A Mạch Tòng Quân

Chương 35: Lòng người



Ánh mắt Thương Dịch Chi sáng bừng lên trong giây lát, rồi sau đó rất nhanh rời khỏi khuôn mặt A Mạch, thầnthái tự nhiên rảo bước tiến vào bên trong phòng. Từ Tĩnh cũng buông rèmcửa trong tay xuống, bước đến bên cạnh A Mạch cẩn thận đánh giá khuônmặt của nàng một chút, cười nói: “Để xem nào! Sợ là quá đẹp, có chútkhông giống một thôn phụ.” Rồi lại xoay người về phía lão bà tử nói:“Ngươi đi xuống lĩnh tiền trước đi, chờ ngày mai sẽ vấn tóc cho nàng ấy, hiện giờ ngươi không còn việc gì nữa.”

Lão bà tử lên tiếng ngàn ân vạn tạrồi đi ra, chờ bà ta đi khuất, A Mạch vội hỏi: “Cứ để bà ta đi như vậysao? Biết đâu bà ta lại để lộ tin tức!”

Từ Tĩnh cười nói: “Yên tâm đi, điềunày ta đều an bài cả rồi.” Ông ta vuốt râu vừa lòng đánh giá A Mạch mộtchút, rồi quay đầu cười hỏi Thương Dịch Chi: “Tướng quân, ngài cảm thấythế nào?”

Khóe miệng Thương Dịch Chi mỉm cười,ánh mắt cẩn thận nhìn kỹ khuôn mặt A Mạch. A Mạch bị anh ta nhìn thì cóchút chột dạ, vài lần muốn cúi đầu né tránh tầm mắt của anh ta, nhưngvẫn cố gắng tự trấn định nghênh đón.

Thương Dịch Chi đột nhiên thu lại nét cười trên mặt, lạnh giọng nói: “Lá gan quá lớn, ngươi đã từng gặp quangười phụ nữ nào bị một người đàn ông xa lạ nhìn chăm chú mà vẫn có thểtrấn tĩnh như vậy không? Ánh mắt cũng quá lợi hại, không giống với mộtthôn phụ.”

A Mạch nghe vậy thì sửng sốt, sau khi suy nghĩ một lát, liền hạ thấp mi mắt, nhỏ giọng nói: “Ta hiểu rồi,tướng quân. Ngươi xem như vậy có được không?” Nói xong liền khẽ nghiêngđầu, giương đôi mắt xấu hổ ngượng ngùng e ấp liếc nhìn Thương Dịch Chi,rồi ánh mắt ấy lại chạy chóng tránh đi, đỏ mặt cúi đầu.

Mặc dù biết rõ là nàng đang diễn trò, nhưng Thương Dịch Chi vẫn bị cái liếc mắt này của nàng làm cho trái tim đập nhanh thêm một nhịp. Anh ta không nói gì, hơi nhíu mày cân nhắcđiều gì đó, lại nghe Từ Tĩnh cười ha ha nói: “Thực sự cái liếc mắt nàycủa ngươi, A Mạch à, đúng là có thể khiến cho hồn xiêu phách lạc. Nhưngnhư vậy cũng không được, chẳng lẽ ngươi định câu dẫn hết bọn thát tử Bắc Mạc canh giữ cổng thành đi theo ngươi sao, chỉ sợ đến lúc đó chúng tamuốn làm cái gì cũng không được.”

A Mạch thản nhiên nở nụ cười, trầmgiọng nói: “Ta biết rồi, tiên sinh, đợi lát nữa ta sẽ tự mình cân nhắcmột chút, đến lúc đó nhất định sẽ không làm cho thát tử nhìn ra dấuvết.”

Từ Tĩnh cười gật gật đầu, nói tiếpvới A Mạch: “A Mạch, ngươi phải tính toán cho chu đáo, tuyệt đối khôngthể để lộ chút sơ hở, bởi vì lần này đi Dự Châu, cũng không phải là đithám thính tin tức như đã nói ngày hôm qua.”

