A Hạnh

Chương 33: Thiếp thất bi ai



Chuyện Lý Ngân mang thai ngày tiếp theo liền được chứng thực.

Khi A Hạnh nghe được tin Lý Ngân mang thai từ công tử Hồ gia còn bán tín bán nghi cho nên cũng chưa nói với ai, định đi trước tiên đi đến Hồ phủ hỏi rõ tỷ tỷ mọi chuyện sau đó mới báo lại cho phụ thân. Lúc nàng đang chuẩn bị đi Hồ phủ, nha đầu Tiểu Hoàn trong viện của Lý Ngân đã tìm tới cửa đem chuyện tỷ tỷ mang thai nói cho nàng biết.

” Khi tôi nhận được tin vốn đã định tới nói cho cô nương biết nhưng vì mấy ngày nay trong viện bận rộn, chút thời gian cũng không có. Thứ hai tôi cũng không thể tùy ý ra cửa, hôm nay cũng là theo chân bà tử đi mua đồ mới có được cơ hội này, vội đến báo tin vui cho cô nương.”

A Hạnh nghe nàng nói chuyện này thì cám ơn liên tục, lại hỏi nàng tình hình hiện tại của Lý Ngân.

Tiểu Hoàn nói: “Di nương hiện tại rất tốt. Lão gia hết sức vui mừng, thưởng cho di nương không ít đồ tốt. Phu nhân cũng sắp xếp một mụ mụ có kinh nghiệm đến chăm sóc. Di nương cũng thường hay nhớ tới cô nương.”

Trong lòng A Hạnh vừa mừng vừa lo. Mừng là vì một khi có con địa vị A Ngân ở Hồ gia sẽ vững chắc hơn, cuộc sống tốt hơn một chút, lo là vì không biết hài tử của nàng có thể bình an ra đời hay không. Nhưng Hồ phu nhân đã có con nối dõi, cũng sẽ không quá đề phòng Lý Ngân. Hơn nữa Lý Ngân luôn cẩn thận dè dặt, sẽ không có chuyện gì mới đúng.

Tiểu Hoàn không thể ở lâu, nói xong tính rời đi. A Hạnh lại nhét cho nàng chút bạc vụn. Tiểu Hoàn thấy lại có bạc trong lòng mừng rỡ, cười híp mắt nhận lấy hài lòng rời đi.

Buổi trưa lúc đưa cơm cho cha, A Hạnh đem tin tức tốt này nói cho Lý Nhuận Phúc. Lý Nhuận Phúc nghe nói mình sẽ làm ông ngoại tất nhiên cao hứng liền dặn dò con gái ngày mai đến Hồ phủ thăm Lý Ngân.

A Hạnh thấy cha hơn ba mươi tuổi đã trở thành ông người ta, nhớ tới kiếp trước mình 25 tuổi mới kết hôn, lúc 26 chết đi còn chưa có một đứa con nữa, không khỏi cảm thán cổ nhân cưới sớm đẻ sớm.

Sau khi ăn cơm trưa xong, A Hạnh lấy ra một đôi bao hở ngón tay bằng da tốn cả đêm để làm. Mặc dù đường kim mũi chỉ không khéo léo nhưng nàng đã dụng tâm mà làm, rất bền.

Nàng cầm tay cha, tháo băng vải xuống. So với hôm qua thì vết phồng đã nghiêm trọng hơn, có chỗ còn rướm máu. A Hạnh nhìn mà lòng lòng chua xót. Nàng cúi đầu, lặng lẽ dùng nước nóng rửa sạch tay của cha sau đó đắp chút thuốc trị thương, quấn một tấm vải mỏng sạch, cuối cùng đeo bao da vào tay.

Sau khi nàng làm xong tất cả ngẩng đầu nhìn phụ thân nói: “Cha, đeo cái bao tay da này vào tay sẽ không bị đau như trước nữa.”

Lý Nhuận Phúc nhìn cái bao da trên tay, kích thước vừa vặn, chỉ che một nửa ngón tay, năm đầu ngón tay lộ ra, như vậy hoạt động cũng không bị hạn chế, mà cái bao tay da này lại che kín đúng ngay vị trí ma sát với dây cương. Mặc dù làm không phải quá khéo léo nhưng mà phần tâm ý này vẫn rất tinh tế.

” A Hạnh, đây là con làm?” Giọng nói của Lý Nhuận Phúc đầy niềm vui.

A Hạnh cười gật đầu: “Chỉ là làm không tốt lắm, Tiểu Hỉ còn cười con!”

