[ABO Hệ Liệt] – Đinh

Chương 17: Động tâm



Xin chào (=゚ω゚)ノ tuy mai tớ còn ba môn xã hội nhưng tinh thần ham vui trỗi dậy (^)ゞ

Nặng nề trở mình. Tiểu Điềm đói bụng mà tỉnh lại.

Hôm nay là ngày thứ tư kể từ khi phát tình. Tiểu Điềm đã có thể dùng lý trí của mình để nhớ rõ từng khoảnh khắc mỗi khi A Ngạo giúp cậu thỏa mãn cơn phát tình. Và cậu ngại đến mức khóa hết cửa, nhốt hẳn A Ngạo ở ngoài, tự giam mình trong phòng mà không muốn ai giúp đỡ nữa.

Anh lo lắng mà không dám leo trèo hay phá cửa xông vào nên đành gọi nhờ lão nhị sang chăm người nhà. “Vô dụng quá A Ngạo”, lão nhị dè bỉu.

“Bớt đem em trai bỏ chợ đi!”, A Ngạo tức giận mắng lão nhị. Thế là hôm sau, lão tam chạy qua chăm em trai mình.

“Tiểu Điềm, em nên dậy ăn cháo rồi đi ngủ tiếp”, lão tam dỗ dành đứa nhỏ đang không ngừng trốn trong chăn.

“Em không muốn ăn…”, rầu rĩ đẩy bàn tay lão tam túm áo mình, cậu vẫn là bộ dạng trốn tịt trong chăn, khiến lão tam thương tiếc mà kiên nhẫn “ngoan, ăn một chút thôi, cả ngày hôm nay em chưa ăn gì rồi”.

“Em muốn A Ngạo…”, buộc miệng thì thào, tiểu Điềm vô tình nhớ đến A Ngạo, nhớ đến hương vị Alpha của anh, nhịp tim khẽ chệch.

Lão tam khựng lại, xoa nhẹ lên tóc tiểu Điềm “em biết yêu rồi Điềm”.

“Nào có… Em chỉ nói sảng thôi”, hấp hấp mũi, cậu cãi.

“Em rất thanh tỉnh, tin anh đi, anh chẳng nói sai bao giờ”, vòng tay bế xốc cậu cùng chăn lên, mang ra phòng bếp để cậu ăn cho xong bữa.

Nuốt ngụm cháo cuối cùng, tiểu Điềm không có khẩu vị ăn chén thứ hai, cự nự đòi trở lại phòng ngủ.

“Thuốc ngủ đặc chế, tránh cho em tự làm mà tiêu hao sức lực lại đổ bệnh”, đặt hai viên thuốc nhỏ vào tay tiểu Điềm, lão tam nhẹ nói “xong liều này thì ngưng, em cũng qua đợt cao trào rồi, lạm dụng thì sẽ dễ chai thuốc”.

“Dạ…”, tiểu Điềm uống xong thì cơn buồn ngủ ập đến. Hai viên thuốc nhỏ có thể là hôn mê chết cả khủng long nên sau đó, dù cho phát tình có kéo đến, cậu cũng chỉ có thể giãy giụa trong mơ.

Cái ôm ấm áp của Alpha, bàn tay to lớn xoa nắm phân thân của cậu, nhẹ nhàng và ôn nhu, giúp tiểu Điềm phát tiết, dù là mơ cậu vẫn cảm thấy có gì đó chân thật lắm.

Muốn mở mắt ra nhưng bằng cách nào đó cũng không mở mắt nổi, giãy giụa trong vô lực thì giọng nói quen thuộc như gió xuân tràn về, thì thầm bên tai cậu “ngoan, ngủ tiếp đi, tôi giúp em”.

Thế là tiểu Điềm khẽ kêu rồi chẳng thèm dụng sức tỉnh ngủ nữa. Trong mơ, Alpha dần hiện rõ khuôn mặt.

A Ngạo…

A Ngạo..

A Ngạo.

Tiếng mèo kêu khiến cậu bừng tỉnh. Mồ hôi nhễ nhại đầy người, ngơ ngác nhìn lên trần nhà một lúc lâu, tiểu Điềm miễn cưỡng thức dậy.

Cuối cùng cũng tới giai đoạn cuối kỳ phát tình. Tiểm Điềm vươn vai, bật tung cửa sổ, hào hứng đón nắng mới với sữa ấm vào bánh bao nóng lão Tam sáng nay đưa qua.

Mèo nhỏ kêu meo meo cọ quanh chân cậu, đòi ra ban công để leo qua bên hàng xóm, mở khoá cửa, nhìn mèo ta tự uốn éo luồn qua khe cửa hở, tiểu Điềm cười cười giúp nó một chút, tình cờ thay, mùi thuốc lá hương cam thảo thoảng qua.

“A Ngạo?”, tiểu Điềm ngây thơ ló đầu ra nhìn.

“Tiểu Điềm? Khỏe hơn rồi?”, A Ngạo khẽ cười nhìn tiểu Điềm, khiến tim cậu đập thịch một cái, mặt thoáng đỏ bừng lên, ấp úng gật đầu đáp vâng dạ, rồi vội vã sập cửa núp sau rèm.

“Không có tiền đồ không có tiền đồ… Điềm ngu ngốc…”, ụp mặt vào màn cửa, tiểu Điềm tự mắng, bao nhiêu lần đứng trước mặt A Ngạo rồi mà vẫn chẳng khác gì thiếu nữ hồi xuân bị tiếng sét ái tình đánh trúng.

Tiếng sét ái tình?! Cậu yêu rồi sao?! Không thể nào!!!!

Muốn biết yêu hay không thì đi hỏi người ngoài cuộc. Tiểu Điềm đăng tin mật danh, hỏi: TÔI GẶP ANH ẤY LÀ TIM ĐẬP CHÂN RUN, MẶT ĐỎ BỪNG. XIN HỎI, TRỪ MẮC BỆNH NAN Y THÌ TÔI YÊU NGƯỜI TA RỒI SAO?.

•ĐINH• GàCon: chúc mừng! Chú mang thai đứa bé tên “tình ái” rồi nghen!

•ĐINH• LãoGiaTiểuM: ừ, cậu động tâm rồi!

•ĐINH• SiêuSSiêuSiêuS: bệnh yêu còn hơn nan y đấy! Không có thuốc đâu!

Tiểu Điềm chăm chú đọc bình luận, tự ngẫm lại suốt quá trình mình phát tình… Rồi lại tự xấu hổ 囧 nhưng ít ra, cuối cùng cậu cũng biết phản ứng của bản thân đối với A Ngạo không phải do sinh lý O gặp A mà là do động tâm.

“Cơ mà người ta friendzone mình!!!!!!” Vấn đề nan giải bộc phát khi tình đơn phương vừa chớm nở như bão tuyết giữa trưa hè, tiểu Điềm khóc không ra nước mắt.