36 Kế Cưới Vợ

Chương 67



Văn Ngọc Đang tuy là hận Nam Dương thấu xương, nhưng cũng không ngờ được nàng ta lại có kết cục như vậy, cảm thấy cả người run lên, nắm tay LaDi Ca thật chặt.

Ánh mắt Nam Dương chầm chậm chuyển tới cửa, nhìn chằm chằm người đang tới, nhìn hồi lâu mới nhận ra là ai.

La Di Ca! Văn Ngọc Đang! Là bọn chúng, là bọn chúng hại mình rơi vàothảm cảnh như bây giờ. Nếu không phải lúc trước bị cự tuyệt hôn sự thìlàm sao hôm nay lại phải thất thân chịu nhục nơi kỹ lâu, tất cả nhục nhã hôm nay đều do bọn chúng… Đều là vì bọn chúng mà đến, nếu không phảibọn chúng, bản thân mình làm sao lại rơi vào hoàn cảnh như thế này.Không cam lòng, tuyệt không cam lòng… Mối hận trong lòng như lửa càngcháy càng lớn.

Cứ nghĩ tới mưu kế của mình đã tính toán chu toàn từ đầu tới cuối lạilàm hại cả đời mình, chỉ hận không thể xé Hoàng Trung Lương thành từngmảnh nhỏ, nhưng mà càng đáng hận hơn là người đã làm cho nàng xấu mặt La Di Ca cùng Văn Ngọc Đang. Nàng không thể trơ mắt nhìn đôi bích nhân kia tình nồng ý đậm, mà bản thân lại tuyệt vọng rơi lệ thanh bại danh liệt, nàng không thể ——–

Nàng vội đứng dậy. Chăn đang choàng trên người rớt xuống, lộ ra quần áobị tàn phá bên trong. Hoàng Trung Lương lắp bắp kinh hãi, sợ tới mức ngã ngồi về phía sau.

Nam Dương bước loạn về phía La Di Ca, một tay ôm lấy hắn, thanh âm thêlương: “La Di Ca công tử đã làm chuyện có lỗi với ta, công tử chẳng lẽmuốn cứ như vậy thoát thân?”

Văn Ngọc Đang ngẩn ra: “Ngươi nói cái gì?”

Ánh mắt Nam Dương như đao quét qua mặt nàng, lại dừng trên mặt HoàngTrung Lương, thần sắc tàn nhẫn nói không ra lời: “Hoàng Trung Lương,ngươi làm chuyện có lỗi với Văn tiểu thư, ngươi có nguyện ý chịu tráchnhiệm?”

Mọi người đều cảm thấy sửng sốt.

La Di Ca chợt giận dữ, lấy tay đẩy Nam Dương, Nam Dương lại một mực ôm lấy không buông.

Hoàng Trung Lương khom người đi tới, vội dập đầu nói: “Là là là, tiểu nhân chịu trách nhiệm, tiểu nhân chịu trách nhiệm…”

Văn Ngọc Đang rốt cục hiểu được đạo lý mẹ nàng vẫn nói đánh rắn khôngchết nó sẽ quay lại trả thù, nàng giận không thể kìm được một cước đábay Hoàng Trung Lương vào góc tường, xoay người định đi đánh Nam Dương,Trương Vô Ba sợ chuyện phiền phức khó thu thập vội vàng ngăn lại, La DiCa đối với Nam Dương ngay cả một chút thương hoa tiếc ngọc cũng khôngcó, tay chém về phía gáy, làm cho nàng ta ngất xỉu.

Hắn ôm lấy Văn Ngọc Đang nói: “A Đang, được rồi, bọn họ đã lập cái bẫynày chờ chúng ta chui vào, nói không chừng chút nữa còn có người tới đây bắt gian tại trận, chúng ta cũng không còn thời gian, nên sớm chuẩn bịsẵn sàng, đến lúc đó lại bị Nam Dương càn quấy, ta và muội có thể…”

Văn Ngọc Đang lắp bắp kinh hãi: “Vậy thì chúng ta mau đi thôi.”