“Làm gì có, rất tốt, rất tốt.” Lý Nhuận Phúc nhìn bao tay, luôn miệng nói, đối với sự hiếu thuận của con gái rất vui vẻ.

Sau giờ ngọ, người đi trên đường lại dần dần nhiều lên, Lý Nhuận Phúc lau miệng sạch sẽ, đứng lên nói: “Được rồi, phải làm việc thôi.” Nói xong, dắt ngựa đến, ngồi lên xe rồi cao giọng rao to. . .

* * *

Ngày tiếp theo A Hạnh dậy sớm chuẩn bị đến Hồ phủ.

Trên tủ quần áo có gắn một chiếc gương, trong gương phản chiếu gương mặt thanh lệ xinh đẹp tuyệt trần của nàng. Trong hộc tủ còn để một cái hộp tinh xảo nhỏ, bên trong đựng chút son phấn. Những thứ này là ngày đầu tiên cha đánh xe khi về mua tặng cho nàng. Còn nói nàng lớn như vậy cần phải biết ăn mặc một chút.

A Hạnh mở hộp phấn ra, một làn khí nồng đập phả vào mặt. A Hạnh tò mò nhìn hộp phấn trên tay, chất phấn ở thời đại này không quá mịn, chỉ sợ là cũng dễ dàng bị trôi mất, không phải là hàng tốt. A Hạnh lại mở một hộp phấn lông mày, đen sẫm như than, dùng một cây bút nhỏ để vẽ. Mà màu son thì đỏ rực. Nếu dùng những thứ này bôi lên mặt, lên môi, có khi khuôn mặt sẽ nhìn như đít khỉ.

A Hạnh cười cười, hảo ý của cha nàng xin nhận nhưng nàng cũng không có dũng khí đem những thứ này đánh lên mặt. Nàng nhìn phấn trắng lại nhìn phấn lông mày một chút, trong lòng đột nhiên nảy ra một ý tưởng. Lấy ra ít phấn trắng trộn chung với ít phấn lông mày, sau đó bôi lên trên mặt, so với tro đen kia dường như tốt hơn nhiều, hơn nữa cũng tương đối thoải mái. Phát hiện này làm cho A Hạnh rất vui vẻ, nói thật, đem những thứ tro kia bôi trên mặt vẫn có chút ghê tởm.

A Hạnh bôi lên da trên người một chút, ở trước gương kiểm tra lại một lượt cảm thấy không có vấn đề mới thay y phục, ngồi xe ngựa của phụ thân đến gần Hồ gia thì xuống xe. A Hạnh cảm thán, có xe ngồi vừa tiện vừa tiết kiệm thời gian, đối với chuyện làm ăn này rất có lòng tin!

A Hạnh vẫn từ cửa hông tiến vào. Lần này vừa nói ra mình là thân thích của Tứ di nương, sắc mặt của tên gác cửa lập tức thay đổi, khuôn mặt tươi cười, cúi người chào đón, cực kỳ nịnh bợ, so với sự lạnh lùng khinh bỉ lần trước hoàn toàn bất đồng.

A Hạnh nhíu mày, giỏi cho một tên nô tài, biết tỷ tỷ mang thai, thái độ lập tức thay đổi một trăm tám mươi độ! Nhưng tỷ ấy chỉ là một di nương mà thôi, cho dù mang thai cũng không biết nam hay nữ, một tên gác cửa như hắn có cần phải làm phải làm tới như vậy không?

Lòng A Hạnh tràn đầy nghi ngờ.

Lần này không cần A Hạnh mở miệng, tên gác cửa đã chủ động gọi một bà tử dẫn đường, lúc nói chuyện dáng vẻ rất cung kính, khiến cho A Hạnh vô cùng kinh ngạc.

Chẳng lẽ Lý Ngân rất được sủng ái? A Hạnh cũng không nghĩ nhiều liền đi theo bà tử đi vào.

Hồ gia trải qua một mùa đông vắng lặng rồi mùa xuân đến. Trên con đường trải đá xanh, những cái cây nhỏ cũng lộ ra những chiếc nụ xanh biếc. Tối hôm qua có một cơn mưa nhỏ, lá cây cũng được rửa sạch bóng, trên lá cây vẫn còn đọng nước, dưới ánh nắng mặt trời, óng ánh tỏa ra bốn phía rất là chói mắt.

Hành lang uốn khúc trồng nhiều cây hoa đào. Bây giờ chính là thời điểm rực rỡ nhất, nụ hoa trắng mịn hồng hào, gió thổi qua cánh hoa rụng như mưa, làm cho người ta không muốn rời mắt.

