Ác Hán

Chương 34: Cự Ma Nhi



Trơ mắt nhìn Đại tỷ chết trước mặt, tự tay mình đánh chết chiến mã mà sớm chiều chiến đấu cùng mình. Hai chuyện này đối với Đổng Phi mà nói quả thực tạo thành thương tổn cực kỳ trầm trọng.

Giống như Đổng Ngọc đã nói với hắn, Đổng Phi giống như một người đang xem, tiêu cực chờ đợi, sau đó mới nghĩ biện pháp giải quyết. Hắn thầm nghĩ bảo vệ cho nãi nãi, bảo vệ tốt cho người nhà không bị thương tổn. Bất kể là những nhân vật phong vân trong Tam quốc làm cho hắn mang sợ hãi hay là duyên cớ của hắn, hoặc là hắn nghĩ mình không phải là người của thời đại này.

Mặc dù Đổng Ngọc cùng với hắn đã thảo luận qua đề tài này, nhưng Đổng Phi cũng chỉ vẻn vẹn chỉ có một chút chủ động.

Chính xác mà nói, hắn vẫn đang trốn tránh.

Tam Quốc là từ Bình thư mà biết. Hắn khao khát thậm chí sùng bái của mỗi người trong thời đại này. Nhưng hắn lại quên… Hắn hiện tại cũng chính là một thành viên trong đó. Tại thời đại người gạt người này thậm chí mạng người cũng không đáng gia tiền. Ngươi nếu không tính kế người khác thì người khác sẽ tính kế ngươi. Cho dù là không tính kế ngươi thì cũng vì dạng này duyên cớ ngươi sẽ bị liên luỵ. Đổng Phi rốt cục hiểu rõ thời đại này chính là một trường săn bắn. Người ở thời đại này, cho dù ngươi là thợ săn thì cũng sẽ biến thành con mồi, không nên có ảo tưởng gì nếu không thì sẽ trả giá bằng tính mạng.

Gió lốc giằng co hơn nửa ngày, đến khi trời chạng vạng tối thì mới dần dần yếu đi. Ánh nắng tà dương buổi chiều làm cho màu sắc màu trắng của tuyết trở nên có chút nhan sắc, chừng ấy cũng đủ làm cho thế giới hoang vu ở nơi này càng tăng thêm một chút không khí tươi vui.

Đại dương hà là một nhánh sông của Sông Hoàng Hà, thượng du Đại dương hà là địa bàn của các bộ lạc của Khương nhân, trung du là địa bàn của Bạch Mã khương, còn Hạ du chính là địa hình bằng phẳng, đồng thời cũng là thiên đường của Đám ngựa của Phá khương. Đến mùa xuân cây cỏ ở đây cực kỳ tươi tốt, bất quá hiện tai rét đậm, ngay cả một ngọn cỏ cũng không thấy chỉ thấy một màu trắng xoá, ngay cả sông cũng bị đóng băng.

Kha Ngô buộc chặt lại thắt lưng đi ra quân trướng.

Xa xa những chiếc xe ngựa sớm đã xếp hàng đợi mệnh, trên xe chất đầy những đống lương thảo, chuẩn bị đưa tới đại doanh của Đốt đương khương ở lòng chảo.

Kha Ngô còn chưa đến ba mươi tuổi, đây đúng là thời điểm tinh lực dư thừa. Nguyên bản muốn mượn cơ hội lần này để chứng minh sự vũ dũng của mình đối với phụ thân, nhưng không nghĩ tới phụ thân lại cho hắn đi áp tải lương thảo.

Kha Ngô chính là đứa con độc nhất của Đốt đương khương vương. Cũng bởi vì nguyên nhân như vậy Đốt đương vương càng không yên tâm cho hắn đi chém giết. Phải biết rằng đao thương không có mắt, nếu Kha Ngô bị thương hoặc bị giết thì ngôi vị Đốt đương vương cũng chỉ có thể truyền cho huynh đệ của hắn. Đốt đương vương bây giờ cũng đã hơn sáu mươi tuổi, sáu mươi tuổi tại trung nguyên thì có thể nói là gần đất xa trời, hơn nữa tuổi ấy rất khó mà sinh tiếp được thêm con cái nữa.

