1000 Nụ Hôn Nồng Cháy

Chương 20: Em đang nhở anh



Sau chuyện lần này, họ hiểu rõ tình cảm của nhau hơn,trân trọng nhau hơn, tình cảm cũng gắn bó hơn

Thuần Khiết thuộc tuýp người không ốm vặt nhưng đã ốmthì rất lâu khỏi.

Một trận cảm cúm mà kéo dài đến cả nửa tháng vẫn chưathấy khỏi. Không biết Phong Bính Thần lấy đâu ra cái lí thuyết cổ quái, nóirằng làm chuyện ấy có thể chữa được cảm cúm, tối nào cũng thay đổi tư thế giàyvò cô, không biết đủ. Lúc đầu Thuần Khiết còn có chút hưng phấn, về sau quảthực không thể chịu đựng được nữa. Đúng lúc sắp đến ngày Quốc khánh, các thươnghiệu liên tục triển khai hoạt động. Cô tìm được hoạt động của một thương hiệunào đó, đi nơi khác mấy hôm.

Chuyến đi công tác này Phong Bính Thần rất lạ, ngàynào cũng hai cuộc điện thoại sáng tối, tình ý sâu đậm, khiến một người tínhtình lạnh lùng, tình cảm kín đáo như cô đượcrèn luyện trở nên nhiệt tình, phóng khoáng hơn. Những lời tình cảm rất sến, khinghĩ lại cũng không dám tin là do mình nói ra.

Ngày cuối cùng, công ti đối tác tổ chức một buổiparty, bỗng nhiên Trác Việt xuất hiện, dẫn theo một ngôi sao 9X mới nổi.

Gặp lại người yêu cũ, không thể thiếu vài câu chàohỏi. Trác Việt tách khỏi cô nàng ngôi sao kia, Thuần Khiết liền trêu anh ta:“Sao, anh dẫn theo nữ minh tinh xuất đầu lộ diện, không sợ Ôn tiểu thư ghensao?”. Cô mở lòng mình, không còn gì vướng mắc, nói chuyện giống như bạn cũ.

Trác Việt gượng cười: “Cô ta là người đại diện cho mộtmẫu giày thể thao của công ti. Anh đưa cô ta đến làm hoạt động”.

“Ồ, còn tưởng công ti anh mời Tiêu Ức Sơn”.

“Anh ta kiêu như vậy, bọn anh mời không nổi. Nếu sớmbiết em là bạn học ca anh ta thì đã nhờ em rồi...”. Anh ta cười như không cười.

Thuần Khiết biết anh ta ám chỉ chuyện thư tình lầntrước, liền nói: “Anh thật coi trọng em”.

Trác Việt cũng không truy cứu, bồng nhiên chuyển chủđề: “Gần đây bách hóa Hùng Thịnh rất thê thảm, có thể sẽ bị thumua”.

Thuần Khiết sững người: “Thật sao?”.

Trác Việt nhếch mép cười, không trả lời. Thuần Khiếtrất hiểu ý nghĩa từng biểu cảm của anh ta. Điều đó có nghĩa là chế giễu. Quảthực gần đây cô không quan tâm đến lĩnh vực này, cảm thấy rất mơ hồ về sự chếgiễu của anh ta. Nhưng ấn tượng của cô với Ôn Đế rất tồi tệ, không kìm đượcnói: “Bị thu mua còn hơn bị coná”.

“Xem ra quả thực em vẫn để bụng chuyện của Ôn Đế,nhưng cũng không cần phải chơi Hùng Thịnh như thế chứ?”

“Cái gì? Em chơi Hùng Thịnh?”. Thuần Khiết nghe màchẳng hiểu gì: “Ôn đại tiểu thư không gây phiền phức cho em là em đã tạ ơn trờiphật rồi”.

Trác Việt không kìm được cười khẩy: “Chẳng phải em đãquay lại tòa soạn làm việc rồi sao? Chẳng phải Ôn Đế bị đá đi sao? Chẳng phảiđều vì tay họ Phong kia sao. Em còn vờ làm ra vẻ không biết gì sao? ThuầnKhiết, anh thật không ngờ em lại trở thành loại người này?”.

Thuần Khiết không nói gì. Nếu nói chuyện này là doPhong Bính Thần làm thì có thể hiểu được. Anh có thực lực,cũng có khả năng làm như vậy. Đồ đáng ghét, không nói với cô một tiếng.

