[ABO] Nhặt Được Một Chàng A

Chương 32



Đến lúc chạng vạng Đường Trụ mới biết "Người ái mộ Đường Trụ" kia là Hà Nhạc Nguyên.

Nguyên nhân đặc biệt đơn giản, cậu nghe được trong thang máy.

Hai cô gái đang thảo luận đề tài này, sau khi nhìn thấy cậu đang đứng trong góc thang máy, sợ đến mức hét lên một tiếng, cửa thang máy mở ra lập tức rời đi.

Đường Trụ rời công ty cũng không đi theo đường cũ mà đi qua cửa hông của công ty.

Trước khi tan tầm Tạ Thời Tân bảo cậu qua đó, cùng nhau về nhà.

Đường Trụ đến đó, thấy Tạ Thời Tân vừa lúc ra khỏi thang máy, anh thấy Đường Trụ đi từ bên kia tới, hỏi: "Sao không đi thang máy của anh?"

Đường Trụ: "Quên mất."

Tạ Thời Tân: "Anh vừa đến văn phòng của em để tìm em, bọn họ nói em đi rồi."

Đường Trụ gật đầu: "Đúng vậy, mới vừa xuống thôi, người trong thang máy hơi nhiều, hầu như mỗi tầng lầu đều phải dừng một lần."

Tạ Thời Tân đặt tay lên đầu Đường Trụ, như có như không mà xoa xoa gáy cậu: "Cho nên thấy không? Anh đi xuống còn nhanh hơn em nhiều, sau này biết phải đi thế nào chưa?"

Đường Trụ ngoan ngoãn trả lời: "Đi thang máy của anh."

Lúc này Tạ Thời Tân mới buông Đường Trụ ra: "Đi, chúng ta về nhà."

Tài xế đã đợi bên ngoài, Đường Trụ bước lên xe, Tạ Thời Tân cũng bước lên theo, Đường Trụ nhích qua bên kia một chút.

Nhưng một lát lại nhích trở về.

Tạ Thời Tân cảm thấy có gì đó không đúng: "Sao vậy?"

"Tạ Thời Tân, em có cái này muốn hỏi anh."

Đường Trụ lại nhích thêm tí nữa.

Tạ Thời Tân: "Hỏi cái gì?"

Đường Trụ nuốt khan: "Chính là Hà Nhạc Nguyên, gần đây không phải công ty chúng ta có tổ chức một cuộc thi đấu cờ tướng sao, sau đó anh ấy đăng kí một cái tài khoản."

Mày Tạ Thời Tân dần nhíu lại, anh nghe Đường Trụ tiếp tục nói: "Tên của anh ấy gọi là, người ái mộ Đường Trụ."

Giọng Đường Trụ nói càng lúc càng nhỏ, như sợ bị người khác nghe được.

Đường Trụ: "Tạ Thời Tân, anh nói xem anh ấy có ý gì đây?"

Tạ Thời Tân thờ ơ: "Ai biết."

Đường Trụ càng nhỏ giọng: "Anh ấy không phải thích em đó chớ?"

Tạ Thời Tân quay đầu nhìn Đường Trụ.

Trong xe tối tăm, đôi mắt Đường Trụ rất lớn, rất sáng.

Tạ Thời Tân nhìn vào mắt Đường Trụ: "Em hi vọng anh ta thích em hay là hi vọng anh ta không thích em?"

Đường Trụ: "Tất nhiên là không hi vọng rồi."

Tạ Thời Tân thở dài nhẹ nhõm một hơi: "Tại sao?"

Đường Trụ: "Em chỉ có anh ấy là bạn để chơi game thôi, nếu anh ấy thích em, em sẽ xấu hổ lắm, sau này làm sao mà chơi game vui vẻ với nhau được nữa."

Tạ Thời Tân cười nhẹ trong lòng một tiếng.

Xem ra sự tồn tại của Hà Nhạc Nguyên trong cuộc đời của Đường Trụ cũng chỉ bởi vì game mà thôi.

Nếu không có game, Hà Nhạc Nguyên anh chả là cái thá gì hết.

"Đường Trụ." Tạ Thời Tân đột nhiên gọi tên cậu.

