9 Tuyệt Chiêu Tóm Kẻ Phóng Đãng

Chương 9



Vài ngày sau, Callie đến Ralston House vào đúng buổi trưa để chuẩn bị cho một ngày sắm sửa váy áo.

Nếu có chuyện gì đó khiến Callie chán ghét thì đó chính là sắm sửa váy áo.

Vì vậy nàng tăng cường quân số bằng cách mang theo Mariana với tình yêu lạ thường dành cho phố Bond cũng như đang tò mò tột độ về cô em gái bí ẩn của Ralston.

“Em chưa từng đặt chân đến Ralston House!” Mariana kích động thủ thỉ khi họ gần đến cửa.

“Lẽ ra em không nên đến”, Callie nghiêm trang chỉ ra. “Trước lúc em gái Ralston xuất hiện, nơi này vốn không phải chỗ dành cho phụ nữ trẻ chưa chồng.”

Cũng không dành cho một bà cô già không chồng, nhưng điều đó không ngăn cản em ghé thăm Hầu tước đâu.

Callie phớt lờ giọng nói thỏ thẻ trong đầu và bắt đầu bước lên những bậc thang để đến cửa trước ngôi nhà. Cảnh cửa đã mở toang trước khi nàng lên đến nấc thang trên cùng, bên trong là một Juliana háo hức. “Xin chào!”, cô nói, hổn hển vì quá phấn khích.

Đằng sau cô là Jenkins nom hết sức bối rối nếu xét đến việc cô gái trẻ không thèm chờ người hầu mở cửa và bẩm báo sự xuất hiện của khách. Miệng ông ta hơi hé mở, rồi khép lại ra chiều hoàn toàn phân vân về cách xử lý một tình huống vi phạm quy tắc trầm trọng như thế. Callie nén cười, biết rằng ông quản gia chai sạn sẽ không xem xét sự khôi hài trong tình cảnh này.

Tuy nhiên, Mariana tiếp thu sự việc trước mắt và cười phá lên. Vui sướng vỗ tay, cô bước qua cửa, niềm nở cầm tay Juliana và nói, “Ắt hẳn chị là tiểu thư Juliana. Em là Mariana em gái chị Callie.”

Juliana khẽ nhún gối chào - một sự cố gắng không dùng đến đôi tay - và nói, “Tiểu thư Mariana, rất hân hạnh được gặp em”.

Mariana lắc đầu và cười rạng rỡ, “Chúng ta có thể lược bớt hai chữ tiểu thư đi, chị cứ gọi em là Mariana. Chị không thấy rằng chúng ta sẽ là những người bạn tuyệt vời sao?”

Juliana hòa cùng nụ cười tươi tắn của Mariana. “Vậy em phải gọi chị là Juliana đấy nhé?”

Callie vui vẻ trước hình ảnh của hai cô gái, chụm đầu tíu tít như thể là bạn tâm giao. Phía sau họ, Jenkins đang nhìn lên trần nhà. Callie không chút nghi ngờ lão quản gia mong mỏi cho đến ngày Ralston House sạch bóng phụ nữ.

Cảm thấy tội nghiệp ông ta, nàng quay sang nói với hai cô gái, “Chúng ta đi chứ?”.

Trong vòng ít phút, họ đã ngồi ngay ngắn trong xe ngựa của nhà Allendale, trên đường đến phố Bond và sẽ dành cả buổi chiều ở đó. Tất nhiên, đến được đó là việc nói dễ hơn làm trong cảnh khách đi mua sắm và xe ngựa chen chúc nhau. Khi xe ngựa len lỏi dọc các con đường, Juliana im lặng tì mũi vào cửa sổ và quan sát hoạt động hối hả trên con phố bên ngoài, hàng đoàn quý tộc ra vào các cửa hiệu, gia nhân chất túi hộp lên xe ngựa, quý ông nhấc mũ chào hỏi khi họ đi ngang qua các nhóm quý bà quý cô đang tán gẫu. Khó có thứ gì sánh được phố Bond vào thời điểm bắt đầu mùa hội. Callie có thể hình dung Juliana cảm thấy toàn bộ trải nghiệm mua sắm cùng giới quý tộc khá là đáng sợ. Thật lòng, nàng không thể trách cứ cô gái vì chuyện đó.

