[12 Chòm Sao] The Vampire's Legend

Chương 37



Aquarius luôn luôn nghĩ rằng mình có thể đứng vững trước mọi khó khăn, thử thách, bởi anh là gió! Mà gió thì luôn thoải mái, tự do. Anh có một cái đầu điên khùng! Chả giỏi giang gì trong mấy môn Sinh, Hóa, Lý, Toán,… Scorpius mà thật ra còn khá ngu ngốc ấy chứ! Tuy nhiên, suy nghĩ của anh lại được cho là phản khoa học một cách cực kì khoa học!

Anh không theo bất cứ quy luật nào và tất cả mọi thứ quanh anh đều do anh quyết định, sắp xếp. Tại sao? Vì anh là người đứng đầu của gia tộc Minches Willow cơ mà! Là người cai quản ngầm của cả châu Á, châu lục đầy hứa hẹn, đến mức cả Ngài ấy còn phải nể anh thì tại sao mọi thứ lại có thể trái ý anh được? Tất cả mọi thứ đều theo những sắp xếp, trật tự lộn xộn không có nghĩa của anh nhưng khi nhìn lại thì cực kì khoa học, trừ một thứ duy nhất!

Nghĩ tới đây, Aquarius lại cảm thấy khó chịu! Anh không suy nghĩ nhiều, ngay khi rời khỏi bầu trời xanh để trở về mặt đất, anh lập tức đi tới quán bar nhộn nhịp nhất của Japan - Azer.

Ở đây không khác các quán khác là mấy, ngoại trừ việc nếu lên tầng cao nhất, có thể ngắm được toàn cảnh Tokyo đẹp như đang đứng trên tháp Tokyo vậy, đây thật sự là một tòa nhà hoàn hảo khi mà cảnh vật đẹp nhất đều được khai thác triệt để như vậy.

Vừa bước lên tầng cao nhất, Aquarius liền theo bản năng, bước nhanh về phía chiếc bàn sát góc số ba, nơi có thể nhìn được mọi thứ đối với anh là đẹp nhất! Tuy nhiên khi tới đó, bước chân anh khựng lại. Không phải vì ở đó đã có người, nếu có người thì anh có thể nói phục vụ dọn dẹp bàn đó cho anh mà là vì người ngồi ở đó là Scorpius!

Anh không tin vào mắt mình. Tại sao cô ấy có thể ở đây được? Cô ấy đã chạy ra khỏi lâu đài của Libra và đến đây sao?

Những hình ảnh xưa cũ ùa về trong tâm trí anh. Từ những hình ảnh giản đơn như lần đầu tiên Scorpius đến Tokyo gặp anh cho đến những hình ảnh khi anh và cô ngồi ở bàn số ba của quán bar này, cùng ngắm nhìn cảnh đêm tráng lệ của Tokyo với những ánh đèn neon lập lòe, những âm thanh cười đùa vang dội không bao giờ tắt bất kể ngày đêm,… Tất cả những hình ảnh ấy thật đẹp, chói lòa, nhưng mà giờ đã không còn nữa!

Aquarius nhìn chằm chằm vào cơ thể xinh đẹp của Scorpius mềm oặt ra đến mức tên linh hồn kị sĩ kia phải đỡ lấy cơ thể của cô. Nhìn cảnh tượng cơ thể của cô lọt thỏm trong lòng của một người khác, Aquarius bỗng nhiên thấy tức giận!

Anh đã sai! Anh đã dằn vặt tội lỗi của mình trong rất nhiều năm và cho đến tận bây giờ. Tuy nhiên, như vậy là đủ, anh sẽ không nhường nhịn Scorpius nữa!

Trừng mắt một cái, Aquarius đem tư tưởng của mình áp đặt lên hành động, bước nhanh tới chỗ linh hồn kị sĩ đang ôm chặt lấy cô. Anh sải những bước chân dài, vững vàng bước lại đó, giật phắt cơ thể thân thuộc ra khỏi vòng tay của tên kia, ôm chặt vào người.

Aquarius đã suy nghĩ kĩ rồi. Tại sao cứ phải trốn tránh nhau, dằn vặt làm gì nữa? Cứ như Libra nói, bắt về trước đã rồi từ từ làm cho Scorpius nguôi giận sau. Nếu không làm vậy, sợ là cả đời cũng không có chuyện cô sẽ tha thứ cho anh, vì cô gái ngu ngốc này vẫn còn đang mặc cảm mình gây ra cho “đứa con gái” đó! Mà anh thì nhu nhược đủ rồi! Dẫu sao cũng đã bị ghét bỏ đến mức thấy anh là chạy, gặp anh là trốn thì còn gì để mà bảo anh hãy bình tĩnh nữa?

