Ác Linh Quốc Gia

Quyển 17 - Chương 7: Muốn mưu đồ bất chính



Dịch: Tiểu Bạch | Anh Túc team

Biên: Hàn Phong Vũ

"Trên lầu xảy ra chuyện gì sao?"

Mặt Vương tân hiện lên vẻ quái lạ tự hỏi một câu, đứng cạnh cửa do dự chốc lát, cuối cùng hắn vẫn có chút không tình nguyện mở cửa phòng.

Bên ngoài một mảnh tối đen, hầu như đưa tay không thấy được năm ngón, Vương Tân lần mò trong bóng đêm đi tới đầu thang lầu, sau đó thận trọng đi lên.

Tiếng kêu tảm thiết khi nãy là của một người đàn ông phát ra, hắn không xác định là đến từ gian phòng nà, cho nên định gõ cửa gian phòng gần nhất hỏi một chút, dù sao đều ở cùng một tầng, như thế nào thì cũng nghe rõ hơn so với hắn ngủ ở dưới lầu.

Chỉ là hắn chưa kịp nắm tay lên thì gian phòng bên cạnh đột nhiên có người đi ra, ánh đèn yếu ớt hắt ra từ khe cửa, khiến người này nhìn qua ít nhiều gì có chút âm trầm.

"Cậu tên là Tần Khải đúng không?"

Nhìn thấy người đàn ông từ trong phòng đi ra, Vương Tân không chắc chắn lắm hỏi một câu.

"Ừm." Người đàn ông trẻ tuổi tên Tần Khải gật đầu mang tính chất tượng trưng, sau đó hắn hỏi:

"Có chuyện gì sao?"

"Không có chuyện gì, chính là tôi vừa nghe một tiếng hét thảm thiết, có chút bận tâm, cho nên muốn xem xét. Cậu có nghe được không?"

"Là tôi phát ra, vừa rồi tôi không cẩn thận đụng phải góc tủ, cho nên đau đớn kêt một tiếng."

Giọng của Tần Khải không nhah không chậm, Vương Tân nghe xong xong thì trong lòng lập tức bình thường trở lại, cười gượng một tiếng nói rằng:

"Không xảy ra chuyện gì là tốt rồi, vậy tôi đi xuống trước, có việc gì thì xuống lầu tìm tôi."

Vương Tân xoay người định trở lại phòng của mình, nhưng lúc đó không biết hắn lại nhớ ra cái gì, lại thấy thân thể hắn hơi dừng lại, lại không xác định hỏi Tần Khải sau lưng một câu:

"Cậu ở cùng phòng với ai?"

"Lý Tuấn Phong."

Từ trên lầu đi xuống lần thứ hai trở lại phòng của hắn, Vương Tân tức khắc sinh ra một loại cảm giác vô cùng bất an, trong đầu tràn đầy gương mặt âm u của Tần Khải. Cùng với tiếng kêu thảm thiết như có như không kia.

...

Thời gian đã gần 2 giờ sáng.

Các du khách nhộn nhịp trong gian hàng ẩm thực trước đó, phân nửa đều đã mang theo men say, hoặc là trở lại biệt thự ven biển, hoặc trở về khách sạn gần đó.

Trong một góc không dễ bị người phát hiện, Trình Hân cùng Đồng Khánh Địch đang ngồi đối diện nhau, bên dưới chân của bọn họ có không dưới mười lăm chai bia xếp ngay ngắn.

"Nói thật chứ Trình Hân, lần du lịch này nếu phải có cô trong danh sách, bất luận ra sao tôi cũng sẽ không tham gia."

Đồng Khánh Địch lần nữa lấy ra một chai bia trong thùng bia, mở nắp chai r, rót đầy ly của mình, đồng thời không quên rót phần còn lại vào trong ly của Trình Hân.

"Tại sao trong danh sách có tôi thì anh sẽ đi? Tôi có mị lực lớn như vậy sao?"

Trình Hân vẻ mặt ửng đỏ vẫn cứ uống, thế nhưng thần trí của cô vẫn rất tỉnh táo, trong lòng cũng rất rõ ràng ý tứ trong lời nói của Đông Khánh Địch. Có điều cô sẽ không làm rõ, mà là tiếp tục dụ dỗ Đồng Khánh Địch lượt lượt tiếng lên mà nói tiếp.

"Tại sao không, thời điểm tôi mới vào công ty đã cảm thấy cô rất tốt. Khi đó tôi đều suy nghĩ biện pháp để tiếp xúc với cô, nghĩ lại cũng thấy rất thú vị."

Đồng Khánh Địch nói xong, lại cầm ly lên uống một hớp lớn.

Trình Hân che miệng cười cười. Cố ý trêu chọc nói:

"Tôi lúc đó còn cảm thấy con người anh rất ít nói, hóa ra là đang lúng túng."

"Quả thực có một chút, nhưng cũng phải tùy người, ai, nói nhiều như vậy đều là chuyện quá khứ, nào, chúng ta uống thôi."

Đồng Khánh Địch cầm ly chủ động cụng ly với Trình Hân một cái, trong lòng thì lại tính toán không sai lệch lắm, sau khi hai người uống thêm mấy chai bia, mãi đến khi Trình Hân che hai gò má nóng lên, sống chết không chịu uống nữa mới thôi.

