9 Giấc Mộng Xuân Của Nữ Hái Hoa Tặc

Chương 28: Ta tới!!!



Tống Mạch biết chất nữ đang làm nũng với mình, nhưng hắn lại chẳng thể nào cự tuyệt được.

Cho dù nàng chỉ coi hắn là trưởng bối hay còn có chút tâm tư khác, chỉ cần nhìn thấy dáng vẻ khó chịu của nàng, hắn đều không thể nhẫn tâm.

Lúc còn nhỏ, chất nữ rất dịu dàng, nàng cực hiếm khi đòi hỏi hắn cái gì đó. Bây giờ, trải qua biến cố, nàng ngày càng ỷ lại thân thiết với hắn, hắn mới phát hiện đối mặt với nước mắt của nàng, hắn không thể làm gì.

Lại còn vui vẻ cam tâm tình nguyện.

Nồi mì sôi ùng ục, Tống Mạch đứng dậy, xốc rèm cửa lên, thấy chất nữ đang nằm nghiêng trên giường, đôi mắt nhắm chặt, hắn nhỏ giọng hỏi nàng: “Cẩm Chi, mì sắp chín rồi, con có muốn ngồi ăn không?”

Đường Hoan ngước mắt nhìn hắn, lắc đầu: “Nhị thúc, thúc chuyển ghế tới trước giường rồi ngồi bên bón cho con ăn được không? Bụng con khó chịu lắm, chỉ muốn nằm úp sấp thôi.”

“Được, nhị thúc biết rồi.”

Rèm cửa lại được buông xuống.

Thực ra thì Đường Hoan cũng có chút khó chịu thật, vì vậy khi Tống Mạch chăm sóc nàng cẩn thận như vậy, dung túng nàng, tuy phần lớn nguyên nhân đến từ thân phận Cẩm Chi hiện giờ của nàng nhưng nàng vẫn cảm thấy rất vui sướng, may mắn. Quan hệ thân nhân thật là tốt, không biết mấy giấc mộng tiếp theo nàng có còn được hưởng thụ loại phúc lợi này không.

Tống Mạch nhanh chóng bưng một bát mì lớn đi vào.

Mì được nấu rất cẩn thận, sợi mì dài nhỏ, bên trên còn có thêm quả trứng trần trắng trong vàng óng ánh, rắc thêm chút hành lá xanh biếc, nóng hôi hổi, rất ngon miệng.

Hai khuỷu tay Đường Hoan chống lên giường, chờ hắn ngồi xuống mới thật lòng khen tặng: “Nhị
thúc nấu ăn thật là ngon, nhị tẩu tương lai của con thật có phúc.”

Tống Mạch trải trước người nàng một tấm vải cũ, đặt bát tô lên trên, sau đó gắp mì lên thổi cho nàng, lại bất đắc dĩ nhắc nàng: “Ăn mau nào, ăn xong nhị thúc còn phải đi làm, không có thời gian nghe con nói hươu nói vượn.”

Sự ngọt ngào chỉ dành trẻ con trong lời nhắc nhởnày thực sự làm cho người ta chán ngán mà!
Đường Hoan gượng cười hai tiếng, cúi đầu ăn mì hắn đưa tới.

Tống Mạch vội vàng dịch đũa ra một khoảng, dặn dò nàng: “Vẫn còn nóng, con phải thổi thổi thêm chút nữa mới ăn được.”

“Nhị thúc thổi giúp con.” Đường Hoan thuận thế ngã vào gối đầu, ngửa đầu nhìn hắn, “Con không còn chút sức lực nào, nhị thúc thổi giúp con đi, nhị thúc tốt.”

Càng ngày càng giống một đứa trẻ, vì sao trước kia hắn lại không phát hiện ra nàng thích làm nũng đến thế?

Tống Mạch bất đắc dĩ lắc đầu, nhẹ thổi thêm mấy cái thay nàng.

Đường Hoan nhoẻn miệng cười, nhị thúc này thật là ngốc!

