12 Nữ Thần

Chương 10: Oanh tạc



"Đồ khốn nạn! Trả 7 tỷ lại cho tao! "

Dương không ngừng rủa thầm, hai tay cầm gối liên tục tự vả vào đầu mình, 7 tỷ là số tiền kiếp trước hắn mơ cũng không có, vậy mà chỉ đùng 1 cái đem đi mua về một cục ve chai vô dụng.

"Tiếc cái gì? Không nhờ ta thì mi có nhiêu đó tiền sao?" Google khinh bỉ nói, Dương cảm thấy giọng nói của Google giờ đây đã có cảm xúc hơn so với lúc đầu.

"Tiền đó làm được biết bao nhiêu việc, ngươi lại lừa ta đem đi mua 1 thứ vô dụng!"

"Nó chỉ vô dụng với mi thôi, còn với ta thì rất có ích!" Google nói, Dương nghe ra trong giọng nói Google có sự phấn khích.

"Có ích gì?" Dương hỏi.

"Ta dạy mi cách cảm nhận thuộc tính linh lực, hãy tự cảm nhận thuộc tính của mảnh kiếm vỡ này!" Google nói rồi truyền vào đầu Dương một luống ý niệm, khiến hắn lập tức thông thuộc cách cảm nhận các thuộc tính nguyên tố lẫn phi nguyên tố trong linh lực.

Dương liền tò mò giơ mảnh kiếm vỡ trên tay lên, nhắm mắt cảm nhận. Những luồn cảm giác phi thường truyền vào linh hồn Dương, điên cuồng như Lôi, sắc sảo như Phong, hung hăng như Hỏa, lạnh lùng như Băng, âm trầm như Bóng tối và nhiệt tình như Ánh sáng, còn có cảm giác dâng tràn sức sống của Sinh mệnh, khí tức u ám của Tử vong, cảm giác khó lường vô phương nắm bắt y hệt như khi Dương gặp Nữ Thần Thời Gian, cả sự mênh mông bất tận của Không gian, trái tim Dương xao động bởi Tình yêu và người hắn nóng dần lên vì Sắc dục...

Dương lạnh cả sống lưng, đây là vật chất gì? Với kiến thức hắn học được từ Google, các thuộc tính nguyên tố rất khó dung hòa, ví dụ như Băng và Hỏa kết hợp sẽ lập tức sốc nhiệt nổ tung, Ánh sáng và Bóng tối sẽ triệt tiêu lẫn nhau thành hư vô, Lôi gặp Phong sẽ khiến linh lực hỗn loạn như gặp bão, vậy mà một mảnh vật chất mỏng manh này có thể mạnh mẽ chứa đựng cả 3 cặp nguyên tố đối lập cùng 6 thuộc tính phi nguyên tố, đã vậy trên đời còn có thứ có thể khiến nó vỡ ra thành nhiều mảnh, và ai có thể rèn được thứ này?

"Hả!" Dương chợt cảm nhận được ngoài 12 thuộc tính trên, còn có một cảm giác gì đó sâu xa khó hiểu...

Đúng lúc Dương đang cảm nhận cảm giác khó hiểu kia, trong linh hồn hắn chợt có thứ gì đó tách ra rồi tự dịch chuyển hướng đến bàn tay đang cầm mảnh Nghịch Thiên kiếm của hắn, Dương còn chưa kịp phản ứng thì phần linh hồn bị tách rời đó đã phóng khỏi tay hắn, bao lấy mảnh kiếm đen và tụ thành hình một quả trứng to cỡ hai nắm tay, quả trứng trong suốt như thủy tinh nên Dương có thể nhìn thấy mảnh kiếm vỡ nằm lơ lửng ở trung tâm.

Dương hai tay ôm quả trứng đặt lên giường, lo lắng hỏi thầm: "Google, đây là cái gì?"

"Không biết..." Google trở lại với giọng vô cảm.

Dương thở phào, không biết còn đỡ, chứ nếu Google chui vô quả trứng này thì hắn khổ rồi. Dương tra Google về trứng các loại linh thú thì cũng không thấy trứng nào giống trứng này, đành bó tay lấy chăn quấn lại đem cất vào chiếc nhẫn Balo rồi ngồi xếp bằng vận Thôn Thiên Địa hấp thu linh lực. Cả tuần tiếp theo Dương vùi đầu trong phòng thí nghiệm, dựa vào những kiến thức từ Google và những kiến thức mang theo từ thế giới cũ, Dương mày mò sáng tạo ra những loại Bảo Vật độc đáo cho riêng mình.

