Ác Linh Quốc Gia

Quyển 17 - Chương 6: Tiếng hét



Dịch: Tiểu Bạch | Anh Túc team

Biên: Hàn Phong Vũ

Diện tích phòng vệ sinh rất lớn, đồng thời bên trong lắp một bồn tắm lớn trắng nõn, lại nói tiếp thì ước mơ lớn nhất của Trương Xuân Tuyết chính là lúc bản thân có nhà mời, phòng vệ sinh trong nhà có thể bài trí một bồn tắm lớn.

Bồn tắm lớn là bồn tắm hai người, đủ để chứa hai người nằm bên trong, Trương Xuân Tuyết đứng trước bồn tắm lớn do dự một hồi lâu, nhưng cuối cùng vẫn không xả nước vào trong, bởi vì cô cảm thấy bồn tắm này không được sạch sẽ.

Trương Xuân Tuyết lắc lắc đầu, mở máy nước nóng xả ra một ít nước, trong lúc này cô nghe được bên ngoài vang lên một chuỗi bước chân, hiển nhiên là có người ra ngoài đã trở về.

Tắm đơn giản một chút, Trương Xuân Tuyết lau khô thân thể, mặc áo tắm vào rồi có chút thấp thỏm từ phòng vệ sinh đi ra, nhưng khi vừa mở cửa ra cô lại sợ đến hét lên một tiếng kinh hãi, bởi vì đèn trong phòng khách không biết bị ai tắt hết.

Tim cô hoảng sợ đập loạn, sau đó vội vàng chạy về hướng phòng của cô và Lưu Xương Mỹ. 

- --

"Mới đi được một chút đã trở về ngay, ngày mai chúng ta không phải đi làm, ra ngoài đi dạo vòng vòng hoặc là tìm việc gì vui vui để làm không phải rất tốt sao?"

Đứng trên bậc thang trước cửa biệt thự, Đồng Khánh Địch rất không tình nguyện cứ như vậy để Trình Hân trở về phòng.

Trình Hân xem chừng cũng muốn tiếp tục đi dạo, nhưng Triệu Hiểu Sảng trông có vẻ rất mệt mỏi, đã không muốn đi tiếp nữa:

"Không được rồi, tôi thật sự không đi nổi nữa, nếu không hai người để tôi về trước, các người lại ra ngoài thăm thú?"

"Ai nha, không có cô thì rất vô vị."

Trình Hân cầm tay của Triệu Hiểu Sảng có phần nói một đằng nghĩ một nẻo.

Cả Đồng Khánh Địch cũng đứng một bên gật đầu phụ họa nói:

"Đúng đấy, chúng ta tìm một chỗ ăn chút đồ nướng đi, uống chút rượu, nghe tiếng sóng biển đánh vào bãi cát. Ngẫm lại tôi cảm thấy thật vui vẻ."

"Hai người thích thì tự đi thôi, tôi quả thật mệt đến không chịu nổi rồi, tối hôm qua lo chuẩn bị mọi thứ này kia đã không thể ngủ rồi."

Đồng Khánh Địch vờ vịt khuyên nhủ Triệu Hiểu Sảng một phen rồi cùng Trình Hân rời khỏi biệt thự. Còn Triệu Hiểu Sảng thì lên lầu đi ngủ.

"Chúng ta tìm chỗ uống một chút đi?"

Lúc Đồng Khánh Địch nói lời này thì cố ý nâng ngữ điệu lên rất cao. Biểu hiện ý tứ sâu xa.

"Tôi không thể uống rượu."

Trình Hân lắc đầu, có chút không đồng ý, thế nhưng cái này trong quan điểm của Đồng Khánh Địch, quả thật so với cô sảng khoái đồng ý còn tốt hơn, bởi vì Trình Hân chỉ nói là cô không thể uống rượu chứ không nói là không muốn uống. Có thể thấy Trình Hân đã chuẩn bị xong về phương diện kia.

Đồng Khánh Địch rất có kinh nghiệm ở phương diện này, vì thế hắn cố ý nói:

"Tôi cũng không thể uống rượu. Chủ yếu là ngồi nói chuyện phiếm, hóng gió biển thôi."

Đông Khánh Địch cùng Trình Hân chân trước mới vừa đi, Lý Tuấn Phong và Trịnh Cửu Long lại lảo đảo lắc lư trở về biệt thự.

Nhìn dáng vẻ hai người chắc uống nhiều rượu, đặt biệt là Lý Tuấn Phong uống đến độ mặt đỏ lên, không ngừng khạc nhổ. Bộ dạng như sắp nôn ra.

"Anh vẫn không tồi chút nào, lúc này uống có bao nhiêu, mấy ngày trước tôi và một người anh em uống rượu, chỉ hai chúng tơi đã uống hết ba thùng."

Trịnh Cửu Long thấy Lý Tuấn Phong uống nhiều rồi, nên hắn mở miệng cười nhạo.

"Đừng có mẹ nó khoác lác với tôi, hôm nay tôi không có tâm trạng, chờ ngày mai xem tôi có uống chết anh không!"

Lý Tuấn Phong nói xong, lại vội vàng che miệng chạy lên lầu, nhìn dáng vẻ là muốn vào phòng vệ sinh trên lầu để nôn.

"Ai, thật không có tinh thần."

