818 Về Câu Chuyện Binh Vương Xuyên Qua

Chương 107: Phiên ngoại – Nhàn lao hậu tục



Edit: Băng Di

Tiết Trạm có Bá tước vị lại ở tại Định Viễn Hầu phủ sẽ không quá thích hợp, Tiết Úy Chi cùng Tiết Tấn Chi thương nghị qua, chuẩn bị ở riêng, tài sản của Hầu phủ đều có khoản công, Thường thị lâm chung lại có di ngôn, hai huynh đệ không hề tranh chấp, dưới sự chứng kiến của tộc lão tiến hành phân nhà.

Chọn ngày tốt, chi thứ hai dọn ra Định Viễn Hầu phủ, vào ở phủ Hộ Quốc bá mới mẻ.

Bạch Nhã cùng Địch Khanh Khanh vội vàng đến mức xoay quanh, lúc bớt được thời giờ chú ý đến hàng xóm xung quanh, lập tức dở khóc dở cười.

Hàng xóm bên trái rõ ràng chính là phủ Trung quốc công đại danh đỉnh đỉnh.

Địch Khanh Khanh thật cẩn thận quan sát thần sắc Bạch Nhã nói: “Bá phủ là Hoàng Thượng ân đãi đặc biệt ban cho, phỏng chừng trước đó Trạm ca cũng không biết, “

Bạch Nhã cười, khoát tay: “Ta không phải không vui.” Quan hệ của hai người nàng đã sớm nhận thức, lúc này tức giận không khỏi có hơi quái đản, nhưng mà một người làm nương, đứa con êm đẹp không thương nga mi lại yêu tu mi, khó tránh khỏi có chút tâm tắc: “Bá gia đâu?”

Có người hầu vội vàng hồi bẩm: “Hồi bẩm lão phu nhân, Bá gia đi sang phủ Trung quốc công cách vách rồi.”

“Khi nào thì đi? Làm sao ta không phát hiện nó đi ra ngoài?”

Người hầu ánh mắt phiêu hốt, ấp a ấp úng, lắp bắp: “.. Hồi bẩm lão phu nhân.. Bá gia đi ngã hậu hoa viên..”

Bạch Nhã nhất thời không suy nghĩ cẩn thận, hỏi Địch Khanh Khanh: “Hậu hoa viên có cửa sao?”

Địch Khanh Khanh cười gượng, biểu tình trên mặt cũng sắp không nhịn được.

Bạch Nhã nhìn vào mắt, nghĩ lại, sau hậu hoa viên có cánh cửa gì nha, chỉ có tường! Bên kia tường chính là nhà hàng xóm, nói cách khác Hộ Quốc bá vừa mới ra lò này có cửa không đi mà trèo tường!

“.............” Bạch Nhã thực tâm tắc, không phải tâm tắc bình thường.

Bên này Bạch Nhã vì đứa con êm đẹp lại đi trèo tường tâm tắc, phủ Trung quốc công bên kia Ô Hùng cũng hỏng mất.

“Thế tử, không, Bá gia,” Ô Hùng vuốt mặt: “Ngài có thể có thể đi bằng cửa không?” Hai nhà hiện tại thành hàng xóm, quan hệ cũng phi thường, không cần rụt rè đệ thiếp, nhưng tốt xấu gì cũng nên đi bằng cửa có được không? Đi qua cửa có thể nhiều thêm vài bước đường sao? Hảo, cho dù đi cửa chính phiền toái, ngươi trèo tường có thể, nhưng là vì sao sau khi xuống khỏi tường còn muốn chui cửa sổ?

Tiết Trạm vẻ mặt thoải mái cười nói: “Ô tướng quân yên tâm, tường này không cao, đứng lên rất nhẹ nhàng.”

Ai lo lắng ngươi đứng lên thoải mái hay không thoải mái? Đây là vấn đề đứng lên thoải mái hay không thoải mái sao?

Biểu tình của Ô  Hùng quả thực phải hỏng mất.

Tiết Trạm hướng về phía hắn làm vẻ mặt vô tội, da mặt dầy quả thực làm cho người ta giận sôi, Ô Hùng tức giận dứt khoát nhắm mắt làm ngơ, phất tay áo mà đi.

Nhìn theo Ô Hùng thở phì phì vội vàng rời đi, Tiết Trạm buồn cười: “Ô tướng quân thành thân đã nhiều năm, đứa nhỏ đều có thể đánh tương du, làm sao vẫn là không biết nói đùa chứ?”

Chu Kì Lân sau án thư đang làm việc công, bớt thời giờ nhìn hắn: “Làm sao lại sang đây? Trong phủ dàn xếp được rồi à?”

“Không có, ta chính là trốn sang đây nhàn hạ.”

Tiết Trạm nói quá mức đúng lý hợp tình, Chu Kì Lân không có cách nào, buông bút đi tới đẩy cái chân hắn đã lê la đến án thư: “Quay về Bá phủ đi.”

“Ta mới đi ra mà.”Tiết Trạm kháng nghị.

Chu Kì Lân xoa bóp sau cổ hắn, ánh mắt nhu hòa: “Không thể hồ nháo.”