Trác Việt thấy cô ngây người không nói gì, có lòngmuốn xem cô giải thích thế nào. Nhưng bồng nhiên thấy cô mỉm cười, không khỏithất vọng về cô, quay đầu bỏ đi. Thuần Khiết biết rõ anh ta hiểu lầm nhưng cũngchẳng buồn đuổi theo để giải thích. Cô kiêu ngạo quá mức, với những người mìnhkhông bận tâm thì cũng không cần để ý đến suy nghĩ của đối phương.

Cô quyết định khi nào về phải thưởng cho Phong BínhThần mới được. Chuyện này anh làm quá tuyệt!

Thành phố biển này là thiên đường mua sắm, hai đồngnghiệp đặc biệt rời lại lịch trình để đi sắm đồ. Thuần Khiết cũng muốn mua choPhong Bính Thần thứ gì đó nhưng quả thực không nghĩ ra anh thiếu thứ gì. Việcăn uống đi lại của anh đều có người chuyên sắp xếp, hơn nữa đều là những thứtốt nhất. Điều duy nhất mà cô có thể cố gắng là làm một người bạn tình đẳngcấp. Thế nên rất mặt dày mua cho mình hai bộ đồ lót sexy.

Kết quả tối hôm ấy nhận được điện thoại của Phong BínhThần. Anh nói vì việc phát hành phim ở Bắc Mĩ nên đã bay đi Mĩ rồi. Vốn dĩ muốnđợi cô về rồi đi, nào ngờ cô lại lùi lại lịch trình. Điều này khiến Thuần Khiếtthở dài ngao ngán, ngay cả hai bộđồ lót cũng cảm thấy buồn vì không gặp thời.

Về thành phố Thánh Anh chưa được hai hôm thì cô bỗngnhận được tin vui của Tiểu Châu, mời cô làm phù dâu, hôn lễ được diễn ra vào kìnghỉ Quốc khánh sắp tới. Thuần Khiết vội chúc mừng cô ấy, hỏi chi tiết về hônlễ. Tiểu Châu nói mời công ti tổ chức tiệc cưới, theo phong cách phương Tây.Nghi lễ tổ chức ở thành phố A, quê của chú rể Vu Liêm.

Sau khi cúp máy, cô lại nói chuyện điện thoại với mộtphù dâu khác là Tường Vi, ngưỡng mộ cảm thán một hồi, sau đó dò lịch, chẳng cònbao lâu nữa là đến Quốc khánh. Ngày lễ, hoạt động của các thương hiệu nhiềukhông kể xiết, công việc dày đặc. Nhưng cho dù thế nào cũng phải tham gia hônlễ của chị em.

Cô nhanh chóng sắp xếp công việc, đặt vé máy bay đếnthành phố A, lúc rảnh rồi vào các trang mua sắm trên mạng, tìm xem tặng quà gìthì thích hợp. Lisa khuyên cô tặng trang sức. Thư Đình khuyên tặng quần áo. TôSan là người thực dụng, khuyên cô tặng tiền. Mọi người tranh nhau bàn tán trongphòng làm việc nhưng không thống nhất được tặng cái gì.

Buổi tối về nhà, Tiểu Châu lại gửi cho cô bản chương trìnhcủa công ti tổ chức hôn lễ, dặn dò họ phải đến trước, bởi vì phải tập trướcnghi lễ. Lễ phục và phù rể tốt nhất tự chuẩn bị.

Tường Vi giỏi giao tiếp, có rất nhiều bạn nam nênkhông lo lắm. Thuần Khiết sớm có ý đưa Phong Bính Thần đến ra mắt, khổ nỗi anhđang ở nước ngoài, không thể về ngay được. Cho dù nói với anh thì cũng khó cóthể quay về đúng hẹn, nên quyết định không nói với anh.

Ngày hôm sau, hết giờ làm cô liền kéo Lisa đi dạo phốchọn quà cưới. Không có ý định cụ thể, vào cửa hàng trang sức, nhìn một vòngcũng không có thứ gì thích hợp. Thuần Khiết biết Tiểu Châu xuất thân giàu có,thẩm mĩ khác người thường. Những thứ bình thường khó mà lọt vào mắt cô ấy, giácả xếp sau, mẫu mã nhất định phải tinh xảo, mới lạ. Lisa vừa nhìn vừa hỏi côđịnh mua món quà bao nhiêu tiền. Thuần Khiết phóng khoáng đáp lại: “Không quantrọng giá cả!”.

