33 Ngày Thất Tình

Chương 7: Thứ sáu, ngày 01 tháng 7: Nắng



Mười giờ sáng, cuối cùng tôi cũng đợi được cú điện thoại chết tiệt đó.

Nhìn số gọi đến hiển thị trên màn hình, trong lòng tôi thất kinh, cảm giác đột nhiên dâng lên lại là sự vui mừng. Đúng, chính là loại hạnh phúc sau khi nhận điện, hỏi anh ta, anh ở đâu đấy, chúng ta đi đâu ăn cơm, đi đâu xem phim.

Nhưng ảo tưởng đó biến mất trong nháy mắt, tôi hiểu ra rằng đây có thể là cuộc điện thoại tôi vĩnh viễn không quên được, song cho dù lâu dài hay ngắn ngủi, đều không liên quan tới cảm giác hạnh phúc.

Tôi cầm điện thoại chạy ra phòng uống nước, sau đó chống mạnh lên tủ lạnh, ấn phím nghe.

“A lô?”. Giọng tôi run rẩy, ỉu xìu.

“Đang đi làm à?”.

“… Chúng ta có thể bỏ qua mấy lời này được không?”.

“… Được, anh, anh muốn gọi điện để giải thích với em nhưng anh không dám, không dám gọi cú điện thoại này”.

Tôi gắng sức hít thật sâu, thầm nhắc trong lòng hết lần này tới lần khác, Hoàng Tiểu Tiên, giữ bình tĩnh, Hoàng Tiểu Tiên, giữ bình tĩnh.

“Anh biết anh có lỗi với em, gọi cho em cú điện thoại này quả thật rất khó, anh không nghĩ ra phải nói gì với em…”

Nhưng tôi vẫn không giữ được bình tĩnh, “Đừng có giở trò này, được không? Ban đầu khi anh theo đuổi tôi, gọi điện tỏ tình với tôi, lời dạo đầu với lời anh nói bây giờ y như nhau, được, nếu đã khó nói như vậy, tôi lại khiến anh sợ hãi, vậy tôi hỏi anh trả lời, được không? Bắt đầu từ khi nào?”.

“… Nửa năm trước”.

“Nửa năm trước? Tháng trước anh với cô ta còn mừng sinh nhật cùng tôi!”.

“Đúng, nhưng bọn anh vẫn không tìm được cơ hội thích hợp để nói chuyện này”.

“Vớ vẩn, ba chúng ta ngày nào chẳng bên nhau, tuần trước chúng ta còn bàn bạc xem đi đâu nghỉ hè cùng nhau, các người coi tôi là cái gì hả? Khán giả trung thành trong tình yêu nồng nhiệt của các người? Hay là vẫn luôn cân nhắc trước tiên đừng bóc trần sự việc buồn nôn này, bởi nói không chừng ngày nào đó tôi còn có thể muốn 3P (3 person) cùng các ngươi ư?”.

“Chính là như vậy! Tiểu Tiên, anh sợ nhất em như thế này! Em có thể đừng cay nghiệt như vậy không? Có thể, có thể đừng hùng hổ dọa người như vậy không…”.

“Điều đó thật đáng buồn cười, ban đầu là ai nói với tôi, em à, anh thực sự thích thói cay nghiệt của em?”.

“Tiểu Tiên, anh mệt rồi, khí chất của em quá mạnh mẽ, anh cho em biết, một bàn tay không vỗ ra tiếng, chúng ta tới mức này thực sự không chỉ là lỗi của riêng anh…”.

“Này, để tôi nói cho anh biết, tôi cay nghiệt như vậy vì anh rất đáng để tôi cay nghiệt!”.

“Tiểu Tiên…”.

“… Anh muốn tôi khóc cho anh xem ư? Muốn tôi khóc đến mức không thở nổi, thổn thức nói, cầu xin anh đừng rời xa tôi, hãy quay trở về? Vậy thì ngay từ đầu, anh thực sự đã tìm sai người rồi, tôi từ nhỏ đến lớn, toàn thân trên dưới, thiếu hụt duy nhất cái gene đó, chính là khóc cầu xin anh quay đầu…”.