Nhưng Kha Ngô phi thường không vui, Khương nhân xem trọng vũ dụng, nếu không thể biểu hiện được sự vũ dụng thì sau này làm sao mà trấn áp Đốt đương khương? Đáng tiếc, đạo lý kia Đốt đương vương cũng không rõ ràng.

Sau khi áp tải lương thảo đến đại doanh thì nhất định phải lưu lại. Chắc vài ngày nữa là sẽ tiến đánh Bạch Mã khương, nói không chừng có thể lập một chút công huân mang về bộ lạc nói mình vũ dũng. Kha Ngô nghĩ đến đây trong lòng âm thầm quyết định.

“Tiểu vương gia, xa mã đã chỉnh đốn và sắp xếp xong, tuỳ thời có thể xuất phát.”

Có thân vệ hướng Kha Ngô bẩm báo, hắn nhìn sắc trời rồi lớn tiếng nói: “Gió lốc đã kéo dài thời gian của chúng ta gần một ngày, truyền mệnh lệnh của ta, chúng ta giờ tý đêm nay nhất định phải đem lương thảo đến lòng chảo, nếu có người chậm trể việc quân cơ, xử trảm.”

Thân vệ chấp tay lĩnh mệnh, đi xuống truyền lại mệnh lệnh của Kha Ngô.

Kha Ngô đang chuẩn bị lên ngựa thì đúng lúc này, từ phương hướng của lòng chảo truyền đến một trận vó ngựa dồn dập.

Là ai đang đi tới? Kha Ngô thầm nghĩ: Chẳng lẽ là người của lòng chảo đợi không thấy lương cho nên phái người chạy tới đây thúc giục ta sao? Hắn đang nghĩ ngợi thì tiếng vó ngựa càng ngày càng gần, càng nhìn càng rõ ràng.

Ước chừng hơn một trăm người, cách ăn mặc cũng không giống nhau, có người thì giống như gia binh ngang ngược của một gia tộc nào đó, còn có người ăn mặc theo cách của Khương nhân. Bất quá việc này ở Tây Bắc cũng là chuyện bình thường, chỉ cần là cường hào thì ai lại không nuôi dưỡng tư binh, nhà ai lại không nuôi dưỡng Khương nô? Từ thời đại Đông Hán thì Hán Khương ở chung cũng đã thành thói quen, lại hiện tượng này cũng là bình thường.

“Đến hỏi bọn họ là ai?

Thân vệ đáp một tiếng rồi giục ngựa qua, dùng Khương ngữ quát lớn: “Người tới là người phương nào?”

Có người đáp lại: “Ta là người của Phá Khương , phụng mệnh qua thúc giục lương thảo.”

Phá Khương nhân?

Kha Ngô đầu tiên là im lặng, sau đó thì đột nhiên nổi lên cảnh giác, Đốt đương khương và Phá khương ân oán sâu đậm, tuy nói hiện tại tạm thời ngừng chiến nhưng không thể không đề phòng. Hắn nheo mắt lại nhìn kỹ, càng nhìn càng cảm thấy không đúng lắm. Vì cái gì? Những người đó quả thật có người ăn mặc theo phong tục của Phá khương, nhưng những gia binh này thì Phá khương tuyệt đối không thể có được. Hơn nữa khoảng cách càng ngày càng gần mà những người đó không có một chút muốn dừng lại.

Không đúng, là địch nhân!

Kha Ngô đột nhiên bừng tỉnh, hiện lên suy nghĩ trong lòng, lập tức khẩn trương kêu to: “Là địch nhân, bọn họ là địch nhân!”

Nhưng chưa chờ hắn kịp phản ứng thì đối phương đã tiếp cận đoàn xe.

Đoàn ngựa đột nhiên tách ra hai phía thì đột nhiên có một con ngựa cao to từ giữa đoàn ngựa vọt ra, có một viên đại tướng, tướng mạo hung ác giống như hung thần ác sát, trong tay cầm một thanh kỳ dị nhận đao, nhanh như gió hướng đoàn xe vọt tới.