Đường Trụ cho rằng Tạ Thời Tân có sáng kiến, lập tức hỏi: "Anh muốn nói gì?"

Tạ Thời Tân nói: "Triệu Miểu là bạn thân nhất của em, Đường Trạch là người anh thân thiết nhất với em, Hà Nhạc Nguyên là bạn chơi game duy nhất của em. Vậy anh thì sao? Anh là gì của em?"

Đường Trụ buột miệng thốt ra: "Ưu lạc mỹ." (*)

Tạ Thời Tân: "... Không có vui."

(Ưu lạc mỹ: Tên một hãng trà sữa với cái quảng cáo khá nổi của Châu Kiệt Luân, trong đó có câu thoại thế này: "Em là gì của anh?" – "Em là Ưu Lạc Mỹ của anh")

Đường Trụ: "Ha ha, anh là cấp trên của em á, chứ không thì sao?"

Tạ Thời Tân: "Anh có thể có được một thân phận khác không?"

Đường Trụ nói: "Anh có mà."

Tạ Thời Tân sững một chút: "Gì?"

Đường Trụ: "Bạn cùng phòng của em."

Tạ Thời Tân: "..."

Di động Đường Trụ đột nhiên sáng lên, cậu ai ya một tiếng.

Tạ Thời Tân: "Sao thế?"

Đường Trụ: "Hà Nhạc Nguyên hỏi buổi tối có thể chơi game chung không."

Tạ Thời Tân thấp giọng cười ra tiếng: "Em chưa từng được người khác theo đuổi sao? Sao lại ngượng ngịu thế này?"

Đường Trụ nói thầm: "Hà Nhạc Nguyên không giống mà."

Tạ Thời Tân: "Đều là người, có cái gì mà không giống."

"Không giống chính là không giống." Đường Trụ lại nói: "Còn nữa, anh ấy chưa chắc thích em đâu, lỡ như cái tên đó anh ấy chỉ viết chơi thì sao?"

Tạ Thời Tân: "Ai biết được."

Đường Trụ: "Xem ra anh cũng không giỏi xử lý những chuyện thế này nhỉ?"

Tạ Thời Tân a một tiếng: "Là anh thì anh lập tức bảo hắn cút."

Đường Trụ kinh ngạc nhìn Tạ Thời Tân: "Anh đối xử với người nào theo đuổi anh cũng như vậy à?"

Tạ Thời Tân nghĩ nghĩ.

Thật ra rất ít có người theo đuổi chân chính xuất hiện trước mặt anh, Tạ Thời Tân cũng không nói với người theo đuổi anh một tiếng "cút", trước giờ Tạ Thời Tân luôn không để ý đến người ta, anh làm biếng xử lý mấy chuyện thế này.

Nhưng Tạ Thời Tân vẫn trả lời Đường Trụ: "Gần như vậy."

Đường Trụ thở dài: "Nếu người ta không làm gì quá đáng, anh cũng đừng nên đối xử với người ta như vậy, từ chối đàng hoàng là được rồi." Đường Trụ nhỏ giọng nói: "Thích người khác vốn dĩ đã rất hèn mọn."

Tạ Thời Tân nhìn sườn mặt Đường Trụ, anh rất muốn nói một câu "Em coi vậy mà rất có kinh nghiệm yêu thích người khác nhỉ", nhưng cuối cùng anh vẫn không nói ra.

Sau đó tự mình ngồi một bên rầu rĩ không vui.

Cuối cùng Đường Trụ vẫn nhận lời mời chơi game chung với Hà Nhạc Nguyên.

Hà Nhạc Nguyên nói chuyện thoạt nhìn như không có gì khác bình thường, Đường Trụ nghĩ, có lẽ cái tên kia chỉ là tùy tay viết chơi, Hà Nhạc Nguyên quả thật có khi sẽ nịnh Đường Trụ nịnh đến lên trời.

Xe đến nhà rồi, tài xế mở cửa phía bên Đường Trụ, lại không thấy Tạ Thời Tân theo xuống.

"Anh không xuống xe sao?" Đường Trụ đứng ở cạnh cửa hỏi.