Lisa cười nói: “Thế thì đừng xem ở đây nữa, đến cửahàng Cartier của bách hóa Hùng Thịnh”.

Thuần Khiết lập tức nói: “Được, đến thử xem”.

Lisa sững người: “Máu vậy sao?”.

Từ khi quẹt thẻ tín dụng của Phong Bính Thần, mua mộtđống đồ xa xỉ, Thuần Khiết không ngại tiêu tiền của anh nữa. Nghe vậy liền cườinói: “Mình kiếm được khoản lớn, khác xưa rồi. Huống hồ với thu nhập của mình,thỉnh thoảng mua hai món đồ xa xỉ cũng không vấn đề”.

Lisa nghe thấy câu ấy không kìm được xuýt xoa một hồi,sau đó ra cửa bắt taxi đến Hùng Thịnh.

Nhân viên của Hùng Thịnh hiểu rộng biết nhiều, đã sớmluyện được một đôi “hỏa nhãn kim tinh”. Đúng hôm ấy Lisa lại đeo chiếc túi hàngfake giống y như thật. Cô nhân viên vốn đang tươi cười chào khách, nhìn thấychiếc túi LV của c liền tỏ vẻ coi thường, không ôm một chút hi vọng nào về khảnăng mua sắm của họ, hơn nữa thái độ ngạo mạn, nói năng ngông cuồng. Kết quảquà không mua được mà mua được một bồ tức, suýt chút nữa cãi nhau với nhânviên.

Tối hôm ấy, Phong Bính Thần gọi điện về. Cô không kìmđược than phiền với anh, kêu ca một hồi. Anh kiên nhẫn an ủi cô, nói rằng mộtthời gian nữa Hùng Thịnh sẽ đổi chủ. Thuần Khiết vội nắm lấy cơ hội đó, hỏianh: “Anh muốn thu mua Hùng Thịnh sao?”.

Anh cũng không giấu giếm: “Là một người bạn của anh”.

Thuần Khiết bán tín bán nghi: “Thật sao?”.

“Dĩ nhiên!”. Anh không muốn nói đến chuyện kinh doanh,liền hỏi: “Em ngắm được thứ gì của Cartier?”.

“Chẳng ngắm được thứ gì, chỉ đi xem thôi”.

“Không thể nào!”.

“Vì sao?”.

“Em không phải là người chỉ thích đi xem”.

“Thế em là kiểu người nào?”. Thuần Khiết không nhịnđược cười.

“Là người luôn có mục đích rõ ràng”.

Thuần Khiết nghe vậy không kìm được thở dài, cuối cùngnói cho anh nghe chuyện hôn lễ của Tiểu Châu. Phong Bính Thần cười: “Anh cứtưởng là chuyện gì to tát, nếu em không biết tặng gì thì cứ giao cho anh giảiquyết đi”.

“Anh định tặng gì?”.

“Tạm thời chưa nghĩ ra, có điều đến lúc đó em sẽbiết”.

“Hôn lễ vào dịp Quốc khánh, ngày kia em sang đó, khôngcòn thời gian nữa”.

“Yên tâm đi! Nhất định quà sẽ được mang tới đúng ngày”.

“Nếu anh cũng có thể về đúng ngày thì càng tốt”.

“Nhớ anh à?”. Tiếng cười của Phong Bính Thần ấm áphơn.

Thuần Khiết cười một tiếng rồi nói: “Thôi xin! Lần nàyem đi làm phù dâu. Nếu anh không về kịp thì em đành phải tìm người khác”.

“Em dám?”. Phong Bính Thần quát cô trong điện thoại

“Em cũng bất đắc dĩ thôi mà”. Thuần Khiết vờ ra vẻ khóxử: “Trừ phi anh về kịp”.

“Được!”.

Anh trả lời rất dứt khoát, không khỏi khiến ThuầnKhiết nghi ngờ: “Thật sao? Nhưng chẳng phải anh nói là phải ở lại mấy hômsao?”.

Anh khẽ cười và nói: “Chuyện gì cũng có nặng nhẹ mà!”.

Thuần Khiết nghe mà thấy như lòng nở hoa, không thiếunhững lời đường mật ngọt ngào.

Nhận được lời hứa của Phong Bính Thần, cô vô cùng vuisướng, sắp xếp hành lí đến thành phố A.

