩng đầu lên được. Sự nghiệp của ngày hôm nay một phần cũng là nhờ sự giúp đỡ bên nhà vợ, vậy nên quyền lực của nhà họ Sở trong công ty cũng không nhỏ, kéo theo tình trạng phe phái đấu đá nhau rất phức tạp.

Ai, nói tóm lại, gia đình này cũng thật lằng nhằng.

Hết chương 33