Có vẻ Mariana đã nhận ra sự căng thẳng của cô gái trẻ nên đã vui vẻ gợi chuyện. “Chúng ta nên bắt đầu với bà Hebert nhé.” Cô cầm tay Juliana, nghiêng qua xe ngựa hồ hởi thì thầm, “Bà ta là người Pháp và là thợ may giỏi nhất London đấy chị. Ai cũng muốn bà ta… nhưng bà ta rất kén chọn khách hàng. Với sự sáng tạo của bà ấy, chị sẽ là đề tài bàn tán suốt mùa hội!”.

Juliana tròn mắt nhìn Mariana và nói, “Nếu như em nói, bà ta kén chọn thì tại sao bà ta lại chọn chị làm khách hàng? Chị không có tước hiệu gì cả”.

“Ôi, bà ta sẽ chấp nhận chị ngay ấy mà! Trước hết bà ta đang thiết kế trang phục đám cưới cho em - vì thế bà ta không thể quay lưng với bạn em. Nếu như thế vẫn chưa đủ”, cô thẳng thắn bổ sung, “Ralston là Hầu tước và giàu có như Croesus. Bà ta sẽ không làm ngài ấy thất vọng”.

“Mariana!” Callie giận dữ kêu lên.

Mariana chân thành nhìn Callie. “Đó là sự thật cơ mà!”

“Dù vậy, thảo luận về tài chính của Hầu tước là rất thô tục.”

“Ôi, thôi nào chị Callie. Mọi người đều làm thế với bạn bè.” Mariana vẫy tay phủ nhận và cười toe toét với Juliana. “Thật đấy. Em nghĩ ngài ấy đã sắm trang phục cho nhiều nhân tình ở đó.”

“Mariana!” Giọng Callie trở nên lanh lảnh. Juliana cười xòa, và phải hứng chịu cái nhìn cảnh cáo từ Callie. “Đừng hùa theo nó!”

Cỗ xe ngừng lại, Mariana điều chỉnh chiếc nơ của mũ, buộc lệch một chút bên dưới cằm. Cô nháy mắt ranh mãnh với Juliana trước khi nhảy từ xe ngựa xuống mặt phố và gọi ngược, “Thật đấy!”

Juliana lại cười ha hả rồi cả hai sánh bước cùng nhau đến cửa hiệu thời trang.

Callie vui thích theo sau họ. Mari là sự lựa chọn hoàn hảo cho việc xuất hành - sự cởi mở bẩm sinh của cô rất hợp với Juliana - và Callie khá hài lòng vì đã tạo ra một cặp đôi tuyệt vời như vậy. Ralston sẽ vui nếu biết em gái đã kết bạn với Nữ công tước Rivington tương lai, mối liên kết như thế sẽ dọn đường cho Juliana thâm nhập giới thượng lưu. Cứ giả sử Hầu tước không bao giờ biết Mariana rất sẵn lòng thảo luận vấn đề cá nhân của anh ta - rõ ràng là tất tần tật các chuyện liên quan - mà không chú ý giữ kẽ. Callie chỉ còn biết hy vọng em gái ngài Hầu tước sẽ cẩn trọng lời ăn tiếng nói hơn.

Dĩ nhiên Mari đã nói đúng. Hầu hết đàn ông trong giới thượng lưu London cung cấp nhà cửa và trang phục dư dả cho nhân tình của họ. Ralston cũng không phải ngoại lệ. Một ký ức lóe lên trong tâm trí Callie - Ralston trong phòng ngủ âm u vào cái đêm mọi chuyện bắt đầu, liệt kê chi tiết những thứ đã cho người tình vào giai đoạn cuối cùng trong mối quan hệ của họ. Em giữ lại nhà, trang sức và quần áo. Cảnh tượng đó khiến nàng rùng mình. Nàng không nên bất ngờ, nhưng… cảm giác ghen tuông nhức nhối xuất hiện khi nghĩ đến việc anh ta mua quần áo cho một phụ nữ khác.