A Mạch ngẩn ra, lập tức liền đã mơ hồ đoán được mục đích của bọn họ, nhưng lại vẫn làm như không biết, lẳnglặng chờ Từ Tĩnh nói.

Ánh mắt của Từ Tĩnh và Thương DịchChi có chút thay đổi, nghiêm mặt nói với A Mạch: “Chuyện ta chuẩn bị nói thập phần trọng yếu, ngươi phải ghi tạc trong lòng, bất kể ai cũngkhông thể nói ra, cho dù là người đi cùng để tạo vỏ bọc cho ngươi vàothành là Trương Nhị Đản cũng không thể biết, ngươi phải nhớ kỹ điềunày.”

“A Mạch nhớ kỹ.” A Mạch trầm giọng nói.

“Tốt lắm, lần này để ngươi tiến vàothành Dự Châu là muốn để ngươi liên hệ được với tướng quân Thạch ĐạtXuân!” Từ Tĩnh thấp giọng nói.

“Thạch tướng quân?” A Mạch mặc dù đãmơ hồ đoán được một chút, nhưng khi nghe những lời này từ miệng Từ Tĩnhnói ra vẫn không khỏi có chút giật mình.

Từ Tĩnh gật gật đầu, tiếp tục nói:“Thạch tướng quân đi theo địch là kế sách đã định trước của ta, là mộtchiếc đinh nhọn chúng ta đặt bên trong nội bộ quân Bắc Mạc. Sau khi BắcMạc chiếm cứ Dự Châu, chúng ta cũng từng phái thám tử tìm cách liên hệvới Thạch tướng quân, nhưng Bắc Mạc đối với Thạch tướng quân vô cùngcảnh giác, thay đổi tất cả những người bên cạnh ông ta trước đây, lạinhiều lần phái người giả làm quân ta để thử Thạch tướng quân, Thạchtướng quân sợ bại lộ thân phận, cho nên vẫn không dám liên hệ với chúngta, lần này muốn cho ngươi đi, chính là bởi vì Thạch tướng quân có thểnhận ra ngươi, có thể khiến ông ta tin tưởng.”

“A Mạch hiểu rồi.” A Mạch nói.

Thương Dịch Chi đưa ánh mắt sắc bénliếc nhìn A Mạch một cái, còn nói thêm: “Thân phận của Thạch tướng quântrong quân là tuyệt mật, hiện tại ngoại trừ tiên sinh và ta thì chỉ cóngươi biết, nay ngươi đi Dự Châu hung hiểm khó dò, vạn nhất bị người Bắc Mạc phát hiện ra thân phận, ngươi…”

“A Mạch dù chết cũng sẽ không tiết lộ bí mật này” A Mạch nói tiếp, ánh mắt kiên định nhìn thẳng vào ThươngDịch Chi gằn từng tiếng nói: “Thỉnh tướng quân yên tâm, nếu A Mạch bịngười Bắc Mạc bắt được, thì người biết được bí mật này trên đời cũng chỉ còn lại có hai người là tướng quân và tiên sinh.”

Thương Dịch Chi không tự giác mà nheo mắt đánh giá A Mạch, nói: “Vậy là tốt rồi. Ta đây sẽ chờ tin tức tốtcủa ngươi, chờ ngươi mã đáo thành công,” Anh ta ngừng lại một chút rồilại thấp giọng hỏi: “Ngươi còn có yêu cầu gì không?”

Tâm tư A Mạch vòng vo xoay chuyển,rồi thoải mái nói: “Nếu A Mạch có thể không làm nhục sứ mệnh của tướngquân và còn sống trở về, vậy thì thỉnh tướng quân thăng chức quan chota.”

Thương Dịch Chi và Từ Tĩnh đều giậtmình, Thương Dịch Chi đột nhiên cười ha ha hai tiếng, ánh mắt nhìn AMạch chằm chằm nói: “Điều này không có vấn đề gì, chờ ngươi trở về talập tức dâng tấu lên triều đình đề nghị thăng ngươi lên làm giáo úy!”

