9 Giấc Mộng Xuân Của Nữ Hái Hoa Tặc

Chương 11-2: Chật vật (2)



Kiều lục thực sự tức giận: “Sư phụ nàng là ai? Con lừa trọc đó thật nhẫn tâm a, đối với nàng như vậy!”

“Là ai thì thế nào? Bà là sư phụ ta, ta không thể vi phạm mệnh lệnh của bà, huynh, huynh mà có thể tìm bà đòi công bằng cho ta sao? Nếu huynh đi thật, sư phụ mượn tội danh thông dâm truyền ra ngoài, chỉ sợ ta chết còn nhanh hơn!”

Đường Hoan tự giễu, rồi nàng quay đầu sang chỗ khác: “Quên đi, ta cũng đâu phải đồ ngốc, huynh nói thích ta, chẳng qua là thích thân thể ta thôi, ta chết hay không có liên quan gì tới huynh đâu? Ta sống một ngày, huynh sẽ muốn ta một lần, ta chết rồi, huynh phải đi tìm người khác, tưởng ta không biết sao? Nơi khác không dám nói, nhưng ni cô xinh đẹp trong am Ngọc Tuyền cũng không chỉ có mình ta, bản lĩnh của huynh như thế, muốn tìm ai mà không được?”

Nàng càng nói càng nhanh, nước mắt rơi lã chã, oan ức đến đáng thương, vị chua trong lời nói đến đồ ngốc cũng nghe ra.

Chỉ có yêu thì mới ghen, chẳng lẽ trong lòng nàng cũng có hắn?

Kiều Lục vội vàng xoay khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng lại, hôn một cái, dịu dàng dỗ nàng: “Đừng nói hươu nói vượn, trong lòng Lục ca chỉ có mình nàng, đám ni cô kia so với nàng chỉ là cái rắm!”

Đường Hoan đã sớm lĩnh giáo qua bản lĩnh gian xảo của Kiều Lục, biết hắn không dễ lừa như Tống Mạch, không thể dùng thủ thuật giả vờ đơn giản trước mắt hắn được, nàng nâng tay đẩy hắn ra, sẵng giọng: “Huynh ở đây nói lời ngon tiếng ngọt thì có ích lợi gì? Có bản lĩnh huynh giải cứu ta khỏi am Ngọc Tuyền này đi, giúp ta hoàn tục, ta sẽ tin huynh!”

“Hoàn tục?” Kiều Lục sửng sốt.

Đường Hoan nhíu mày nhìn hắn: “Đúng vậy, chẳng lẽ huynh muốn ta theo không huynh sao? Nằm mơ đi! Lục ca, Minh Tuệ nói thật cho huynh biết, ta có thể với huynh được nhưng huynh phải giúp ta rời khỏi am Ngọc Tuyền, ta không bao giờ muốn cả ngày phải gánh nước niệm kinh nữa, cũng không bao giờ muốn bị đám ni cô kia gọi đến gọi đi nữa! Lục ca, sau khi hoàn tục, huynh lấy ta cũng được, nạp ta làm thiếp cũng được, tìm cho ta chỗ nào ở cũng được, ta đều nghe theo huynh! Nhưng nếu huynh không giúp ta rời đi, ta thà cắn lưỡi tự sát cũng không để huynh đạt được ý đồ!”

Lấy nàng sao? Kiều Lục cho tới bây giờ còn chưa bao giờ nghĩ tới, nhưng nếu có thể đưa nàng xuống núi, lâu dài hưởng thụ cũng không phải là một ý tồi.

“Am của nàng phải làm sao mới cho phép hoàn tục?” Kiều Lục nắm tay tiểu ni cô, chậm rãi nói. Nếu đòi tiền, hắn cũng có ít tiền tích góp được, chỉ cần không phải quá nhiều, mười mấy lượng bạc hắn cũng sẽ bỏ ra.

Đường Hoan vui vẻ ôm cổ hắn, “Lục ca chịu giúp ta thật sao?”

Kiều Lục xoa ngực nàng một cái: “Nàng đã nói như vậy, Lục ca sao lại không giúp nàng chứ? Không giúp nàng, nàng cũng không chịu cho ta, mà ta lại không muốn nàng cắn lưỡi tự sát!”

“Lục ca thật tốt!” Đường Hoan chủ động hôn lên má hắn một cái, Kiều Lục muốn nữa thì nàng lại nhíu mày, nhìn vào ánh mắt nghi hoặc của đối phương rồi nói: “Sư phụ ta là Tĩnh Từ sư thái, bà là người rất tham tiền, chúng ta hóa duyên trở về không xin được chút tiền bố thí nào, bà liền trăm phương nghìn kế tra tấn chúng ta. Bà tham lam như vậy, nhất định sẽ không đồng ý cho chúng ta hoàn tục đâu, trừ khi, trừ khi ta có thể đưa bạc ra!”

“Cần bao nhiêu bạc?” Kiều Lục hỏi thật.

Đườn Hoan vươn một bàn tay ra.

Kiều Lục nhếch miệng cười, “5 lượng bạc, Lục ca ta nhất định sẽ đưa cho nàng.”

Đường Hoan khinh thường liếc hắn một cái, “Nằm mơ đi, không có 50 lượng, lão ác bà kia sẽ không nhả người ra đâu!”

Mặt Kiều Lục nhất thời trầm xuống. Với 50 lượng, hắn cũng có thể mua mười mấy nha hoàn, cho dù nhan sắc không bằng tiểu ni cô này nhưng cũng không phải quá kém.

“Không có cách khác sao?” Không đành lòng mất mặt trước mặt nữ nhân, Kiều Lục ho khụ khụ, viện cớ: “Lục ca mới chỉ có hơn 50 lượng một chút, còn phải dùng cho ngày lành sau này của chúng ta nữa, nếu đưa hết cho sư phụ nàng, sau này chúng ta chỉ còn nước uống gió tây bắc thôi.”

Đường Hoan ân cần tỏ vẻ thấu hiểu, hai mày nàng cau chặt: “Vậy nên làm sao bây giờ, bà ấy cũng không có nhược điểm nào bị chúng ta nắm trong tay, muốn uy hiếp bà là chuyện không thể nào được…”

Kiều Lục không hổ là kẻ xấu xa từ nhỏ, nghe đến đây liền có ngay kế hoạch trong bụng, cườiha hả: “Ai nói không thể uy hiếp bà ta được? Không phải buổi tối nàng phải ở trong phòng bà ta sao? Nàng cứ ở chỗ này chờ ta, bây giờ Lục ca xuống núi mua ít đồ, một lát sau sẽ quay lại đưa cho nàng, buổi tối nàng tìm cơ hội lén bỏ vào trong nước uống của bà ta…”

Đường Hoan kinh ngạc che miệng lại: “Huynh muốn hạ độc giết chết bà ấy?”

kiều Lục xoa nắn khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng: “Giết người thì phải đền mạng, Lục ca đâu có ngu như vậy. Giờ tý đêm nay nàng đến cửa đón Lục ca, đến lúc đó nàng sẽ biết! Ngày mai đúng giờ này,

Lục ca bảo đảm nàng sẽ được hoàn tục!”