24 Từ Mấu Chốt

Chương 19: Từ mấu chốt thứ mười chín - Tố lý chi vãng



Mạc Kiệt có mua cho ông mình một căn hộ ở trong thị trấn, thế nhưng ông anh lại thích ở trong căn nhà cũ hơn, cho nên căn hộ mua xong trang hoàng đầy đủ mà vẫn chẳng có ai đến ở, lúc tôi cùng anh bước vào đó thì cảm thấy bên trong ngay cả một chút nhân khí cũng không có.

Thời gian không còn sớm, ông cụ phỏng chừng đã ngủ mất rồi, thế là Mạc Kiệt quyết định sáng mai sẽ đi sang bên đó thăm ông anh sau.

Sau đó anh lại nói với tôi rằng ngồi xe cả ngày hẳn là mệt lắm, nên đi tắm rửa thôi, tôi còn chưa đáp lời anh đã thản nhiên hỏi tôi có đói bụng hay không, có muốn anh làm chút đồ ăn nhẹ cho tôi hay không.



Tôi liếc mắt nhìn anh, đảm bảo là anh có điều chưa nói ra khỏi miệng, thế là tôi nói với anh: "Em còn đang tức giận, chờ đến khi em giận xong sẽ nói cho anh, đợi đến lúc đó thì anh hãng nói chuyện với em."

Nói rồi lấy áo ngủ từ trong tủ đi vào phòng tắm, sau khi tắm xong thì tôi vừa lau tóc vừa đi ra, anh đi tới định giúp tôi lau tóc, tôi liếc mắt nhìn anh một cái thế là anh đành thu tay lại.

Tôi ngồi trong phòng khách một hồi, chọn tới chọn lui vẫn chẳng tìm được chương trình TV nào hay để xem, Mạc Kiệt từ trong phòng bếp đi ra: "Trong nhà không có đồ, em đói không, anh ra ngoài mua chút mì về nấu?"

Tôi không đáp lại.

Anh đi tới, ngồi xổm bên cạnh tôi, hai tay ôm lấy đầu gối tôi, đầu đặt trên đùi tôi, nhẹ giọng nói: "Anh xin được khoan hồng, có được không?" Anh tiếp lời, "Em đừng giận anh nữa, có được không nào?"

Tôi hừ một tiếng từ trong lỗ mũi.

Trái lại nghe anh cười khẽ một tiếng, anh nhẹ giọng than thở: "Công chúa."

Cái câu này thật sự quá sát phong cảnh, thế nên tôi lấy làm nghiêm túc nói: "Chỉnh đốn lại thái độ của anh đi đồng chí Mạc Kiệt."

Anh dạ một tiếng.

Tôi nói anh đứng lên, thế là anh đứng lên, tôi vỗ vỗ chân mình nói anh ngồi xuống, anh liền chuyển hướng ngồi lên trên đùi tôi.

Ừa, tàm tạm, may là nhiều năm như vậy trôi qua mà cân nặng anh vẫn chẳng có biến hóa gì lớn.

Tôi ngửa đầu nhìn anh, rất nghiêm túc nói rằng: "Bây giờ anh có còn kết giao với cái người bạn chơi từ thủa vỡ lòng đó của anh không?"

Anh nói có, sau đó lại nói thêm là một năm chỉ gặp nhau có một lần thôi.

Tôi nói: "Cái người bạn chơi từ thủa vỡ lòng của anh có biết anh coi bạn chơi từ thủa vỡ lòng của mình là đối tượng không?"

Anh lắc đầu.

Tôi nói: "Cái người bạn chơi từ thủa vỡ lòng của anh...."

Tôi còn chưa kịp nói xong anh đã trực tiếp cúi đầu xuống hôn tôi, đầu lưỡi càn quấy một vòng trong miệng tôi, cả hai thở hổn hển tách ra, anh nói: "Tha cho anh đi."

Tôi lườm anh: "Anh giờ lợi hại quá rồi, không chỉ biết cãi lại mà còn biết cách chặn miệng em và...." Tôi suy nghĩ xem dùng từ gì để hình dung, "Và sắc dụ."

Anh ôm lấy cổ tôi bật cười ha ha, đầu ghé vào trán tôi: "Bỏ qua cho anh đi, xin em." Anh cười nói, "Anh lúc đó còn đang trong tuổi dậy thì, cái gì cũng không biết." Anh dừng lại một chút, "Hồi đó còn có chút sợ."

