[ABO] Nhặt Được Một Chàng A

Chương 33



Đăng kí thi đấu cờ tướng càng lúc càng hot.

Hướng đi cũng càng lúc càng kỳ quái.

Ban đầu người đăng ký chỉ là những người cảm thấy mình chơi cờ không tệ, nhưng từ khi ID "Người đàn ông của Đường Trụ" xuất hiện, nhân viên công ty gần như điên rồi.

Mọi người đều vội vàng náo nhiệt đi đăng kí.

Mới hai ngày, ID bao hàm hai chữ Đường Trụ, đã hơn 40 cái.

"Fans nhỏ của Đường Trụ", "Fangirl của Đường Trụ", "Alpha duy nhất của Đường Trụ", "Không thể là Omega duy nhất của Đường Trụ sao?", "Đậu đỏ nhỏ của Đường Trụ", "Đời này tôi chỉ yêu Đường Trụ",...

Ai còn không biết nữa?

Rất nhiều người cảm thấy, nếu chỉ có một hai người đặt tên liên quan đến Đường Trụ, dùng đầu ngón chân cũng biết chắc chắn bọn họ là người yêu thầm Đường Trụ.

Mà nếu Tạ tổng biết chuyện này, sợ là sẽ trực tiếp hủy bỏ cuộc thi luôn.

Cho nên bọn họ cố tình làm lẫn lộn, chỉ muốn để Tạ tổng nhìn thấy Đường Trụ nhà anh rất được người khác yêu quý, không có ý gì khác.

Bớt giận bớt giận.

Mà một vài người khác, chỉ là đơn thuần xem náo nhiệt.

Đương nhiên, những ID đó cũng dùng tốc độ vô cùng nhanh chóng truyền đến di động của Tạ Thời Tân.

Hôm nay Tạ Thời Tân đi công tác, mà anh vừa bận chuyện của mình, vừa phải lưu ý đến kênh đăng kí của cuộc thi.

Anh muốn xem thử, lại là tên khốn nào, dùng tên Đường Trụ nữa.

Thằng nhóc ở phòng bảo vệ, cô nàng mới đến làm ở quầy lễ tân, chú Trương ở cửa, nhân viên thực tập phòng tuyên truyền, dì lao công,...

Tạ Thời Tân lại refresh một chút, nhìn cái tên mới "Tiểu bảo bối của Đường Trụ" trên di động, đau đầu.

"Tiểu Bình," giọng Tạ Thời Tân rất mệt mỏi: "Cậu biết bọn họ đang nghĩ cái gì sao?"

Tiểu Bình quay đầu qua: "Tôi cảm thấy á Tạ tổng, thật ra ngài cũng không cần lo lắng đâu, cậu Đường đẹp như vậy, lúc trước còn trở nên hot một thời gian vì buổi livestream kia, bây giờ cậu ấy có fanboy fangirl cũng bình thường thôi."

Tạ Thời Tân: "Vậy sao? Vậy cậu cảm thấy trong đó có ai thích em ấy thật không?"

Tiểu Bình trả lời trơn tru: "Tôi cảm thấy tất cả mọi người trong đó đều thích cậu ấy."

Mày Tạ Thời Tân nhướng lên một chút.

Tiểu Bình lại nói: "Tạ tổng, cậu Đường được nhiều người yêu quý như vậy, là chuyện tốt mà, thuyết minh cậu ấy thật sự ưu tú, đáng để mọi người xem trọng."

Tạ Thời Tân gật đầu: "Quả thật vậy."

Một lát sau, Tạ Thời Tân lại nói: "Nếu trong đây có người trà trộn vào để quấy rối Đường Trụ thì sao?"

Trong đầu Tiểu Bình lập tức hiện lên bóng dáng Hà Nhạc Nguyên.

Rồi sau đó cậu nhẹ nhàng cười một tiếng: "Tạ tổng, ngài xuất sắc như vậy, ai có thể so được với ngài đây, nếu tôi là cậu Đường, chắc chắn tôi sẽ xem xét ngài đầu tiên, hơn nữa ngài gần quan được ban lộc, cơ hội vô cùng lớn."

Tạ Thời Tân cười gật đầu: "Có lý."

Thấy Tạ Thời Tân không hỏi nữa, Tiểu Bình quay đầu đi, thở ra một hơi.