Tạ Thời Tân lắc đầu: "Công ty còn có việc, phải trở lại."

Đường Trụ tiếc nuối a một tiếng: "Vậy chẳng phải anh về một chuyến không công sao?"

Tạ Thời Tân bất đắc dĩ: "Đưa em về nhà, nhóc ngốc."

Đường Trụ sững một chút: "Ò."

Tạ Thời Tân: "Anh đi đây, nhớ ăn cơm tối, anh sẽ cố về nhà sớm."

Đường Trụ ấp úng gật đầu: "Dạ."

Đường Trụ đứng ở cửa nhìn theo xe Tạ Thời Tân rời đi, nhưng chờ đến khi xe Tạ Thời Tân hoàn toàn khuất mắt, cậu vẫn không di chuyển nửa bước.

Cậu hít một hơi thật sâu, lại từ từ thở ra, cho đến khi cảm giác thắt ngực khá hơn nhiều, mới xoay người đi vào nhà.

Buổi tối Đường Trụ và Hà Nhạc Nguyên chơi game gần ba tiếng, Đường Trụ cũng không thấy Hà Nhạc Nguyên có gì khác so với bình thường, cậu trực tiếp buông xuống chuyện vừa rồi.

Nhưng mà buổi tối bọn họ rất thảm, chơi mười ván chỉ thắng một ván, ván cuối cùng, hai người đều rầu rĩ không vui, không muốn nói chuyện.

Khi Tạ Thời Tân trở về, Đường Trụ vừa lúc ra khỏi phòng lấy nước.

Cậu nhìn thấy Tạ Thời Tân đang đổi giày ở gần cửa, không hiểu sao cảm thấy tâm trạng tốt hơn nhiều.

"Về rồi à." Đường Trụ ném một câu về phía cửa, sau đó đến phòng bếp.

Chờ cậu từ phòng bếp đi ra, Tạ Thời Tân đã đổi giày xong vào nhà rồi.

Đường Trụ đi ngang qua Tạ Thời Tân định về phòng, nhưng bị Tạ Thời Tân nắm lấy cổ tay.

"Buổi tối Hà Nhạc Nguyên có nói gì với em không?" Tạ Thời Tân mở miệng liền hỏi.

Đường Trụ nói: "Bọn em chơi game cả đêm, anh ấy nói với em rất nhiều."

Tạ Thời Tân bất đắc dĩ nhắc nhở: "Người ái mộ Đường Trụ."

Đường Trụ ò một tiếng, lắc đầu: "Không có," Đường Trụ gãi đầu cười với Tạ Thời Tân: "Thì ra anh tò mò như vậy à, em còn nghĩ rằng anh không để ý đến mấy chuyện thế này chứ."

Tạ Thời Tân tùy tiện ừm một tiếng.

Anh không để ý mới lạ đó, buổi tối mở họp vẫn luôn suy nghĩ, Đường Trụ ngốc nghếch này rốt cuộc có thể xử lý được chuyện người khác tỏ tình hay không.

"Anh ấy không có ý đó với em đâu." Đường Trụ lại nói: "Ngay từ đầu em đã thử anh ấy một câu."

Tạ Thời Tân: "Nói thế nào?"

Đường Trụ: "Em hỏi anh ấy, có phải anh ấy đăng kí thi đấu cờ tướng không."

Tạ Thời Tân: "Sau đó đâu?"

"Sau đó anh ấy rất thản nhiên nói phải, còn nói anh ấy đăng ký tên là "người ái mộ Đường Trụ", hỏi em thì sao."

Tạ Thời Tân: "..."

"Sau đó anh ấy nói nếu thi được hạng nhất sẽ đi chơi với em," Đường Trụ cười cười, "Chẳng khác gì trước đây, cái tên kia chắc là tùy tiện lấy thật đó."

Tạ Thời Tân: "..."

Tạ Thời Tân: "Nói em ngốc em đúng là ngốc thật."

Đường Trụ: "Gì chứ."

Tạ Thời Tân: "Em đồng ý anh ta rồi sao? Được hạng nhất sẽ đi chơi cùng nhau?"

Đường Trụ lắc đầu: "Không có."