Tôi lên tiếng, tò mò: "Nếu đúng thật là anh thích cái người bạn chơi từ thủa vỡ lòng ấy rồi đợi cậu ta đến lớn...." Tôi hình dung Mạc Kiệt như vậy thì sắc mặt trở nên rất phấn khích, tôi cảm thấy rất thú vị, âm thầm thưởng thức một hồi rồi mới nói tiếp, "Tại sao lại không đến với cậu ta?"

Chấp niệm của anh đối với tôi sâu như vậy, vì sao anh lại không như vậy đối với cậu ta, thật sự khiến người ta khó hiểu.

Anh có vẻ cũng nghĩ, đoạn nhẹ nhàng lắc lắc đầu: "Không biết, lúc đó anh chỉ muốn chạy trốn, trốn càng xa càng tốt."

Tôi nhìn anh: "Sau đó thì gặp em?" Tôi nói, "Không muốn trốn à?"

Anh nói: "Nhìn thấy em thì chỉ thầm nghĩ muốn lại gần thêm chút nữa....." Nói rồi ngữ khí đột nhiên trở nên ám muội, "Gần đến độ không còn khoảng cách."

Lời này nói ra tuyệt đối là muốn mở khúc nhạc dạo cho chuyện í í phía sau, thế nhưng tôi là người dễ dàng bị sắc dụ thế sao? Chắc chắn là không rồi.

Tôi không nhìn tín hiệu cầu hoan của anh, tiếp tục trò chuyện: "Em biết rồi, anh gặp em thực ra hoàn toàn là do thời cơ thôi." Tôi nhìn anh, "Thật ra cũng không nhất định phải là em, chỉ là lúc đó vừa vặn đúng là em mà thôi." Tôi nói, "Thực ra vào thời điểm đó, ai cũng có thể."

Tôi nghĩ rằng tôi nhất định lại chui vào sừng trâu rồi, tật xấu này có khi cả đời cũng không sửa nổi.

Tôi trước thì nghi ngờ nguyên nhân anh thích mình, sau lại nghi ngờ thời hiệu tình cảm của anh, hiện tại lại bắt đầu nghi ngờ tính độc nhất của tình cảm nơi anh.

Mạc Kiệt có ý giải thích với tôi: "Không phải." Anh nói, "Trong phòng ngủ của chúng ta lúc ấy trừ em và anh thì chỉ còn có hai người nữa thôi."

Tôi vòng tay ra sau cổ anh, buồn cười nói: "Thế thì cũng là xác suất một phần ba thôi."

Anh cúi đầu nhìn tôi, giọng anh rất nhẹ, "Nếu có thể nối đầu anh với máy tính." Anh nói, "Thế thì em có thể tận mắt trông thấy trong đầu anh chỉ toàn là hình ảnh của em."

Tôi cảm thấy lời giải thích này của anh rất đáng cười, thế là ôm lấy anh nở một nụ cười: "Thần kinh à." Tôi ngửa đầu hôn hôn khóe miệng anh, "Được rồi, thế thì xem ra em rất may mắn."

Trên thế giới này rốt cuộc là có bao nhiêu phần trăm xác suất mới gặp được một người như anh, cuộc đời trước đó dù có trải qua bất cứ sai lầm nào cũng không thể có được hiện tại nữa.

Tôi nghĩ rằng sau vài năm chung sống với anh, góc độ nhìn nhận vấn đề của tôi cũng thay đổi rồi.

Tôi hẳn là rất may mắn, may mắn mới có thể gặp anh giữa đất trời bao la, may mắn là tìm được một người để yêu thương giữa biển người mờ mịt.

Về phần nguyên nhân, có giới hạn trong thời gian hạn định hay có là duy nhất hay không, đều không quan trọng.

Quan trọng là, hiện tại người ở bên anh, là tôi.

Tôi nghĩ rằng tôi thương anh, đương nhiên là tôi có thể thản nhiên thừa nhận là tình cảm của tôi đối với anh còn kém xa những gì anh đã trả giá để ở bên tôi, thế nhưng tôi sẽ cố gắng.

Tôi sẽ đối xử với anh thật tốt từ những gì nhỏ bé nhất, hy vọng rằng anh có thể cảm nhận được tình yêu của tôi một cách rõ ràng nhất.

Tôi nói rằng tôi yêu anh.

Tay anh nhẹ nhàng khoát lên sau lưng tôi, rất lâu sau tôi mới nghe thấy anh nói một câu cảm ơn.