Nhưng cậu mới an tâm ngồi một phút, phía sau lại:

"Tiểu Bình."

Tiểu Bình: "Dạ Tạ tổng?"

Tạ Thời Tân đưa điện thoại qua, Tiểu Bình thò lại gần xem, thấy trên màn hình là một tài khoản mới "Đừng quậy nữa Đường Trụ là của Tạ Thời Tân."

Tạ Thời Tân: "Tra xem người này là ai."

Tiểu Bình lập tức: "Vâng."

Một lát sau.

Tiểu Bình: "Tạ tổng, là đồng nghiệp của cậu Đường, tên là Trình Minh."

Tạ Thời Tân cười cười: "Cậu này không tồi."

Giống Tạ Thời Tân, mấy ngày nay Trình Minh cũng vẫn luôn chú ý đến kênh đăng ký cuộc thi.

Từ lúc bắt đầu nhìn thấy "Người đàn ông của Đường Trụ", cậu khiếp sợ, đến bây giờ nhìn thấy gì nữa cậu cũng đã thờ ơ.

Hai ngày qua, cậu cảm thấy mình cũng không thể ngồi không như vậy, vì thế nhân lúc rảnh rỗi trong khi làm thực nghiệm, cậu cũng đăng ký một ID.

"Đừng quậy nữa Đường Trụ là của Tạ Thời Tân."

Ai còn không biết nữa?

"Đường Đường Đường Đường." Trình Minh trượt ghế dựa qua bên Đường Trụ.

Đường Trụ: "Sao thế?"

Trình Minh: "Tạ tổng biết những tài khoản đăng kí này không?"

Đường Trụ: "Không biết," nói xong cậu bổ thêm: "Tôi không biết anh ấy có biết không."

Sau đó cậu lại nói: "Chắc là không biết đâu, gần đây anh ấy bận lắm, buổi sáng còn phải đi công tác, hẳn là không rảnh quan tâm mấy việc nhỏ này."

Trình Minh cười hèn mọn: "Cậu thật sự ở nhà Tạ tổng hả?"

Đường Trụ lắc đầu: "Không có."

Trình Minh mất mát mà ồ một tiếng: "Vậy sao cậu biết anh ấy đi công tác?"

Đường Trụ: "Anh ấy nói cho tôi."

Là lúc nào nói cho Đường Trụ vậy?

Là lúc ăn sáng.

Buổi sáng Đường Trụ nướng bánh mì, nấu sữa đậu nành, sau đó nghe được Tạ Thời Tân nhận một cuộc điện thoại từ thành phố P.

Cúp điện thoại, Tạ Thời Tân liền nói với cậu: "Lát nữa anh phải đi công tác."

Đường Trụ gật đầu: "Em có nghe thấy."

Một lát sau, Tạ Thời Tân: "Không hỏi anh khi nào trở về sao?"

Đường Trụ ò một tiếng: "Khi nào anh về?"

Tạ Thời Tân: "Ngày mai mới về."

Đường Trụ gật đầu: "Cũng nhanh lắm."

Lại một lát, Tạ Thời Tân lại nói: "Buổi tối em ngủ một mình được không?"

Đường Trụ gật đầu: "Có thể, chỉ là không có pheromone của anh để ngửi thôi."

Hình như Tạ Thời Tân cũng cười một chút: "Xem ra em cũng cần anh lắm."

Đường Trụ gật đầu: "Ờ, cần pheromone của anh."

Sau đó bọn họ cùng đến công ty như thường lệ, đến lầu 16, cửa thang máy mở ra, Tạ Thời Tân nắm được cổ tay Đường Trụ, không để Đường Trụ lập tức rời đi.

"Tối nay đóng cửa cẩn thận, đóng kỹ cửa sổ, đắp chăn đàng hoàng, ngủ sớm một chút."

Đường Trụ gật đầu: "Dạ."

Cậu thấy cửa thang máy sắp đóng lại, muốn đi ra ngoài, Tạ Thời Tân vẫn lôi kéo cậu.

Sau đó cửa thang máy đóng lại.

"Sao thế?" Đường Trụ hỏi.

Tạ Thời Tân: "Buổi tối chúng ta không gặp mặt nhau."

Đường Trụ gật đầu: "Đúng vậy."