Trên đường đâu đâu cũng có thể thấy được bà tử nha hoàn, lúc đi ngang qua A Hạnh sẽ tò mò liếc nhìn nàng một cái.

Chỉ chốc lát liền tới tiểu viện của Lý Ngân. Nha đầu trong viện khuôn mặt tràn đầy vui mừng, thấy A Hạnh cũng chào hỏi nàng. Tiểu Hoàn cố ý tiến đến vén màn giúp nàng.

Lý Ngân thấy muội muội đến tươi cười chào đón, sắc mặt nàng có vẻ hồng hào, xem ra là rất tốt.

Sau khi thấy rõ mặt mũi A Hạnh, Lý Ngân lộ ra vẻ kinh hãi: “ A Hạnh, mặt của muội sao lại thành ra thế này?”

A Hạnh không muốn lừa gạt tỷ tỷ liền nói cho nàng biết mặt mình đã bôi phấn: “Như vậy ra cửa thuận tiện một chút.” Hơn nữa còn là đến Hồ phủ, nếu gặp phải tên tên sắc quỷ Hồ lão gia kia thì phải làm sao bây giờ?

Lý Ngân có thể hiểu ý của nàng. Nhớ tới mình trước kia cũng là vì thường đi lại ở bên ngoài mới không biết bị lão gia nhìn trúng lúc nào. Khi đó tại sao lại không nghĩ tới chuyện bôi mặt như A Hạnh nhỉ? Cuối cùng vẫn là muội muội thông minh!

Nhưng mà bây giờ mặc dù là làm thiếp nhưng lão gia, phu nhân đối với nàng rất tốt. Đồ dùng hay ăn mặc đều là loại tốt, hiện tại có thai cũng không có gì không vừa lòng. Nghĩ tới đây, Lý Ngân cũng thoải mái hơn.

Nàng cho nha đầu trong phòng lui xuống, kéo muội muội ngồi trước bàn, cười báo tin mình mang thai.

” Tỷ vốn định cho người về nhà nói cho muội và cha biết, không ngờ muội đã tới rồi.”

A Hạnh hỏi nàng: “Hiện tại thân thể có khỏe không?”

” Rất tốt, khi mang thai chỉ hơi mệt một chút, tỷ cũng muốn ăn chua. Các lão nhân trong phủ nói chua nam cay nữ, nghi ngờ đứa bé trong bụng ta là con trai!” A Ngân vuốt bụng cười nói, vẻ mặt tràn ngập mơ ước. Nếu như có thể sinh con trai, địa vị ở Hồ gia tất nhiên thay đổi, cuộc sống về sau cũng sẽ tốt hơn một chút.

Tiếp theo Lý Ngân lại hỏi tình hình trong nhà. A Hạnh hăng hái kể về chuyện phụ thân đánh xe kiếm khách cho nàng nghe.

” Ngày có thể kiếm được đến một hai lượng!” Trên mặt Lý Ngân lộ ra vẻ thán phục. Sau đó nàng nhìn A Hạnh nói: ” Là muội chỉ cho cha điểm quan trọng đi!” Muội muội thông minh, nàng không phải lần đầu tiên biết được. Muội ấy dạy cách sinh tồn ở Hồ gia khiến mình được lợi không nhỏ.

A Hạnh cười một tiếng, sau đó nói: “Tỷ tỷ, lần này không cần lo lắng cho cha và muội nữa, sau này nhà mình sẽ sống rất tốt.”

” Chỉ cần mọi người được bình an qua ngày là tỷ an tâm rồi.”

Hai tỷ muội lại trò chuyện một hồi, Lý Ngân liền dẫn A Hạnh đến thỉnh an phu nhân. Lần trước tới gặp đúng lúc phu nhân có khách, lần này theo lý phải đến thỉnh an phu nhân. Bây giờ Lý Ngân đang có thai, lễ tiết bên ngoài vẫn không nên chậm trễ, không thể để cho mọi người có loại cảm giác nàng vừa có thai đã trở nên ngang ngược.

Hai tỷ muội đi tới viện của phu nhân, vừa đi qua một cái hành lang liền chạm mặt Tam di nương.

Thương thế trên mặt của Tam di nương đã khôi phục. Nàng ta mặc một bộ quần áo tơ lụa màu vàng nhạt, phía trên có thêu trăm hoa đua nở, tóc đen  búi lên hợp thời, trên búi tóc còn cài trâm hoa, ăn mặc rất kiều diễm.

Phía sau nàng ta còn có hai nha hoàn, một người trong đó trong tay đang cầm đủ cái loại thức ăn.