Tôi đợi một hồi.

Anh liền nói tiếp: "Anh cũng yêu em."

Tôi kìm lòng không được bắt đầu hôn anh, đẩy ngã anh xuống ghế sô pha, tôi buồn cười hỏi anh: "Bây giờ còn muốn gần đến độ không còn khoảng cách không?"

Anh trầm giọng cười, hai chân quấy lấy sau lưng tôi: "Mỗi phút mỗi giây đều muốn."

Phần 2

Tôi và anh cọ xát một trận trên sô pha, dọn dẹp xong thì tôi ngoài ý muốn vẫn vô cùng có tinh thần, Mạc Kiệt khoanh chân ngồi bên cạnh tôi hỏi tôi có đói bụng hay không.

Tôi cảm thấy anh mẹ nó thật sự giống cha mẹ tôi, tôi lại gần sờ soạng mặt anh: "Sao anh cứ để ý chuyện cơm nước mãi thế?"

Anh kéo ngón tay tôi xuống, vuốt ve chiếc nhẫn trên tay tôi một hồi, cười khẽ: "Anh rốt cuộc vẫn không thể để em đói bụng ngay trong ngày đầu tiên em đến nhà anh được."

Tôi nói: "Được, ra ngoài uống một chén?" Tôi đứng lên từ sô pha, anh cũng đứng lên theo tôi, mày hơi nhíu lại, tôi không nhịn được quay người sờ sờ mặt anh, "Anh có chịu được không?"

Tôi nghĩ rằng lúc tôi làm có thể tính là dịu dàng chứ nhỉ?

Anh liếc mắt nhìn tôi: "Tàm tạm."

Tôi nói không được, anh đã ở trên xe cả một ngày rồi, không nên ra ngoài nữa, sáng mai còn phải đi thăm ông anh từ sớm. Sau đó đột nhiên tôi lại thấy khẩn trương: "Ông anh có dễ đối phó không?"

Tôi thật sự rất không am hiểu việc ứng đối với người nhà.

Lại thấy Mạc Kiệt nở nụ cười, nâng ngón tay lên chỉ chính mình: "Nếu anh dễ đối phó thì ông anh cũng thế."

Tôi cơ hồ thốt ra lời này: "Có giống nhau đâu, anh yêu em còn ông anh thì không nhất định."

Nói rồi tôi thấy Mạc Kiệt cười đến độ mắt cong chỉ còn một khe hở, như mộc xuân phong, "Ừ đúng." Anh nói, "Anh yêu em, cho nên người trong nhà anh đều dễ đối phó thôi."

Tôi thẹn quá hóa giận cắn anh một cái: "Đã nói là trước khi em học được tình thoại thì anh không được phép nói kiểu đó cơ mà."

Lại nghe anh nhẹ giọng cười nói: "Xin lỗi, anh không kìm lòng được." Anh nói, "Anh sẽ cố gắng khắc chế."

Cuối cùng tôi và anh vẫn ra ngoài, đã hơn mười hai giờ đêm, trên đường chẳng có ai, thi thoảng có vài chiếc xe vùn vụt chạy qua với tốc độ 100km, dẫn đến hai bọn tôi qua đường đều phải hết sức cẩn thận dè chừng.

Đi hai khu phố mới tìm được một quán ăn khuya, hai bọn tôi định lót dạ bằng chén cháo.

Mấy phục vụ viên xem chừng là buồn ngủ nên ngồi cả trên sô pha ngoài phòng khách, hai bàn cách vách đại khái là nhóm bạn lâu ngày không gặp hẹn nhau đi uống cháo, thi thoảng sẽ vang lên vài tiếng cười.

Sau khi vào phòng thì tôi cởi áo khoác ngoài ra, không khí nơi này đặc biệt khô ráo, tôi mới ngốc ở đây không được bao lâu đã cảm thấy miệng khô lưỡi khô, mỗi giây mỗi phút đều cảm thấy khát nước.

Tôi cúi đầu uống một ngụm cháo, nhìn Mạc Kiệt: "Ngày mai anh dẫn em đi đến trường anh chơi đi?" Thấy anh có vẻ gật đầu, tôi nổi hứng trêu anh, tùy miệng nói tiếp: "Hoặc là dẫn em đi gặp cái tên chơi với anh từ nhỏ đến lớn ấy?"

