70 Ấm Áp Sủng Ái Tiểu Trí Thức

Chương 35



Đồ đạc ở trong phòng của Giang Triều so với trước kia thì nhiều hơn rất nhiều, đồ đạc của anh vốn dĩ rất đơn giản, chỉ thiếu điều có mỗi một chiếc giường để ngủ, sau khi An Khê được gả tới, căn phòng ban đầu của anh được dùng làm phòng cưới cho hai người, hiện tại ở bên trong bày biện không ít đồ của An Khê.

Chỉ tính riêng đồ cưới của An Khê thôi thì hiện tại An Khê ở thôn Tam Thủy cũng đã được coi là có chút tài sản, thoát khỏi trạng thái bần cùng trắng tay lúc mới đến đây. Cũng coi như đã đã chuyển mình từ nông nô thành địa chủ rồi.

An Khê nhìn Giang Triều sau khi lục lọi ở trong ngăn kéo tủ một lúc thì đưa cho cô một chiếc túi nhỏ màu xanh đen, cô nghi hoặc nhìn anh một cái: "Đây là cái gì vậy?"

"Toàn bộ tài sản của anh, bây giờ đều giao cho em giữ cả. Muốn mua cái gì thì mua nhé, không cần phải tiết kiệm đâu."

An Khê hơi bất ngờ một chút, cho nên ý của Giang Triều ở đây là để cho cô quản lý nhà cửa sao. An Khê toét miệng cười nói: "Em sẽ bảo quản thật tốt."

Cô mở ra nhìn một cái, vừa nhìn cô đã ngẩn người ra, bên trong là từng xấp tiền thật dày, cô chưa đếm cũng biết bên trong có không ít tiền rồi, thậm chí có thể còn nhiều tiền hơn so với số tiền khám bệnh lúc trước Thiệu Bội Hà đưa cho cô nữa.

Mỗi một ngày Giang Triều điều tham gia lao động sản xuất, đúng là anh cũng không có chỗ nào cần dùng đến tiền, thế nhưng lại không ngờ anh có thể dành dụm được nhiều tiền như thế này. Trong cơn hoảng hốt, cô chợt có một chút ấn tượng, bóng dáng của Giang Triều rất hay xuất hiện ở chợ đen, ban đầu lúc cô đọc tiểu thuyết, món tiền đầu tiên mà Giang Thủy Thúy kiếm được chính là ở chợ đen, mà đây cũng là do Giang Triều đã đứng ở giữa làm trung gian. Rất khó tưởng tượng một người nhìn qua có vẻ đứng đắn như anh, lại có thể lăn lộn đến là thành thạo ở một nơi kẻ đến người đi côn đồ cắc ké như vậy.

Cho nên, Giang Triều như thế này có tính là đang đào góc tường của chủ nghĩa xã hội hay không, lá gan của anh cũng thật lớn. Có điều thực sự đúng là khó trách, nếu như ngay cả chút gan dạ này anh cũng không có, thì không thể mở biển buôn bán sau khi cải cách mở cửa được, cuối cùng cũng chẳng thể biến doanh nghiệp trở nên lớn mạnh, trở thành nhóm người giàu lên đầu tiên của đất nước.

Giang Triều quan sát An Khê một cách bình tĩnh, bất cứ lúc nào anh cũng chuẩn bị giải thích những thắc mắc của An Khê. Số tiền anh đưa cho An Khê không phải là nhỏ, nhiều hơn một nghìn. Một người nông dân bình thường làm sao có thể có được nhiều tiền như thế, điều này thực sự không phù hợp với nhận biết của người bình thường.

An Khê lại chẳng hỏi, lá gan của cô quả thực là rất nhỏ, thế nhưng cách suy nghĩ của cô lại hoàn toàn khác với những người thuộc niên đại này, cũng có thể hiểu là, Giang Triều làm những chuyện đào góc tường kia, ở niên đại này mà nói thì chính là đang nhảy múa trên mũi dao, nhưng ở dưới cái nhìn của An Khê mà nói thì lại không thấm vào đâu cả, thậm chí đối với Giang Triều, cô còn có chút bội phục mơ hồ. Ít nhất thì ở trong cái nhìn của cô, những chuyện này đâu phải là chuyện mà người bình thường có thể làm được.

