70 Ấm Áp Sủng Ái Tiểu Trí Thức

Chương 13



Đụng phải lồng ngực cứng rắn như đá của Giang Triều, An Khê chỉ cảm thấy mũi bị đụng đau, đầu óc trở nên mơ hồ, còn chưa kịp nắm rõ tình huống xung quanh.

Cô quay đầu lại, nhịn không được hít một hơi khí lạnh. Trên cành thông hiện đang có hàng chục con sóc vây quanh, tựa như hổ rình mồi nhìn chằm chằm hai người họ.

Chỗ vị trí cô vừa ngã xuống, nếu không nhờ Giang Triều kịp thời kéo cô lên, nhiều quả thông cứng rắn như vậy cùng nhau rơi xuống đất cũng có thể đập chết người. An Khê sờ sờ sau cổ, trong lòng bất giác một trận sợ hãi.

Giang Triều trầm mặc bảo vệ cô ở sau lưng hắn, trong mắt có phần chăm chú. Nếu chỉ có vài con sóc thì không nói gì, chỉ sợ số lượng quá nhiều, biện pháp bình thường vốn không ứng phó được.

"Giang Triều, nếu không hay là thôi đi!" An Khê kéo góc áo Giang Triều, vì một gốc nhân sâm mà bỏ mạng căn bản không đáng giá, hơn nữa việc này vốn không có quan hệ gì với Giang Triều, làm gì có đạo lý cô để cho hắn gặp phải nguy hiểm.

An Khê trong lòng hiểu rõ, ngược lại Giang Triều nhíu chặt mày, có tính toán riêng của hắn, nhưng tuyệt đối không chút sợ hãi. Ở trong mắt hắn, cục diện trước mắt không phải là không thể hóa giải. Nếu An Khê ở thôn Tam Thủy lâu một chút, có thể sẽ biết lúc Giang Triều hơn mười tuổi, hắn đã từng một mình ở dưới mí mắt hổ toàn thân trở về, không bị thương một tí gì.

"An Khê, bây giờ chúng ta cứ lui xuống trước", Giang Triều nghiêng đầu, ở bên tai An Khê thì thầm một câu.

Lúc này đang ở trong tình huống nguy cấp, An Khê cũng không quan tâm tư thế hiện tại của hai người có bao nhiêu mập mờ, Giang Triều nói rút lui, ngược lại làm cho cô thở phào nhẹ nhõm.

Nói lui liền lui, Giang Triều bảo vệ An Khê, hai người từng bước lùi về phía sau, tâm trạng lại không dám thả lỏng chút nào, vẫn là tư thế giằng co với mấy trăm con sóc. Trong lòng hắn rõ ràng, lúc này phát tiết khí thế ra ngoài, bằng hai người chết như thế nào cũng không biết.

Khi thấy bọn họ rút lui xuống sườn núi, những con sóc trên cây rõ ràng đã thả lỏng trạng thái cảnh giác hơn. Nhiều con nhảy xuống một vài lần rồi biến mất.

"An Khê, đợi chút nữa cô nhớ che hai tai lại", Giang Triều dặn dò một câu.

An Khê còn chưa kịp phản ứng, đã thấy Giang Triều nhanh nhẹn giống như một con khỉ, tay trái và tay phải kết hợp, thoải mái nhảy lên sườn núi. Trong lòng cô nóng nảy, vừa nãy hắn còn bảo cô lui bước xuống sườn núi, sao bây giờ hắn lại lấy thân mình đi vào chỗ nguy hiểm. Lỡ như hắn xảy ra chuyện, đừng nói Bí thư Chi bộ sẽ nhìn cô như thế nào, chính cô cũng sẽ không tha thứ cho bản thân.

"Giang Triều, anh quay trở về đi!" An Khê đứng dưới sườn núi la hét, ánh mắt vội vàng đỏ lên.

Giang Triều nhảy lên cây, quay đầu lại nhìn cô một cái, trong ánh mắt rất bình tĩnh. Một cái liếc mắt kia, cực kỳ mạnh mẽ, phảng phất như mọi thứ đều nằm trong tay hắn. Khí thế của hắn thậm chí có thể so sánh với núi rừng ở sau lưng. Chỉ trong nháy mắt, trái tim An Khê bất giác đập thình thịch vài nhịp giống như trống hội, vô cùng bất thường.