Thuần Khiết chưa làm phù dâu bao giờ, tưởng rằng tráchnhiệm nặng nề, sau khi đến nơi mới biết mọi chuyện lặt vặt đã được sắp xếp ổnthỏa, váy cưới, lễ phục, trang sức của cô dâu đều đã được chọn xong. Một lúcsau Tường Vi cũng đến. Hai người cùng tham quan phòng cưới, váy cưới và cácloại trang sức, hết lời khen ngợi, chúc mừng.

Buổi tối Tiểu Châu cùng họ đến khách sạn nghỉ, cùngxem lễ phục mà cả hai đã chuẩn bị cho hôn lễ, cảm thấy rất thỏa đáng, sangtrọng nhưng không khoa trương. Tiểu Châu hỏi về phù rể của họ. Mặc dù Tường Vicó nhiều bạn nam nhưng không có ai là đặc biệt vừa ý, quyết định đi một mình,chờ cô dâu tặng cho một người. Mặc dù Thuần Khiết có người nhưng phải đúng hônlễ mới có thể đến được. Tiểu Châu không biết làm thế nào, đành phải gọi điệncho Vu Liêm, bảo anh giải quyết.

Sau đó Tường Vi lấy quà mừng, là một đôi hoa tai kimcương vô cùng đẹp đẽ, tinh xảo, ngoài ra còn có một đôi khuy áo tặng cho chúrể. Thuần Khiết vội bày tỏ quà của mình do nửa còn lại của mình chuấn bị, cònvề việc rốt cuộc là quà gì thì bản thân cô cũng không biết. May mà họ chơi vớinhau nhiều năm, không hề chú trọng đến những thứ bên ngoài nên cũng không hỏiđến cùng. Ba người tâm sự đến tận gần sáng, cuối cùng vì sợ thức đêm ảnh hưởngđến nhan sắc, bọn họ phải ép buộc thì cô dâu tương lai đang tràn đầy hưng phấnmới chịu đi ngủ.

Ngày hôm sau, các nhân vật chính đều phải diễn tập. Họđến lễ đường, những người khác cũng đến đủ cả. Người ở công ti tổ chức hôn lễđang giảng giải nghi thức với bố mẹ hai bên, bên cạnh là ba chàng trai completchỉnh tề. Thấy cô dâu đến, mọi người cùng ngẩng đầu nhìn.

Thuần Khiết nhìn thấy một khuôn mặt như đã từng quentrong đám đông xa lạ ấy. Liếc mắt nhìn qua, không kìm được dừng lại nhìn. Đốiphương cũng nhìn cô, bốn mắt nhìn nhau, đột nhiên một ý nghĩ lóe lên, nhớ rangười này chính là Vu Chấn.

Điều này khiến cô không khỏi sững sờ.

Vu Chấn cũng sững người. Hôm ấy ở nhà họ Chân có lẽ làngày mà cả đời này anh ta khó có thể quên được, vì thế ấn tượng vô cùng sâu sắcvới cô. Hai người đều không ngờ còn có thể gặp lại nhau, không khỏi cảm thấykhó xử.

Vu Liêm nhiệt tình đón tiếp bạn thân của vợ, giớithiệu họ với mọi người. Thì ra Vu Liêm là con trai chú họ của Vu Chấn, một phùrể khác cũng là con nhà họ hàng, vừa tròn mười tám tuổi, khôi ngô, trắng trẻo,chưa nói đã đỏ mặt. Tường Vi rất thích trêu các cậu bé nên lập tức tuyên bốchọn cậu ta.

Vậy là Thuần Khiết đành phải ghép đôi với Vu Chấn. Haingười đều không nhắc đến chuyện xem mặt, chỉ coi như lầnđầu gặp mặt, còn trịnh trọng bắt tay nhau.

Sau hôm ấy, Vu Chấn cũng lén nghe ngóng về Phong BínhThần. Nhưng trong giới không ai nghe nói đến nhân vật này khiến anh ta càngkiên định với phán đoán của mình. Chắc chắn tay họ Phong đang khoác lác, thậttiếc vì không thể vạch mặt anh ta, không ngờ còn có thể có cơ hội để làm điềuđó.

Nhân lúc đứng nghỉ anh ta hỏi Thuần Khiết: “Sao bạntrai của cô không đi cùng cô?”.

“Anh ấy bận chút việc, đang ở Mĩ ”.