Cứ như vậy Tiết Trạm trèo tường sang đây để tránh quấy rầy lại bị Chu Kì Lân dẫn quay về Bá phủ, Bạch Nhã vừa tức giận vừa buồn cười trừng mắt với nhi tử, tức giận nói: “Sự kiện lớn nhỏ trong phủ Bá gia đây ngươi không cần quyết định à? An bài những thứ quan trọng như thế nào, an bài những thứ không trọng yếu lại như thế nào, quy cách thăng quan hỉ yến, danh sách thiếp mời lại phải viết như thế nào, không thể hỏi ngươi sao, ngươi thì tốt rồi, còn có lòng thanh thản nhàn hạ!”

Tiết Trạm bị mắng chột dạ, chỉ cười lấy lòng.

Bạch Nhã mặc kệ hắn, quay sang Chu Kì Lân cười: “Làm phiền Quốc công gia quan tâm.”

Chu Kì Lân khiêm tốn gật đầu: “Hẳn là.”

Tiết Trạm nhất thời liếc mắt mà ánh mắt loan loan, Bạch Nhã lại bắt đầu tâm tắc, nhưng càng tâm tắc còn tại phía sau, thăng quan hỉ yến tống xuất thiếp mời đi thu được danh mục quà tặng thiếp tử gấp ba, chọn chọn kiểm kiểm có thể lui thì lui, không thể lui đành phải hoàn lễ, này còn phải đi giao tế nhiều, hôm nay hộ nhà của ta có nữ nhi mười tám xinh đẹp như hoa, ngày mai nhà ta cháu gái năm nay mười sáu hiền lương thục đức chim sa cá lặn, nói trong nói ngoài chính là nhìn trúng Hộ Quốc bá Tiết Trạm mới ra lò, tiền đồ vô lượng!

Nhưng mà, con của nàng chỉ yêu tu mi không thương nga mi nha!

Bị các loại hỏi thăm quấy rầy, Bạch Nhã tâm tắc không muốn miễn cưỡng ứng đáp, mấy tháng cuối cùng rõ ràng cáo ốm đóng cửa không ra, ta không thể trêu vào còn có thể trốn không được sao, nhưng trốn cũng trốn ra không ít chuyện đoan, hôm nay đồn đãi cái gì Hộ Quốc bá trên chiến trường bị thương không thể giao hợp nha, ngày mai lại truyền ra Hộ Quốc bá lòng có giai nhân tương ứng chẳng qua lại là phụ nhân nha, tới rồi ngày mốt lại là một cách nói  khác, trong đó Hoàng Thượng Chu Cao Sí khó tránh khỏi lại nằm trúng đạn, dùng con nối dòng khống chế sủng thần vân vân, đương nhiên trong đó cũng truyền ra giai thoại đoạn tụ phân đào, nhưng lại kéo luôn thái tử Chu Chiêm Cơ ngấm ngầm hãm hạ, đến Ngô Dụng, La Nhất, Triệu Thập Nhất cũng không tránh khỏi, trong đó cũng có Kỉ Cương, Địch Đào, ngay cả Từ Trường Lâm đều bị nằm trúng đạn, Chu Kì Lân cũng từng bị phối vào, nhưng phi thường quái dị chính là đoạn về vị chánh chủ này lại ngược lại bị truyền đi ngắn nhất! Đối với kết quả này Tiết Trạm trăm tư không thể giải. Chân tướng xảy ra trước mặt các ngươi, các ngươi không tin. Thế nào cũng phải bịa đặt ra vô số giả thuyết mà tôn sùng là chân thật, bệnh não bổ này là bệnh khó trị biết không?

Bất quá cũng lạ, bảo sao người khác lại không não bổ cho được, phóng nhãn cả kinh thành ngàn dặm mới tìm được một Quốc công gia độc thân còn chưa tính, ngươi một Hộ Quốc bá tiền đồ vô lượng được hoàng sủng cũng muốn độc thân! Ngươi làm như vậy những gia tộc muốn kiển chân bắt quàng làm họ phải làm sao đây? Còn có nữ tử mơ mộng muốn tìm lang quân như ý để hưởng vinh hoa cả đời thì sao? Tin hay không nước mắt các nàng gom góp cũng có thể thành sông rồi.

Cũng may hai người là võ tướng, quanh năm suốt tháng thời gian ngốc tại kinh thành không nhiều lắm, tuần tra nửa năm, lại bế doanh huấn luyện ba tháng, vân vân, một năm cũng liền trôi qua như vậy. Lâu ngày lời đồn đãi truyền truyền cũng mất đi độ sốt, dù sao kinh thành rộng lớn chuyện tươi sốt là rất nhiều, dù sao vẫn sẽ không truyền cả đời.

Đợi cho dần dà luyện thành thói quen, mọi người sẽ quên chú ý, không có hôn lễ, cũng không truyền tin, nhưng có thân bằng hảo hữu đã thông đồng nhận thức, không liên can đến người khác, chỉ cần ngươi cùng ta, nắm tay nhau, đồng lão, đồng tử.=Hoàn=