Thân ảnh Giang Triều biến mất trong tầm mắt, chỉ còn lưu lại ánh mắt hoảng hốt thoáng qua của cô. Lúc An Khê đọc cuốn tiểu thuyết này có nói giai đoạn sau không ít nam nhân ưu tú xuất hiện, dường như còn có không ít con cháu của cán bộ cao cấp, nhưng Giang Triều rõ ràng lại có thể đứng nổi bật giữa những nam nhân kiệt xuất, vững vàng ngồi trên ngôi vị nam chính thứ nhất, từ đầu đến cuối đều không hề dao động không phải là không có đạo lý, hắn quả thật có sức hấp dẫn riêng khiến người ta đổ xuống.

Giữa rừng núi truyền đến tiếng hổ gầm. Trong lúc nhất thời, chim thú kinh hãi, cả khu rừng hỗn loạn, dưới uy thế của tiếng gầm, lông của những con sóc đang ở trên cây đều dựng thẳng đứng, tròng mắt tròn xoe mang theo tia hoảng sợ. Hai loài động vật này cùng ở trong một chuỗi thức ăn, theo bản năng loại yếu thế luôn sợ hãi loài có uy hiếp lớn hơn, huống chi là bá chủ núi rừng như hổ, khí thế kia càng kinh người. Cả đám sóc trong khu rừng thông đều chạy trốn. Trong chốc lát, rừng thông khôi phục sự yên tĩnh vốn có, hơn nữa còn tĩnh lặng rất dọa người, không có một tiếng động nào.

Giang Triều trốn trong bóng tối quan sát, trên khuôn mặt của hắn bất giác để lộ ra ý cười nhạt nhẽo, thật ra tất cả việc này đều nằm trong tay hắn. Thừa dịp toàn bộ động vật bị dọa trốn đi, hắn chạy tới bên cạnh nhân sâm, đào lấy nhân sâm ra, để lại nơi đó một cái hố rất sâu.

Tiếng hổ gầm cũng làm cho An Khê kinh hãi. Nghĩ đến Giang Triều vẫn còn ở trên sườn núi, cô vội vàng giống như kiến trên nồi nóng, hoàn toàn quên mất chuyện Giang Triều bảo cô che tai lại.

Con người ở trong tình huống vội vã sẽ dễ dàng làm lộn xộn một số quy tắc. An Khê chỉ nghĩ ít nhất bản thân nên đi lên sườn núi xem thử Giang Triều có an toàn hay không. Trong lúc cô chạy vội lên trên liền vướng phải rễ cây mọc trên mặt đất, cô lập tực quỳ rạp xuống, bắp chân như chạm phải vật cứng gì đó, có tiếng giòn tan, ánh mắt cô đờ đẫn vì đau.

Mặt đất được bao phủ bởi lớp lá dày, bởi vì cô quỳ xuống mà vung lên một trận tro bụi, lộ ra một mảnh xương trắng bị chôn vùi dưới lá. Trái tim An Khê nhảy dựng lên, lúc trước còn học trường y, cô không tránh khỏi phải tiếp xúc với đủ loại thi thể và hộp sọ. Thứ này trong mắt cô vốn không có gì xa lạ. Từ xương cốt lộ ra, đây hẳn là xương bắp chân của một con người.

Trong rừng núi này vì sao lại xuất hiện thêm một bộ xương người, cô không có tâm tư để ý tới, nếu Giang Triều xảy ra chuyện, nói không chừng hai người bọn họ phải nằm lại nơi này cùng với bộ xương trắng. Đặt tay lên miệng để làm loa, cô dùng hết sức lực kêu lên: "Giang Triều, anh vẫn còn ở đó không?"

Còn ở đó không.....Ở đó không.....Đó không...

Trước khi tiếng vang biến mất, An Khê liền nhìn thấy một bóng đen từ sườn núi phía trên nhảy xuống. Thoáng một cái hắn liền vững vàng đứng trước mặt cô, trong tay cầm gốc nhân sâm, rễ còn ướt đẫm bùn đất. Thấy An Khê ngã trên mặt đất, hắn vội vàng bỏ nhân sâm vào cái giỏ sau lưng, hỏi: "Cô làm sao vậy?"

An Khê mắt nóng lên, cố nén nước mắt, "Không có việc gì đâu, tôi sơ ý bị ngã thôi". Để chứng minh bản thân không có việc gì, cô làm ra vẻ muốn đứng dậy, chính là không biết do xương đùi bị gãy hay bị bong gân, một chút lực cũng không có, An Khê chán nản ngồi trở về. Cô mỉm cười, nụ cười mang theo một chút lúng túng, còn có chút ủy khuất giấu trong sự bối rối.

Khuôn mặt của Giang Triều rất nghiêm túc, hắn ngồi xổm xuống kéo chân trái An Khê ra, mắt cá chân trái sưng lên như một cái bánh bao, hắn dùng tay nắm lấy mắt cá chân cô một chút, phỏng chừng không giống gãy xương. Vì vậy có thể xác định cô bị bong gân mà thôi.