Đến khi hắn đưa mì tới, nàng tiến lại gần, há mồm thật to, nhưng trong đó còn vướng mấy sợi mì dài, nàng phải hút hút một chút mới đưa hết vào trong miệng được.

Cũng không biết bởi vì mì nóng hay vì nước dùng nóng mà mới ăn có một miếng, môi nàng đã chuyển sang màu hồng nộn, no đủ ướt át.

Tiếp tục bón cho nàng thêm miếng nữa mà tim Tống Mạch đập như trống đánh vậy.

Thật sự thì Đường Hoan cũng không định quyến rũ hắn đâu, nàng cũng không biết bây giờ nàng có bao nhiêu quyến rũ mà. Ăn hết non nửa bát mì, nàng lại chỉ Tống Mạch gắp trứng gà cho nàng ăn.

“Ăn no rồi à?”

Hai ngày trước Tống Mạch đã phát hiện chất nữ rất thích để trứng gà ăn cuối cùng.

Đường Hoan gật gật đầu, “No rồi.”

Tống Mạch khuyên nàng ăn thêm, nhưng dù có nói thể nào Đường Hoan cũng không ăn. Không có cách nào, sau khi cho nàng ăn trứng gà xong, Tống Mạch lại mang bát vào phòng bếp, không hề do dự ăn hết chỗ mì còn thừa.

Không thể lãng phí.

Thu dọn xong xuôi, Tống Mạch mang theo đồ dùng rồi đi ra ruộng.

Lúc đi ngang qua thửa ruộng của Trương gia, thấy Trương thẩm đang gặt lúa trong ruộng, 6 người Trương gia cũng đều ở đó cả.

Tống Mạch muốn tới cảm tạ bà nhưng nghĩ việc này là chuyện tư mật của chất nữ, do dự trong chốc lát, cuối cùng vẫn giả vờ như không hề biết gì mà đi qua.

Chẳng biết từ lúc nào đã đến buổi trưa, Tống Mạch lau mồ hôi, chuẩn bị về nhà nấu cơm cho chất nữ. Nào ngờ hắn vừa xoay người đã thấy chất nữ một thân y phục màu trắng ngà, tay cầm một giỏ thức ăn, đi tới chỗ hắn.

Hắn vội vàng đi tới, “Vì sao không ở nhà nằm nghỉ? Không phải nhị thúc đã nói để nhị thúc làm cơm trưa sao?”

Đường Hoan đi đến chỗ bóng râm đằng sau đống rơm, đến khi ngồi xuống mới lấy lòng đáp: “Nhị thúc đừng lo lắng, bụng chất nữ đã tốt hơn nhiều rồi, không sao đâu. Một mình nhị thúc làm nhiều việc như vậy, chuyện khác con không giúp được thúc, nào có thể để thúc lại làm mấy chuyện nữ nhân nên làm hộ con nữa? Nhị thúc, mau ngồi xuống ăn cơm đi.”

Đối phó với nam nhân mà, không thể chỉ dựa vào việc làm nũng, chỉ để cho đối phương dỗ mình được. Thỉnh thoảng phải để cho họ nếm thử cảm giác nữ nhân của mình thực ra cũng rất tốt, như vậy bọn họ mới có thể tiếp tục cam tâm tình nguyện đối tốt với nàng. Nếu nữ nhân ỷ lại vào việc nam nhân đổi xử tốt với mình liền coi những gì nam nhân đó trả giá là chuyện đương nhiên, chỉ biết hưởng thụ, như vậy thủa đầu ngọt ngào sẽ chỉ dựa vào khả năng nhẫn nại của nam nhân thôi, thời gian kéo càng dài, nam nhân nếu gặp được một người khác dịu dàng hơn sẽ rất dễ thay lòng đổi dạ.