A Mạch cũng cười thật tươi, nói:“Giáo úy thì không cần, chỉ cần tướng quân tìm cơ hội thăng ta thành đội trưởng là là tốt rồi, thăng nhanh quá lại khiến lòng người hoài nghi.”

Thương Dịch Chi sảng khoái đáp ứng: “Cứ quyết định như vậy đi!”

“Được!” A Mạch đáp.

Thương Dịch Chi cười cười, để Từ Tĩnh lưu lại cùng A Mạch, cẩn thận bàn bạc những vấn đề chi tiết, còn anh ta thì xoay người vén rèm cửa đi ra ngoài. Vừa ra khỏi cửa phòng, khôngkhí tươi mát liền ùa đến, Thương Dịch Chi hít sâu mấy hơi, đem nỗi xônxao khó hiểu trong lòng xua đi, quay đầu lại đưa mắt nhìn cửa sổ, lúcnày mới dứt khoát xoay người rời đi.

Trương Sinh đang đứng canh giữ ở cửaviện thì thấy thân hình cao lớn của Thương Dịch Chi từ trong viện bướcra, định đi theo sau, lại bị Thương Dịch Chi giơ tay ngăn lại: “Ngươi ởnơi này canh giữ, đừng để người khác đến quấy rầy Từ tiên sinh, ta mộtmình đi dạo trong núi, cũng gần đây thôi.” Thương Dịch Chi nói, đi vềphía trước hai bước rồi lại ngập ngừng quay trở về, đứng nhìn chăm chúvào mặt Trương Sinh, nhìn đến khi Trương Sinh cảm thấy chột dạ, lúc nàyanh ta mới nói: “Trương Sinh, ngươi thử bắt chước nữ nhân liếc mắt nhìnta một cái xem nào.”

Trương Sinh đầu tiên là sửng sốt,tiếp đó sắc mặt lập tức trở nên quẫn bách, đỏ bừng, nhìn chủ tướng nhàmình không dám tin, gấp đến độ ánh mắt cũng phải đỏ lên.

Thương Dịch Chi nở nụ cười, ghé sát vào mặt Trương Sinh nói: “Không việc gì, ta chỉ là muốn nhìn thử, nhanh lên.”

“Ta… ta…… không…” Trương Sinh lắp bắp nói, mắt nhìn như muốn khóc.

Thương Dịch Chi liền chỉ điểm: “Đơngiản thôi, trước thì ngươi cúi đầu, sau đó chậm rãi ngẩng lên, dùng khóe mắt e ấp liếc nhìn ta một cái, sau đó lại nhanh chóng cúi đầu lần nữa.”

Trương Sinh đành phải làm theo phânphó của tướng quân nhà mình, nhưng cái cổ kia lại cứ cứng như gỗ, bìnhthường nhất cử nhất động đều là của một tiểu gia hỏa thông minh tuấn tú, nhưng khi làm động tác này thì không khác gì một xác chết chưa nhắmmắt……

Thương Dịch Chi ghê tởm rùng mình một cái, vội phất tay mà bỏ chạy: “Quên đi, quên đi, đừng học, còn chưa đủbản lĩnh để học đâu*.”

Trương Sinh ủy khuất nhìn bóng dángThương Dịch Chi xa dần, thầm nghĩ đại lão gia có cái môn học gì vậy,chẳng lẽ còn có** người có bản lĩnh để học sao?

(*) (**) chỗ này thiếu chữ, mẹ Cún dịch thoát ý.

Trong phòng, Từ Tĩnh phân tích lạitình hình Dự Châu cho A Mạch nghe, sau khi nói xong, Từ Tĩnh vẫn chưađi, mà đứng dậy thong thả đi hai vòng trong phòng, rồi dừng bước quayngười lại, cao thấp đánh giá A Mạch, ngữ khí âm trầm hỏi: “A Mạch, ngươi có biết lần này đi Dự Châu cái gì là nguy hiểm nhất không?”

A Mạch ngẫm nghĩ, nói: “Là thân phậncủa ta, ta dù ở bất cứ nơi nào, nếu vạn nhất để người khác nhận ra thânphận sẽ thành phiền toái rất lớn.”