Nhận đao kia múa đến đâu thì huyết quang bay đến đó. Dọc theo đường chém giết cơ hồ không ai có khả năng ngăn chặn hắn giết tới chỗ Kha Ngô. Mà đoàn ngựa phía sau hắn giống như hổ nhập đàn dê. Ánh đao loé ra, người vận chuyển lương thảo liên tục hét lên thảm thiết. Hơn nữa những người đó chạy đến đoàn xe không nói hai lời liền lập tức phóng hoả. Lương thảo chất đống trên ngưu xe bị lửa đốt lập tức lan tràn ra, hơn một trăm xe lương thảo trong chốc lát biến thành biển lửa.

Những con trâu kéo xe không ngừng hoảng loạn, kêu lên thảm thiết.

Kha Ngô đem mâu và thuẫn muốn ngăn cản đối phương, nào biết gã cầm đầu kia tốc độ quá nhanh, không đợi Kha Ngô kịp phản ứng thì đã chạy tới trước mặt của hắn.

“Gia gia kêu là Bắc Cung Ngọc, nhớ kỹ!”

Lập tức Đại tướng hai tay cầm kỳ dị nhận đao thuận thế mã đao hợp nhất chém đứt đôi người của Kha Ngô, làm cho một nửa thân hình của hắn thì vẫn ngồi trên lưng ngựa, một nửa thì bay lên không trung, ruột kéo lòng thòng, khi hắn rớt xuống mặt đất nhưng vẫn đang kỳ quái hỏi chính mình: Bắc Cung Ngọc sao lại biến thành bộ dạng xấu xí như vậy?

“Tiểu vương gia đã chết….”

Cũng không biết là ai hét to một tiếng, nguyên bản Đốt đương khương vốn không chuẩn bị tốt lập tức trở thành hỗn loạn.

Hoả thế tận trời, người hô ngựa hí. Đối phương đột nhiên mà tới làm cho Đốt đương khương không hề có tư tưởng chuẩn bị cho nên không kịp đề phòng. Mà Kha Ngô đã chết cho nên lập tức làm cho sĩ khí của Đốt đương khương lập tức hạ xuống cho nên làm sao là đối thủ của đám người đối phương.

“Chạy thôi!”

Viên đại tướng kia quát lên một tiếng chói tai, nhân mã dưới trướng lập tức giết ra ngoài.

Có một Đốt đương khương tướng lĩnh tỉnh ngộ lớn tiếng quát to: “Ngăn lại bọn họ, nếu không chúng ta đều không thể sống.”

Đích xác là bọn họ không thể sống được. Lương thảo bị đốt là chuyện nhỏ, nhưng Tiểu vương gia chết đúng là chuyện lớn.

Lão Đốt Khương vương nhất định sẽ không tha cho bọn họ, nếu không bắt lại người của đối phương thì bọn họ sẽ chết rất thê thảm. Có hơn một trăm người Đốt đương khương đuổi theo, dãy xe lương thảo đã biến thành tro tàn.

Đổng Phi sau khi xác định kế hoạch là thừa dịp bão tuyết liền yên lặng đi qua doanh địa lương thảo, mang theo người chạy tới phía trước bọn họ. Dựa theo ý nghĩ của hắn là muốn chiến đấu trong bão tuyết. Thế nhưng bão tuyết quả thực là quá lớn, ngay cả mở mắt cũng không được chứ đừng nói là muốn chiến đấu với người ta. Suy nghĩ một lúc Đổng Phi liền loại bỏ kế hoạch này trong đầu.

Tuy rằng chờ cho bão tuyết trôi qua rồi mới công kích nhất định có nhiều nguy hiểm không thể phủ nhận, nhưng chỉ cần tốc độ đủ nhanh, đủ bất ngờ như vậy thì vẫn làm cho đối phương trở tay không kịp.

Thuận lợi thoát ra khỏi đám người Đốt đương khương, Đổng Phi liền mang người chạy tới phương hướng của tích núi đá. Nhưng do tuyết đọng rất sâu làm cho tốc độ của bọn họ chậm lại, phía sau đám người Đốt đương khương gắt gao đuổi theo, chạy được nửa nén hương thời gian, Đổng Phi có chút không kiên nhẫn.

“Lục Y, ngươi cùng Đổng Thiết tiếp tục dẫn người chạy tiếp, Đổng Triệu, lưu lại mười người theo ta nghênh chiến.”