"Cuối cùng cũng xong!" Sau nhiều ngày miệt mài, Dương vui vẻ gom mớ Linh Bảo mới lắp ghép xong cho vào nhẫn rồi lê cái thân mỏi nhừ trở về ký túc xá.

Phòng ký túc xá 2016 của Dương hôm nay đông hơn ngày thường, ba thằng Vu Sinh, Lâm Chung, Từ Trần ngồi thành hàng ngang trên giường Dương, còn Như Nhật cầm lọ thuốc xức lên mặt từng thằng, ngoài Như Nhật thì ba thằng còn lại đều có thương tích trên mặt.

"Tụi bây sao vậy?" Dương hỏi.

"Hai thằng Chung, Trần đánh lộn, tao nhảy vô can rồi dính đòn luôn." Sinh giải thích.

"Chém gió!" Dương nhướng mày, cái kiểu lấp liếm trẻ con của Sinh sao qua nổi cặp mắt già đời của hắn.

"Là tụi thằng Lang đến đập cửa tìm ngươi, ba tên này ra ngăn rồi bị bọn nó đánh, lúc ta về bảo giám thị đến thì tụi kia mới chịu đi." Như Nhật vừa xoa thuốc lên con mắt thâm đen của Chung vừa nói.

"Mẹ kiếp!" Dương tức giận mắng, trong đầu hỏi thầm: "Phòng tụi thằng Tây, thằng Lang, thằng Tấn ở đâu?"

"Khôi Tây, Khôi Lang, Văn Tấn và vài thằng tép riu khác đang ăn lẩu dê ở phòng 405."

"Tụi bây theo tao!" Dương quay lưng đi ra cửa, ba thằng Sinh, Chung, Trần lập tức đứng dậy đi theo.

"Các ngươi đi ăn đòn tiếp à? Bọn hắn có cả năm 3 đấy!" Như Nhật gọi lại nhưng 4 đứa Dương bỏ ngoài tai.

"Đúng là bọn con trai!" Như Nhật lắc đầu bực bội, nhưng nàng cũng chạy theo.

Phòng 405.

"Thằng Dương giờ này về chắc sợ teo trym rồi!" Lang cười khinh bỉ, chuyện Tây và Tấn hành Dương trốn chui trốn nhủi khiến hắn rất hả giận.

"Bậy! Trym nó liệt rồi sao mà teo được nữa!" Tấn thêm vào.

"Ha ha!" Bọn loi nhoi cười hùa theo.

"Thôi ăn đi tụi bây, ăn xong kéo lên hành nó một trận!" Tây giơ đũa gắp một miếng thịt trong nồi, mặt cười tỉnh bơ như thể Dương là thằng tép riu không đáng nhắc tới.

"Ừ lát cho em đem đầu nó nhấn vô bồn cầu nhé!" Lang xoa xoa nắm đấm.

"Bậy mày, đang ăn!" Tây tức giận vỗ đầu Lang một cái.

RẦM!

Bọn Tây giật cả mình, cảnh cửa bị Dương đưa linh lực xuống chân đạp một phát văng khỏi bản lề, ập thẳng vào chỗ nồi lẩu nhưng bị Tây nhanh tay đánh văng sang một bên.

"Ồ đang ăn hả?" Dương đứng trước cửa, ngạo nghễ nhìn vào đám 6 thằng đang ngồi quanh nồi lẩu.

"Thằng trẻ trâu này? Biết trời đánh còn tránh bữa ăn không mày?" Tấn tức giận đứng dậy xoắn tay áo bước đến chỗ Dương. Phía ngoài, các học sinh phòng khác nghe tiếng cửa sập liền chạy ra xem.

"Nhưng tao đéo phải trời!" Dương đáp, hắn rút trong nhẫn ra một cây ba ton đập thẳng vô mặt Tấn.

Tấn nhếch mép xem thường không thèm né, với linh lực của hắn thì sắt thép bình thường là vô dụng, trừ khi Dương đạt đến cảnh giới Linh Lực Phóng Xuất, nhưng đó là điều không thể vì chỉ khi đạt đến Linh Úy mới tiếp cận cảnh giới đó.