Trịnh Cửu Long hiển nhiên cảm thấy vẫn chưa uống tận hứng, có điều đã trở về rồi hắn cũng không có ý định đi ra ngoài nữa.

Không gấp gáp lên lầu ngủ, hắn lấy máy ảnh đeo trên cổ xuống, trực tiếp ngồi trên ghế salon xem lại ảnh hắn đã chụp. Lần này vừa xem, hắn không khỏi ngạc nhiên phát ra một tiếng a khẽ:

"Ừm? Tại sao có thể có nhiều hình như vậy, những thứ này đều là chụp từ lúc nào?"

Xem từng tấm ảnh khiến hắn cảm thấy xa lạ kia trong máy ảnh, Trịnh Cửu Long cẩn thận suy nghĩ hồi lâu, cũng không nghĩ ra là hắn đã chụp khi nào.

Có điều nhìn cảnh vật trong ảnh, cũng đều là sau khi bọn họ xuống khỏi xe bus, chụp trong quá trình đi đến biệt thự.

Chẳng những có hình chụp chung, còn có những ảnh chụp riêng từng người.

"Máy vẫn ở cạnh mình mà, sao mình lại không nhớ rõ là đã chụp cho bọn họ."

Trịnh Cửu Long vỗ một cái lên đầu mình, quy chuyện xuất hiện tình hình như vậy hoàn toàn do trí nhớ hắn bị suy giảm.

Tắt máy ảnh, Trịnh Cửu Long vốn định lập tức rời đi, nhưng nhìn cách bài trí đẹp mắt trong phòng khách thì bệnh nghề nghiệp của hắn lại nổi lên, mở máy ảnh lên, tiếp theo tìm một góc độ tốt dự định chụp một bức ảnh trong biệt thự.

Nhưng đang trong lúc hắn tìm được góc độ, điều chỉnh xong độ sáng, điều chình xong ống kính, muốn chụp một tấm, trong ống kính lại đột nhiên xuất hiện một khuôn mặt người. 

Khuôn mặt người nọ xuất hiện thật sự quá đột ngột, hơn nữa hoàn toàn chiếm cứ ống kính.

"A!"

Trịnh Cửu Long bị dọa sợ hết hồn, nhưng khi hắn thả máy ảnh xuống, trong phòng khách không thấy đến nửa cái bóng người.

"Kỳ quái, lẽ nào do mình uống nhiều?"

Trịnh Cửu Long vuốt mồ hôi lạnh trên trán, lại lần nữa giơ máy ảnh lên, kết quả lần này, hắn vẫn thấy khuôn mặt người đột nhiên hiện ra kia.

Đó là khuôn mặt đàn ông, tuổi tác lớn xấp xỉ hắn, thế nhưng trên gương mặt không có chút sức sống, chỉ có độc một màu xám trắng khiến người ta sợ hãi.

"Không phải biệt thự này có quỷ chứ?"

Liên tiếp hai lần nhìn thấy khuôn mặt đàn ông xa lạ trong máy ảnh, điều này khiến Trịnh Cửu Long bắt đầu cảm thấy cái biệt thự này kinh khủng. Lúc này cũng không dám tiếp tục ở lại dưới lầu nữa mà vội vội vàng vàng chạy lên lầu.

Sau khi hắn trở về phòng, Lý Tuấn Phong đã sớm say bất tỉnh nhân sự, tiếng ngáy đinh tai nhức óc.

"Mình thật sự không nên cùng phòng với hắn."

Trịnh Cửu Long ghét bỏ liếc nhìn Lý Tuấn Phong, hắn đóng cửa phòng, khóa trái lại, tiếp đó hắn lại cẩn thận thận trọng mở máy ảnh lên, nhìn xuyên qua ống kính máy ảnh.

Nhưng lần này... Hắn vẫn thấy thấy khuôn mặt người xám trắng kia! 

Đồng thời đứng trước cửa cách hắn không tới một mét!

Tim của Trịnh Cửu Long bất an kinh hoàng, hắn chật vật nuốt nước bọt, lần thứ hai đưa tầm mắt khỏi máy ảnh, nhưng mà... khuôn mặt người trước của kia vẫn còn đó.

- --

Nằm trên giường, Vương Tân nhìn đèn treo phía trên, trong lòng luôn có loại ảo giác hắn hình như đã bỏ quên cài gì.

Là cái gì chứ?

Vương Tân cẩn thận suy nghĩ lại quá trình đến bãi Trường Sa, sau đó hắn lại cảm thấy mỗi người đều rất xa lạ. Hắn lấy điện thoại di động ra, mở cái mail mà công ty gửi đến kia.

"Lý Tuấn Phong, Triệu Hiểu Sảng, Trình Hân, Đồng Khánh Địch, Trương Xuân Tuyết, Lưu Xương Mỹ, Lữ Dương, Tần Khải..."

Vương Tân xem danh sách nhân viên niêm yết trong mail, đối chiếu trên dưới một lần, chín người tính cả hắn, có vẻ như không có bất cứ vấn đề gì.

Có điều đang lúc hắn không muốn nghĩ tiếp nữa, lúc định tắt đèn đi ngủ, lại đột nhiên nghe được một tiếng hét thảm, tiếng hét thảm không quá lớn, nghe như là từ trên lầu vọng xuống.