Tạ Thời Tân: "Tại sao?"

Đường Trụ: "Anh ấy chỉ là bạn chơi game của em, em không quen làm mấy chuyện không liên quan đến trò chơi với anh ấy, hơn nữa lần này là hai người đi chơi riêng."

Tạ Thời Tân cười: "Em phân công thật là rõ ràng."

Chờ đến khi Tạ Thời Tân về phòng tắm rửa, Đường Trụ ngửi được mùi pheromone của Tạ Thời Tân, giống như được bổ sung năng lượng, toàn bộ thể xác và tinh thần đều thoải mái.

Buổi sáng hôm sau Đường Trụ nấu cháo, chờ cậu ăn sáng xong, Tạ Thời Tân mới chậm rì rì ra khỏi phòng.

Anh chào buổi sáng Đường Trụ, lại chậm rì rì đi vào phòng bếp.

Vài phút sau, Đường Trụ nghe được tiếng dao rơi xuống trong phòng bếp.

Cậu buông cái muỗng xuống, đi qua hỏi: "Sao vậy?"

Trong phòng bếp, Tạ Thời Tân đưa lưng về phía cậu, đang nhặt dao gọt hoa quả rơi trên mặt đất.

"Cắt trúng tay." Tạ Thời Tân nói.

Đường Trụ kinh ngạc: "Cắt trúng tay?" Cậu vội vàng đi vào: "Cắt trúng chỗ nào?"

Tạ Thời Tân vươn ngón trỏ qua.

Đường Trụ nhìn chỗ chảy máy trên ngón tay Tạ Thời Tân, một vết thương không đến 3mm, không nghiêm túc nhìn thậm chí còn chả thấy được, Đường Trụ ò một tiếng.

Đường Trụ: "Dùng nước rửa một chút thì không sao rồi, anh đang cắt gì vậy?"

Tạ Thời Tân không trả lời câu hỏi của Đường Trụ, lại nâng tay cao một chút: "Chảy máu rồi."

Đường Trụ nha một tiếng: "Anh đừng có bóp, vốn dĩ có thể ngưng chảy rồi mà," Đường Trụ nghĩ nghĩ vẫn nói: "Em đi lấy băng cá nhân dán lại."

Tạ Thời Tân: "Được."

Giúp Tạ Thời Tân dán băng cá nhân lên vết thương tí tẹo đó, lại giúp Tạ Thời Tân gọt trái cam anh muốn ăn, Đường Trụ mới ra ngoài ăn hết cháo còn dư lại.

Hôm nay Đường Trụ cũng đi làm cùng Tạ Thời Tân.

Tạ Thời Tân đưa Đường Trụ đến lầu 16, nói tạm biệt với Đường Trụ, ấn nút thang máy tầng 28.

Cửa thang máy mở ra, Tiểu Bình và đám người trong đó có cả Hà Nhạc Nguyên bước lên đón.

Hôm nay phòng kế hoạch lên làm báo cáo như thường lệ, hội nghị dài dòng từ 9 giờ bắt đầu, mãi đến gần 10 giờ rưỡi mới kết thúc.

"Mọi người đi trước đi, trưởng phòng ở lại." Sau khi ánh đèn sáng lên, Tạ Thời Tân nói.

Phòng họp trừ Tạ Thời Tân, mọi người đều đồng thanh nói tạm biệt Tạ tổng.

Tiểu Bình là người cuối cùng rời đi, cậu còn biết ý mà đóng cửa lại giúp.

Hà Nhạc Nguyên cầm lấy notebook của mình đi qua.

Tạ Thời Tân thảo luận kế hoạch mà Hà Nhạc Nguyên đưa ra lúc nãy tầm 5 phút.

Chờ thảo luận xong rồi, ngón tay Tạ Thời Tân gõ gõ trên bàn, giọng điệu không lên không xuống nói: "Người ái mộ Đường Trụ."

Tay đang viết của Hà Nhạc Nguyên ngừng lại, sau đó tiếp tục ghi ghi: "Thì ra Tạ tổng còn có việc riêng à."

Tạ Thời Tân chưa nói phải, cũng chưa nói không phải, chỉ đưa ngón tay của mình qua.