Đương nhiên Đường Hoan không lo Tống nhị thúc sẽ thay lòng đổi dạ nhưng nàng muốn cho hắn biết, cho dù nàng có làm nũng có “động tay động chân” thế nào đi chăng nữa thì nàng vẫn luôn là một chất nữ dịu ngoan. Xem đi, dù đau bụng vẫn mang cơm cho hắn, hiền lành làm sao! Miệng hắn thì làu bàu nhưng chắc chắn trong lòng thì lại rất cảm động.

Tống Mạch cảm động thật nhưng đau lòng của hắn còn nhiều hơn.

“Cẩm Chi, bây giờ đã vậy, cơm tối con chờ nhị thúc về làm, biết không?” Hắn chỉ muốn chăm sóc nàng tốt nhất có thể.

“Được, con sẽ chờ nhị thúc về.”

Đường Hoan sảng khoái đáp ứng, sau đó đến chiều tối ước chừng thời gian Tống Mạch về, nàng lại nhóm lửa nấu cơm.

Nàng muốn khiến hắn càng thêm đau lòng!

Sau khi rửa mặt, nàng lên giường ngủ.

Mệt mỏi vây lấy Tống Mạch, Đường Hoan thì lại mười phần sảng khoái.

Nàng cựa quậy trong lòng hắn, “Nhị thúc, thúc ôm con chặt một chút, Cẩm Chi hơi lạnh.”

Lạnh?

Tống Mạch nhíu mày. Cho dù ban ngày có nóng thế nào, buổi tối trong thôn vẫn luôn mát mẻ, bình thường một mình ngủ thì không thấy gì nhưng bây giờ đắp chăn mỏng, ngực lại ôm nàng, hắn vẫn luôn cảm thấy nóng, nhưng vì sao chất nữ lại lạnh?

Hắn nghe lời ôm chặt nàng, “Như vậy có tốt hơn chút nào không?”

Đường Hoan gối lên trên cánh tay hắn, ở trong bóng tối lắc đầu, bàn tay mò vào trung yhắn, bị hắn nắm lấy, nàng nhẹ nhàng xoa xoa lồng ngực hắn, giống như tham lam độ ấm trên người hắn vậy.

“Nhị thúc, thúc cởi trung y ra đi, con muốn dán lên ngực thúc ngủ, người thúc rất ấm, lúc tựa vào thật thoải mái. Nhị thúc, nhị thúc tốt, chất nữ rất lạnh… Ưm, thật là khó chịu a, ban ngày còn tốt, lúc vo gạo rửa rau lại chạm vào nước lạnh, nếu không làm gì đến mức này!”

Tống Mạch sờ trán nàng, cảm thấy cũng hơi lạnh, hắn đau lòng trách nàng, “Đã nói con phải nghỉ ngơi, con lại không nghe lời, giờ thì…” Rốt cuộc vẫn không nỡ mắng nàng, ngừng một lát, hắn bỏ tay nàng ra, cởi trungy, lộ ra khuôn ngực rắn chắc, khỏe mạnh.

Đường Hoan nằm trong lòng hắn, không ngừng sờ hắn, sờ vô cùng quang minh chính đại, “Người nhị thúc nóng hôi hổi, thật là thoải mái.”

Một câu này liền làm câu nói ngăn nàng sờ lung tung của Tống Mạch tiêu mất từ trong cổ họng.

Phía dưới nổi lên phản ứng, sợ bị nàng phát hiện, Tống Mạch thử thăm dò hỏi, “Cẩm Chi, hay là nhị thúc xoay sang chỗ khác, để con ôm tiện hơn.”

“Được.”

Đường Hoan cầu còn không được.

Tống Mạch như trút được gánh nặng, hắn rụt tay lại, xoay người.

Đường Hoan lập tức dựa sát vào hắn. Hắn gập chân lại, nàng cũng gập chân theo, chân dài kề sát chân hắn, bụng sát vào mông hắn. Hắn cảm thấy không ổn lại muốn quay ra, Đường Hoan ôm chặt eo hắn nói: “Nhị thúc đừng cử động, thế này thật thoải mái, bụng chất nữ rất lạnh, nhị thúc sưởi ấm cho con đi.”

