A, Này! Tôi Là Thẳng Nam!

Chương 29



– Tắm suối nước nóng.



Qua hai ngày, nhóm bọn họ rời khỏi Auckland đi tới thành phố khác.

Rotorua là địa điểm du lịch nổi tiếng nhất ở Đảo Bắc New Zealand.

Nơi này có một ngọn núi phun suối nước nóng, nhiệt của nó do áp suất gây ra, và nó phát sinh từ nơi sâu nhất trong lòng đất, mang theo hơi nước phun thẳng lên bầu trời, độ cao có thể đạt tới 30m, cảnh tượng rất ngoạn mục.

Có thể tới nơi này nhìn hơi nóng bốc lên từ miệng núi lửa chính là mục tiêu của An Dật.

Tiếp theo đó Trần Trăn lại bắt đầu tiến hành dụ dỗ lường gạt hắn: “Suối nước nóng lộ thiên ở đây rất được, có hiệu quả làm giảm cơn mệt mỏi.”

Lời y nói làm ba người khác động tâm một hồi.

Thấy bọn họ có xúc động muốn chạy đi tắm suối nước nóng ngay lập tức, Trần Trăn liền hời hợt quăng một câu: “Đừng có làm biếng đó, nhất là An Dật.”

An Dật bị chỉ tên liền làm cái mặt quỷ, hừ, ai mà thèm tắm suối nước nóng. . . . . . Rồi rồi, hắn đây thật sự rất thèm nó, được chưa.

“Giám đốc, tôi dù có làm trâu làm ngựa cũng sẽ quyết hoàn thành xong nhiệm vụ!” An Dật lập tức bày tỏ quyết tâm của mình. Để có thể tắm suối nước nóng, hắn sẵn sàng hi sinh!

“. . . . . . Nguyên tắc của cậu đâu?” Trần Trăn (_ _”

“Mây kìa!” An Dật giả lơ nói.

“. . . . . .”

Lúc cả đám đi tới suối nước nóng chọn cảnh, An Dật còn phấn khởi như cậu nhóc hơn cả lần đến Sky Tower nữa chứ.

An Dật ngồi chồm hổm dưới đất, vừa điên cuồng chụp hình một ngọn suối đang phun nước cao khoảng 20m vừa kinh ngạc tán thán kêu to: “Woa ~~~~~”

Dương Siêu và Đỗ Anh Phàm đứng bên cạnh không hẹn mà cùng cảm thán: “Tổ trưởng thật là càng ngày càng giống một cậu nhóc.”

Trần Trăn mỉm cười: “Em ấy vốn là đứa trẻ hư mà.”

Dương Siêu và Đỗ Anh Phàm: “. . . . . .”

Hôm nay An Dật cầm máy ảnh chạy loạn cả ngày, tâm tình rất là tốt.

Thu hoạch tất nhiên cũng không ít, hắn bấm máy không dưới năm ngàn lần.

Buổi tối bọn họ ngủ lại ở khách sạn suối nước nóng mà công ty đã sắp xếp.

Từ lúc về tới khách sạn An Dật vẫn luôn bận bận bịu bịu xử lý hình ảnh rồi sau đó sàng lọc lại, bận đến trời tối mịt mới có thể đi tới suối nước nóng tắm.

Khi đó bên trong đã không còn ai, hắn ở nơi này hưởng thụ một mình, kêu lên một tiếng thích ý, ngâm mãi bên trong không chịu đi ra.

Thực hâm mộ những người ở đây, có thể hưởng thụ thứ cao cấp thế này. An Dật nằm trong suối nước nóng nghĩ thầm.

Đang lúc hắn đang rất khoan khoái, đột nhiên truyền tới tiếng mở cửa.

An Dật không khỏi bực mình, ai tới đây giành phân nửa hồ với hắn giờ này?

Kết quả vừa ngẩng đầu nhìn lên, người tới lại bất ngờ chính là Trần giám đốc của hắn.

An Dật: “. . . . . .”

Trần Trăn: “. . . . . .”

Trần Trăn cởi áo choàng tắm rồi bước xuống nước, tiếp theo An Dật y như vừa nhìn thấy quái vật, lập tức lủi tới một góc cách xa y nhất.

Trần Trăn đang ngâm mình trong suối nước nóng nheo mắt lại nhìn An Dật, sau đó giơ ngón tay lên ngoắc ngoắc hắn.

An Dật đề phòng nhìn y: “. . . . . .”

Khóe môi Trần Trăn cong lên: “Sao nào, muốn tôi dùng tới vũ lực à?”

An Dật lầu bầu: “Đừng có tưởng tôi dễ ăn hiếp như vậy!”

Trần Trăn: “Trong mắt tôi cậu chính là một người dễ ăn hiếp.”

An Dật: “. . . . . .”

Chỉ có điều hôm nay Trần Trăn dường như không có tâm tình trêu chọc hắn, thấy An Dật không phối hợp cũng phớt lờ cho qua, bắt đầu nhắm mắt lại nghỉ ngơi.

An Dật hơi hơi ngờ vực, sao hôm nay y lại có hảo tâm đến thế, vì vậy hắn có chút lo lắng nhìn chằm chằm y một hồi.

Đột nhiên Trần Trăn mở mắt nhìn thẳng vào An Dật: “Thế nào, tôi không chọc ghẹo cậu, cậu không quen?”

An Dật lập tức giơ ngón giữa lên: “Chọc ghẹo ông nội anh!”

Trần Trăn ha ha cười hai tiếng, sau đó im lặng không nói gì nữa, tiếp tục nhắm mắt nghỉ ngơi.