May mắn không phải bị gãy xương, nếu không sẽ có chút khó khăn. Nhưng mà bây giờ cô ở trong tình huống như vậy cũng không tốt hơn bao nhiêu. Người xưa có câu gân cốt bị thương phải tịnh dưỡng một trăm ngày, cho dù chỉ là bong gân đoán chừng cũng phải dưỡng thương ít nhất mười ngày nửa tháng mới có thể tốt.

Mắt thấy trời sắp tối, ban đêm là thời điểm nhiều động vật hoang dã hoạt động, nếu chỉ có hai người ở trên núi thì sẽ không an toàn..

"An Khê, chân cô đã bị thương như vậy, muốn xuống núi sẽ có chút khó khăn đó", Giang Triều bất đắc dĩ nói.

An Khê đương nhiên rõ ràng, chân cô bây giờ ngay cả đi đường bằng phẳng cũng khó khăn, huống chi là con đường núi hiểm trở. Nhưng dưới tình huống này, cô càng không có khả năng liên lụy Giang Triều.

"Nếu không hay anh xuống núi trước, tìm thêm người rồi quay lại đón tôi", An Khê mở to hai mắt, cùng hắn thương lượng biện pháp. Trước mắt, đây là biện pháp tốt nhất cô có thể nghĩ tới, đường núi vốn khó đi, hắn lại dẫn theo một người bị thương thì càng khó khăn hơn, làm không tốt còn khiến hai người không xuống núi được.

Ánh mắt Giang Triều thu liễm lại, dường như rất nghiêm túc cân nhắc lời đề nghị của cô. An Khê trong lòng rất mâu thuẫn, vừa muốn hắn đáp ứng, vừa không muốn hắn đáp ứng. Lý trí của cô nói cho cô biết để cho Giang Triều một mình xuống núi là biện pháp tốt nhất, nhưng về mặt tình cảm, cô cũng không muốn bị bỏ lại một mình nơi hoang dã này.

Trong lòng nghẹn một hơi không ổn định.

"Tôi sẽ xuống núi", Giang Triều dừng lại một chút.

Trong lòng An Khê thót lại, như một người tù sắp bị tuyên án tử. Trước khi bản án chính thức được tuyên, hy vọng cùng tuyệt vọng đan xen thay nhau hành hạ cô. Một khi kết cục được định đoạt, hy vọng còn sót lại cũng bị xóa sạch, nhưng thời điểm tuyệt vọng đến ngược lại làm giảm bớt căng thẳng, cô không nỡ từ chốt.

" Được rồi!" Cô mỉm cười nói, "Tôi sẽ ngồi ở đây đợi anh quay trở lại."

Nhìn khuôn mặt mỉm cười còn xấu hơn khóc của An Khê, trong lòng Giang Triều thở dài, không định tiếp tục trêu chọc cô nữa. Nếu không thật sự chọc cô ngồi khóc chỗ này, cuối cùng người đau lòng lại chính là hắn.

"Tôi kể cô nghe cái này. Năm tôi 15 tuổi, có lần tôi cùng cha lên núi đặt bẫy để săn bắn, cuối cùng săn được một con lợn rừng. Con lợn đó ước chừng 500 cân, một mình tôi đã khiêng nó xuống núi. Thân thể cô nhỏ bé như vậy, còn chưa nặng tới một nửa trọng lượng của con lợn rừng, chỉ cần một ngón tay tôi cũng có thể nhấc cô đi xuống núi."

An Khê đỏ mặt, cảm thấy cô vừa mới vì người nào đó mà tự bản thân đa tình nửa ngày, xem ra tất cả đều là chuyện cười.

Giang Triều làm bộ muốn cõng cô lên, An Khê mới nhớ tới bên cạnh cô còn có một khối xương người. Cô vội vàng nói: "Giang Triều, anh nhìn sang nơi đó xem."

An Khê chỉ nơi chất đống bộ xương trắng, dẫn tầm mắt Giang Triều hướng tới chỗ đó. Cành lá đã bị quét sạch, lộ ra một bộ xương trắng hình người rất rõ ràng. An Khê đem phán đoán của mình nói cho Giang Triều: đó có thể là một bộ xương nam giới, khoảng năm mươi tuổi, đã chết cách đây hơn một năm.

