Ác Hán

Chương 19: Tâm tư Lục Y



Ánh mặt trời gay gắt như lửa, giống như loé ra ngàn vạn tia lửa chiếu rọi . Ngồi ở trong phòng mồ hôi cũng đã ra ướt đẫm, chứ đừng nói những người canh gác bên ngoài. Phàm những người có chút gia sản đều đã tìm chỗ tránh né độ nóng giống như Hỏa diệm sơn này .

Đổng Gia ở Lâm Thao sau khi bị mã tặc tập kích liền bắt đầu kiến thiết lại . Dựa theo chủ ý của Đổng Viện, ở mục trường sẽ xây tường vây cao hơn ba đầu người vây lấy mục trường. Trên tường thì có tư binh của Đổng Phủ luân phiên tuần tra, phía ngoài mục trường là cách năm trăm mét có một trạm gác, hơn nữa lại dựng lên mười toà vọng lâu *( Chòi gác). Ở trong vọng lâu đều có một một chỗ để đốt lửa, phía bên trong còn có dầu và cỏ khô. Nếu thấy tung tích của Mã tặc khói lửa sẽ được đốt lên, thì toàn bộ mục trường trong một nén nhang sẽ tập kết xong để đối phó với mã tặc.

Chủ ý này của Đổng Viện lập tức được mọi người trong Đổng gia tán thưởng. Đổng Phu nhân thậm chí còn nói, tứ nha đầu nhà của chúng ta bắt đầu xuất lực cho gia đình, thật sự đã trưởng thành.

Mỗi lần nghe vậy là Đổng Viện mặt đỏ tía lên, trong lòng không khỏi cảm thấy áy náy. Nàng rất rõ ràng, những chủ ý này đều xuất từ ý kiến của Đổng Phi cùng Đổng Ngọc. Nàng bất quá chỉ là người chuyển đạt, không nghĩ tới lại làm cho lão nương cao hứng, chẳng lẽ trước kia mình có chút hồ đồ sao.

Bắt đầu từ tháng năm, Đổng gia ra một số lượng tiền lớn bắt đầu mở rộng chiêu mộ người có võ nghệ cao cường ở Tây Lương làm hộ vệ của Mục trường. Sau mười bảy ngày có Khương nhân Lương Châu là Nhã Đan theo chiêu mộ mà đến. Người này thân cao bảy thước, là người mi thanh mục tú, bên lưng ngựa chính là một thanh Bát Phong đao, hơn nữa còn tinh thông ám khí, một chiếc lao bách phát bách trúng, ở Tây Lương được xưng là Truy Phong Thương, rất có danh vọng.

Sau hai mươi mốt ngày lại có Ung Châu Âm Bình tiếng đến ứng mộ, người này cương mãnh lại thiện sử dụng Đại phủ, vũ dũng phi thường.

Ngày hai mươi ba, Hoàng Đạo người Vũ Sơn đến ứng mộ ….

………….

Chỉ ngắn ngủi một tháng thời gian mục trường của Đổng Gia đã trở nên cực kỳ sâm nghiêm làm cho mã tặc Khương nhân nhìn thấy chữ “ Đổng” Thì chưa đánh mà chạy.

Trong tháng sáu chiếu thư của triều đình đến Lâm Thao, phong Ngưu Phụ quản chưởng huyện uý Lâm Thao đồng thời cũng đảm nhiệm Tuất ti giáo uý.

Kể từ đó chính quyền, quân quyền đều quy về Đổng Gia khiến cho Đổng gia tại địa phương thanh danh càng ngày càng thịnh vượng.

Nhưng tất cả thay đổi đó cũng không liên quan đến Đổng Phi chút nào cả.

Lão Phu nhân bởi vì quan tâm tới Đổng Phi, cho nên khi Đổng Phi dọn đến ở trong mục trường không lâu cũng mang tất cả bọn hạ nhân đến ở trong mục trường. Đối với người già mà nói, càng già càng không muốn rời xa con cháu, hơn nữa lão phu nhân đối với Đổng Phi sủng ải đến cực điểm một khắc cũng không muốn tách ra .

