[365 Nghề Hệ Liệt] - Bộ 2 - Silly Love Songs

Chương 5



Quân Tử thích lướt net nhưng không thích cũng không thường chơi game.

Cậu biết rõ có rất nhiều người khi chờ make up hay chờ lên hình đều cầm máy điện tử chơi không ngừng, nhưng cậu thà đem chút thời gian đó đọc sách hay ngủ bù còn hơn. Cậu năm nay đã năm thứ tư rồi nhưng vì năm ba bỏ không ít môn, nên thời khóa biểu của cậu cũng chẳng khác gì mấy người học năm nhất.

[Tốt nghiệp có thể trễ, nhưng bỏ học thì uổng quá.] Đây là giới hạn thấp nhất người nhà đặt ra cho thần tượng như cậu nên cậu ngoài việc xin thầy cho thi lại, cũng dành không ít thời gian đọc sách.

Quân Tử cầm PSP về nhà, trên tàu điện ngầm muốn mở ra chơi thử vậy mà tìm hoài không được nút nguồn. Trước khi tới trạm mới có một ông chú tốt bụng chỉ cho cậu muốn mở phải đẩy lên từ bên cạnh, cuối cùng thì màn hình trò chơi cũng được bật lên.

Về đến nhà rồi cậu lại tiếp tục ngồi xuống mở PSP lên chơi. Nửa giờ sau, cậu vẫn không hiểu cái trò “Taiko No Tatsujin” này chơi kiểu gì, đành phải chờ Edward về nhà rồi hỏi cách chơi.

Rõ cách chơi rồi, cậu mới biết James bảo mình chơi trò này là có ý. “Taiko No Tatsujin” là một trò đánh trống, chỉ cần nghe đúng tiết tấu là có thể đánh trống đúng nhịp và lên level.

Quân Tử nghe lời chuyên tâm chơi game, chơi ngày chơi đêm, lúc ăn cũng chơi, lúc nghỉ cũng chơi, lúc vào bồn tắm cũng bọc bao plastic lại rồi chơi, ngay cả lúc đi ngủ cũng mơ chơi đánh trống, ngón tay run rẩy không ngừng, trong miệng còn phát ra tiếng tùng tùng cách cách quái lạ, khiến Tiểu Thịnh lúc về vừa nghe thấy đã sợ.

Hai ngày sauQuân Tử mang theo PSP đến studio trả James. Đứng dưới lầu chờ thang máy cậu thấy có chút thất vọng, bời vì cậu mới luyện tới level 8, đoạn nhạc ở level 9 thực sự rất nhanh rất khó.

Đang lúc chờ cậu lại mở PSP trong tay ra khiêu chiến lần nữa, chăm chú chơi nên cậu không phát hiện ra thang máy đã mở, phía sau rất nhiều người giờ chỉ còn lại một.

PSP trên tay phát ra tiếng khiêu chiến thất bại, cùng lúc ấy, người phía sau cũng mở miệng nói ra nguyên nhân thất bại của cậu.

[Ngón tay cậu cứng quá. ]

Giọng nói trầm thấp mà gợi tình, cậu nhận ra người kia là ai.

[JJ?! ]

——–

Tuy James chưa trở về nhưng JJ biết rõ cách vào nhà, duỗi cách tay dài ra lập tức tìm được chìa khóa dự phòng ở khung cửa phía trên, thuần thục như nhà mình mà tự mở cửa bước vào, còn nói Quân Tử chờ ở sopha, anh đi pha đồ uống mời cậu.

Quân Tử đoán rằng, có lẽ là James chán ghét người kia và muốn chia tay ha...

Rõ ràng đã chia tay rồi mà vẫn qua lại thân thiết như vậy, tuy rằng JJ nói đến tìm anh để trả cái gì đấy, nhưng nếu muốn tìm một lý do, còn sợ không có lời kịch sao?

JJ đem đĩa nhạc đưa cho cậu rồi ngồi xuống bên cạnh, [Vì vậy, Jimmy dạy cậu hát sao? ]

Quân Tử trợn to mắt nhìn anh, vừa rồi cậu còn chưa nói câu nào a.

