24 Từ Mấu Chốt

Chương 18: Từ mấu chốt thứ mười tám - Tin tưởng



Lúc anh trở về thì tôi lái xe đưa anh đi ra sân bay, khi tôi rẽ vào đường cao tốc, anh kéo cửa sổ xuống để từng đợt gió khô nóng thổi vào.

Tôi nói lạnh muốn chết rồi, anh cúi đầu cười, tựa lưng vào ghế ngồi nói: "Lần này anh ở lại hơn mười ngày lận." Anh nghĩ nghĩ, "Còn phải xem công việc có bận rộn không nữa."

Tôi nói tôi không đi thăm anh đâu. Công việc của tôi không bận rộn cho nổi, làm nhiều năm như vậy, muốn bận rộn cũng đã bận rộn đến cực hạn rồi, ai dè tôi mới ba mươi tuổi đầu đã lâm vào cuộc sống ăn không chờ chết.

Nghĩ nghĩ rồi tôi có chút cảm thán.



Anh nói ừ, tôi liếc mắt nhìn anh: "Quá niên năm nay đến nhà anh một chuyến đi?"

Anh ngây ra một chút, nhìn về phía tôi: "Cái gì?"

Tôi nói không phải ông anh vẫn ở nhà sao, em cùng anh trở về ra mắt người nhà anh a.

Anh thong thả gật đầu, sau đó nói được, rồi quay mặt nhìn ra cửa sổ, tóc tai bị gió thổi rối tung.

Tôi thu tầm mắt lại, có chút kỳ quái: "Sao thế, ông anh không đồng ý à?"

Anh quay đầu nhìn tôi, lập tức lắc lắc đầu: "Không phải." Anh nói, "Đã nhiều năm thế rồi sao còn không đồng ý chứ." Anh cười, "Anh chỉ là có chút...." Anh dừng lại một chút rồi mới nói tiếp, "Không biết phải nói thế nào."

Tôi tiếp lời anh: "Nói thế nào?"

Anh cười cười: "Không biết nói thế nào nhiều lắm, việc này nếu là vài năm trước mà nói thì ngay cả nghĩ anh cũng không dám nghĩ."

Tôi đột nhiên nghĩ đến một chút: "Nói đến điều này...." Tôi hỏi, "Em có thể hỏi chi tiết một chút không, vài năm trước lúc anh đến Nam Kinh hiến thân cho em đã nghĩ gì trong đầu?"

Anh có vẻ như có chút xấu hổ, một lát sau vẫn không chịu trả lời tôi.

Tôi còn rất chi là kiên nhẫn, chờ anh tự xấu hổ một lát, sau rồi anh nói với tôi bằng cái giọng nhỏ tí: "Anh....", anh nói, "Anh cũng không quá rõ ràng."

Tôi hỏi anh: "Em lúc ấy khiến cho anh có cảm giác gì?"

Anh vẫn có chút xấu hổ: "Đương nhiên...." Anh nói, "Anh đã từng nói rồi, mong muốn được đền bù." Cách một lát, anh lại nói, "Lúc anh đi tìm em, chắc là có một cỗ khí, thật sự không cam lòng."

Tôi đánh tay lái ra khỏi cao tốc hướng về sân bay, buồn cười: "Thế hiện tại thì sao?"

"Hiện tại?" Anh tự hỏi, "Cảm thấy mĩ mãn."

Tôi giảm tốc độ xe xuống, trong lúc qua trạm kiểm soát thì quay sang cười nói với anh rằng: "Cảm ơn anh đã không cam lòng nhé."

Bằng không thì nào có hiện tại.

Với tôi mà nói, đối với tình trạng bây giờ, cũng cảm thấy mĩ mãn lắm.

Gần quá niên tôi nói với ba mẹ rằng tôi muốn đi sang nhà Mạc Kiệt đón năm mới, hai cụ thầm không vui một trận, cuối cùng đặc biệt thân minh đại nghĩa nói với tôi rằng thật sự phải đi một lần.

Tôi được nghỉ đông khá sớm, thế là đơn giản trực tiếp bay đến chỗ Mạc Kiệt, chờ anh nghỉ rồi cùng đến thăm nhà ông anh.