"Tạ tổng bị thương sao?" Hà Nhạc Nguyên tùy tiện quan tâm một câu.

"Vết thương rất nhỏ," Tạ Thời Tân quái đãng: "Chỉ là không cẩn thận cắt trúng tay thôi, Đường Trụ liền dán giúp tôi."

Tay Hà Nhạc Nguyên lại dừng một chút.

Tạ Thời Tân lại vỗ nhẹ nhẹ kim cài áo trên tây trang: "Đường Trụ đưa."

Hà Nhạc Nguyên cụp mắt cười một tiếng.

Tạ Thời Tân: "Thích người ta còn không dám nhận?"

Hà Nhạc Nguyên cười cười: "Tạ tổng đây là lấy góc độ bạn bè để nói chuyện với tôi, hay lấy góc độ tình địch đây?"

Tạ Thời Tân nhướng mày: "Chúng ta còn chưa thể gọi là bạn bè được nhỉ?"

Hà Nhạc Nguyên gật đầu: "Vâng, ngài là cấp trên của tôi."

Tạ Thời Tân thu ngón tay lại, nhẹ nhàng vuốt ve băng cá nhân: "Bây giờ quan hệ của tôi với Đường Trụ cũng không tệ lắm, hay là tôi giúp anh nói cho em ấy nhé?"

Hà Nhạc Nguyên cắn răng: "Không cần, cảm ơn ý tốt của ngài."

Tạ Thời Tân nhẹ nhàng cười một tiếng, không nói chuyện với Hà Nhạc Nguyên nữa.

Chờ Hà Nhạc Nguyên viết lại những yêu cầu của Tạ Thời Tân vào máy tính rồi, liền lập tức tạm biệt Tạ Thời Tân.

Tạ Thời Tân ngồi trong phòng họp nhìn theo Hà Nhạc Nguyên rời đi, chờ cửa đóng lại rồi, anh giơ ngón tay bị thương kia lên, thong thả xé bỏ băng cá nhân ra.

Miệng vết thương đã khép lại, chỉ có dấu vết của một vết cắt rất nhạt.

"Tạ tổng."

Tiểu Bình đột nhiên đẩy cửa tiến vào.

Tạ Thời Tân lại dán băng keo lên lần nữa: "Có chuyện gì?"

Tiểu Bình: "Mẹ của ngài đến."

Tạ Thời Tân ngồi thẳng lại: "Ở đâu?"

Tiểu Bình: "Ở văn phòng của ngài."

Tạ Thời Tân trở lại văn phòng, mẹ anh đang ngồi bên cạnh bàn trà pha trà cho mình.

Tạ Thời Tân quay đầu liếc Tiểu Bình một cái, Tiểu Bình theo bản năng sợ hãi trong lòng, còn chưa hiểu được hàm nghĩa ánh mắt của Tạ Thời Tân, mẹ anh bên kia đã nói chuyện.

"Là mẹ muốn tự mình pha trà, không liên quan đến trợ lý của con." Mẹ anh nó xong, nhấc chén trà lên: "Con trai lại đây, mẹ đem lá trà đến cho con này."

Tạ Thời Tân đi qua, ngồi xuống đối diện mẹ mình: "Mẹ về lúc nào vậy? Không nói một tiếng cho con biết?"

Mẹ: "Mới đến thành phố A, xuống máy bay xong lập tức đến đây gặp con." Mẹ Tạ Thời Tân là một người yêu du lịch, sau khi bà ly hôn với cha của Tạ Thời Tân, liền đi khắp thế giới, hầu như một năm chỉ gặp mặt Tạ Thời Tân một hai lần.

"Vốn dĩ hôm nay không có kế hoạch quay về." Mẹ Tạ Thời Tân nói.

Tạ Thời Tân: "Cho nên?"

Mẹ cười một chút: "Nghe được một vài tin đồn, muốn về quan tâm con một chút."

Tạ Thời Tân cúi đầu uống trà: "Phương diện nào?"

Mẹ: "Đường Trụ."

Tạ Thời Tân ngẩng đầu.