Giang Triều nhìn dáng vẻ ngây ngẩn của cô, không nhịn được mà lắc đầu một cái. Những chuyện kia đến bây giờ vẫn chưa nói rõ ra với cô, không phải vì không tin tưởng cô, mà là sợ chuyện này sẽ làm cô khó xử, dù sao chuyện anh làm cũng chẳng phải chuyện gì tốt.

Buôn bán ở chợ đen, ngay cả cha mẹ anh hay Cẩu Đản và Thạch Đầu có quan hệ tốt nhất với anh cũng không biết, chuyện này càng nhiều người biết, mối nguy hiểm bị tố giác lại càng lớn hơn một phần.

Hơn nữa nếu như ba anh biết được anh làm những việc kia, có lẽ anh sẽ trực tiếp bị ông ấy đại nghĩa diệt thân.

Hai người vào sáng sớm ngày thứ hai đã chạy lên trấn trên, rồi sau đó từ trấn trên bắt một chiếc ô tô hơi vào huyện. Chiếc xe này đã cực kì cổ xưa rồi, nó dừng lại ở bên một quảng trường đổ nát, vừa già cỗi lại vừa cũ nát. Mỗi ngày xe lên huyện cũng chỉ có hai chuyến, buổi sáng một chuyến, buổi tối một chuyến, cố định giờ xe, nếu như bỏ lỡ chuyến xe, vậy thì thật ngại quá, không thể làm gì khác hơn là mời bạn chờ đến chuyến sau.

Bọn họ đợi ở trấn trên một tiếng đồng hồ chiếc xe cũ kĩ kia mới bắt đầu khởi hành.

Thời điểm xấp xỉ đến cuối năm, người ngồi ô tô cũng nhiều hơn, các dãy ghế dài trên xe cũng chật kín người, có rất nhiều người thậm chí còn tự mình mang theo ghế ngồi, tùy tiện đặt bừa trên một chỗ trống, hầu hết đều là những người lớn.



Thời điểm hai người An Khê lên xe, ngay cả xe cũng thiếu chút nữa không chen nổi nữa, vừa lên trên xe là ngay cả một vị trí đứng thôi cũng khó khăn. Giang Triều che chở An Khê xuyên qua một đám người một đường đến bên cửa sổ. Dưới tình huống không có chỗ ngồi nào trống, cũng rất khảo nghiệm kỹ năng đứng của mọi người, tóm lại mọi người đều đang cố gắng thể hiện võ công của mình, rối rít ghì lấy sản xe.

Trên xe hỗn tạp đủ các mùi hương, mùi của xăng dầu, mùi mồ hôi thúi của mọi người, còn có cả mùi hôi thối của phân động vật. An Khê vừa mới lên xe, trong dạ dày của cô như đã lộn lên một vòng, đầu lại còn bị những mùi ở trên xe hun cho chóng mặt, toàn thân đều khó chịu.

Bàn tay của Giang Triều chộp lấy tay nắm cạnh cửa sổ, bao bọc lấy An Khê ở giữa cánh tay mình, ngăn cách cô khỏi đám chen lấn xung quanh,

Xe lại đi qua một vũng nước, sau khi hoàn thành một vòng cua có độ khó cao, những người trong xe lại lộn xộn thành một đoàn, An Khê ngã vào người Giang Triều, khuôn mặt nhỏ nhắn cũng trở nên tái nhợt, cảm giác hư không trong dạ dày cũng ngày càng rõ ràng, cũng may là ban sáng cô không ăn gì cả, nếu không chỉ e là hiện tại đã bị màn điên đảo này làm cho ói cả ra.

Lần trước thời điểm lên huyện cùng với bác sĩ Hoàng, mặc dù lúc đó mùi trên xe cũng rất khó chịu, nhưng dù sao vẫn còn có chỗ ngồi, thực sự không gian khổ giống như lần này.

An Khê khó chịu lầm bầm mấy tiếng, thời điểm chiếc xe lại cua phải một lần nữa, đầu của cô cũng áp lên người Giang Triều, mặt cũng dán lên người anh, thực sự dễ chịu hơn rất nhiều, An Khê vô thức vùi đầu mình vào trong lồng ngực anh, sau đó điều chỉnh đến vị trí thoải mái nhất.

Bàn tay đang đặt bên cửa sổ của Giang Triều dời xuống, đặt ở bên eo của An Khê, bao bọc cô thật chặt chẽ ở trong lồng ngực của mình, không để cho cô ngả đông ngả tây nữa.