Đã có bao nhiêu phụ nữ rồi?

“Tiểu thư Calpurnia!”

Tiếng gọi làm Callie giật mình thoát khỏi mộng tưởng không lành mạnh, nàng xoay người trông thấy Nam tước Oxford đang bước đến từ phía bên kia con phố. Chiếc quần ống túm bằng da hoẵng vừa khít và áo bành tô xanh đen được cân bằng với áo khoác đỏ thẫm, rất đồng điệu với đầu gậy và gót giày - cũng chỉ có nụ cười rạng rỡ mới ngang tầm sự tân thời trong trang phục của anh ta.

Tất nhiên không tính đến cái việc anh ta vừa rống tên mình cách đó nửa vòng London.

“Tiểu thư Calpurnia!”, anh ta tách khỏi con phố và cùng nàng bước vào cửa hiệu của bà Hebert. “Thật là may mắn quá! Tôi vừa mới cân nhắc ghé thăm Allendale House thì đã gặp cô ở đây!”

“Đúng vậy”, Callie nói, kìm lòng không hỏi ngài Nam tước vì sao anh ta lại có hứng thú đến thăm Allendale House. “Tôi đây!” Khi Oxford cứ tiếp tục cười mà không biểu lộ gì, nàng đành nói thêm, “Hôm nay là một ngày rất tuyệt cho việc mua sắm”.

“Chỉ thêm tuyệt vời vì sự có mặt của cô.”

Hai hàng lông mày của Callie se lại. “Ôi, cảm ơn ngài.”

“Tôi có thể xúi giục cô từ bỏ việc mua sắm mà dùng kem trái cây được không?”

Anh ta đang theo đuổi mình đấy à?

“Ồ, tôi không thể… ngài biết đấy, em gái tôi đang ở bên trong”, tay nàng chỉ vào cửa hiệu trang phục nữ giới, “Cô ấy đang đợi tôi”.

“Tôi chắc cô ấy sẽ hiểu cho.” Anh ta dang tay cho nàng và nháy mắt cười.

Cử chỉ kỳ quặc đó làm Callie đông cứng. Chắc chắn là anh ta đang theo đuổi nàng.

Tại sao chứ?

“Callie!” Callie giật mình nhìn thấy cái đầu của Mariana đang lấp ló ngoài cửa tiệm may. Mari nom rất bối rối khi nói thêm, “Ôi, xin chào, Nam tước Oxford”.

Oxford cúi chào thật thấp, nghiêng một chiếc giày gót đỏ về phía Mariana. “Tiểu thư Mariana, như mọi lần, rất hân hạnh.”

Callie đưa một bàn tay đeo găng lên môi để che đi nụ cười xuất phát từ tình huống kỳ quái này. Mari xoắn môi nói, “Vâng, vâng. Ngài sẽ không phiền nếu tôi cướp chị tôi đi chứ?”.

Oxford đứng thẳng và cười rộng lượng, “Không hề gì! Thật ra chuyện này càng đốc thúc tôi phải đến thăm tiểu thư Calpurnia ở Allendale House!”.

“Thật đáng yêu, thưa ngài.” Callie chêm vào bằng một giọng cao vút mà ai cũng nhận ra trừ gã Nam tước. Chộp lấy cơ hội đào thoát, nàng vội vàng bước lên những nấc thang đến chỗ Mariana, chỉ thoáng quay lại vẫy chào Oxford trước khi theo em gái vào trong cửa hiệu.

“Em không thể tin anh ta bắt chị đợi trên phố! Chị có nghĩ trong đầu anh ta có thứ gì đó không?” Mari thì thào hỏi.

Callie cười nhăn nhở. “Trừ ra hàm răng à?”

Hai chị em cười ha hả lúc đến gần Juliana, cô đang rình đợi bà Hebert. Bà thợ may rõ ràng đã quyết định hệt như Mariana đã dự đoán, rằng thiết kế toàn bộ tủ áo cho Juliana sẽ là một vụ làm ăn tốt.