La Di Ca lắc đầu: “Đi rồi cũng không xong, chỉ cần bọn họ có tâm vu hãm, chúng ta dù có miệng cũng không thể giải thích cho rõ, dù sao thì quảthật là có người nhìn thấy chúng ta tới Thải Hồng Lâu này.”

“Vậy làm sao giờ?”

Trương Vô Ba nghe thấy bên ngoài truyền tới tiếng động ồn ào, chạy rangoài nghe ngóng, lúc quay lại thì thất kinh: “Không tốt, bên ngoài đang bị rất nhiều quan binh bao vây, làm sao bây giờ?”

La Di Ca nhìn chằm chằm Hoàng Trung Lương đang đau đến chết đi sống lại, trầm ngâm nói: “Cái gọi là mắt thấy là thực, ừm, hiện giờ cũng chỉ cócách như vậy… A Đang, muội lại đây…”

Hắn dán vào bên tai nàng như thế như vậy, Văn Ngọc Đang nghe được thì nửa tin nửa ngờ: “Như vậy là được sao? Vậy còn huynh?”

La Di Ca nói: “Ta cùng với Trương Vô Ba còn có chuyện cần làm, muội chỉcần làm theo những lời ta đã nói, chúng ta đều có thể thoát được, thờigian không có nhiều đi mau đi mau.”

Văn Ngọc Đang vừa gật đầu vừa nhảy ra ngoài cửa sổ. Trương Vô Ba nghethấy có thể thoát khỏi khốn cảnh này, đã vực dậy tinh thần, giúp đỡ LaDi Ca làm những chuyện còn lại.

Quan binh bỗng dưng hùng dũng tiến vào Thải Hồng Lâu, thanh thế cực lớn, chỉ chốc lát sau đã làm cho hoa nương trong lâu cùng khách nhân tỉnhtáo không ít. Có không ít người vừa mặc y phục vừa chạy ra hỏi thăm, từtrong miệng quan binh biết được, Nam Dương công chúa của Tây Lũng quốctối hôm qua đã bị người ta bắt cóc, nay toàn thành chính thức bị giớinghiêm toàn bộ để tìm kiếm. Thấy bản thân không có việc gì, không ítngười lại quay về phòng, chỉ chờ quan binh điều tra xong thì chuẩn bị về nhà.

Văn Ngọc Đang tránh tai mắt của người khác, lén đi ra cửa sau của ThảiHồng Lâu, lặng lẽ nhìn xung quanh, quả nhiên không ngoài dự đoán cửa sau cũng có quan binh canh gác. Chỉ có điều quan binh ở bên này không cókhẩn trương như phía cổng chính, mấy quan binh kia còn đang nhàn rỗi bàn chuyện của Nam Dương.

“Cái tên hái hoa tặc này cũng quá là vô pháp vô thiên, ngươi nói xem,nếu ngươi muốn “hái hoa” thì đi tìm khuê nữ không phải là tốt sao, thếmà còn cố tình đi bắt cóc công chúa Nam Dương! Nghe nói nàng ta được ngự lâm quân bảo hộ chặt chẽ, các ngươi nói chuyện này không phải là muốnthị uy với quan phủ chúng ta sao?”

“Cũng không hẳn, nghe nói Nam Dương công chúa là mỹ nhân tri lễ ân cần,lần trước lão Phương không phải từng gặp trong chợ sao? Nàng không giống những công chúa khác muốn vào cung làm cung phi, chỉ muốn tự do, chỉcần có người bảo vệ thì có thể đi ra phố xá, khó tránh mới một lần đãgieo thương nhớ cho hái hoa tặc kia.”

“Aiz… Các ngươi nói, cho dù tìm thấy công chúa, cái kia, công chúa có còn… A…” Tên kia nhếch lông mày một cái, ý vị thâm tường.