Ông anh thuộc về người phương Bắc, sau khi anh nghỉ thì chúng tôi thương lượng định lái xe về nhà, dù sao nghỉ đông cũng dài, anh muốn mang tôi đi dạo chung quanh nhà ông anh thì có xe vẫn tiện hơn.

Từ bên này lái xe trở về nhà ông anh đại khái mất tám giờ.

Tôi ngồi trên ghế phó của anh bắt đầu líu lưỡi, Jaguar sáu mươi vạn, một chiếc có thể mua gần bốn chiếc xe tôi đang đi.

Cùng nhau vào đại học, học cùng một chuyên ngành, thậm chí còn ở cùng một phòng ngủ.

Tôi đi làm gần mười năm, cũng chỉ mua được một cái xe hai mươi vạn, phòng tam tuyến thành thị vẫn là do ba mẹ tôi thủ phó, xe anh gấp xe tôi bốn lần không nói, phòng ở cũng là tự mua ở giữa trung tâm thành phố.

Tôi ngồi trên ghế phó lái cài dây an toàn mà thở dài, anh lợi hại như thế kia mà, anh vừa khởi động xe vừa liếc mắt nhìn tôi, xe thong thả di chuyển theo dòng xe cộ.

Tôi nghiêng mắt nhìn anh, bất quá cũng phải, hồi đại học lúc chúng tôi chơi bời thì anh lại học tập, lúc tốt nghiệp tôi ở bên ngoài ngao du nhảy đủ các thể loại đơn vị công tác thì anh vẫn tiếp tục học tập, anh cố gắng nhiều như thế nên xứng đáng có được những thứ tốt nhất.

Tôi thu ánh mắt lại nói: "Đi được nửa đường thì để em lái cho."

Anh nói được, sau đó hỏi tôi vừa nghĩ gì.

Tôi thấy buồn cười, nói với anh: "Em đang nghĩ anh lợi hại như vậy cho nên mới xứng với những điều tốt nhất."

Thấy anh tiếp tục đánh tay lái mắt nhìn về phía trước, môi nhấp rồi cười khẽ: "Anh xứng với những điều tốt nhất." Anh cười, "Em chính là điều tốt nhất."

Tôi nghiêm túc đưa ra kháng nghị: "Nè nè, trước khi em hoàn thành khóa học tình thoại thì anh không được nói cái kiểu như vậy."

Anh nói: "Được, anh sẽ cố gắng khắc chế bản thân."

Hai chúng tôi thay phiên nhau lái xe, khoảng chín giờ tôi tôi đã đến một nơi hoàn toàn xa lạ.

Xe chạy bon bon trên con đường u tĩnh không người, hai bên toàn là cây cổ thụ, kỳ quái là vào mùa đông nhưng cây cối vẫn xanh um tươi tốt, những ngọn đèn đường thẳng tắp lẳng lặng đứng sừng sững ở ven đường, chiếu xuống những mảng sáng mờ nhạt thật dài.

Mạc Kiệt lái xe chậm lại, tôi ngồi trên xe cả một ngày thật sự có chút mệt mỏi, kéo cửa sổ xuống muốn hít thở một chút không khí mới mẻ, Mạc Kiệt nói: "Hồi trung học anh đọc sách ở gần đây đấy."

Tôi nói ừa, khi nào rảnh đi xem thử, sau đó đặc biệt hiếu kì: "Chừng nào thì anh phát hiện mình là gay?"

Anh nói: "Anh không có phản ứng với nữ giới."

Tôi cười ha ha hai tiếng, cười rồi mới lĩnh ngộ ra ý tứ trong lời này: "Ý anh là anh từng thử với phái nữ rồi à?"

Anh không nói gì.

Tôi nằm trên ghế phó lái nhìn anh, anh rất chi là chăm chú lái xe.

Tôi liền cảm thấy buồn cười, cố ý hỏi anh: "Lúc ấy tình huống thế nào? Có cô nương thổ lộ với anh xong tự tiến cử chẩm tịch à, hay là anh cùng với bạn bè anh chơi cái trò chơi gì tìm ra một cô nương mà cả trường ai cũng thích cho nên anh cũng nước chảy bèo trôi thích cổ?" Tôi chậc chậc hai tiếng, não bổ ra một vở kịch, "Sau đó anh thổ lộ thành công, hai bọn anh nói chuyện tình cảm plato một hồi, sau đó vào một buổi tối anh muốn phá thân, hoặc là cô nương đó động tình?"