Tạ Thời Tân thở dài một tiếng: "Nếu em muốn gặp anh, anh có thể quay về."

Đường Trụ khó hiểu: "Công tác không phải ngày mai mới kết thúc sao?"

Tạ Thời Tân: "Sáng mai lại qua đó."

Đường Trụ lắc đầu: "Quá phiền toái, em cũng không cần pheromone của anh đến vậy."

Tạ Thời Tân sững một chút, buông tay Đường Trụ ra.

Đường Trụ cười: "Nhưng mà vẫn cảm ơn anh nha," Đường Trụ còn bắn tym với Tạ Thời Tân: "Cảm ơn nà!"

Ngâm mình trong phòng thí nghiệm với Trình Minh cả buổi chiều, Đường Trụ ra khỏi phòng đều váng đầu hoa mắt.

Trở lại văn phòng, Đường Trụ lấy di động từ ngăn kéo ra, trên mặt có vài tin nhắn.

Mấy tin là Hà Nhạc Nguyên gửi, mấy tin khác là Tạ Thời Tân gửi.

Đường Trụ mở tin nhắn của Tạ Thời Tân trước.

Cậu cho rằng Tạ Thời Tân tìm cậu có việc, nhưng tin nhắn wechat toàn là:

Tạ Thời Tân: [Hình ảnh]

Tạ Thời Tân: Giống đôi mắt của em không?

Nửa tiếng sau.

Tạ Thời Tân: Bên đây mưa rồi, bên em có mưa không?

Một tiếng sau.

Tạ Thời Tân: Nhìn thấy một bóng dáng người rất giống em.

Tạ Thời Tân: Xe chạy ngang có nhìn một cái.

Tạ Thời Tân: Vẫn là em đẹp hơn.

Một tiếng rưỡi sau.

Tạ Thời Tân: Buổi chiều làm thí nghiệm sao?

Tạ Thời Tân: Còn bận hơn anh nữa ha nhóc kỹ sư.

Đường Trụ xem xong mở hình ảnh phía trên ra, là một dấu phẩy rất lớn bị đảo lộn 90 độ, sau đó vẽ thêm mấy vòng bên ngoài, cái đuôi hướng lên trên.

Đường Trụ cười cười: Thì ra anh cứ gọi em là dấu phẩy nhỏ là vì cái này à.

Đường Trụ: Đâu giống đôi mắt em đâu, không giống chút nào luôn ấy.

Tạ Thời Tân gần như là trả lời lập tức: Đôi mắt của em còn đẹp hơn nhiều, anh vẽ không ra.

Đường Trụ lại mở hình ảnh ra, còn thuận tay lưu lại.

Đường Trụ: Thì ra là anh vẽ à.

Tạ Thời Tân: Ừm.

Đường Trụ: Thôi không nói nữa, em phải về nhà rồi.

Tạ Thời Tân bên kia tựa hồ nghẹn một họng lời nói: Ừ.

Tạ Thời Tân: Tài xế đang đợi em bên cửa hông, cứ trực tiếp đi xuống.

Đường Trụ: Dạ.

Buổi tối Hà Nhạc Nguyên chơi game với Đường Trụ, cũng nhắc đến chuyện đặt tên trong cuộc thi cờ tướng.

"Fans của cậu càng lúc càng nhiều, ID của tôi bây giờ thoạt nhìn vô cùng bình thường không nổi bật." Hà Nhạc Nguyên nói.

Đường Trụ: "Nhờ phước anh khởi đầu đấy."

Hà Nhạc Nguyên: "Rồi rồi rồi, tôi sai rồi."

Đường Trụ không hứng thú với chuyện này: "Vào game không? Kéo tôi."

Trong lúc chờ Hà Nhạc Nguyên vào game, bên kia anh lại nói chuyện: "Đường Đường, nếu có fans tỏ tình với cậu, cậu sẽ làm sao?"

Đường Trụ gọn gàng dứt khoát: "Từ chối."

Hà Nhạc Nguyên cười cười: "Vậy nếu tôi tỏ tình với cậu thì sao?"

Đường Trụ cười, dùng giọng điệu dịu dàng nhất để nói lời khiến người đau lòng nhất: "Nếu là anh á, vậy chúng ta đừng liên hệ với nhau nữa."