“Nếu là tôi, chuyện quan trọng đến đâu cũng phải gácsang một bên, vị trí này sao có thể để người khác thay thế được? Xem ra hìnhnhư anh ta không bận tâm đến cô lắm, ha ha”. Anh ta dùng giọng điệu giống nhưnói đùa.

Thuần Khiết cười, đáp lại anh ta: “Ngày mai anh ấy sẽcó mặt, dù sao thì bây giờ chỉ là diễn tập thôi mà”.

“Ha ha. Bộ phim mà anh ta đầu tư đã chiếu chưa? Để tôiđến rạp chiếu phim thưởng thức”.

“Dịp Quốc khánh sẽ chiếu ở tất cả các rạp trong cảnước! Sau hôn lễ có thể đi xem”.

“Tên là gì?”.

“Thiên ngoại lai khách

“Bộ phim Tiêu Ức Sơn đóng vai chính?”.

“Vâng”.

Vu Chấn không nói nữa, im lặng một lúc, lại hỏi: “Rốtcuộc anh ta làm nghề gì?”.

“Kinh doanh”.

Vu Chấn bị câu trả lời ngắn gọn của cô chặn họng. Cuộcnói chuyện kết thúc ở đó.

Tối hôm ấy về khách sạn, Thuần Khiết gọi điện thoạicho Phong Bính Thần, xác nhận hành trình của anh. Nhưng không thể liên lạc đượckhiến cô rất bực tức, lại có chút lo lắng. Còn về Phong Bính Thần, tối hômtrước hai cô bạn thân đã tra hỏi rất kĩ. Những gì nên nói Thuần Khiết đã nóihết rồi. Tường Vi đoán chắc chắn anh đã ở trên máy bay, vì thế mới không liênlạc được. Thuần Khiết an tâm hơn một chút nhưng rất khuya mới ngủ được.

Ngày hôm sau là ngày trọng đại, mới sáng sớm cô đã bịTường Vi đánh thức, bắt xe đến chỗ ở của Tiểu Châu. Trên đường đi cô tiếp tụcgọi điện cho Phong Bính Thần, vẫn không liên lạc được,bồng thấy lòng như lửa đốt. Tường Vi an ủi cô, dù sao thì cũng có người thaythế. Cho dù Phong Bính Thần không về kịp thì cũng không làm lỡ chuyện. Cô ấykhông biết vì Vu Chấn nên Thuần Khiết mới càng lo lắng hơn. Hôm qua cô đã nóirồi, nếu Phong Bính Thần không đến thì chẳng phải là thua anh ta sao.

Đến chỗ ở của Tiểu Châu, thợ trang điểm đã đưa trợ lítới, đang chuẩn bị trang điểm cho cô dâu. Nhìn thấy họ, Tiểu Châu lập tức đứngdậy: “Thuần Khiết, điện thoại của cậu không liên lạc được”.

“Bởi vì cô ấy liên tục gọi điện cho người khác”. TườngVi mỉm cười đặt va li xuống.

“Quà cậu tặng sáng hôm nay đã được mang tới”.

“Ở đâu?”. Tường Vi hỏi.

“Trên bàn tong điểm”.

“Người đâu?”. Thuần Khiết tưởng Phong Bính Thần mangđến, háo hức hỏi.

“Ai?”.

“Người mang quà đến”.

“Đi từ lâu rồi. Món quà này quá quý giá, mình khôngbiết có nên nhận không?”.

Thuần Khiết rất tò mò, tạm thời gác Phong Bính Thầnsang một bên để đi xem quà. Là một đôi đồng hồ đeo tay nạm kim cương củaCartier, kiểu dáng kinh điển, đẹp đẽ, sang trọng. Các loại hóa đơn, giấy tờ đềuđược gửi đến, Tường Vi nhìn giá mà không khỏi há mồm. Thuần Khiết không nhịnđược cười, hài lòng với món quà này hơn cả mong đợi, so với phong cách của côthì quá xa hoa. Nhưng đây là phong cách của Phong Bính Thần, chẳng qua chỉchuyện nhỏ như con thỏ, không cần phải kinh ngạc.

Trên hộp quà có viết Thuần Khiết mua tặng. Tiểu Châukhông biết cô không hề biết chuyện này. Mặc dù đã sớm bày tỏ không bận tâm họtặng cái gì nhưng món quà lớn thế này vẫn khiến cô ấy động lòng, không kìm đượchôn vào má Thuần Khiết và nói: “Bạn yêu quý, cậu thật hào phóng”.