Thoắt cái, họ đã bị một nhóm thợ may bao vây, nhiều người trong số đó đã bắt đầu đo đạc cho cô gái, trong lúc những người khác hấp tấp thu gom những lốc vải với đủ loại chất liệu và màu sắc mà họ có thể nghĩ ra. Một phụ nữ nhỏ nhắn đeo kính ngồi ghi chú trên một chiếc ghế đẩu gần đó trong lúc Mariana tham gia vào cuộc đối thoại.

“Cô ấy sẽ cần ít nhất sáu chiếc váy dự tiệc tối… sáu chiếc váy cho ban ngày, ba bộ trang phục cưỡi ngựa, một tá váy dài buổi sáng, năm bộ váy dành để đi dạo…”, cô ngừng lại để trợ lý của bà thợ may viết kịp. “Ôi! Và ba bộ váy cho vũ hội… không, bốn chứ. Tất nhiên chúng phải nổi bật”, Mariana đưa mắt nhìn bà Hebert một cách ẩn ý. “Cô ấy phải làm London nổi cơn cuồng phong.”

Callie mỉm cười quan sát. Quả thật Mariana là một lựa chọn hoàn hảo cho vai trò bạn đồng hành. Juliana tỏ ra hoàn toàn điếng hồn. Tội nghiệp cô gái trẻ.

Mariana nhìn sang Callie. “Em còn quên gì không?”

Quay qua bà thợ may, Callie nói, “Áo vét ngắn, áo choàng lông, áo khoác, khăn choàng đi cùng các thứ kia, nếu cần… và cô ấy sẽ cần trang phục lót nữa chứ. Và áo ngủ”.

Lần đầu tiên Juliana lên tiếng. “Em không hiểu tại sao mình cần áo ngủ mới. Những cái em có rất tốt rồi.”

“Chị cần chúng bởi vì anh trai chị sẵn lòng mua chúng cho chị”, Mariana hờ hững chỉ ra. “Tại sao không lấy chứ?”

Juliana nhìn Callie. “Quá nhiều rồi. Em chỉ ở đây trong vòng bảy tuần.”

Callie lắc đầu thông cảm vì đã hiểu ra sự khó chịu của cô gái trẻ. Cô gái chỉ vừa mới gặp Ralston và giờ cô ấy đang tiêu tốn một gia tài của anh ta vào trang phục. Callie đến gần Juliana, đặt bàn tay trấn tĩnh lên cánh tay cô gái. Ôn tồn chỉ đủ để Juliana nghe thấy, Callie nói, “Anh ta muốn làm điều này cho em. Đây là ý của anh ta. Chị biết chúng có vẻ rất đắt đỏ…”. Nàng bắt gặp ánh nhìn băn khoăn của cô gái. “Hôm nay hãy để anh ta đóng vai anh trai nhé.”

Một lúc sau, Juliana khẽ gật đầu. “Được thôi. Tuy nhiên em muốn những chiếc váy sẽ mang phong cách… Ý hơn.”

Bà Hebert đứng bên cạnh nghe lỏm được và khịt mũi, “Cô nghĩ tôi sẽ tô điểm một bông hoa huệ tây dại và cho nó ra mắt như hoa hồng Anh quốc à? Cô sẽ ra mắt giới quý tộc như một ngôi sao người Ý”.

Callie cười khúc khích. “Tuyệt diệu. Vậy chúng ta sẽ chọn vải chứ?”

Lời nàng làm đám phụ nữ xung quanh nhốn nháo, những thước vải muslin, satin, jagan, crepe, nhung và lụa, đủ các kiểu và màu sắc được bày ra.

“Em thích cái nào?” Callie hỏi.

Juliana tập trung vào núi vải vóc, nụ cười lúng túng dán trên mặt. Mariana đến gần và khoác tay Juliana. Cô nghiêng người nói, “Em thích vải crepe màu dâu kia. Nó sẽ làm nổi bật mái tóc chị”. Rồi quay sang Callie, “Chị thì sao?”.