"Chờ tôi đi tính tiền, cô muốn uống gì khác không? Tôi đi lấy cho cô một chai."

"Cho tôi chai nước lọc đi, lúc nãy đúng là uống không ít."

Trinh Hân cũng không khách khí, trên thực tế bữa ăn này cô ăn cũng rất cao hứng, đi chơi mà, mặc kệ công ty có mục đích gì, nhưng ít nhất phải bảo đảm bản thân chơi vui vẻ, đồng thời cũng có người đi chơi cùng mình.

Đồng Khánh Địch đau lòng thanh toán, lấy một chai nước đưa cho Trình Hân, sau đó hắn cố tình đỡ Trình Hân đứng lên, trong lúc đó Trình Hân cũng không biểu hiện ra bất kỳ ý từ chối nào.

Đồng Khánh Địch mừng thầm trong lòng, động tác cũng càng bạo dạn hơn trước đó, thậm chí một tay đãôm lấy hông Trình Hân từ phía sau.

Ra khỏi gian hàng ẩm thực, Đồng Khánh Địch cố ý không ôm Trình Hân đi về hướng biệt thự, mà là đi đến một quán rượu gần nhất.

"Sao chúng ta không trở về biệt thự, tôi đã có chút mệt."

"Cô uống nhiều rượu như vậy, như như vậy đưa cô trở về tơi thật sự không thể nào yên tâm, lại nói Triệu Hiểu Sảng chắc chắn đã ngủ, đánh thức cô ta cũng không tiện, tôi nghĩ thuê một phòng cho cô, hôm nay cô ở lại khách sạn ngủ một đêm."

"A? Đi khách sạn? Này không cần đâu."

Trình Hân làm ra bộ dáng rất kinh ngạc.

"Cô yên tâm đi, sau khi đưa cô đến nơi, tôi sẽ trở lại biệt thự, tôi cũng không phải loại người nhân tiện người khác say rượu mà chiếm tiện nghi."

Đồng Khánh Địch hiên ngang lẫm liệt, nhưng trong lòng cũng đang suy nghĩ đến chuyện một lúc sau phải làm thế nào chinh phục Trình Hân ở trên giường.

Thế nhưng trời không toại nguyện người, lúc hắn đưa Trình Hân đến khách sạn, hắn hỏi nhân viên trước quầy lễ tân, thế nhưng nhân viên lễ tân lại nói với hắn là đã hết phòng.

Đương nhiên con có điểm quan trọng nhất, khi hắn nhìn bảng giá phòng, phòng tiện nghi nhất cũng 1000 đồng trở lên.

Ở gần đây vẫn còn có mấy khách sạn, nhưng mà một chỗ so với một chỗ khác nhìn còn xa hoa hơn, có lẽ giá cả của nơi này cũng chỉ có cao hơn chứ không thấp.

Ăn một bữa trước đó đã tốn của hắn gần 600 đồng tiền, lúc này thuê một phòng lại tốn thêm 1000 đồng nữa, hắn đã cảm thấy có chút không quá đáng giá.

Đồng tử đảo một vòng, Đồng Khánh Địch vẻ mặt thất vọng đi đến bên cạnh Trình Hân, nhìn cô nói:

"Không còn phòng trống, lễ tân nói lúc này là mùa cao điểm du lịch, du khách vào ở nhiều vô cùng, tôi nghĩ mấy khách sạn gần đây chắc cũng không còn. Ai, xem ra chỉ có thể đưa cô về biệt thự thôi."

Khi nói chuyện, Đồng Khánh Địch vẫn luôn quan sát nét mặt của Trình Hân, tiếp đó bắt gặp vẻ thất vọng trên mặt Trình Hân, hắn mừng thầm trong lòng, cảm thấy miễn là Trình Hân cũng có suy nghĩ này, như vậy thì bất luận ở nơi nào hắn đều có cơ hội.

Lúc đưa Trình Hân trở lại biệt thự cũng gần hai giờ rưỡi sáng, đèn phòng khách ở lầu một biệt thự đã tắt, hắn thậm chí nghe được tiếng ngáy của Vương Tân và Lữ Dương.

Phòng của Trình Hân ở tầng hai, thế nhưng Đồng Khánh Địch không để Trình Hân đi lên, mà là đỡ cô vào phòng vệ sinh.

"Ở chỗ này rửa mặt đi, tôi đi lấy sữa rửa mặt cho cô."

"Ở trong túi xách màu đen của tôi, lấy cả sữa tắm và khăn lông tới đây đi."

Đồng Khánh Địch hưng phấn dị thường chạy lên tầng hai, Trình Hân và Triệu Hiểu Sảng chung một phòng, phòng sát trong góc nhất trên tầng hai.

Đồng Khánh Địch đi tới trước cửa, sau đó nhẹ nhàng đẩy một cái, cửa phòng cũng không khóa, nhưng vì bên trong không có ánh sáng, cho nên hắn đứng ngoài của nhìn vào không thấy gì.

Chỉ có thể lấy điện thoại di động ra, dùng điện thoại di động như đèn pin chiếu sáng, lúc này nhanh chóng chiếu một vòng vào trong phòng.