Hà Nhạc Nguyên bên kia cười càng lớn tiếng, giống như lời này thật sự là một câu đùa giỡn.

Một lát sau, Hà Nhạc Nguyên lại hỏi: "Nếu Tạ tổng thì sao? Anh ta tỏ tình với cậu?"

Đường Trụ buột miệng thốt ra: "Sao anh ấy có thể tỏ tình với tôi được chứ."

Hà Nhạc Nguyên: "Tại sao không thể?"

Đường Trụ: "Trước đây anh ấy không ưa tôi, còn nhìn tôi không vừa mắt, tôi có thể nhìn ra."

Hà Nhạc Nguyên: "Vậy bây giờ thì sao..."

Đường Trụ: "Bây giờ..."

Đột nhiên Đường Trụ như ý thức được, Tạ Thời Tân bây giờ không giống như trước kia nữa.

Không hung dữ với cậu, tính tình cũng trở nên tốt hơn.

Trọng điểm là, đối xử với cậu đặc biệt tốt.

Cậu nhìn màn hình máy tính, chớp mắt, ngực rầu rĩ.

"Rồi, kéo cậu này."

Hà Nhạc Nguyên bên kia gửi lời mời.

Đường Trụ đáp lời, không nghĩ nhiều nữa.

Không có Tạ Thời Tân ở nhà, Đường Trụ cũng không khác gì như bình thường.

Chẳng qua trước khi ngủ không có pheromone để ngửi mà thôi.

Lúc tắm, Đường Trụ suy nghĩ, đêm nay không biết cậu có ngủ được không đây?

Thứ gọi là thói quen này thật là muốn mạng, trước kia lúc không có pheromone của Tạ Thời Tân, cậu cũng sống được rất tốt, bây giờ thần kinh khứu giác bị chiều hư, đến những lúc như này, giống như bị nghiện luôn rồi.

Chờ đến cuối tuần này, tìm Triệu Miểu đi dạo phố, xem thử có tinh dầu Nam Mộc Tơ Vàng không.

Cùng loại cũng được.

Cậu về thành phố Q rồi có thể dùng một chút.

Tắm rửa xong đi ra, Đường Trụ phát hiện di động của cậu đang reo.

Cậu ném khăn lông vào sọt đồ trong phòng tắm, đi qua nhận điện thoại.

"Tạ Thời Tân." Đường Trụ kêu tên người gọi đến.

Tạ Thời Tân bên kia hỏi: "Mới tắm xong sao?"

Đường Trụ cười ngạc nhiên: "Sao anh biết?"

Tạ Thời Tân: "Mỗi ngày buổi tối em đều đi tắm vào tầm thời gian này, anh tính thời gian rồi mới gọi cho em."

Đường Trụ: "Đúng vậy, mới chơi game với Hà Nhạc Nguyên xong."

Tạ Thời Tân nhàn nhạt ừ một tiếng.

Đường Trụ: "Sao vậy? Tìm em có việc gì?"

Tạ Thời Tân: "Không có việc thì không thể gọi cho em sao?"

Đường Trụ: "Có thể."

Tạ Thời Tân: "Sấy tóc chưa?"

Đường Trụ: "Chưa sấy."

Tạ Thời Tân: "Cơm tối ăn gì?"

Đường Trụ: "Cơm với cá."

Tạ Thời Tân: "Lạnh không?"

Đường Trụ: "Tàm tạm, mới tắm xong mà."

Tạ Thời Tân: "Hôm nay làm việc có vất vả không?"

Đường Trụ cười: "Sếp quan tâm đến nhân viên làm việc vất vả ngay không, làm người ta cảm thấy lời nói này có ẩn ý."

Tạ Thời Tân bật cười: "Không có ẩn ý gì hết, chỉ là em nghe được như vậy thôi, đơn thuần quan tâm em."

Đường Trụ sững một chút: "Cũng tạm."

Tạ Thời Tân lại hỏi: "Biết tại sao anh lại gọi điện thoại cho em không?"

Đường Trụ: "Không biết."

"Một ngày không gặp," Giọng Tạ Thời Tân nhẹ hơn rất nhiều, còn dịu dàng: "Cho nên gọi điện thoại cho em, muốn nghe giọng em."

Đường Trụ hơi nhíu mày, sau đó:

"Ọe!"