Đổng phu nhân cũng muốn dọn ra mục trường ở, nhưng nếu dọn nhà là một chuyện lớn, hơn nữa Đổng phủ lại nhiều đồ đạc, một hai ngày không thể xong cho nên khi mục trường xây dựng rầm rộ thì Đổng phu nhân ở Đổng phủ sai người sửa sang hành trang cùng với giao cho Ngưu Phụ một số việc.

Đổng phu nhân vừa đi thì Đổng Phủ chủ nhân chính là Ngưu Phụ!

Kỳ thật Ngưu Phụ cũng muốn dọn ra mục trường ở. Ai cũng biết, đi theo bên người A Sửu là an toàn nhất. Đốt mâu mã tặc tuy bị tiêu diệt, nhưng không đảm bảo được có hay không có đám mã tặc khác. Hắn thân là Huyện uý Lâm Thao, nếu muốn rời đi thì có chút khó khăn. May mắn mục trường cách Lâm Thao cũng không xa, huống hồ chỗ đóng binh của LâmThao cùng với mục ttrường rất dễ chiếu cố lẫn nhau.

Về phần mã tặc ngày đó bị bắt và đạo chúng của Thái bình đạo đều biếm thành nô lệ….Sung vào mục trường của Đổng gia. Dù sao Ngưu Phụ là Huyện uý, muốn làm chuyện này quả thực cũng không khó khăn gì.

Nhà ai nguyện ý nuôi mã tặc? Nhà ai dám nuôi bọn du côn? Phóng mắt ở Lâm Thao ngoại trừ Đổng gia thì còn có ai dám nữa.

Mà cuộc sống của Đổng Phi từ khi chuyển đến mục trường thì muôn màu muôn vẻ. Sáng sớm thì cùng đấu sức với sư tông thú, sau đó tập luyện khí lực luyện công tập võ, buổi trưa thì nghe Thành Phương cùng với Đổng Ngọc đọc binh pháp, buổi chiều thì cùng với Nhã Đan tỷ thí võ nghệ, thuận tiện còn học được lao thuật của Nhã Đan.

Thoáng một cái đã trải qua một tháng, trời càng ngày càng nóng!

Ngày hôm này, Đổng Phi cùng đấu sức với sư tông thú xong liền nằm chỗ bãi cỏ thở dốc. Cũng khó trách, đấu sức đã hơn ba tháng cứ nhiên còn đấu không lại sư tông thú. Đổng Phi cảm thấy khí lực của hắn tăng trưởng rất lớn, nhưng khí lực của sư tông thú đồng dạng cũng gia tăng. Bất quá Đổng Phi cũng phát hiện ra một vấn đề, thời gian hắn múa chuỳ, khi múa đôi chuỳ nặng một trăm năm mươi cân cũng có chút khó khăn, chứ đừng nói đến bản chính là Lôi Úng kim chuỳ.

Như thế nào mới có thể tăng cường khí lực, tăng mạnh thời gian dùng chuỳ?Đây chính là vấn đề bức thiết mà Đổng Phi cần giải quyết.

Cùng giao thủ với đám Nhã Đan, vừa mới bắt đầu bởi vì đối phương không biết chi tiết nên năm ba hiệp đã bị thua. Nhưng cùng đấu với Đổng Phi thời gian càng lâu thì đám người Nhã Đan bắt đầu phát hiện được trí mạng nhược điểm của Đổng Phi, vì thế bọn họ không giao phong chính diện với Đổng Phi mà là tận lực du chiến sau đó tiêu hao thể lực của Đổng Phi rồi sau đó thủ thắng.

Thậm chí Bùi Nguyên Thiệu cũng đã phát hiện được nhược điểm này, tuy rằng đã thần phục Đổng Phi nhưng gia hoả này vẫn muốn tìm về một chút mặt mũi.

Thường xuyên tỷ thí với nhau lực lượng cũng gia tăng, nhưng thất bại số lần ngày càng nhiều.Đổng Phi rất buồn rầu, hắn biết nếu không tìm cách bù lại khuyết điểm, chỉ sợ tương lai sẽ rơi vào kết cục bi thảm.

Làm sao bây giờ?