BỐP!

Trái với tưởng tượng của bọn Tây, thằng Tấn ăn một gậy của Dương liền ngã đùng ra đất, người hắn giật giật như bị sét đánh.

"Linh Bảo tấn công Lôi thuộc tính?" Tây nhướng mày, một cây gậy sắt mà đánh xỉu Linh Sĩ cấp 5 thì chắc chắn phải là Linh Bảo loại tấn công, và hiệu ứng co giật kia rõ ràng là do thuộc tính Lôi. Linh bảo tấn công có đi kèm thuộc tính thì dù là hạ cấp cũng có giá không hề rẻ, Tây thèm thuồng bấy lâu nhưng chưa đủ tiền mua, vậy mà thằng trẻ trâu Phi Dương không biết từ đâu có một cây thuộc tính Lôi.

"Nhóc con, đưa Linh Bảo đó ra đây, chuyện hôm nay anh bỏ qua cho mày!" Tây tham lam giơ tay ra nói giọng đe dọa.

Dương hừ lạnh: "Bỏ cái con mẹ tụi mày! Quỳ xuống cho tao đánh mỗi thằng 10 cái thì chuyện hồi nãy ông bỏ qua cho tụi mày!"

"Lào xược!" Tây tức giận bước ra định đánh Dương, nhưng thấy Dương cầm cây ba ton huơ qua huơ lại không khỏi e dè, hắn không sợ Dương nhưng bị sét đánh thì không thoải mái chút nào.

"Thằng hèn ỷ có Linh Bảo, ngon thì đánh tay đôi mày!" Tây khiêu khích.

"Hèn cái quần què, một đám năm 2 năm 3 chặn đánh 1 thằng năm nhất thì anh hùng dữ?" Dương khịt mũi như thể mới ngửi phải phân chó.

Đám học sinh ở ngoài xem náo nhiệt cũng xôn xao gật gù, một thằng năm 3 rủ một đứa năm 1 đánh tay đôi thì ai cũng biết thằng nào mới hèn.

"Đùa thôi! Tặng tụi mày nè!" Dương chán nói nhiều, lấy trong nhẫn ra một vật hình bầu dục cầm vừa nắm tay, rút chốt đem quăng vào giữa phòng trước những ánh mắt ngơ ngác của bọn Tây, Lang lẫn Sinh, Chung, Trần và Nhật.

"Bịt tai lại!" Dương nói nhỏ với tụi Sinh, Chung, Trần và Nhật, sau đó hắn vừa đếm lùi vừa lùa tụi thằng Sinh ra khỏi chỗ cửa phòng, hắn cũng nấp sang bên: "Ba... hai... một..."

Tụi thằng Tây đứng ngơ ngác, ở thế giới này không có thứ gọi là lựu đạn nên chúng chỉ biết đứng trơ mắt nhìn, không biết tránh ra cũng không dám lại gần...

Lệ đang mặc đầm ngủ đứng ngoài ban công ngắm nhìn học viện đẹp lung linh trong đêm, tay Lệ đưa ly rượu lên kề vào làn môi đỏ mọng quyến rũ...

ẦM!

Một tiếng nổ vang trời làm Lệ giật mình sặc một ngụm rượu, khối bụi bốc ra nghi ngút từ một phòng ký túc xá nam tầng 4.

"Vãi linh hồn!" Tụi thằng Sinh và đám học viên đứng xem cũng giật cả mình vì tiếng nổ lớn, có đứa đái cả ra quần, lúc này cả bọn mới e dè bước đền thò đầu nhìn vào phòng 405. Một đống hỗn độn, tụi thằng Tây mặt đen thui, quần áo rách bươm nằm vất vưởng như xác chết, cửa phòng tắm cũng bị oanh tạc, thằng Lang bị tống bay cắm đầu trong bồn cầu.

Cũng may là tất cả đều còn thở. Đấy là nhờ Dương đã kết hợp công nghệ giả kim làm giảm tính sát thương của lựu đạn, nếu là lựu đạn thuần túy thì trong phòng chỉ còn một đống thịt heo bầy hầy.

"Nó làm gì mà ra như vầy vậy?" Một đứa học sinh tò mò hỏi.

"Linh thuật! Chắc chắn là Linh thuật hủy diệt!"