Callie hếch đầu về phía một tấm vải satin xanh liễu và nói, “Nếu em không rời khỏi đây với một chiếc váy dạ hội làm từ loại vải đó thì chị sẽ thất vọng lắm”.

Juliana bật cười. “Được rồi, vậy em sẽ phải có nó! Em cũng thích vải muslin màu hồng kia nữa.”

Bà Hebert lấy lốc vải và đưa nó cho một cô thợ may. “Lựa chọn xuất sắc đấy, signorinat[1]. Tôi cũng có thể đề nghị vải satin vàng phải không? Tất nhiên cho dạ hội.”

[1] Tiếng Ý: Thưa cô.

Mariana lắc tay Juliana và hồ hởi nói, “Vui phải không?”. Juliana gật đầu và tiếng cười rộ lên. Em gái Ralston nhanh chóng tiếp tục công việc và chỉ trong một giờ, cô gái đã chọn xong màu và chất liệu cho toàn bộ váy áo của mình. Cô ấy và Mariana uống trà thảo luận gấu váy cũng như vòng eo trong lúc Callie mê mẩn một tấm vải satin xanh thanh nhã đã đập vào mắt nhiều lần kể từ khi nàng bước vào cửa hiệu. Lần đầu tiên trong một quãng thời gian dài - có lẽ là dài vô tận - Callie nảy ra ý tưởng đặt may một chiếc váy. Cho chính mình.

“Tấm vải đó đang kêu gọi cô phải không?” Câu nói mang nặng phương ngữ của bà thợ may kéo Callie khỏi dòng suy tư. “Nó sẽ là một chiếc váy đẹp. Cho buổi vũ hội sắp đến của cô. Cuộn vải satin này được tạo ra để dành cho điệu valse.”

“Nó đẹp quá!” Mariana hiện ra bên cạnh nàng trong lúc bà thợ may huyên thuyên.

“Đúng đó! Chị phải có nó!” Juliana hùa theo.

Nàng mỉm cười lắc đầu. “Cảm ơn bà, nhưng tôi không cần một chiếc váy như thế.”

Bà Hebert nhướng mày trong sự ngạc nhiên. “Cô không tham dự các buổi vũ hội ư?”

“Ồ, có chứ…” Callie khó nhọc nói, “Nhưng tôi không khiêu vũ”.

“Có lẽ cô không có một chiếc váy thích hợp, thưa tiểu thư. Tôi có thể nói… nếu tôi thiết kế cho cô một chiếc váy từ thứ vải đó. Bảo đảm cô sẽ khiêu vũ.” Ném lên bàn một mảnh vải lớn, người đàn bà Pháp loay hoay một lúc, gấp gấp xếp xếp. Bà ta lùi lại để Callie xem qua tác phẩm na ná một chiếc váy. Nó thật lộng lẫy.

“Chúng ta sẽ hạ thấp đường viền cổ áo để khoe vóc dáng của cô và cả vòng eo nữa. Cô giấu bản thân dưới những đường viền ren và nếp gấp giống đa số phụ nữ Anh quốc khác”, bà Hebert phun ra từ cuối như thể chuyện đó rất kinh khủng. “Cô cần thời trang kiểu Pháp. Người Pháp tung hô vóc dáng phụ nữ!”

Bài thuyết giáo táo bạo của bà thợ may khiến Callie đỏ mặt, nhưng nàng vẫn bị hút vào nó. Bắt gặp ánh mắt của người đàn bà Pháp nhỏ nhắn đó, nàng nói, “Được thôi. Cứ vậy đi.”

Mariana và Juliana khẽ reo lên vui sướng.

Bà Hebert thản nhiên gật đầu. “Valerie”, bà xẵng giọng gọi phụ tá. “Lấy số đo của tiểu thư Calpurnia. Cô ấy sẽ mặc vải satin xanh trơn. Cô ấy cũng cần một cái áo choàng.”

“Ôi, tôi không nghĩ…”

Bà thợ may không nhìn Callie và tiếp tục ra lệnh như thể nàng chưa nói gì. “Vải satin đen tuyền. Chúng ta dùng lông sóc viền nó. Và lấy cuộn vải đó ra khỏi kệ đi. Nó chỉ thuộc về tiểu thư đây thôi.”