Mạc Kiệt dừng lại một chút, nâng tay gắp đồ ăn kèm bỏ vào trong bát tôi, trầm giọng nói: "Anh nhiều một chút."

Tôi liền nhìn anh thu đũa lại, cúi đầu thản nhiên uống cháo, bộ dạng như thể một ông cụ non.

Tôi vừa giận vừa buồn cười: "Được lắm."

Lại thấy anh cúi đầu uống thêm một ngụm cháo nữa, tôi thấy buồn cười: "Bằng không anh cho em biết tên nó là gì, em hỏi ông anh một chút, tự em đi gặp một lần cũng không phải là không được."

Thế là anh nâng đũa lên chuẩn bị gắp thêm đồ ăn cho tôi, tôi sao còn có thể ngã xuống cùng một vết xe đổ được, tôi liếc mắt nhìn anh: "Đừng, em không ăn đâu."

Anh thu đũa lại, nhìn tôi, ra vẻ bất đắc dĩ: "Đừng bắt nạt anh, Quan Dịch Tiêu."

Tôi cúi đầu uống cháo, cảm thấy phân thượng này cũng không thua thiệt gì nhiều, nào ngờ anh đột nhiên lại nói tiếp: "Anh dẫn em đi gặp một lần...." Anh nói, "Cũng không phải là không thể."

Tôi đợi anh nói tiếp.

Liền nghe thấy anh nói: "Nếu sau này em ít gặp Trần Ứng Giai một chút."

Hô, ông nội này.

Kỹ xảo đàm phán tốt như vậy mà không đi chợ mua đồ ăn thì đúng là phí của giời.

Tôi nhìn anh cười tủm tỉm chứ chẳng nói gì.

Anh buông mắt xuống, vốn không khí đang vui đùa rất tốt, anh đột nhiên lại nói: "Xin lỗi."

Tôi cảm thấy anh nhất định lại muốn chọc tôi tức giận rồi.

Lần nào anh cũng giải thích với tôi từng chuyện cỏn con, tôi nghe là cảm thấy anh muốn chọc tôi giận.

Cho nên tôi đặt đũa xuống nói với anh rằng: "Ăn no."

Anh nhìn tôi, đôi mắt không hề khác với cái hồi tôi bừng tỉnh vào một buổi chiều nhiều năm về trước, anh nói: "Xin lỗi."

Tôi nhìn anh: "Không có việc gì, anh ăn tiếp đi, em no rồi."

Anh cũng hạ đũa xuống: "Anh cũng no rồi."

Tôi hỏi anh: "Thật?"

Anh nói ừ, sau đó lại nói anh vốn cũng không đói.

Tôi ừ một tiếng, đứng lên tính tiền.

Mặc áo khoác ra ngoài cửa mà vẫn bị gió lạnh thổi giật cả mình, anh đứng phía sau tôi nhìn trái nhìn phải, tôi đi trước anh vài bước, sau đó quay đầu lại nhìn anh: "Anh không dẫn đường thì em về kiểu gì?"

Anh Nga một tiếng, chạy về phía trước vài bước, đi phía trước tôi, tôi chỉ thấy nửa bên mặt anh và nửa cái ót.

Thật sự là, bình thường sẽ không để anh như thế nhưng cứ nhắc tới Trần Ứng Giai là anh lại bối rối không biết phải xử lý thế nào.

Tôi thật sự vừa tức giận vừa buồn cười, cùng anh đi một khu phố.

Đến cửa đường nhỏ, ngọn đèn tắt lụi, buổi tối mùa đông trên trời có điểm xuyết vài ngôi sao, hai bên đều là nhà ở, gió thổi bên người nhẹ hơn một chút, tôi nhìn bóng dáng người phía trước chìm dần vào một mảng tối đen như mực, cõi lòng không thể áp chế nổi mềm đi một chút.

Tôi vươn tay giữ chặt cánh tay anh, nhân lúc anh quay đầu lại, tôi xáp lại gần hôn anh dưới ánh trăng và sao.

Lúc tách ra tôi thấy anh dùng một đôi mắt đen như mực nhìn tôi, tôi nói với anh rằng: "Em không tức giận, cho nên anh có thể tin tưởng em nhiều hơn một chút được không?" Tôi buồn cười, "Anh còn nói anh là kết quả của chủ nghĩa hiện thực còn gì, hiện tại là ai đang ở bên em, hả?"