"Linh Sĩ làm gì xài được Linh Thuật hủy diệt?"

Sau đó đội cứu hộ mang cáng đến khiêng 6 thằng nạn nhân khủng bố đi trị thương, còn Dương bị mời lên phòng hiệu trưởng.

Lệ lúc này mặt đã tái xanh, nàng không thay quần áo mà chỉ khoác thêm một lớp áo khoác mỏng, ngồi trong phòng làm việc chờ Dương đến.

"Cậu kia! Cậu làm trò gì vậy?"

Dương nhún vai: "Tụi nó dọa đánh em, em sợ quá nên tự vệ thôi mà!"

"Tự vệ? Tự vệ mà cả một phòng nổ tung, 6 đứa thương tích đầy mình?"

"Chỉ là thương tích ngoài da thôi, em tính trước rồi!"

"Tính trước? Mà cậu dùng thứ gì vậy?" Lệ nổi cơn tò mò.

"Linh Bảo hạ cấp!"

"Tôi không đùa nhé! Linh Bảo hạ cấp nào mà hạ một lượt 6 Linh Sĩ từ cấp 3 đến cấp 7?"

"Cô không biết không có nghĩa là không có!"

"Có thật không?" Lệ không giấu nổi tò mò.

"Tin hay không tùy cô!"

"Được, cô tin..." Đang nói, Lệ đột nhiên dừng lại suy nghĩ: "À mà khoan sao nghe quen quen vậy ta?"

Nghĩ một chút Lệ mới nhớ ra, liền trừng mắt với Dương qua cặp kính: "Cậu kia, đừng tưởng tôi không biết chuyện giữa cậu với Mộng!"

Dương nhún vai ra vẻ không quan tâm.

"Thôi được rồi, tạm gác chuyện Linh Bảo sang một bên, nhưng tội của cậu thì phải xử!"

"Em chỉ tự vệ thôi, tụi nó lên phòng em kiếm chuyện trước mà! Không lẽ tụi nó ỷ lớn đánh em thì được, em đem Linh Bảo tự vệ thì không được?"

Lệ cứng họng, đúng là nàng biết bọn Tây kiếm chuyện trước nhưng cố ý để xem thiên tài Phi Dương sẽ giải quyết ra sao, đâu thể nào ngờ hắn đem bom đi oanh tạc con người ta.

"Thôi tôi bó tay với cậu rồi, về ngủ đi để tôi tính!" Lệ một tay xoa trán một tay xua Dương đi.

Cửa phòng đóng lại, Lệ thở dài: "Cái tên nhóc gian manh này! Vậy mà sao con lại mê nó như điếu đổ vậy?"

Từ sau bức bình phong trong góc phòng, My đỏ mặt bước ra nũng nịu nói: ""Mẹ! Con chỉ hâm mộ bạn ấy thôi mà..."

"Thôi đi cô! Hai chữ mê trai hiện rõ trên trán kìa!"

"A! Thật hả?" My lo lắng chạy đến cửa sổ tìm cách soi trán mình xem có chữ không làm Lệ bật cười. Một thiếu niên khoảng 14 tuổi hối hả chạy đến phòng tập thể lực của học viện Nữ Thần, căn phòng vắng vẻ chỉ còn đúng một kẻ tuổi khoảng 16 nhưng thân hình khá cường tráng đang ngồi hai tay cầm hai quả tạ to đùng không ngừng nâng hạ.

"Anh Sơn!" Thằng nhóc thở hổn hển cúi chào.

"Gì vậy Long?" Sơn vẫn nâng tạ, không thèm liếc Long lấy một cái.

"Tụi thằng Tây thằng Tấn mới bị người ta đánh, đang cấp cứu trong phòng y tế!"

"Băng nào đánh tụi nó?" Sơn nhướng mày.

"Không băng nào cả, là một thằng tân sinh tên Võ Phi Dương!" Long nói.

"Tân sinh? Một thằng? Nay mày giỡn với anh à?"

"Dạ em đâu dám, là thật ạ! Nó xài Linh Bảo gì đó làm nổ cả một phòng, tụi thằng Tây đang ăn lẩu thì trúng đòn cả đám."

"Mẹ kiếp! Tao không biết mày con đại gia nào nhưng động vô người của băng Con Ó thì đừng hòng ngóc đầu lên!" Sơn nghiến răng.