Ở phía sau, Lục Y cùng với Đổng Thiết cho dù là không muốn, nhưng cũng biết không thể cãi lời Đổng Phi cho nên hai người đáp ứng một tiếng rồi tiếp tục mang người chạy đi. Mà Đổng Phi xoay ngựa, nhận đao cầm chắc trong tay, phía sau là Đổng Triệu cùng với mười tên gia tướng dứng xếp thành hàng.

Đốt đương khương tướng lãnh càng đuổi càng gần, rất nhanh thì thấy đám người Đổng Phi đang đứng yên trên tuyết.

“Đuổi, nhanh đuổi theo cho ta, bắt lấy bọn họ!”

Khương tướng cực kỳ mừng rỡ nói: Không cần chết sống, bắt được bọn họ nói không chừng còn có thể được Khương vương thưởng thức.

Đổng Phi lạnh lùng cười, ánh mắt nheo lại.

“Khoảng cách định nhân còn bao xa?”

Hắn nhìn thấy đám gia tướng phía sau lưng có chút khẩn trương lập tức lớn tiếng hỏi.

Đổng Triệu trả lời: “Một trăm năm mươi bước!”

“…Hiện tại?”

“Một trăm bước!”

“Khi nào đến sau mươi bước thì báo!”

“Chủ công, địch nhân đã có khoảng cách sáu mươi bước!”

Lời còn chưa dứt, Đổng Phi hai mắt trợn lên, lấy từ phía sau một cây lao ném ra, một gã tướng khương đang thúc ngựa chạy thì chứng kiếm một đạo ô mang xuất hiện còn chưa kịp thấy thì lồng ngực đã bị một cỗ lực lượng mang bay lên rồi rớt xuống mắt tuyết.

Chiến mã phía sau không kịp dừng lại liền dẫm qua thân thể hắn mà chạy qua.

Hai tay Đổng Phi liên tục phóng lao, mười một cây lao phóng ra mang theo tiếng gió, lao hư vô phát, mỗi cây lao là có một nhân mạng bồi theo nó.

Vừa phóng lao xong, hắn gầm lên giận dữ, ở dưới khố là Tượng long hí dài, nhanh như gió chạy qua, nhận đao vung ra, máu tươi như suối phun, phần thì bị tay chân cụt bay ra xung quanh, có người vận khí không tốt thì đầu bị chặt một nửa, óc cùng với máu tươi chảy tràn ra, trong chốc lát đã có hơn hai mươi người đã ngã xuống trong tuyết.

Tuyết trắng trong thiên địa bây giờ lại được thêm màu máu tươi đỏ sẫm. Lúc này Đổng Triệu cũng mang người xông lên, không nói hai lời liền tàn nhẫn chém giết.

Đám người Đốt đương khương đuổi theo không đầy một lát đã chết và bị thương hơn phân nửa, còn lại thì cất tiếng hò hét quay đầu bỏ chạy. Đổng Phi đuổi theo hơn một dặm lúc này mới dừng chiến mã, hướng về Đốt đương khương trào phúng: “về nhà nói cho Khương vương các ngươi biết, chờ gia gia đem Đốt đương khương tiện loại giết sạch, Ngạc lăng hồ là của chúng ta.”

“Đốt khương tiện loại, Đốt đương khương tiện loại!”

Đổng Triểu hiểu được ý tứ của Đổng Phi cho nên lập tức cũng lớn tiếng cười nhạo.

Đổng Phi thấy người của Đốt khương đã đi xa, phất tay một cái cười nói: “Tiểu Đốt Vương chết, cho dù là Hàn Toại cùng với Bắc Cung ngọc cũng phải giải thích nửa ngày. Đi, chúng ta đi tìm kiếm mục tiêu khác.” Đoàn người lập tức phóng ngựa chạy đi, chỉ để lại trên mặt tuyết những tử thi…

Bình nguyên xa xa gió mịt mù….

Đêm đó, lòng chảo, địa điểm đại quân tập kết để đối phó với Bạch Mã khương. Hàn Toại nghe được tin tức lương thảo bị đốt, Kha Ngô bị giết. Hắn vội vàng mang theo người chạy đến thì những xe lương thảo cũng đã thành đống tro tàn.