Tôi nói đừng nói là tôi chưa bao giờ thích Trần Ứng Giai mà ngay cả tôi đã từng thích cậu ta đi chăng nữa thì hiện tại tôi vẫn đang ở bên anh cơ mà.

Tôi nói anh thử nghĩ xem có phải tôi come out với người nhà là vì anh, có phải là bởi vì anh tôi với đón năm mới ở một nơi xa lạ cách xa nhà tôi như vậy hay không?

Tôi nói anh không tin tưởng tôi như vậy khiến tôi thật sự rất thương tâm.

Anh há miệng, tôi đoán rằng anh định giải thích với tôi, tôi lại in lên môi anh một nụ hôn, nói với anh rằng: "Về sau nếu lúc nào em muốn anh giải thích thì em sẽ bảo với anh còn khi nào em không yêu cầu anh giải thích...." Tôi nói với anh, "Thì anh cũng không cần phải giải thích với em."

Tôi thấy anh chớp chớp mắt, thật lâu sau anh mới ôm lấy tôi, nhẹ giọng nói: "Anh cảm thấy....." Anh nghẹn ngào nơi cổ họng, "Anh thích em nhất định là quyết định chính xác nhất đời này."

Tôi vốn không nghĩ anh sẽ biểu đạt cảm tình của mình, nói nhiều như vậy tôi cảm thấy đã biểu đạt đến cực hạn của mình rồi, nghe anh nói như vậy thì tôi nghĩ bụng tìm mấy câu dễ nghe, nghĩ nửa ngày cũng chỉ có thể nói rằng: "Được rồi, bị anh thích cũng là em rất may mắn."

Anh bám trên người tôi nhàm chán một hồi, tôi trêu anh: "Anh sẽ không khóc chứ?"

Anh nói không.

Tôi nói được rồi, ta về nhà tắm rửa rồi đi ngủ có được không?

Anh nói được.

Sau khi buông ra thì anh vươn tay kéo tay tôi, hai chúng tôi rảo bước trên con đường yên tĩnh không có một bóng người.

Một lát sau, tôi nghe thấy giọng anh vang lên trên con đường yên lặng: "Mùa hè lúc học đại học, em trải chiếu ngủ trên mặt đất, trong tai còn cắm tai nghe, anh ghé sát tai vào thậm chí còn nghe được ca từ vang lên từ trong tai nghe của em."

Tôi Nga một tiếng hỏi: "Lúc ấy em nghe bài gì?"

Anh cười cười nói không nhớ rõ, sau đó lại nói: "Nhưng anh nhớ rõ là chẳng biết tại sao đột nhiên em lại tỉnh dậy, thấy anh thì hình như hoảng sợ." Anh nói, "Anh cũng bị em bừng tỉnh dọa sợ, bèn nhanh chóng thò tay cầm lấy tai nghe của em nói rằng đang tìm nó."

Cảnh tượng ấy tôi có ấn tượng, nghiêng đầu liếc mắt nhìn anh: "Sao nào, cho nên lúc đó anh không phải muốn lấy tai nghe có phải không?"

Anh im lặng một lát: "Anh muốn nhìn em."

Tôi ngạc nhiên: "Em nghĩ anh sẽ nói là anh muốn hôn em."

Anh cười khẽ: "Anh không dám." Anh nói, "Dũng khí lớn nhất đời này của anh đại khái chính là năm đó mang theo tâm địa chạy đến tìm em." Anh dừng lại một chút, "Anh chưa bao giờ dám ôm bất cứ hi vọng gì."

Tôi thò tay nhét tay anh vào trong túi áo khoác của mình, không đáp.

Anh nói: "Lúc đó bên cạnh em có một quyển sách."

Tôi hỏi sách gì thế.

Tôi nói là Hướng làm mộc tâm (素履之往).

Tôi ha ha hai tiếng.

Anh nói: "Anh thấy bên trong có một câu."

Tôi nói ừa.

Anh nói tiếp: "Đêm khuya có người đưa tôi về nhà, phía trước thắp một ngọn đuốc, sau lưng xua địch đi."

Anh dừng chân lại, nhìn về phía sau, sau đó nhìn về phía tôi, nhẹ giọng cười: "Cảm ơn em đã đưa anh về nhà."

Tôi cười nói: "Phải là cùng anh trở về nhà mới đúng."

Em đây là trở về nhà cũng anh vào giữa đêm khuya, trước sau đều không có người, chỉ có ánh sáng và ánh trăng.

Em và anh cùng trở về nhà.