Các cô gái xung quanh xôn xao bàn tán sau khi nghe mệnh lệnh. Callie bối rối nhìn Mariana. Em gái nàng thỏ thẻ, “Bà Hebert chỉ lấy vải ra khỏi kệ khi nào bà ấy may váy mà không cần sự trợ giúp từ đội ngũ của mình! Callie ơi! Thú vị làm sao!”.

Callie nuốt ừng ực. Nàng đã đâm đầu vào chuyện gì thế này?

Bà Hebert quay lại với Callie. “Ba tuần.”

Nàng gật đầu hiểu chuyện. “Còn của Juliana?”

“Cũng vậy. Khi nào hoàn thành, chúng tôi sẽ gửi cho cô ấy.”

“Cô ấy sẽ cần bộ váy dạ hội vàng kim vào thứ Tư”, Mariana nói, “cho buổi opera”.

Juliana vốn đang sờ soạng vu vơ tấm vải muslin màu hoa oải hương sắp được may thành váy đi dạo, liền ngẩng đầu lên trong sự ngạc nhiên.

“Chị ấy phải có mặt ở buổi opera vào thứ Tư, Callie à”, Mariana lặp lại, rồi nói với Juliana, “Chị sẽ đến cùng chúng em, dĩ nhiên rồi”.

Hẳn là Mariana đã nói đúng. Thứ Tư là đêm mở màn ở nhà hát Hoàng gia và là sự kiện hoàn hảo để Juliana tiến thân vào giới thượng lưu. Cô sẽ được giới thiệu một cách tế nhị nhất, chỉ phải tiếp xúc giới quý tộc trước và sau buổi opera, và trong các lần nghĩ giữa giờ.

Callie gật đầu tán thành. “Thứ Tư đúng là một ngày hoàn hảo.”

Bà thợ may nãy giờ vẫn im lặng cuối cùng đã lên tiếng. “Hôm nay là thứ Hai, thưa các tiểu thư. Tôi có thể hoàn thành chiếc váy cho thứ Tư, nhưng cần các cô gái của tôi làm việc suốt đêm.” Ý đồ của bà ta đã biểu đạt rõ ràng.

Callie mỉm cười. Ralston đã giao toàn quyền quyết định cho nàng. Và anh ta đã nói tiền bạc không thành vấn đề. “Anh trai cô ấy là Hầu tước Ralston. Tôi chắc chắn ngài ấy sẽ đồng ý mọi phí tổn.”

Bà Hebert không đả động chuyện này nữa mà mau mắn ra lệnh cho hai cô phụ tá bắt tay vào công việc ngay lập tức.

Khi đã ra ngoài, bộ ba bắt đầu chuyến đi bão táp qua các cửa hiệu trên phố Bond. Sau khi ghé thăm người bán mũ, họ đi đến một con phố nhỏ hẹp và Juliana dừng bước nhìn qua cửa sổ hiệu sách. Quay lại hai người bạn đồng hành, cô nói, “Hai người có phiền nếu chúng ta vào đó không? Em muốn mua một thứ gì đó cho các anh của em. Để cảm ơn cho sự tử tế của họ”.

“Một ý kiến tuyệt vời!” Chưa bao giờ là người ghét sách, Callie toe toét mở cửa và ra dấu cho Juliana vào trước mình.

Tiếng chuông nhỏ leng keng đón các cô gái trẻ và báo cho chủ cửa hiệu biết sự hiện diện của họ. Gật đầu lịch sự, anh ta nhanh chóng trở lại với công việc của mình, Callie và Mariana di chuyển tìm những cuốn tiểu thuyết mới nhất, còn Juliana tự tìm món quà phù hợp cho các anh trai.

Cô gái trẻ không bao giờ nghĩ chọn quà cho Ralston và St. John có thể khó khăn đến vậy - thứ gì đó tương ứng với sở thích riêng và bày tỏ ý nghĩa đi kèm như là món quà đầu tiên họ nhận được từ đứa em gái mới toanh không được mong đợi.