Tôi thấy cái tay nắm vô lăng của anh không được tự nhiên gõ gõ tay lái, thế là tôi lại càng lấy làm hăng hái, thấy anh khó có dịp ra vẻ đáng thương quay sang nhìn tôi xin khoan dung: "Tha cho anh đi."

Tôi thấy anh như thế thì hứng trí càng cao, nghiêm mặt nói: "Không, em tò mò lắm, anh nói cho em nghe đi."

Anh im lặng một hồi rồi nói: "Ừ, cô ấy thổ lộ với anh."

Tôi ừa một tiếng, vô cùng hứng thú tỏ vẻ tiếp tục đi.

Lại nghe anh nói: "Bị một đám bạn học xui khiến đến với nhau."

Tôi ác một tiếng, anh nói tiếp: "Lúc ấy anh không phân rõ được cảm tình của mình, cảm thấy vậy chơi vui lắm, cô ấy lớn lên lại dễ nhìn, còn có một đám hồ bằng cẩu hữu xui khiến, sau đó bọn anh bèn cùng nhau."

Tôi nói: "Nói trọng điểm."

Anh nói: "Có gì đâu, bên nhau có hai ngày là chia tay, anh còn được tặng một cái bạt tai."

Tôi bật cười ha ha: "Cô nương nhà người ta có nói anh chơi đủ chưa không?"

Anh nói: "Anh không có dục vọng ôm hôn với cô ấy, anh hoàn toàn không có bất cứ cảm giác gì đối với cô ấy."

Tôi nói: "Thế là anh liền cảm thấy mình là gay? Có lẽ chỉ là không tìm được người hợp với mình thôi?" Tôi chậc chậc lấy làm kỳ quái, "Anh nhận ra mình là đồng chí như thế cũng quá qua loa đi."

Anh im lặng một hồi lâu, tựa hồ có chút khó có thể mở miệng: "Anh...." Anh nói, "Có phản ứng với một huynh đệ chơi với nhau từ nhỏ."

Loại cảm giác này có thể hình dung thế nào đây, giống như mình đang chơi đùa bát nháo trong đống tuyết, vốc một vốc tuyết lên để lộ ra bùn đất bên dưới, sau đó phát hiện phía dưới lớp bùn đất loáng thoáng có chôn địa lôi.

Tôi nói: "Em đây lỗ quá, em còn chưa kịp thích người khác cơ."

Tôi chỉ thuận miệng than thở như vậy một tiếng, nào ngờ người lái xe liền đánh xe tấp vào lề đường, ấn chân phanh, giơ tay ra xoay đầu tôi lại, nhẹ giọng nói: "Xin lỗi em." Anh nói, "Nếu em tức giận bởi vì những chuyện anh từng làm....." Anh nhìn tôi không nháy mắt, "Anh cũng có thể hiểu được."

Người này......

Đúng thật là có thể dùng một câu chắn kín mọi đường lui của tôi.

Vốn không tức giận, hiện tại lại có chút bực mình, cho nên tôi không mặn không nhạt nhìn anh một cái: "Đúng không?" Tôi nói, "Nếu anh muốn bị kinh bỉ thì không bằng đi đến nhà ga hoặc sân bay thả em xuống đấy, em mua vé xe về nhà đại khái còn kịp hẹn người ra ăn một bữa ăn đêm đấy."

Anh hơi mím môi, đột nhiên thò tay qua cầm lấy tay tôi, nâng lên hôn hôn: "Xin lỗi, anh không nên nói chuyện với em như vậy."

Tôi rút tay về, kỳ quái: "Anh có chứng vọng tưởng là người bị hại à?"

Tôi thấy anh cúi đầu xuống, mãi thật lâu sau anh mới trầm giọng suy tư: "Đại khái....." Anh nói, "Rất lo được lo mất đi."

Tôi nằm trên ghế phó lái mà tức giận: "Lái xe nhanh lên, về nhà, ngồi cả ngày trên xe mệt muốn chết rồi."

Tôi thật sự mất hứng khi anh không tin tưởng tôi như thế, tôi không biết phải làm thế nào để khiến anh tin tôi hơn.

Tôi đã come out với người nhà, thậm chí còn theo anh về ra mắt người nhà anh, thế mà anh vẫn không tin tôi như thế.