Thấy hai tỷ muội Lý Ngân, Tam di nương dừng bước, đầu tiên là sắc mặt lạnh lùng ngay sau đó lại nở một nụ cười: “Muội muội đang đi đến đi chỗ nào a?”

Mặt Lý Ngân có chút mất tự nhiên: “Ta đưa muội muội đi thỉnh an phu nhân.”

Tam di nương hừ lạnh một tiếng: “Thật đúng là biết lấy lòng! Bây giờ ngươi có thai, còn đi khắp nơi, cẩn thận ngã té!” Ánh mắt lạnh lùng quét qua bụng Lý Ngân, cố ý nhấn mạnh hai chữ ” té ngã”.

Giọng nói của nàng mang theo tia oán độc làm cho mặt Lý Ngân trắng bệch, nắm chặt tay của A Hạnh.

A Hạnh lạnh lùng nói: “Tam di nương hẳn là đang đi đưa thức ăn! Bây giờ khí trời còn lạnh, Tam di nương vẫn là nhanh chóng đưa đi, tránh cho thức ăn nguội mất!”

Tam di nương nhớ tới chuyện của mình. Trước đó một khoảng thời gian bởi vì mặt bị thương, Lão gia một mực không tới viện của nàng. Vất vả lắm chờ cho vết thương khỏi, mà Tứ di nương vừa được cưng chiều lại mang thai, đây chính là thời điểm tranh sủng! Nàng còn nghe nói Lão gia ở thư phòng cố ý cho nữ đầu bếp bạc, phân phó nàng sắc thuốc bổ để hắn mang đi cho Tứ di nương.

Nàng nhìn A Hạnh, đột nhiên cười nói: “Mặt cô nương bị sao thế? Còn chưa tới mùa hè thế nào lại phơi mình đen như khối than thế này!” Nàng che miệng cười đi qua A Hạnh, lại lạnh lùng bỏ lại một câu: “Cũng không biết có phải là báo ứng hay không!”

Nói xong liền cười rời đi.

Lý Ngân quan tâm nhìn muội muội: “Muội không sao chứ! Nàng ta dạo này chính là như vậy, mỗi khí có cơ hội liền dùng lời nói châm chọc tỷ, đoán chắc là vì oán tỷ chuyện lúc trước!”

A Hạnh quay đầu lại nhìn bóng lưng Tam di nương một chút: “Dạo này tỷ không nên đến gần nàng ta. Bây giờ trong lòng nàng ta chỉ một mực tranh sủng, tin rằng cũng sẽ không quá đáng!”

Lý Ngân gật đầu nói: “Dạo này mỗi khi có cơ hội liền kề cận lão gia, phu nhân dường như cũng không được vui.”

” Tam di nương thực quá không biết nặng nhẹ. Cứ cho có được sự sủng ái của lão gia chính là tất cả, cũng không biết không thể mãi chỉ dựa vào sự sủng ái của nam nhân!”

“Nàng ta cũng muốn có con trai nhưng hai năm trước lại sinh ra một đứa con gái.Trước khi ta vào cửa nàng là người được sủng ái nhất nhưng tới giờ vẫn không có tin tức gì!”

A Hạnh thở dài: “Nàng ta ngông cuồng như vậy, cho dù sinh con trai cũng sẽ không có ngày tháng tốt đẹp, có lẽ còn ảnh hưởng đến tiền đồ của con trai. . .”

Lời của A Hạnh giống như hồi chuông cảnh tỉnh Lý Ngân. Mình sinh hạ hài tử, bất kể là nam hay nữ, số mạng có một nửa nằm trong tay phu nhân. Hôn sự của con gái, con trai đi học, cưới vợ, phu nhân chỉ cần làm khó một chút liền sẽ có thay đổi rất lớn. Đây cũng chính là chỗ bi ai khi làm thiếp, mặc dù ăn ngon mặc đẹp nhưng số mạng của mình và con cái đều nằm trong tay người khác.

Nghĩ tới đây Lý Ngân đối với phu nhân càng không dám thất lễ, nhắc nhở mình tuyệt đối không thể lộ ra bất kỳ chút bất kính nào trước mặt phu nhân.

Hai người tới sân của phu nhân. Nha đầu trong viện thấy Lý Ngân vẫn rất điềm đạm, như vậy có thể thấy được oán khí của phu nhân với Lý Ngân không nặng.Nếu không từ những nha đầu bên cạnh nàng làm sao không phát hiện ra? Thái độ cũng sẽ không hòa nhã như vậy.

A Hạnh âm thầm thở phào,.....