"Con trai lớn rồi, còn biết thích người khác." Mẹ cười cười: "Mẹ xem video livestream của hai đứa rồi, ánh mắt của con không lừa được mẹ đâu."

Tạ Thời Tân không định gạt mẹ mình, nếu mẹ đã biết, anh giới thiệu giúp Đường Trụ đang không ở đây một tràng: "Nếu mẹ đã xem livestream, hẳn là đã biết năng lực của em ấy, có lẽ em ấy còn xuất sắc hơn mẹ nhìn thấy nữa."

Mẹ: "Chậc chậc, khó được lúc con khen một người, bây giờ người ta ở trong công ty con đúng không? Hay là dẫn mẹ đến gặp đi."

Tạ Thời Tân lắc đầu: "Không được."

Mẹ: "Sao vậy?"

Tạ Thời Tân: "Em ấy sợ người lạ."

Mẹ cười: "Em nó sợ người lạ, hay là con còn chưa cua được?"

Tạ Thời Tân nghẹn một chút: "Chờ em ấy chuẩn bị xong sẽ gặp mẹ sau."

Mẹ gật gật đầu: "Cho nên, con định phát triển với em nó đến trình độ nào?"

Tạ Thời Tân: "Con sẽ kết hôn với em ấy."

"Woa ha ha, tốt tốt tốt." Mẹ chuẩn xác đặt câu hỏi: "Em nó biết con muốn kết hôn với em nó không?"

Tạ Thời Tân: "... Không biết."

Mẹ anh không nể tình mà cười rộ lên: "Ha ha ha."

Tạ Thời Tân: "..."

Mẹ anh rót thêm trà cho anh: "Chắc con chưa qua nhà em nó phải không?"

Tạ Thời Tân: "Vẫn chưa."

Mẹ nhấp miệng gật đầu, lại hỏi: "Tìm hiểu qua chưa? Đường gia thành phố Q."

Tạ Thời Tân: "Có thoáng tìm hiểu qua."

Mẹ anh như suy tư gì đó: "Cha của Đường Trụ, con đã gặp cha của em nó chưa?"

Tạ Thời Tân lắc đầu: "Không có, sao vậy?"

Mẹ cười: "Không có gì."

Thời gian mẹ anh ở lại không lâu, chỉ ngồi trong văn phòng Tạ Thời Tân tầm 20 phút liền rời đi.

Tạ Thời Tân đưa bà xuống lầu, trước khi lên xe, mẹ Tạ Thời Tân đột nhiên nói với anh: "Sau này nếu có chuyện kì quái gì xảy ra, con nhất định phải kiên định rằng Tạ Hựu Trạch là một tên khốn nạn."

Tạ Thời Tân khó hiểu: "Cái gì?"

Mẹ vỗ vỗ vai Tạ Thời Tân: "Hi vọng lần tới mẹ đến đây, có thể nhìn thấy vị Đường Trụ kia của con." Mẹ cười cười: "Lấy thân phận là nửa kia của con."

Tạ Thời Tân gật đầu: "Được."

Mẹ: "Con trai cố lên."

Tạ Thời Tân nhìn theo xe mẹ anh rời đi, xoay người, Tiểu Bình liền đem một cái bảng biểu kế hoạch đi tới.

"Là sắp xếp trong ngày sinh nhật của cậu Đường, đã chuẩn bị xong theo yêu cầu của ngài."

Tạ Thời Tân nhận lấy, vừa đi vừa nhìn, cũng lấy bút khoanh tròn đánh dấu trên mặt giấy.

Lật qua tờ kết, tầm mắt Tạ Thời Tân dừng ở hình ảnh món quà anh chuẩn bị cho Đường Trụ.

Rồi hình như anh nghĩ đến cái gì đó, cười ra tiếng.

Thích thì phải chủ động tấn công, sợ này sợ nọ còn ra thể thống gì.

99% quen thuộc có ích gì? Còn không phải vẫn rén lắm đó thôi?

Tạ Thời Tân xem xong kế hoạch, hài lòng gấp lại nhét vào túi.

Không tồi, Đường Trụ chắc chắn sẽ thích.

Nhào vào lòng anh hay câu cổ hôn anh, biết đâu được.