"Giang Triều, em khó chịu." An Khê mím mím môi, thốt ra những tiếng nhỏ nhẹ. Sau khi cơn chóng mặt qua đi, đầu óc cô trở nên râm ran, toàn thân từ trên xuống dưới đều không được thoải mái cho lắm.

"Nhắm mắt lại ngủ một lát đi, lúc đến anh sẽ gọi em dậy." Giang Triều xoa nhẹ lên mái đầu của cô một cái.

"Ừm!"

Sau khi tiếng ừ nhẹ nhàng vang lên, tiếng thở có chút mệt mỏi của người trong lồng ngực cũng dần ổn định lại, thế nhưng sắc mặt cô vẫn tái nhợt như tờ giấy vậy, sắc môi đỏ thắm cũng bị sự ảm đạm thay thế.

Bàn tay nắm lấy chốt cửa sổ của An Khê cũng dần dần buông lơi, toàn thân tiến vào một loại trạng thái nửa ngủ nửa tỉnh, bên tai có thể nghe thấy tiếng những người trên xe buýt một cách mơ hồ, thế nhưng những tiếng ồn ào này dường như lại được sinh ra ở trong giấc mơ. Vì để phòng cô ngã xuống đất, Giang Triều dứt khoát để một tay nắm chặt lấy eo An Khê.

Sau khi An Khê vặn vặn thân mình một cái, lại ngủ thiếp đi.

Cứ duy trì tư thế như thế này cho đến khi chân đã đứng đến mức tê rần, cô điều chỉnh vị trí đứng một chút, thân thể quanh co một vòng, cuối cùng trực tiếp dán chặt vào thân mình của Giang Triều. Hai tay cô ôm lấy hông của Giang Triều, ôm anh thật chặt, giống như là ở trong giấc mơ cô đã tìm thấy một cây cột cực kỳ ấm áp, ngăn cách hoàn toàn với những ồn ào ngoài kia, cứ như thế thật yên tĩnh.

Bàn tay của Giang Triều bao lấy lưng An Khê, cằm cũng đặt lên đỉnh đầu của cô, mùi hương nhàn nhạt từ mái tóc phát ra cũng xua tan thứ mùi khó ngửi ở trên xe ô tô. Dưới sự khống chế có ý thức của anh, quán tính đã bị triệt tiêu hoàn toàn.

"Cậu trai trẻ này, cậu là người ở đâu vậy, phải lên trên huyện à? Người kia là vợ của cậu sao?" Một bác lớn tuổi ở bên cạnh rất nhiệt tình mà hỏi thăm anh. Ông bác này là một người rất có kinh nghiệm, bản thân ông đã mang theo một chiếc ghế nhỏ, nếu không phải như thế thì đã phải chịu đứng ở trên xe này hai ba tiếng đồng hồ, vậy thì thật là khó chịu. Đấy còn là trường hợp xe ô tô không gặp phải hỏng hóc gì, nếu như hỏng rồi, trừ khi bọn họ gặp được xe nào có thể quá giang, nếu không bọn họ cũng chỉ có thể đứng ở giữa đường, đến tận ngày mai cũng không biết có về được hay không.



Giang Triều gật đầu: "Đúng vậy bác ạ! Cháu là người ở thôn Tam Thủy. Đây là vợ cháy, hôm qua mới vừa cưới xong."

Bác trai kia tỏ vẻ quả nhiên là thế, cũng chỉ có những cặp vợ chồng mới cuois như thế này mới còn cảm giác mới mẻ với nhau, mới còn dính lấy nhau như sam thế này. Có điều dáng vẻ ân ân ái ái của hai người trẻ tuổi này thực sự khiến cho người ta hâm mộ. Vẫn là trẻ tuổi tốt đẹp mà, trong lòng bác trai cảm thán một chút.

Thời gian trên xe vô cùng khó chịu, An Khê ở trên đường mơ mơ màng màng không biết đã tỉnh lại bao nhiêu lần, cho đến khi nghe thấy giọng nói của Giang Triều quanh quẩn ở bên tai, dường như anh đang nói đến rồi, cô nghe vào tai cũng thấy không chân thực lắm, chẳng qua là mắt thấy người khác cũng đang lục tục xuống xe rồi, cô mới giật tình tỉnh lại, sau đó cô chao đảo nặng nề đi theo phía sau lưng Giang Triều.

Đứng ngủ vô cùng nhức đầu, An Khê cau mày, có điều cũng may là đêm qua khá ngon giấc, cho nên đầu óc cũng không quá mơ hồ. Giữa choáng váng và đau đầu, cô đồng ý chọn cái sau.