Đổng Phi khoanh tay ngồi trên bãi cỏ, miệng ngậm một ngọn có trầm tư.

Hắn cũng không có lưư ý đến có một đôi mắt đang nhìn đến hắn. Lục Y ngồi ở một ngọn núi cách không xa Đổng Phi, hai tay ôm đầu gối lặng lặng nhìn Đổng Phi đang trầm tư, hai trong mắt linh động giờ phút này có mang theo chút thê lương.

“ Nha đầu, đang suy nghĩ gì?”

Đổng Ngọc đi đến bên người Lục Y ngồi xuống, nhìn theo ánh mắt của Lục Y, sau đó cười nói:“ Tiểu nha đầu chắc là động xuân tâm!”

“ Đại tiểu thư, ngài không được nói bậy!”

Khuôn mặt nhỏ nhắn của Lục Y đỏ lên, giống như một đám mây chiều. Nàng xấu hổ cầm góc áo cúi đầu, thanh âm cơ hồ là giống như muỗi kêu: “ Thiếu gia là một người rất giỏi, người sẽ không coi trong một người nô tỳ xấu xí như ta .”

“ Ha ha, còn nói không phải là động xuân tâm? Lục Y nếu mà xấu thì ta xem thiên hạ này cũng không có mấy nữ hài tử xinh đẹp. Hơn nữa thích A Sửu thì có gì không đúng, hắn là người xuất sắ , tuy rằng có xấu một chút, nhưng lại rất thương người a.”

“ Nhưng ….. Ta chỉ là một nha hoàn…”

Đổng Ngọc nghiêm mặt nói:“ Lục Y, có lẽ ta đã ở chỗ Khương nhân thời gian quá dài, nói chuyện có điểm trực tiếp, nhưng thích chính là thích, quản cái gì gia thế? A Sửu cũng không phải là người coi trọng gia thế, tính tình của hắn có điểm tuỳ tiện rất giống với tứ tỷ của hắn….Nhưng ta dám nói là hắn thích ngươi, rất thích ngươi. Lần đó mã tặc đột kích, hắn chứng kiến ta thì câu thứ nhất chính là : Lục Y đâu? Nếu không phải hắn quan tâm ngươi thì cẩn gì phải khẩn trương như thế? Nam nhân a, diện mạo cũng không có trọng yếu, mấu chốt là hắn có thể bảo hộ ngươi không, có làm cho ngươi cảm thấy an toàn hay không, ngươi cảm thấy A Sửu có được không?”

“ Vậy cùng nói với hắn đi a….Sợ cái gì.” Đổng Ngọc cười nói:“ Có đôi khi ta cảm thấy A Sửu tiểu gia hoả này trên người có rất nhiều bí mật, có lẽ chính bí mật này của hắn làm cho ta quan tâm tới hắn. Nếu ta không phải tỷ tỷ của hắn thì khẳng định cũng sẽ thích tiểu gia hoả này, ha ha nhưng bất quá ta vẫn cảm thấy hắn có chút xấu.”

“ Thiếu gia không xấu, thiếu gia không xấu, thời điểm thiếu gia làm việc nhìn rất hấp dẫn !”

“ Nga? hắn ngoại trừ luyện võ, đọc sách, tựa hồ còn không làm việc gì nữa a.”

Lục Y nhìn quang bốn phía rồi mới lại bên tai Đổng ngọc nói nhỏ : “ Đại tiểu thư, người còn nhớ ngày mà mã tặc tấn công, trên đường đi thiếu gia không phải mượn tứ tiểu thư mấy người công tượng sao? Mấy buổi tối hôm nay, hắn luôn thần thần bí bí nói chuyện với mấy người công tượng, thậm chí còn mang cả mấy người công tượng vào ở cùng trong tiểu viện nữa chứ.”

Đổng Ngọc ngẩn ra, ngạc nhiên nhìn về Đổng Phi phía xa.

“ Hắn đang làm cái gì?”

Lục Y lắc đầu nói :“ Ta cũng không rõ lắm, dù sao cũng rất thần bí, đêm qua hắn còn cùng với mấy vị công tượng đến cả chuồng ngựa, cầm lấy vó ngựa khoa chân múa tay nói chuyện hơn cả nửa ngày, mà nhóm công tượng này tựa hồ rất hưng phấn .”