Anh biết rõ rồi cẩn thận tiếp tục, [Cái này là PSP của cậu ấy mà, với lại cậu ta thích nhất là dùng “Taiko No Tatsujin” để thử cảm nhận tiết tấu, hơn nữa với tiếng hát của cậu, đích xác sẽ phải được dạy lại.. ]

[...] Tại sao biết rõ khuyết điểm bản thân rồi, gặp đến mấy người ai cũng đâm kim vào nỗi đâu này của cậu chứ?

[Xem ra cậu gặp chút vấn đề, tôi chơi “Taiko No Tatsujin” rất khá đấy! ]

JJ thân thiện một mực vươn tay ra, Quân Tử khó có thể cự tuyệt nên để anh “chỉ đạo” luôn, hai người ngồi trên sopha giống như rất thân thiết chơi điện tử.

[Được...Đếm nhịp đi, đừng chú ý tốc độ của mấy cái vòng tròn đó, sẽ giúp cậu càng đánh càng nhanh, rất tốt rất tốt... Kìa có cơ hội...]

[Wah, thật nhanh thật nhanh... A ── qua rồi qua rồi! ]

Máy chơi trên tay phát ra tiếng khiêu chiến thành công, cùng lúc ấy, người đứng trước mặt bọn cậu cũng mở miệng chúc mừng.

[Chúc mừng, qua level 9 rồi đúng không? Chẳng qua là... Không ngờ mới biết nhau có vài ngày, tình cảm hai người lại tốt đẹp như vậy? ] Chẳng biết James đã vào cửa từ khi nào khoanh tay trước ngực, giọng điệu một bộ oán phụ bắt kẻ thông *** tại giường.

Biết rõ đối phương đang diễn kịch Quân Tử đương nhiên cũng phải đứng lên phụ họa, cuống cuồng diễn xuất muốn giải thích cho bạn trai quan hệ của hai người, vậy mà JJ trái lại chẳng chút quan tâm mà thản nhiên nói.

[Bọn tôi chỉ chơi Taiko, đúng chứ? Jimmy, anh nhớ là hôm nay cậu đi tái khám mà? Bác sĩ nói gì? ] JJ rõ ràng quan tâm tới chuyện khác.

[Chẳng có gì đặc biệt, ] James tới bên Quân Tử rồi quàng vai cậu, [Em nghĩ, giờ là lúc phải gia sư rồi ──]

JJ nhún vai cười nói, [Okey, Okey, anh cũng phải đi họp đây, CD trả cậu đều đặt hết trên kệ rồi nhé. ]

[Vậy em không tiễn anh xuống lầu, JJ ] Dù nói có vẻ khách khí nhưng James gần như đã cắn răng nói ra những lời này, giọng điệu càng về cuối càng nặng nề.

JJ đi rồi James mới buông tay khoác lên vai cậu ra, kéo dài khoảng cách giữa hai người, vừa đi vừa nói chuyện, [Nhất định phải đổi vị trí cất chìa khóa! ]

Quân Tử tuy rất muốn nói [Đừng đặt chìa khóa ở ngay ngoài cửa là được rồi?], nhưng vì e ngại địa vị âm nhạc của người kia cao hơn mình nên chỉ giật giật khóe môi.

[Này, còn đứng ở đấy làm gì? Mau đến đây đi ──]

[Ha? Được được ──] Cậu vội vã chạy đến bên đàn piano, [Thầy James, có chuyện gì à? ]

[Để cậu chơi “Taiko No Tatsujin” là muốn chứng minh cậu không phải kẻ không nhận ra được tiết tấu, vậy với tiêu chuẩn ca sĩ còn cả đoạn đường dài phải đi đấy. ]

James liền nhấn phím đàn trắng trên piano, giữ hai nhịp, lại đổi qua nhấn phím bên phải.

[Âm nào cao hơn? ]

[Cái thứ hai? ]

[Ừ, xướng âm này, Do. ]

[Do──]

 

Tựa như những âm cao không chuẩn cứ nhảy loạn lên trong tai khiến James muốn nhíu hết cả mày, sau lại nhếch mép cười nhạo cậu.

[Xem ra chúng ta phải giao lưu với nhau thật tử tế một trận mới được, Sweet Heart.]