Từ Tĩnh chậm rãi lắc lắc đầu, thấp giọng nói: “Là lòng người.”

“Lòng người?” A Mạch theo bản năng hỏi lại.

“Không sai, chính là lòng người.” TừTĩnh nhẹ nhàng vuốt râu, ánh mắt tinh tường nhìn A Mạch nói: “Thạch ĐạtXuân đi theo địch tất nhiên sẽ phải chịu đựng sự thóa mạ của trăm ngàndân chúng Đại Hạ, hơn nữa ngay cả trong triều đình hiện tại cũng khôngbiết rõ tình hình thực tế, tất nhiên sẽ nghiêm khắc quở trách đối vớiThạch Đạt Xuân, tội này một khi ở dưới ngòi bút của tao nhân mặc khách,những từ ngữ kia sẽ càng thêm không chịu nổi. Đối mặt với những điềunày, Thạch Đạt Xuân tất nhiên sẽ phải chịu rất nhiều ủy khuất, ông tanếu có thể chịu được sự sỉ nhục thì thật tốt, nhưng nếu như không thểchịu được, ngươi cũng biết là sẽ xảy ra tình huống gì chứ?”

A Mạch trả lời: “Một bên là sự chỉtrích nhục mạ, một bên là vinh hoa phú quý, định lực kém một chút sẽ mất hết khí tiết. Hơn nữa, hiện tại vị thế nước ta ở vùng Giang Bắc lạithấp kém, xem biểu hiện trong triều đình thì hiện tại đúng là chỉ nghethấy tiếng sấm mà không thấy mưa móc, sợ thế nhân nhiều người cũng chorằng triều đình của ta đã vứt bỏ vùng Giang Bắc mà không còn để ý đếnnữa. Nếu đúng là như vậy, thì cơ hội để minh oan cho Thạch Đạt Xuân cũng không còn, cùng cái tội danh bán nước lưu danh thiên cổ gánh trên lưng, còn không bằng thành thực đi theo địch, ngược lại có khi lại có cơ hộikiến công lập nghiệp, trở thành công thần cho Bắc Mạc.”

Từ Tĩnh yên lặng nghe A Mạch phântích đạo lý một cách rõ ràng mạch lác, ánh mắt lộ ra vẻ tán thưởng sâusắc, gật đầu nói: “Mấu chốt nhất là ông ta đi theo địch cũng chỉ do mộtphong thư của ta lưu lại, chứ cũng không phải là do mật chỉ trong triều, một khi ông ta mất đi sự tin tưởng đối với tướng quân thì tất nhiên sẽcam chịu chấp nhận mà biến giả thành thật.”

A Mạch thập phần kinh ngạc: “Một phong thư?”

“Không sai!” Từ Tĩnh nói: “Trước đây, khi quân ta vẫn còn ở trong thành Dự Châu, ta đã đoán trước đến việcChu Chí Nhẫn sẽ đưa quân lên phía Bắc, một khi chúng ta bị vây ở trongthành Dự Châu, cái chờ chúng ta chỉ còn có một con đường chết. Lúc ấy,nếu ta muốn dẫn binh vào dãy núi Ô Lan, chẳng những quân Dự Châu tuyệtđối không phục tùng, mà sợ rằng ngay cả các tướng lãnh quân Thanh Châucũng khó lòng có thể thuyết phục được, cho nên ta liền nghĩ ra kế sáchnày, khiến cho mọi người không thể không đến núi Ô Lan.”

A Mạch hiển nhiên là bị mưu chước lớn mật của ông ta dọa cho sợ đến ngây người, không dám tin nhìn Từ Tĩnh,hỏi: “Tính toán này của ông ngay cả tướng quân ban đầu cũng chẳng haybiết gì sao?”