“Làm sao có thể còn, nếu là ta, vịt tới tay sẽ làm thịt luôn, sao còn có thể… A… Các ngươi ngẫm lại mà xem, có thể trải qua một đêm này, ôi,chuyện kia thật đúng là mất hồn, nói không chừng công chúa kia sau khibiết tư vị của nam nhân, ha ha, còn luyền tiếc rời xa hắn ý chứ!” Mấytên lính từng trải hiểu ý cười, mọi người ở đó cũng ngầm hiểu.

Mấy người kia nói nói cười cười, trong đó có một người khóe mắt tựa hồnhìn thấy cái gì, vừa quay đầu liền thấy một hồng y nữ tử đang leo lênđầu tường. Hắn lập tức đẩy đồng bạn đứng bên cạnh, mấy người kia cũngphát giác có điều không đúng, nhất thời vây quanh lại đây lớn tiếng thét to.

Văn Ngọc Đang thầm nghĩ đến đây, lập tức ra sức hướng phía trên trèo lên, nhưng lại bị mấy người kia kéo xuống.

Nàng vừa rơi xuống đất, liền nhảy lên, hùng hổ nói: “Ai? Ai? Ai? Ai kéota! Nếu không để cho bà cô đây đi vào, cẩn thận ta đạp nát Thải Hồng Lâu của các ngươi.”

Một quan binh trong đó nghi ngờ nói: “Ngươi sao lại muốn trèo tường vào Thải Hồng Lâu?”

Văn Ngọc Đang làm bộ như giờ mới chú ý tới trang phục của bọn họ, nói:“Thì ra các vị là quan gia không phải người của Thải Hồng Lâu, tú bàchết tiệt kia lại dám gạt ta, rõ ràng La Di Ca căn bản không có trở về,hừ, nếu La Di Ca thực sự dám cùng hoa nương qua đêm, ta sẽ thiêu trụicái Thải Hồng Lâu này.”

Mấy người kia đại khái cũng nghe hiểu được nguyên do, trong đó có mộtngười cười cười: “La Di Ca? Cô nương chính là thiên kim của Văn lãotướng quân?”

Văn Ngọc Đang đánh giá hắn: “Ngươi nhận ra ta?”

Người nọ cười nói: “Tên tuổi của Văn tiểu thư, người ở Long Thành có mấy ai không biết chứ?”

“Chỉ có điều,” hắn lại nghiêm mặt nói, “Nay Long Thanh tiến hành điềutra toàn thành, bên trong đang có người của chúng ta lục soát, cũng mayVăn tiểu thư ở ngoài cửa gặp được chúng ta, nếu tiểu thư lỗ mạng tiếnvào bị người khác bắt được, nữ tử đàng hoàng bị tóm được ở kỹ viện, dùcó mở miệng cũng khó mà giải thích được.”

Văn Ngọc Đang muốn đạt được hiệu quả như mong muốn, cố tình hậm hực nói: “Vạn nhất La Di Ca ở trong kia thì làm sao bây giờ?”

Người nọ khuyên nhủ: “La công tử đối với Văn tiểu thư lập lời thề ngườingười đều biết, sao có thể làm chuyện có lỗi với Văn tiểu thư, Văn tiểuthư không bằng quay về nhà nhìn một chút, nói không chừng La công tử đãtrở về?”

Tính nết của Văn Ngọc Đang người ở Long Thành có ai là không rõ, nhữngngười khác cũng sợ xảy ra bất trắc, cũng đều tới khuyên, Văn Ngọc Đang“bất đắc dĩ” phải trở về Lưu phủ.

Cửa nhẹ nhàng đóng lại, Hoàng Trung Lương mơ màng tỉnh lại, nhiệt khíquen thuộc chạy khắp toàn thân, bên người có nữ tử yêu kiều thở dốc,nghe xong càng khiến trong người ngứa ngáy khó chịu, dục hỏa thiêu thânkhiến hắn rốt cục bất chấp tất cả, phóng người cưỡi lên…

Trương Vô Ba nghe được thanh âm phóng túng trong phòng, thấp giọng nói với La Di Ca: “Thành công.”

La Di Ca mắt lạnh nhìn chằm chằm quan binh dưới lầu giả vờ giả vịt lục soát nói: “Chúng ta đi.”