Ban đầu An Dật vốn muốn bỏ của chạy lấy người, nhưng hiếm khi được tắm suối nước nóng tốt thế này, hắn lại không nỡ.

Theo dõi Trần Trăn một lúc lâu, thấy y dường như mệt thật, vì vậy An Dật cũng dần dà mất cảnh giác, tiếp tục yên tâm tắm suối nước nóng của hắn.

Trong lúc nhất thời, bầu không khí trở nên yên tĩnh một cách kỳ lạ.

Thế nhưng lúc này lại vang lên tiếng Trần Trăn di chuyển.

Không ngờ tới nước ngoài rồi mà vẫn còn bận rộn như vậy, An Dật âm thầm lặng lẽ coi thường.

Trần Trăn đút tay vào áo choàng tắm sục sạo lấy di động ra, ấn phím tiếp cuộc gọi: “Alô?”

Rồi sau đó phía bên kia dường như còn chưa nói xong, bởi An Dật nhìn thấy Trần Trăn vẫn im lặng từ nãy tới giờ.

Qua hơn một phút, Trần Trăn mới mở miệng: “Được rồi được rồi, kích động cái gì.”

Lại im lặng một hồi nữa, Trần Trăn cúp máy ngay lập tức.

Quăng di động tới một bên, lúc này Trần Trăn mới phát hiện ánh mắt của An Dật vẫn luôn dán trên người y.

“Sao vậy? Cô đơn? Trống trải?” Trần Trăn chọc ghẹo nói.

“Có anh mới cô đơn trống trải!” An Dật bực bội độp lại một câu.

Trần Trăn cười cười, không để ý tới lời của hắn. Hỏi tiếp: “Kết quả hôm nay như thế nào?”

An Dật suy nghĩ một chút rồi nói: “Bọn họ chọn mười chín tấm.”

Trần Trăn gật gật đầu: “Không tệ không tệ.”

An Dật rất không khách khí hỏi một câu: “Vậy có khen thưởng không?”

Trần Trăn cười nói: “Đương nhiên sẽ có.”

Nhìn vẻ mặt Trần Trăn cười đến mức xấu xa, An Dật lập tức đề phòng: “Thôi, tôi không cần phần thưởng nữa. Anh tăng tiền lương cho tôi là được rồi.”

Trần Trăn: “. . . . . . Uổng công tôi đặc biệt đặt mua một bình vang đỏ 32 năm của Pháp.”

An Dật vừa nghe liền động tâm: “Vang đỏ 32 năm của Pháp? !”

Trần Trăn: “Ờ, khó khăn lắm mới mua được nó.”

An Dật hai mắt tỏa sáng: “Oa, cái đó thật sự rất quý! Chắc anh tốn không ít tiền ha? !”

Trần Trăn ừ hử: “Tái Khắc Lâm trả tiền.”

An Dật: “. . . . . .”

Dưới sự xui khiến của Trần Trăn, An Dật tắm suối nước nóng xong liền ngoan ngoãn đi uống rượu với y.

Nói về rượu, An Dật thích nhất là vang đỏ của Pháp.

Trần Trăn lấy vang đỏ của Pháp trong tủ lạnh ở khách sạn ra, sau đó cầm 2 cái ly đế cao rồi mang theo An Dật đi ra ngoài.

Nơi đó là một ban công lửng, ngồi bên trên có thể nhìn bao quát toàn cảnh đêm ở Rotorua, đó là một hình ảnh rất tuyệt vời.

“Giám đốc, anh thật giỏi, có thể tìm ra được nơi này!” An Dật rõ ràng rất thích nơi này.

“Tất nhiên, chưa từng có cảnh đẹp nào có thể thoát khỏi con mắt của tôi.” Trần Trăn nói rất đương nhiên, bất quá cũng không phải y mạnh miệng nói, mà là y đã đi qua rất nhiều nước, nên mức độ về kiến thức và sự từng trải của y khác xa An Dật.

Vang đỏ Pháp tỏa ra một mùi hương đậm đà, An Dật vừa ngửi liền biết đây tuyệt đối là loại tốt nhất.

Không ngờ Trần Trăn lại hào phóng tới như vậy.

Thật ra An Dật luôn nghĩ cấp trên này của mình rất là rộng rãi, chí ít còn tốt hơn cá Pecca trước kia rất nhiều.

Cá Pecca keo kiệt còn chưa tính, đã vậy còn ép bức bóc lột sức lao động của bọn họ nữa chứ.

Bản vẽ tiêu chuẩn hóa chỉ sai có mỗi 0.01mm mà cũng bắt hắn làm đi làm lại, nghĩ tới đây An Dật liền oán hận đến nghiến răng nghiến lợi.

Nhìn biểu tình phong phú trên mặt An Dật, Trần Trăn chỉ cảm thấy vừa dễ nhìn vừa buồn cười: “Cậu đang nghĩ gì vậy?”

An Dật nhất thời sơ suất buột miệng nói ra: “Nghĩ tới tổ trưởng cá Pecca khi trước, ổng đúng là cái đồ kẹo kéo. Tụi tôi thường xuyên tăng ca làm thêm giờ, vậy mà tới bây giờ cũng chưa từng bao tụi này một bữa ăn khuya gì gì đó.”

Trần Trăn nhìn hắn, cười như không cười: “Nga? Cậu đang ở cạnh tôi vậy mà lại dám nghĩ tới tên đàn ông khác?”

An Dật tức thì có một loại dự cảm xấu: “. . . . . .”