Tống Mạch xấu hổ đến cực điểm, cũng không dám nhúc nhích nữa.

Tay trái Đường Hoan chậm rãi rời khỏi eo hắn, chuyển đến dây lưng trung khố, nhẹ nhàng vuốt ve.

Hô hấp của hắn ngày càng nặng nề, nàng nhanh chóngmò vào, vừa vuốt ve hắn vừa nói: “Nhị thúc, thúc cởi quần ra được không, chất nữ muốn để nơi đó dán vào bụng con, có được không?”

“Cẩm Chi…” Tống Mạch đè tay nàng lại, vậy, vậy làm sao được!

“Nhị thúc, đến nơi đó con cũng cho thúc nhìn rồi, chất nữ còn không cảm thấy có gì không ổn, bây giờ con cũng đâu có nhìn thúc, chỉ cầu nhị thúc, giúp con làm ấm bụng, như vậy cũng không được sao?” Đường Hoan vô cùng ấm ức nói, môi nhẹ nhàng chạm vào lưng hắn.

Giống như có kiến bò trên lưng hắn, cả người ngứa ngáy.

Bởi vì trời tối, bởi vì không nhìn thấy gì nên cảm giác càng thêm rõ ràng, suy nghĩ càng trở nên hỗn độn, không thể lí trí như ban ngày nữa.

Tống Mạch không buông tay, khàn khàn thương lượng, “Cẩm Chi, nhị thúc, tay nhị thúc cũng ấm
lắm, để nhị thúc lấy tay làm ấm cho con?”

Đường Hoan thẹn thùng, mặt dán vào lưng hắn, dịu dàng nhỏ nhẹ đáp, “Không cần…buổi sáng nhị thúc sờ soạng con lâu như vậy, con sợ nhị thúc lại không thành thật. Thúc đưa lưng về phía con như vậy, con mới yên tâm.”

Tống Mạch gấp đến độ đầu đầy mồ hôi, “Ta, ta lúc ấy thực sự không cố ý, Cẩm Chi đừng hiểu lầm nhị thúc?” Nàng lại nghĩ hắn thành người thế nào đây?

“Ai biết được…” Đường Hoan mềm mại đáp, tay nhỏ bé giùng giằng giật ra, “Nếu trong lòng nhị thúc thực sự không có gì phải hổ thẹn, vậy thúc nên an tâm sảng khoái để cho Cẩm Chi làm ấm bụng chứ. Nhị thúc khẩn trương như vậy, ngược lại giống như chột dạ ấy. A, bụng con lại đau rồi, nhị thúc giúp con đi, Cẩm Chi cầu thúc đấy, nhị thúc, nhị thúc…”

Tiếng cầu xin của nàng thật sự rất đáng thương, Tống Mạch hoàn toàn lâm vào hoảng sợ, lý trí vàđau đớn trong lòng không ngừng đấu qua đấu lại, rốt cuộc, đến khi nước mắt nàng rơi trên lưng hắn, hắn mới thả lỏng tay ra.

Đường Hoan thút thít cởi quần hắn đến tận đầu gối, khóc đến nỗi Tống Mạch muốn kéo lên một chút cũng không dám, chỉ đành lặng lẽ lấy tay phải che chở nơi đó. Nhưng Tống Mạch càng khẩn trương, càng chứng tỏ cho Đường Hoan thấy bên dưới hắn đã “giương cao” đến mức nào.

Đường Hoan cũng không vội vàng. Nàng cởibỏ nútbuộc trung y của mình ra, cứ như vậy dán vào hắn, từ bụng nhỏ cho đến ngực, không hề có chút khe hở.

Tống Mạch cứng đờ, nói không nên lời.