“Tiểu Tiên, anh không phải vì cầu xin em tha thứ mới gọi điện cho em…”.

“….”.

Máu trong huyết quản trong chớp mắt lấp đầy lồng ngực như khi bị tai nạn giao thông.

Đột nhiên tôi không thể nói ra lời nào.

“Hai chúng ta ở bên nhau có lẽ thực sự không thích hợp. Em mắng anh đi, lần này, anh bằng lòng nghe hết từ đầu đến cuối những lời nguyền rủa cay nghiệt độc ác của em”.

Một câu tôi cũng không nói ra nổi, tôi nghe thấy nơi xa xôi nào đó vọng đến tiếng bọt khí vỡ tan, tôi biết, đó là nguyện vọng hèn mọn, bị tự tôn kìm nén, mong ước anh ta quay đầu của tôi.

Đầu bên kia điện thoại cũng lặng im.

Tôi muốn cúp máy một cách phóng khoáng, để lại bóng lưng đẹp đẽ, nhưng tôi vẫn không nhịn được, đối với kẻ tôi đã yêu năm năm, nói một câu cuối cùng trong cuộc tình này.

“Tôi sẽ không chửi anh khốn nạn nhưng tôi sẽ chứng minh cho anh thấy, anh là thằng khốn từ đầu đến chân. Tạm biệt”.

Cúp máy, hai đầu gối tôi mềm nhũn, ngồi xổm trước tủ lạnh.

Tủ lạnh phát ra âm thanh ù ù, tôi nghĩ một cách ngây thơ, không biết âm thanh này có thể che đi tiếng gào khóc của tôi không. Nghĩ đi nghĩ lại, tôi chọn quyết định dung hòa, tôi dốc toàn bộ sức lực bật khóc, muốn nét mặt méo mó bao nhiêu thì méo mó bấy nhiêu nhưng lợi hại ở chỗ tôi không hề phát ra chút âm thành nào.

Tôi cố gắng nặn ra một người sắm vai bà chị tri kỉ trong đầu, an ủi khuyên nhủ bên tai tôi, Tiểu Tiên, em có thể vượt qua được, em sớm đã biết, việc anh…, tôi tình nguyện…, kết cục không phải A thì là B, cho dù phản bội em thì có gì đáng khóc lóc. Đàn ông có thể vừa phản bội em, vừa cầm dao đâm chính mình. Đàn ông có thể vừa phản bội em, vừa hối hận dỗ dành bản thân uống thuốc trừ sâu. Đàn ông còn có thể vừa phản bội em, vừa giơ cao quả bóng bay treo cái biển phía dưới: Trọn đời trọn kiếp yêu em.

Sau lưng vang lên tiếng ho khe khẽ, tôi cả kinh, vội vàng lau nước mắt, quay người liền nhìn thấy Vương Tiển Tiện đứng trước cửa phòng uống nước.

Tôi hoàn toàn tuyên bố đầu hàng đối với ngày vô cùng kinh khủng này, tôi có thể chấp nhận cú điện thoại đẫm máu đó, song lúc này, quả thực tôi không muốn để gã đồng nghiệp tôi ghét nhìn thấy bộ dạng này của tôi.

Tôi nhìn Vương Tiển Tiện, muốn gắng nặn ra nụ cười “Tôi không sao”, nhưng không thành công.

Vương Tiểu Tiện cúi xuống nhìn tôi, vẻ mặt thờ ơ, nửa phút sau, anh ta mở miệng nói: Lớp trang điểm của cô bị nhòe rồi.

Sau đó quay người rời phòng uống nước.

Tôi rất muốn cầm cái cốc thủy tinh bên cạnh ném vào lưng anh ta.

Nhưng đến sức lực để nhấc cánh tay lên tôi cũng không có.