Sau mười lăm phút tìm kiếm, Juliana cuối cùng đã chọn được một cuốn sách minh họa Pompeii cho Nick, hy vọng tình yêu dành cho thế giới cổ đại của anh sẽ biến nó thành món quà hoàn mỹ.

Tuy nhiên Ralston mới đúng là một thách thức. Cô biết quá ít về anh, ngoại trừ nhiều giờ liền anh chơi đàn piano đến lúc tối muộn. Đi loanh quanh trong cửa hiệu, Juliana rề rà ngón tay trên gáy những cuốn sách lớn bọc da, tự hỏi cuốn nào là sự lựa chọn đúng đắn cho anh cả của mình.

Cuối cùng cô dừng bước, chạm tay lên một cuốn sách Mozart bằng tiếng Đức, cô day day môi dưới và suy nghĩ.

“Nếu đang tìm tiểu sử về Mozart thì không còn cuốn nào hay hơn đâu. Niemetschek biết nhà soạn nhạc thiên tài rõ như lòng bàn tay.”

Juliana giật bắn, quay đầu theo hướng giọng nói.

Chỉ đứng cách vài inch là người đàn ông ưa nhìn nhất cô từng gặp.

Anh ta cao lớn, đôi mắt mang màu mật được mặt trời ủ ấm. Ánh chiều tà chiếu rọi vào tiệm sách nhảy nhót trên những lọn tóc xoăn vàng óng của anh ta và làm nổi bật những đường nét hoàn hảo của chiếc mũi thẳng và quai hàm cương nghị.

“Tôi…”, cô ấp úng, đầu óc quay cuồng nhớ lại những quy tắc trong trường hợp như thế này. Callie và cô không bao giờ thảo luận về cách cư xử thỏa đáng khi một thiên thần tiếp cận mình và nói về tiểu sử nhà soạn nhạc. Chắc chắn cảm ơn anh ta sẽ không phải là hành động sai quấy. Phải vậy không? “Cảm ơn ngài.”

“Rất hân hạnh. Tôi hy vọng cô sẽ thích nó.”

“Nó không phải dành cho tôi. Đây là món quà cho anh trai tôi.”

“Vậy tôi hy vọng anh ta sẽ thích nó.” Anh ta nói và họ nhìn nhau chằm chằm một lúc lâu.

Sự im lặng khiến Juliana căng thẳng, cuối cùng cô nói, “Tôi xin lỗi thưa ngài. Tôi khá chắc chắn chúng ta không được phép trò chuyện”.

Miệng anh cong lên làm khắp người cô rạo rực. “Chỉ khá chắc thôi sao?”

“Gần như là thế. Tôi chưa quen London và luật lệ của các ngài, nhưng dường như tôi nhớ chúng ta cần được giới thiệu.” Đôi mắt xanh của cô lóe sáng.

“Thật đáng tiếc. Cô nghĩ chuyện gì sẽ xảy ra nếu chúng ta bị phát hiện? Luận sách công khai giữa ban ngày thế này ư?”

Giọng điệu nhấm nhẳng của anh ta làm cô bật cười. “Ai mà biết được. Trái đất có thể sẽ nuốt chửng chúng ta vì hành vi nguy hại đó.”

“Tôi ghét phải đặt một quý cô vào sự nguy hiểm sắp xảy ra. Vậy nên tôi sẽ đi và hy vọng một ngày nào đó chúng ta sẽ có dịp được giới thiệu theo đúng quy tắc.”

Trong một khoảng khắc ngắn ngủi, cô đã cân nhắc gọi Callie và Mariana đến để giới thiệu họ, nhưng cô lại cảm thấy chuyện đó không thể thực hiện được nên đành chớp mắt với chàng trai vàng. “Tôi cũng hy vọng như ngài.”

Anh ta cúi thấp và bỏ đi, dấu hiệu duy nhất cho thấy anh ta từng ở đó chính là tiếng leng keng yếu ớt của chiếc chuông cửa thông báo có khách đi ra.