Zen đang định đưa Scorpius về thì bỗng nhiên cơ thể mềm mại nồng nặc mùi rượu của chủ nhân anh bị đoạt đi mất! Anh quay phắt lại, tay sờ lấy thanh kiếm dài giắt ngang hông nhưng khi nhìn thấy khuôn mặt của đối phương thì anh lại khựng lại, không rút kiếm ra mà chỉ nắm chặt nó, nhìn Aquarius bằng ánh mắt vô hồn vốn có của mình.

- Trả lại chủ nhân cho tôi! - Anh mềm mỏng nói.

- Ta sẽ lo cho cô ấy!

Aquarius nhíu mày nói, đối phương vẫn đang nhàn hạ, thong thả đứng đó khiến cho anh tức giận.

Zen không quan tâm lắm đến lời nói hay suy nghĩ của Aquarius nhưng anh rất quan tâm một chuyện là chủ nhân anh rất để ý đến Aquarius, vì vậy nên anh không thể làm gì hắn ta được. Zen vuốt nhẹ thanh kiếm giắt ngang hông, thanh kiếm này có thể lấy mạng bất kì sinh vật bất tử nào, nếu không phải đối diện anh chính là người mà chủ nhân coi như mạng sống, anh đã ra tay giết hắn từ lâu rồi!

- Không phải chuyện của anh! - Zen nói, không biết dùng tốc độ thế nào lại có thể vươt mặt cả người đứng đầu của gia tộc Minlery Queen, cướp lại Scorpius một cách dễ dàng - Đừng làm chuyện ngu ngốc nữa, không thì tôi có thể lấy mạng anh đấy!

Aquarius trừng mắt nhìn đối phương. Anh không tin nổi vào mắt mình, anh mà lại bị hắn ta vượt mặt sao? Aquarius nắm chặt đôi bàn tay trống trải. Mới vừa rồi, cơ thể quen thuộc kia vẫn còn trong vòng tay anh…

Zen mặc kệ khuôn mặt đau buồn và thất thần của Aquarius, nhanh chóng đưa chủ nhân của anh rời khỏi nơi ồn ào, náo nhiệt này.

~o0o~

Tất cả mọi thứ lúc này cứ như rời vào trong vòng xoáy mọi sự việc, hận lồng hận, toan tính lồng toan tính khiến cho vòng xoáy đó cứ trở nên càng ngày càng đen ngòm, càng ngày càng khó thoát ra, khiến cho những người bị vướng vào trong vòng xoáy đó trở nên lạc lối và dần dần cũng chẳng biết phải làm gì, cứ bước đi trong vô thức mà chẳng biết là thoát khỏi nó hay là đi vào tâm bão…

~o0o~

Lâu đài Santi Clare

Trước khi rời khỏi đây, Cancer đã ra lệnh cho Orion nhốt Song Ngư ở trong phòng của cô. Cho dù Song Ngư cảm thấy rất khó chịu trước mệnh lệnh của Cancer nhưng cô chẳng làm gì được. Hơn nữa, Aries và Scorpius không có ở đây nên cô cũng không dám ra ngoài. Những người ở đây đều là người của Cancer, tuy nhiên họ lại không như Cancer, Aries và Scorpius mà luôn nhìn cô với ánh mắt thèm khát và điều đó khiến cho cô ít nhiều sợ hãi.

Nhưng cho dù là vậy, việc cứ bị cô lập một mình ở trong phòng cũng không phải là ý muốn của cô. Cô rất muốn trốn ra ngoài rồi nhưng thật đen đủi cho cô, Orion luôn túc trực quanh phòng cô, bất kì hành động nào trong phòng, hắn ta đều có thể nghe rất rõ!

Song Ngư chán nản lục tung cả kệ sách lớn, đôi mắt lanh lợi đảo liên tục qua những tựa đề trên gáy sách nhưng có vẻ như không có cuốn sách nào có thể thu hút sự chú ý của cô. Đôi mắt lanh lợi thường ngày lúc này chẳng còn đảo quanh nữa mà chỉ lạnh nhạt nhìn những cuốn sách chất đống chán ngắt.

Lần đầu tiên, Song Ngư thật sự hiểu được cảm giác bị nhốt một mình như thế này. Bỗng nhiên, cô muốn gặp Cancer.

“Cốc cốc”

Tiếng gõ cửa vang lên, làm cho Song Ngư giật mình nhưng ngay sau đó liền lập tức chạy về phía cánh cửa gỗ. Người duy nhất gõ cửa phòng cô chắc chắn là Orion.

Song Ngư bước vội về phía cánh cửa, mở tung ra:

- Orion, tôi thật sự rất chán…

Tuy nhiên, Song Ngư không kịp kết thúc câu nói đó, bởi vì đối diện cô không phải là Orion, mà là một người hoàn toàn xa lạ. Cô không biết người này.

Song Ngư theo bản năng lùi lại, trừng mắt nhìn đối phương.

- Thì ra đây chính là người mà Cancer đột nhiên bắt về? - Người nọ khinh thường nhìn Song Ngư, dùng đôi mắt đen tuyền quan sát cô.