Chuyến này lên trên huyện, những chuyện phải làm quá nhiều, cho nên hai người đi tìm một nhà khách ở trên huyện, cứ ở lại một đêm đã rồi nói sau. An Khê suy nghĩ đến trước đó Thiệu Bội Hà đã ở bên cạnh giúp đỡ cô rất nhiều, chuyến này lên đây dù thế nào cũng nên đến thăm hỏi người nhà của cô ấy mới phải, nếu không phải ngày hôm qua nhà cô ấy còn có việc gấp phải trở về, vậy thì hôm nay hai người có thể cùng nhau lên đây rồi.

An Khê nói qua chuyện này với Giang Triều, chỉ cần là chuyện mà cô muốn làm, vậy chắc chắn Giang Triều chẳng thể nào không đồng ý, chẳng qua là đến nhà người ta cũng không thể không tay không mà đến được. Hai người vừa đi vừa thương lượng, sau đó quyết định đến cửa hàng bách hóa trước. Đi đến đó rồi mới biết cửa hàng bách hóa hôm nay đóng cửa.

Bởi vì cửa hàng bách hóa đã đóng cửa, hai người cũng chỉ đành lựa chọn một đại lý bán lẻ ở cách nhà khách xa hơn một chút. Đến đại lý bán lẻ, Giang Triều lại chỉ muốn đứng ở bên ngoài, nói làm sao cũng không chịu vào.

"Anh sợ gặp phải Chu Lan Lan hả?" An Khê trợn tròn đôi mắt nhìn anh. Trong đôi mắt là tinh thần hóng chuyện bất diệt, cô thực sự muốn biết ở giữa Chu Lan Lan và Giang Triều rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.

Các tình tiết của tiểu thuyết vẫn luôn vây quanh tiếp diễn giữa hai người Giang Triều và Giang Thúy Thúy, còn nhân vật Chu Lan Lan này cũng chỉ là một nhân vật qua đường, bị gạt sang một bên, mới chỉ lộ mặt ra đã bị Giang Thúy Thúy thành công làm cho cô biến mất. Lần trước Chu Lan Lan bảo cô rằng để cho cô ta đưa đồ cho Giang Triều giúp, hẳn là rất thích anh mới phải.

Trong đôi mắt của Giang Triều xuất hiện một tia ảo não: "Anh không phải là sợ cô ta, chỉ là có chút sợ bị cô ta dây dưa."

"Như thế mà còn không phải là sợ cô ấy sao?" An Khê lẩm bẩm một tiếng, sau đó không để ý tới anh nữa, một mình chạy vào đại lý bán lẻ.

Giang Triều đưa mắt nhìn theo bóng dáng có chút hoạt bát kia dần dần biến mất ở cửa ra vào, anh khoanh tay dựa vào bức tường gần đó, tâm trạng nhìn qua khá tốt. Anh phát hiện ra cố gắng của bản thân mình cũng không phải là không có hiệu quả, sự phòng bị của An Khê đối với anh đã giảm xuống không ít, nếu không ngày hôm nay cũng sẽ không tùy tiện trêu ghẹo anh như thế này.

Nếu như cho anh thêm một chút thời gian nữa, anh có lòng tin rất nhanh cô nhóc có lòng phòng bị rất cao này sẽ hoàn toàn bị anh túm được.

Thời điểm chờ đợi ở bên ngoài, anh nhắm mắt lại, gió lạnh kèm theo mưa phùn lất phất thổi qua gò má của anh, rất nhanh đã khiến chúng đỏ bừng lên.

Ở trong một con hẻm nhỏ, có một đôi mắt đang lanh lợi chuyển động qua lại, nhìn ra bên ngoài, mãi cho đến khi trong tầm mắt không còn ai cả, anh ta mới lộ cái đầu ra, nhỏ giọng lên tiếng: "Giang Triều, anh Triều."

Hai lỗ tai của Giang Triều cử động một cái, cảnh giác nhìn về phía thanh âm truyền tới, sau khi nhìn thấy ánh mắt lấm la lấm lét kia, đôi mắt của anh nhếch lên một cái, sau khi cẩn thận quan sát bốn phía như radar vậy, thấy bốn phía không có ai chú ý đến bên ngày, anh mới đứng thẳng thân mình, duỗi người, từ từ đi vào trong con hẻm nhỏ.