Trên mặt Từ Tĩnh có chút âm hiểmngoan độc, nghiêm túc nói: “Không sai, khi ra khỏi thành Dự Châu ta cũng không nói cho tướng quân biết tình hình thực tế, chỉ giả mạo danh nghĩa của anh ta để lại phong mật thư cho Thạch Đạt Xuân, trên đó, ta đã phân tích và dự đoán cục diện cuộc chiến, nhất nhất đều nói hết cho ông ta,đồng thời thỉnh cầu ông ta một khi Chu Chí Nhẫn vây thành, có thể hysinh cái tôi để thành toàn cho tập thể, hy sinh tiểu nghĩa để hoàn thành đại nghĩa!”

“Khó trách trong thành Dự Châu lại có con diều thả lên, khó trách kỵ binh chúng ta lại mai phục bên ngoài núi Ô Lan, khó trách chúng ta tiến vào núi Ô Lan mà vật chất lại sungtúc……” A Mạch không khỏi lẩm bẩm, những nghi vấn trong lòng rốt cục đềucó đáp án: “Nhưng tướng quân đến lúc nào mới biết tình hình thực tế ?”

“Trên đường từ Dã Lang Câu trở về.” Từ Tĩnh đáp.

A Mạch trong lòng không khỏi có chútlo lắng thay cho Từ Tĩnh, hỏi: “Tiên sinh, ngài lén an bài như vậy,khiến tướng quân cùng tất cả mọi người chẳng hay biết gì, chẳng lẽ ngàikhông sợ tướng quân trách tội sao?”

Từ Tĩnh thản nhiên cười cười, nói:“Từ xưa đến nay, muốn thành đại sự thì không nên câu nệ tiểu tiết, taxem tướng quân là người có khí lượng, có thể hiểu được cách làm của ta,hơn nữa theo tình hình trước mắt thì có thể thấy ngài ấy cũng khôngtrách ta.”

A Mạch trong lòng âm thầm lắc đầu,mặc kệ là có khí lượng đến thế nào đi chăng nữa thì cũng chẳng có ngườinào lại hy vọng bị chính thuộc hạ của mình lợi dụng mà chẳng hay biếtgì. Tuy Thương Dịch Chi cũng là người có dã tâm, nhưng chỉ sợ trong lòng cũng sẽ lưu lại khúc mắc, cho dù hiện tại không thể hiện ra điều gì,cũng không thể nói chắc rằng anh ta không ghi lòng tạc dạ, về sau mộtkhi anh ta đắc thế, sợ rằng Từ Tĩnh sẽ vì vậy mà tự mình mua vất vả vàothân.

Nhưng mấy điều này cũng không thể nói ra cùng Từ Tĩnh, nói ra vị tất ông ta đã chịu nghe. A Mạch đành âm thầm thở dài, trầm mặc không nói gì.

“A Mạch,” Từ Tĩnh còn nói thêm: “Tađem tất cả tính toán này đều nói cho ngươi, chính là vì không coi ngươilàm người ngoài, và vì thấy ngươi là kẻ có tài, lần này người đi DựChâu, nhất định phải tùy cơ ứng biến, nếu xác thực được kế hoạch củangười Bắc Mạc, quân Giang Bắc ta sẽ mượn cơ hội này để lập uy. Chỉ cóđánh thắng trận, quân Giang Bắc của chúng ta mới có khả năng trụ vữngtrong dãy núi Ô Lan, hai chúng ta cũng mới có khả năng trụ vững ở trongquân đội Giang Bắc, ngươi có hiểu không?”

A Mạch gật đầu.

Từ Tĩnh còn nói thêm: “Ngươi nghỉngơi đi, chờ Trương Nhị Đản đến đây rồi dạy bảo hắn cho tốt, đừng để hắn ta khiến ngươi lộ chân tướng, bất quá phải nhớ kỹ, hắn ta cũng chỉ làngười che dấu cho ngươi vào thành, chuyện này càng ít người biết đếncàng tốt.”

“A Mạch hiểu rồi.”

Từ Tĩnh cười cười, không nói thêmnữa, chắp tay sau lưng bước ra ngoài, để lại một mình A Mạch ở trongphòng chậm rãi tiêu hóa tin tức cũng như những lời ông ta vừa nói.