Nhìn một đống hỗn độn, Hàn Toại không khỏi nghiến răng nghiến lợi. Mà cách đó không xa thì có một tướng lãnh của Đốt đương khương đang ôm thi thể của Kha Ngô bị cháy gần hết khóc lớn. Hắn lớn tiếng quát: “Văn Ước tiên sinh, ngươi không phải bảo là nơi này không có địch nhân sao? Vì cái gì, vì cái gì lại phát sinh chuyện như thế này? Là ai giết tiểu vương gia, ai giết tiểu vương gia!”

“Ngạc tướng quân chớ nên sốt ruột, việc này chính là ngoài ý muốn.”

“Ngoài ý muốn, một cái ngoài ý muốn thì làm cho Tiểu vương gia chết trận, điều này làm ta như thế nào về cho Lão Vương gia công đạo?”

“Ngạc tướng quân, việc này ta sẽ hướng lão Khương vương giải thích là việc này không quan hệ tới ngươi. Việc cấp bách bây giờ là muốn biết địch nhân là ai.”

Hàn Toại nói xong liền gọi mấy tên lính vận lương đang sống sót.

“Biết ai tập kích đoàn xe này không?”

“Là Phá khương, là Phá khương tạp chủng…”

Khương binh hiển nhiên là cũng bị sợ hãi, hoảng sợ kêu rống lên.

“Phá Khương?”

Đốt Khương tướng lãnh nghe được giận tím mặt, “Quả nhiên là bọn gia hoả không nói tín nghĩa này. Ta đã nói qua, không thể tin được Phá khương nhân.”

“Không có khả năng, điều đó không có khả năng!”

Lúc này một gã ăn mặc theo lối Hán nhân giục ngựa tiến lên, nhìn một màn phía trước cười nói: “Văn Ước tiên sinh, thoạt nhìn là ngài đang gặp phiền toái a. Ta từ Ích châu tới là muốn nhìn Văn Ước tiên sinh thi triển thân thủ…. Không nghĩ tới, không nghĩ tới…. Ha ha, ha ha.”

Hàn Toại sắc mặt âm trầm, nhưng tựa hồ không dám trở mặt với đối phương, cho nên gượng cười một tiếng nói: “Hoàng tiên sinh chê cười, việc này chính là phiền toái nhỏ, chỉ là một sự hiểu lầm mà thôi…. Ngươi đem tình huống lúc đó nói lại một lần, làm sao ngươi biết đó chính là Phá khương?”

Gã binh lính Đốt đương khương trả lời ngay: “Là bọn hắn nói, hơn nữa cũng ăn mặc theo cách của Phá Khương, hơn nữa, người giết chết tiểu vương gia tự xưng là Bắc Cung Ngọc….”

“Chậm đã, Bắc Cung Ngọc hiện tại đã cải danh thành Bắc Cung Bá Ngọc, ngươi nói chậm một chút, nói cho ta biết , người nọ có bộ dáng như thế nào?”

Nghe thấy khương binh thuật lại một lần, sắc mặt Hàn Toại hiện lên vẻ khó tin.

“Là Cự Ma Nhi, chẳng lẽ Cự Ma Nhi kia còn chưa chết?”

“Văn Ước tiên sinh, người nào là Cự Ma Nhi?”

Hàn Toại âm trầm khuôn mặt, “Hoàng tiên sinh, việc này ta tự có chủ trương. Ngạc tướng quân, ngươi dẫn người trở về, ta hứa là sẽ bắt được hung thủ. Cẩn thận mấy cũng có sai sót, cẩn thận mấy cũng có sai sót…. Không nghĩ tới Cự Ma Nhi cứ nhiên còn không chết!”

Ngạc tướng quân không quản ai là Cự Ma Nhi, cả giận nói: “Tiên sinh nói thì dễ dàng, người chết là thiếu chủ của Đốt đương khương chúng ta, ngươi lại muốn ta buông tay không quản? Ngươi muốn bao lâu mới có thể bắt được tiểu tử kia, chẳng lẽ là phải đợi đến mười năm, hai mươi năm hay sao?”

“Tướng quân đừng vội, ba ngày, trong vòng ba ngày, Toại nhất định đưa thủ cấp hung thủ đến.”

Hàn Toại nói xong, nghiến răng nghiến lợi quát: “Trình Ngân, Lương Hưng, mang theo hai ngàn Kim Thành binh đi theo ta tróc nã Cự Ma Nhi.”