Đổng Ngọc nheo mắt lại, thầm nghĩ : A Sửu đang muốn làm cái gì?

“ Đúng rồi, buổi sáng hôm nay ta sang giúp quét phòng cho thiếu gia, còn chứng kiến trên bàn có một tấm da trâu, ở trên đó còn vẽ lên những tấm hình kỳ lạ, ta hỏi thiếu gia có tác dụng gì, hắn chẳng những không nói cho ta mà còn dặn là không được nói cho người ngoài biết.”

“ Vậy sao ngươi lại nói cho ta biết?”

“ Đại tiểu thư, người không phải là ngoại nhân. Ta có thể nhìn ra được thiếu gia đối với ngài phi thường tôn kính, hơn nũa, ta sợ hắn vất vả nên mang bệnh, hắn buổi tối gần đây rất ít ngủ, có đôi khi buổi tối lại đến lều của nhóm công tượng bàn bạc gì đó. Ngài cũng biết, thiếu gia luyện công đọc sách rất vất vả, sợ không nghỉ ngơi tốt thân thể sẽ bị suy sụp.”

Đổng Ngọc hiểu rõ gật đầu nói :“ Được rồi, chuyện này ta biết, ta sẽ tìm cơ hội khuyên hắn.”

Lúc này, Đổng Phi đã đứng lên hướng tới sư tông thú đang nằm phía xa khoát tay nói :“ A Sửu, hôm nay chỉ đến đây thôi, chúng ta ngày mai lại tái chiến.”

Sư tông thú thở phì ra một hơi rồi quay người rời đi.

Người của mục trường cũng đã được Đổng Phi dặn dò cho nên cũng không chặn lại đường đi của Sư tông thú.Từ ngày biết Đổng Phi đến giờ, sư tông thú cũng không tuỳ tiện nổi điên, điều này làm cho súc sinh ở mục trường yên tĩnh không ít, mặc dù là có thấy sư tông thú cũng không ồn ào như ngày trước nữa.

“ Đại tỷ, đang tán gẫu cái gì thế?”

Đổng Ngọc cười cười trả lời :“ Không có gì… A Sửu, đệ hiện tại muốn làm gì?”

“ Đi diễn võ trường, đệ muốn luyện công a?”

“ Vậy được rồi, thư phòng gặp lại….Đúng rồi, cũng đừng quá cực khổ, nếu không bị bệnh thì làm sao.”

Đổng Phi ngẩn ra nhìn Đổng Ngọc, lại nhìn Lục Y đang đứng với khuôn mặt rụt rè, trong

mắt toát ra một tia ấm áp. Nha đầu kia vẫn nhịn không được nói với đại tỷ, Bất quá dù sao đó cũng là ý tốt.

Mấy ngày hôm nay, Đổng Phi đang bận chuyện tình về bàn đạp và móng ngựa.Hắn chỉ đưa ra một khái niệm, nhưng mấy gã công tượng được Đổng Viện phái tới cũng có chút hiểu. Mấy ngày nay hắn cùng với nhóm công tượng đang nghiên cứu vấn đề này, đừng nhìn thấy dễ thực ra muốn ra sản phẩm đang còn phải đợi một thời gian nữa.

Bàn đạp, móng ngựa nghe thì rất nhỏ, không giúp được gì , nhưng đối với thời đại này mà nói, lại chính là tiến thêm một bước dài, móng ngựa thì có thể kéo dài tuổi thọ của ngựa, mà bàn đạp thì có thể làm cho võ tướng có thể phát huy hết năng lực. Đổng Phi rất có lòng tin, có hai vật này, hơn nữa còn có sư tông thú thì bọn Nhã Đan mở tưởng chiếm tiện nghi được của hắn. Nghĩ vậy, một chút vất vả cũng đáng giá .