Song Ngư không hề hiểu đối phương đang nói gì. Trước giờ tiếng Anh của cô không tốt lắm, đều là Cancer và những người khác dùng tiếng Việt để nói chuyện với cô, vậy mà bây giờ cô còn không biết người này dùng thứ tiếng gì để nói chuyện với cô.

- O… Orion! - Song Ngư hét to lên, dùng hết sức mà hét - Orion! Orion! Orion!

Song Ngư muốn dập cửa lại nhưng không tài nào di chuyển cánh cửa được, cô chỉ có thể trừng lớn hai mắt, quan sát đối phương.

Người trước mặt là một người đàn ông cỡ chừng ba mươi tuổi, có khuôn mặt góc cạnh gầy guộc, mái tóc đen ngắn và đôi mắt lạnh băng.

Song Ngư trước giờ ngoài Cancer, Aries, Scorpius và Orion, cô chưa từng tiếp cận với ai khác vì bọn họ đều nhìn cô với ánh mắt rất kì lạ và việc đó khiến cho Song Ngư cảm thấy rùng mình. Việc cô có thể giữ bản thân mình vẫn tỉnh táo khi sống trong một nơi xa lạ, xung quanh toàn những “sinh vật không phải con người” thế này cũng đã là cực hạn của cô. Huống hồ, lúc này, trước mặt cô không phải là Cancer mà lại là một người khác, nhìn cô với ánh mắt lạnh băng, tựa như lần đầu tiên cô gặp Cancer.

- Thưa ngài Cetus! - Orion nói lớn, thu hút sự chú ý của cả Song Ngư và người đàn ông kia.

Khuôn mặt Orion lộ rõ sự sợ hãi trước người đàn ông này. Anh vội chạy ra đứng chắn trước mặt Song Ngư, hơi cúi đầu nói với người tên Cetus:

- Thưa ngài, ngài Cancer sẽ về trong ít phút, mong ngài hãy ra phòng khác chờ đợi.

- Orion, cô gái này là? - Cetus không quan tâm đến câu nói của Orion mà hỏi câu hỏi trong lòng mình.

- Là người ngài Cancer vừa mang về hai tháng trước ạ. Mong ngài thứ lỗi cho sự vô lễ này, mời ngài tới phòng khách. Người của chúng tôi sẽ đưa ngài đến đấy để nghỉ ngơi. - Orion cẩn thận trả lời Cetus nhưng vẫn không quên tìm cách đẩy Cetus ra khỏi đây.

Cetus liếc nhìn Song Ngư đang trừng mắt nhìn mình, khẽ nhếch mép cười rồi quay lưng bỏ đi. Orion thấy thế liền thở phào. Lúc này, anh mới quay qua Song Ngư:

- Tại sao cô lại mở cửa cho ngài ấy?

- Tôi nghĩ đó là anh. - Song Ngư lí nhí nói - Orion, đó là ai vậy?

Lúc trước nghe Aries nói, Orion là một trong ba người thân cận của Cancer, tất cả mọi người đều phải kiêng dè. Vậy mà lúc này, anh ta lại sợ hãi cúi đầu trước người lúc nãy, quả thực khiến cho cô tò mò, nhưng nhăc tới chuyện này, cô lại nhớ về ánh mắt lạnh băng của hắn.

- Tại sao người đó lại tới đây? Cancer đâu rồi? - Song Ngư bắt lấy cánh tay của Orion, lay lay hỏi anh.

Không hiểu sao, nhìn thấy khuôn mặt của người đàn ông lúc nãy khiến cho cô rất bất an, cũng không biết tại sao lại cảm thấy sợ hãi. Chỉ là bỗng nhiên cô cảm thấy khó chịu.

Đột nhiên trong đầu Song Ngư hiện lên hình ảnh lần đầu tiên cô gặp Cancer. Những hình ảnh của quá khứ đột nhiên như một thước phim chiếu lại trong đầu cô khiến cho Song Ngư bỗng dưng cảm thấy khó chịu, hoa mắt.

“Rầm!”

Orion còn chưa biết phải trả lời cô thế nào thì đột nhiên Song Ngư ngã xuống khiến cho anh giật mình.

- Song Ngư?

Vội vã đỡ lấy Song Ngư, Orion cẩn thận đặt cô lên chiếc giường lớn, cho người ở lại chăm sóc rồi mới chạy ra ngoài.

Anh biết rất rõ nguyên nhân cô ngất. Orion bắt đầu cảm thấy không ổn, anh vội vã chạy tới phòng thông tin, ra lệnh gửi một bức thư đến cho ngài Cancer ngay lập tức để thông báo tình hình hiện tại ở Santi Clare.

Trong lòng Orion lúc này nóng như lửa đốt. Đột nhiên ngài Taurus gửi thư triệu tập ngài Cancer, Aries và Scorpius lại không biết tin tức, ngài Cetus đột ngột tìm tới Song Ngư và Song Ngư bị ngất!

Tại sao tất cả mọi thứ đều đột nhiên xảy ra như thế này?