——–

Lăn qua lăn lại gần ba tiếng đồng hồ, Quân Tử cảm thấy cổ họng hơi nhức nhức, trước kia ghi âm cũng chưa từng hát lâu như vậy bao giờ, James thì bị ma âm công kích tận não, không chỉ có lỗ tai đau, mà ngay cả đầu cũng đau luôn.

James đậy nắp đàn, [Hôm nay đến đây thôi, sáng mai trở lại. ]

[Được... Cảm ơn, thầy James. ]

Quân Tử đi thang máy xuống lầu thì chợt cúi đầu, [A, nên mượn lại PSP chơi Taiko chứ nhỉ...]

Hai ngày nay tuy rằng đặt mục tiêu rồi lao vào chơi, nhưng mà chơi cũng có chút hứng thú, hơn nữa ngồi xe mà đọc sách sẽ nhức đầu lắm, chơi điện tử giết thời gian cũng là lựa chọn không tồi.

Vừa nghĩ vừa bước ra khỏi thang máy, Quân Tử chẳng ngờ lại gặp phải anh, ngay chỗ này bốn tiếng trước, chỉ là giờ thì không phải tình cờ.

[JJ? ]

[Hey... Tôi đang đợi cậu.]

[Chờ tôi?]

[Có rảnh không? ] JJ chớp mắt chỉ sang quán ăn nhanh đối diện.

Quân Tử ngồi đó chọn món để ăn tối, còn JJ chỉ chọn toàn nước trái cây. Cậu cho rằng đối phương đang muốn ép hỏi chuyện quan hệ giữa mình và James, nên ngay từ đầu đã có vẻ thận trọng, cẩn thận cẩn thận.

JJ có vẻ cũng phát hiện ra điểm ấy, liền thẳng thắn nói, [Yên tâm đi, tôi sẽ không hỏi bất kì vấn đề gì giữa các cậu đâu, chỉ là muốn nhắc cậu một việc...]

[Gì ạ? ]

[Cậu có càm thấy James không ổn chỗ nào không? ]

[Không ổn...] Quân Tử nhớ lại, vừa rồi lúc học, ngoại trừ James một mực chế nhạo cậu, thì chẳng có gì không ổn cả...Uhm? Hình như là...

[Cậu ấy có phải tay cứ để trên đùi không? Hay là vẫn ngồi như vậy không đứng lên? ]

[Hả? Sao anh lại biết...?] Chẳng lẽ anh ta đặt camera giám sát trong studio của James sao?!

JJ buông mắt lắc đầu, [Cậu ấy bị gout, cậu ấy vẫn tự mình chịu đựng vậy...]

Bệnh “gout” này Quân Tử đã từng nghe qua, một người bác họ hàng xa cũng bị, khi phát tác thì bệnh nhân sẽ đau tơi mức muốn cắt chân luôn ấy, với lại chữa cũng không khỏi hẳn.

[Nếu phát tác thì hẳn là đau lắm, anh ấy thoạt nhìn không giống vậy...]

[Jimmy cực kì nhẫn nại, cậu ấy muốn có nhiều người biết này đâu. ]

[...]

[Nếu cậu biết rõ gout như thế, vậy có biết vài thứ đồ cậu ấy không thể ăn không? ]

[Hả... Hình như là mấy thứ hải sản? ]

JJ lấy ra một tờ giấy, đưa cho Quân Tử, [Đây là những thứ cậu ấy không thể ăn, phiền cậu chú ý hộ tôi, mà, còn nữa, trà này rất hiệu quả trong việc ức chế bệnh gout. ]

Không những thế, JJ còn cẩn thận tỉ mỉ nói ra một đống vấn đề phải lưu ý về bệnh gout, trước khi đi còn nắm chặt tay cậu như muốn giao phó.

[Cậu ấy phải nhờ cậu rồi. ]

Quân Tử ngây ngốc nhìn tờ giấy JJ viết, con chữ thanh nhã, chẳng tưởng tượng nổi lại do một người đàn ông thân cao hơn mét chín râu mọc lởm chởm viết, càng chẳng nghĩ ra người này lại bị bạn trai cũ đòi chia tay.