Chuyện liên quan đến mạng người, Giang Triều không dám không cẩn thận, chỉ là mấy năm gần đây bên ngoài thôn cũng không nghe nói có người mất tích. Trong đầu bất chợt có một ý niệm lóe lên, hắn nhớ mấy năm trước, có một phạm nhân hình như chạy trốn vào núi Bát Điểm, khi đó còn có người đến thôn hỏi thăm, nói là nếu nhìn thấy người đó nhất định phải báo cáo cho bọn họ biết.

Căn cứ vào mô tả, phạm nhân kia tựa hồ chính là một người đàn ông hơn năm mươi tuổi, nghe nói ông ta là một bác sĩ già có tiếng, mấy năm trước bị bắt vì phạm tội, sau này không biết ông ta làm cách nào trốn thoát, nhưng chắc ông ta cũng không nghĩ tới bản thân sẽ chết ở chỗ này.

"A!" An Khê nói khẽ.

"Làm sao vậy?" Giang Triều chuyển tầm mắt nhìn cô.

Bàn tay của bộ xương trắng này đang nắm giữ một miếng da trâu, nhưng màu sắc của da trâu và đất rất giống nhau, cả hai gần như hợp nhất thành một. Nếu không nhìn kỹ có thể dễ dàng bỏ sót chi tiết này.

Da trâu có khả năng chống oxy hóa rất tốt, khi An Khê nhặt nó lên, nó vẫn còn nguyên vẹn, chỉ là đầu dây quấn quanh phía trên đã sớm trở thành chất dinh dưỡng cho đất.

Sau khi trải da trâu lên mặt đất lập tức lộ ra một hàng kim bạc mảnh khảnh, chói chang dưới ánh mặt trời. Kết cấu của những cây ngân châm này hẳn là rất tốt, sau khi chôn trong cỏ khô lâu như vậy vẫn không có dấu hiệu bị thâm đen.

Trên da trâu còn có một bức vẽ kinh mạch cơ thể con người, nhìn qua thấy có vẻ rất bình thường, nhưng An Khê lại hít một ngụm khí lạnh. Chúng ta phải biết rằng trong số rất nhiều huyệt đạo trên cơ thể con người thì có 36 huyệt rất mỏng manh, một khi bị ngoại lực tác động vào rất dễ gây tử vong, đây là cái mà người ta thường gọi là tử huyệt. Bức vẽ kinh mạch này có hai mươi sáu huyệt đạo đều là tử huyệt, từ huyệt Bách Hội cho tới huyệt Dũng Tuyền. Nếu tay nghề của người châm kim không chính xác và không thuần thục, hậu quả chắc chắn gây ra tử vong.

Ở góc dưới bên phải có một hàng chữ nhỏ tinh tế, trên đó viết "Nhị thập lục mạch hoạt lạc châm".

An Khê trợn tròn mắt, phương pháp châm cứu này cô từng xem qua trong một quyển sách y học cổ ở nhà, tác dụng kích hoạt huyệt đạo, loại bỏ máu bầm, đối với bệnh xuất huyết não có tác dụng kỳ diệu, tuyệt đối có thể tính là một trong số ít phương pháp châm cứu cao siêu. Nhưng lúc đó cô nghe mọi người nói phương pháp này đã thất truyền vài chục năm, không ngờ lại gặp được nó ở chỗ này.

- ------------------------

Chú thích:

1 cân = 500g => 500 cân = 250kg

Huyệt Bách Hội: Bách Hội được ghép bởi từ Bách và Hội, trong đó Bách là từ chỉ về số lượng nhiều; Hội có nghĩa là nơi hội tụ các đường kinh Dương lại. Thực tế, vị trí huyệt cũng là nơi giao nhau của lục phủ ngũ tạng, các đường kinh dương họp lại với nhau. Huyệt đóng vai trò quan trọng trong hệ thống các huyệt vị trên cơ thể người. Người xưa đã nhắc đến bách hội với tác dụng "đề thần", tức là chữa được nhiều bệnh.

Huyệt Dũng Tuyền: Huyệt Dũng Tuyền thuộc nhóm huyệt "Tam tài huyệt". Chữ "Dũng" có ý nghĩa biểu thị sự tràn đầy, vọt lên mạnh mẽ. Chữ "Tuyền" mang nghĩa là dòng suối. Từ đó hai chữ "Dũng Tuyền" mang ý nghĩa là nguồn nước chảy mạnh, có sức sống mãnh liệt. Huyệt này thường nằm ở vị trí dưới gan bàn chân, là một trong hàng trăm huyệt đạo trên cơ thể người. Đông y thường gọi đây là "điểm vàng" trong điều trị bệnh hiệu quả. Nắm rõ về vị trí, cách bấm huyệt chính là chìa khóa để có sức khỏe tốt cho mọi người.