Diễn Vũ trường là lão Phu nhân vì Đổng Phi mà bắt người tạo cho hắn ở mục trường.Bên trong theo yêu cầu của Đổng Phi còn tạo ra tạ đá, còn có xà đơn, xà kép, trừ những thứ đó ra còn có đầy đủ các loại vũ khí, mặc cho Đổng Phi trong này luyện công.

Bất qúa Đổng Phi hôm nay không giống như thường ngày là luyện công mà là tựa vào một thanh tạ đá lấy từ trong người ra hơn mười tấm da trâu. Mười tấm da trâu này chính là chiêu thức chuỳ pháp giúp Phục Ba tướng tung hoành thiên hạ, rất là uy lực và linh diệu.

Đổng Phi bảy tuổi đã học chuỳ, đến nay đã có năm năm, đồ hình của chuỳ pháp đã nhớ như in, nhưng chính là càng ngày luyện tập càng thấy không đúng, theo đạo lý mà nói, chuỳ pháp càng luyện càng thuần thục, nhưng thời gian gần đây hắn có cảm giác khó hiểu, ba mươi sáu đường chuỳ pháp nhưng khi đánh ra thì có chút gián đoạn .

Nếu là thời điểm luyện chuỳ thì sẽ không ảnh hưởng đến toàn cục. Nhưng nếu là hai quân quyết chiến, điểm gián đoạn này cũng đủ để đánh mất tánh mạng.

Đổng Phi là người đã trải qua sinh tử một lần, cho nên đối với sinh mệnh càng quý trọng. Huống chi hắn biết hắn không thể chết, nếu hắn chết thì nãi nãi và người nhà sẽ gặp nguy hiểm, hắn muốn biết đến rốt cục là trên tấm da trâu còn thiếu thứ gì?

Dựa vào Tạ đá, Đổng Phi một lần nữa lại nhìn chuỳ phổ, không có hình nào sai a, thời điểm hắn luyện chuỳ đều dựa theo phương pháp của chuỳ phổ để luyện tập nhưng sao lại có vấn đề chứ?

Nhắm mắt lại, trong đầu Đổng Phi không ngừng lặp đi lặp lại chuỳ pháp trên tấm da trâu.

Một lát sau hắn mở to mắt, giơ chuỳ phổ lại nghiên cứu. Lúc này đây ánh mặt trời đã nhô cao, thỉnh thoảng có làn gió ôn nhu thổi qua diễn võ trường.

Đổng Phi đột nhiên cảm thấy được, tấm chuỳ phổ kia giống như có một bóng ma. Hắn vội vàng ngồi xuống, cúi đầu nhìn lại, bóng ma lại không biến mất, hắn liền đem tấm chuỳ phổ đưa ra ánh mặt trời, bóng ma lại một lần nữa xuất hiện, Đổng Phi linh cơ vừa động: Chẳng lẽ là Chuỳ phổ này chính là có hai tấm ghép vào nhau sao?

Đổng Phi vội vàng đứng lên, lấy một thanh kiếm ở trên giá binh khí. Theo ánh thái dương , hắn nhìn theo bóng ma thì thấy trên tấm chuỳ phổ có một lỗ hổng, từ bên trong liền rớt ra một khối da trâu. Quả nhiên là có càn khôn a. Đổng Phi mừng rỡ trong lòng, vội vàng nhặt tất cả các tấm chuỳ phổ cầm lên rồi chiéu vào ánh thái dương xem bên trong có cái gì nữa không? Không đầy một lúc mười ba khối da trâu liền hiện ra trước mặt hắn.

Đổng Phi vội vàng cất tất cả da trâu vào trong người, kích động chạy vào thư phòng. Đặt các tấm da trâu trên bàn đều chỉnh phương vị.

Lúc này Thành Phương đang cầm một mảnh thẻ tre đi vào trong phòng, Đổng Phi cũng không có phát hiện. Thành Phương thấy Đổng Phi đang bận rộn thì chau mày, đang muốn lên tiếng làm cho Đổng Phi tỉnh lại, bất quá suy nghĩ một lát, lão đành ngậm miệng lại, đi về một bên ngồi xuống, lại lật thẻ tre ra đọc, trong phòng lại cực kỳ yên tĩnh, chỉ có tiếng thì thào của Đổng Phi.