Bàn tay nhỏ bé của Đường Hoan vuốt ve dọc theo eo hắn cho đến mông, lại dán vào ngực hắn, mơ mơ màng màng nói: “Nhị thúc thật tốt, chất nữ không lạnh nữa rồi. Nhị thúc, thật tốt vì người là nhị thúc của con, con có thể yên tâm dựa vào người sưởi ấm, không cần lo lắng người sẽ mắng con không biết…xấu hổ, cũng không cần lo lắng người sẽ nổi lên ý xấu. Nhị thúc, thúc nói xem,thúc cháu nhà khác cũng có thể làm đến mức này không? Nếu không có, có phải Cẩm Chi thực sự, thực sự không biết xấu hổ? Nhưng con thật sự không cảm thấy gì cả. Bây giờ nhị thúc là người thân nhất của con, từ nhỏ nhị thúc đã chăm sóc con, chỗ nào trên người con nhị thúc còn chưa thấy qua, bởi vì người là nhị thúc của con cho nên không sao cả. Bây giờ Cẩm Chi lớn rồi, nhị thúc vẫn có thể nhìn bình thường mà. Nhị thúc, con nói thế có phải không?”

Phải không?

Tống Mạch nào có tâm tư nghe lời nàng nói!

Hắn thậm chí còn chẳng thể nào nghe rõ nàng nói gì. Khi chất nữ nói chuyện, tay nhích tới nhích lui, ngực mềm dịch lên dịch xuống trên lưng hắn, mềm như vậy, chạm vào hắn, làm hắn…

Hắn sắp không nhịn được.

“Nhị thúc, sao thúc lại không nói lời nào, có phải thúc tức giận Cẩm Chi không? Chẳng lẽ nhị thúc cũng không hiểu lời con nói? Vậy ở trong mắt nhị thúc, chất nữ như vậy, có phải thực dâm…”

“Không phải!”

Ngực Tống Mạch dồn dập phập phồng, giống như giận dữ đến tột cùng, dường như mãnh thú trong cơ thể hắn đang kêu gào muốn lao tới. Hắn cái gì cũng không biết, hắn chỉ biết nữ nhân phía sau là chất nữ ngoan của hắn, nàng vì bị bệnh nên mới ỷ lại hắn, nàng là cô nương tốt, cũng không phải loại nữ nhân đó.

Đường Hoan bất động, nhỏ giọng nứcnở, “Vậy nhị thúc quay lại ôm con một cái đi, nhị thúc xoay lưng về phía con như vậy, giống như không muốn để ý tới Cẩm Chi…”

Dứt lời, dường như sợ hãi hắn không để ý tới nàng, nàng đứng vụt dậy đi qua người hắn, chuyển tới trước ngực hắn, kéo tay phải hắn ra làm gối đầu, sau đó đặt tay trái hắn lên eo mình. Xong việc rồi, Đường Hoan vừa len lén đè chặt miếng vải trong thấm máu lại để tránh nó bị rơi, vừa ôm eo hắn nằm trọn trong ngực hắn, “Nhị thúc, Cẩm Chi thực sự sợ thúc tức giận lắm…”

“Không, không túc giận…” Tống Mạch còn chưa kịp phản ứng đối với một loạt hành động của nàng.

“Thật sự không tức giận?” Đường Hoan ngửa đầu nhìn hắn.

Đầu nàng chôn trong ngực hắn, bị chăn mỏng che khuất khiến Tống Mạch không thể nào thấy rõ vẻ mặt nàng. Nhưng nàng hỏi sợ sệt chờ mong như vậy, hắn cố gắng ổn định tinh thần, “Thật sự, nhị thúc làm sao có thể tức Cẩm Chi được?”

Đường Hoan nhẹ nhàng thở ra, lại dán vào ngực hắn, “Vậy nhị thúc để cho con sờ sờ đi. Nhị thúc đã sờ con rồi, con cũng sờ nhị thúc, vậy chúng ta liền hòa nhau, sau này sẽ không cần lo lắng ai sẽ tức giận ai nữa.”

Dứt lời, tay nhỏ bé chính xác không hề lầm cầm lấy nơi đó của hắn.

Nơi nào đó đang ngập tràn sức sống.