Bọn họ trốn trong một gian phòng, kêu lên hai bình rượu, lại đem rượu đổ lên quần áo trên người, sau đó nằm xuống ——— giả say.

Một loạt thanh âm sốt ruột tra tìm. Nàng cùng với vài tỳ nữ nhận ra công chúa được phái đi hỗ trợ nhận mặt, nàng âm thầm hỏi thăm phân công bốtrí của quan binh, sau đó đi theo đội quan binh này đi tra tìm. Vốn nàng đã cùng công chúa quy ước, nếu quan binh tới, công chúa sẽ lớn tiếnggọi, nhưng mà hiện giờ lại không thấy công chúa lên tiếng,… Công chúa sẽ không xảy ra chuyện gì chứ?

Đi vào cửa một gian phòng, quan binh giống như cũ quát lên hô mở cửa,nhưng lại không có người mở cửa. Mấy quan binh này nào có kiên nhẫn chờđợi, bất chấp tất cả liền đẩy cửa xông vào.

Xen lẫn tiếng mở cửa, trong nhóm quan binh đã có người ngheđược tiếng vận động, cười hì hì nói: “Làm một đêm còn chưa thỏa sao?Đứng dậy, đứng dậy, quan gia có việc muốn hỏi.”

Vài người tiến vào trước nghe được thì thấy trong lòng ngứa ngáy, xông về phía trước vén màn mỏng lên.

Chậc chậc, lão già kia thật có phúc khí, cô gái da mềm thịt mịn, ngực ra ngực mông ra mông, xinh đẹp làm cho cho người ta cũng rớt mất vài phầnhồn phách, làm cho người ta đột nhiên thấy thèm thuồng một cách kỳ lạ,khó trách lão già này “nhập tâm” như vậy, lại còn không cam lòng rờikhỏi người cô ta. Cô gái này trông rất lạ, có lẽ là hoa nương mới đếncủa Thải Hồng Lâu, đợi lát nữa hỏi thăm tên của cô ta, lần tới có thểtới vui vẻ một trận…

Thanh Âm nghe thấy ô ngôn uế ngữ của mấy người đó thì có chút đỏ mặt,xoay người đang muốn ra khỏi phòng, lại bỗng nhiên nghe được giọng nóiquen thuộc: “… A… Nhanh lên…” Như bị sét đánh, quay người nhìn, khôngthể tin vào hai mắt mình, kia… người bị đè nặng dưới thân cái lão giàkhô quắt queo kia không phải Nam Dương công chúa sao?

“Công chúa!”

La Di Ca nghe được thanh âm tê tâm liệt phế, chậm rãi nhắm mắt lại, chờ bọn quan binh xông vào.

Nam Dương không thể trách hắn độc ác, đây đều do nàng tự chuốc lấy.Chuyện hôm qua hắn còn chưa có tìm nàng tính sổ, nàng ta vậy mà cònmuốn… Nếu không để người bắt Nam Dương thông dâm tại giường, về sau nàng ta nhất định sẽ kéo hắn cùng A Đang xuống nước. Hắn thì chẳng sao,nhưng mà A Đang… Ai dám động vào A Đang, hắn sẽ không tha thứ, chỉ cóđoạn tuyệt như vậy thì nàng ta mới không có cách nào vu oan, ở trước mặt bao người, nàng ta có mười cái miệng cũng khó mà giải thích. Cho dù sau đó hắn có điểm đáng ngờ nhưng mà vô luận thế nào thì người “cưỡi” NamDương cũng không phải hắn, mà A Đang lại có nhân chứng, chứng minh nàngsáng nay có đến Thải Hồng Lâu, cho dù nàng vu hãm A Đang cùng HoàngTrung Lương cấu kết, cũng khó thể thành công.

“Loảng xoảng.” Cửa bị người mạnh mẽ đẩy ra, một đội quan binh khác hùngdũng tiến vào, “Cẩn thận tìm cho ta, có người khả nghi nào cũng đều đemvề cho ta, một người cũng không được bỏ sót…”