Không thể nhịn được, Juliana đến bên cửa sổ, dõi theo bóng dáng người đàn ông đó sải bước trên phố.

“Juliana?” Callie lên tiếng gần bên. “Em đã chọn được sách chưa?”

Quay lại với một nụ cười, Juliana gật đầu. “Em chọn được rồi. Chị có nghĩ anh Gabriel sẽ thích một cuốn tiểu sử về Mozart không?”

Callie xem xét tựa sách. “Chị nghĩ đó là một lựa chọn tốt.”

Juliana hít sâu hài lòng. “Nói em nghe đi, chị có biết người đàn ông đó không?”

Theo hướng mắt Juliana, Mari nhìn người đàn ông tóc vàng cao ráo đang nhanh chóng bước đi. Cô chun mũi nhìn Juliana và nói, “Sao vậy?”.

“Không có lý do”, Juliana lảng tránh, “Anh ta… trông quen quen”.

Mari lắc đầu. “Em không nghĩ chị biết anh ta. Em không thể tưởng tượng anh ta hạ cố đến thăm nước Ý, chứ đừng nói đến việc trò chuyện với người Ý nào đó.”

“Mari…” Callie lên giọng quở trách.

“Nhưng mà anh ta là ai?” Juliana hỏi dồn.

Callie vẫy tay một cách tùy tiện, rồi quay lại bàn thu ngân. “Công tước Leighton.”

“Anh ta là một Công tước à?” Juliana kinh ngạc hỏi.

“Đúng vậy”, Mari gật đầu và dẫn cô bạn ra phía trước hiệu sách. “Và hoàn toàn là một Công tước lởm. Cứ nghĩ bất kỳ ai với tước hiệu thấp hơn sẽ phải hoàn toàn thua kém anh ta. Như thế thì không có nhiều người ngang hàng anh ta đâu.”

“Mariana! Em cứ phải buôn chuyện trước mặt bàn dân thiên hạ đấy à?”

“Ôi, thôi nào, chị Callie. Thừa nhận là chị không thể chịu nổi Leighton đi mà.”

“Ừm, tất nhiên không nổi”, Callie thấp giọng. “Không ai có thể. Nhưng chị không bày tỏ thái độ chán ghét của mình với cả hiệu sách đâu nhé.”

Juliana suy nghĩ về đoạn đối thoại của họ. Anh ta không có vẻ đáng ghét. Nhưng mà anh ta không biết cô là ai. Rõ ràng nếu biết cô là con gái thương gia thì…

“Có nhiều người giống anh ta không? Những người sẽ coi thường em chỉ vì xuất thân của em ấy?”

Mariana liếc nhìn trước khi Callie xua tay và nói, “Nếu có thì bọn họ cũng chẳng đáng bận tâm. Sẽ có nhiều người quý mến em. Đừng lo gì nhé”.

“Đúng thế”, Mari mỉm cười nói thêm. “Đừng quên em sắp trở thành Nữ công tước. Và rồi… treo tất cả bọn họ lên nào!”

“Em không muốn bọn họ bị giết”, Juliana nói một cách lo lắng.

Trong giây lát, hai cô gái còn lại tỏ ra bối rối trước khi Callie cười lớn, biết rằng câu nói của Mariana đã bị hiểu sai. “Chỉ là một cách diễn đạt thôi Juliana. Không ai bị treo cổ cả. Chỉ đơn giản là Mariana không thèm bận tâm đến bọn họ.”

Cô gái vỡ lẽ. “A! Capisco[2]. Em hiểu rồi! Si. Treo chúng lên!”

[2] Tiếng Ý: Hiểu rồi.

Cả ba cô gái cùng cười và Juliana trả tiền cho các món quà dành tặng các anh. Sau khi một người hầu nhận nhiệm vụ chuyển các gói đồ đã được bọc lên xe ngựa, cô quay lại với nụ cười bừng sáng. “Tiếp theo chúng ta sẽ đi đâu?”

Mariana cười toe toét và bảo, “Tiệm găng tay. Một cô gái không thể ra mắt thành công nếu không có đôi găng opera, đúng không nào?”.