Thuần Khiết không khỏi bật cười, vồ vào mặt cô ấy, vẫnchưa kịp nói gì thì bồng nhiên Tường Vi quay đầu sang, đặt tay lên vai cô vànói: “Nói thật với cậu nhé Thuần Khiết, vốn dĩ mình còn nghi ngờ anh chàng họPhong này. Bây giờ xem ra quả thực anh ta không hề tầm thường”. Câu nói ấykhiến mọi người bật cười.

Lúc ấy thợ trang điểm nhắc nhở họ: “Nếu không trangđiểm thì e là không kịp đâu”. Thế là ba người vội vàng ngồixuống trang điểm, làm tóc, thay lễ phục, trang điểm xong lên xe đến nhà thờ.

Món quà này đến đúng hẹn giống như cho Thuần Khiết mộtviên thuốc an thần. Cô biết Phong Bính Thần vốn rất bí ẩn, luôn làm cho ngườikhác bất ngờ, vì thế lấy lại bình tĩnh, tắt điện thoại, tĩnh tâm chờ đợi.

Nghi lễ sắp bắt đầu mà anh vẫn chưa đến. Người dẫnchương trình nhanh chóng bảo Vu Chấn chuẩn bị. Anh ta sung sướng nói với ThuầnKhiết: “Xem ra người thay thế như tôi phải đóng vai chính rồi”.

Thuần Khiết ngẩng đầu nhìn đồng hồ: “Van còn ba phút”.

“Cô còn tin vào kì tích sao?”.

“Ba phút có thể xảy ra rất nhiều chuyện”.

“Cô tin anh ta như vậy sao?”.

“Hơn cả tin bản thân tôi”.

Vu Chấn tức đến phát cười, tỏ vẻ giống như đang xemkịch: “Vậy thì tôi sẽ mở to mắt để nhìn”.

Bên ngoài Thuần Khiết tỏ ra bình tĩnh, thực ra tronglòng rất căng thẳng, nhìn thời gian trôi qua, sắp đến giờ rồi. Vu Chấn khẽ homột tiếng, chỉnh lại trang phục, cà vạt,chuẩn bị đi ra, liếc nhìn cô rồi nói: “Nếu không phải hôn lễ của anh em thì tôicũng không thèm làm cái chức phù rể này...”.

“Thế thì không phiền anh nữa!”. Bỗng nhiên sau lưng cómột giọng nói lạnh lùng ngắt lời anh ta.

Thuần Khiết nghe thấy giọng nói ấy, trái tim đang cănglên vì lo lắng bỗng chốc chùng xuống, ngay cả chân cũng nhũn ra. May mà PhongBính Thần kịp thời giơ tay ôm eo cô.

Vu Chấn thấy vậy không khỏi bật cười: “Anh Phong, nghenói anh đang ở Mĩ. Chúng tôi còn tưởng anh không kịp dự hôn lễ?”.

“May mà chưa muộn”.

“Anh đáp chuyến bay quốc tế nào vậy?”.

“Tôi tự lái máy bay đến”.

“Sặc”. Vu Chấn suýt chút nữa thì sặc nước bọt: “Láimáy bay từ Mĩ về?”.

“Đầu tiên đi máy bay riêng đến thành phố Thánh Anh,sau đó lái trực thăng sang đây, hạ cánh trên nóc tòa nhà đối diện”.

Vu Chấn phục sát đất, ngây người một lúc, lập tức biết điều bỏđi.

Thuần Khiết ngẩng đầu nhìn anh, chưa nói gì thì đãnhận được một nụ hôn nồng cháy. Đến tận khi người dẫn chương trình tuyên bố côdâu chú rể vào hội trường, Phong Bính Thần mới buông cô ra, thay cô chỉnh lạitóc và nói: “Em thật đẹp”.

Thuần Khiết lườm anh với ánh mắt vừa giận vừa mừng, córất nhiều điều muốn nói nhưng không có thời gian, vội khoác tay anh đi ra. Lúchọ sánh bước, lập tức thu hút ánh mắt của tất cả mọi người. Ở bất cứ trường hợpnào Phong Bính Thần cũng có thể lấn át nhân vật chính. Thuần Khiết đã quá quenvới điều đó, tỏ ra hết sức bình tĩnh.

Cô chỉ quan tâm đến phản ứng của hai cô bạn thân, liếcnhìn khuôn mặt của Tiểu Châu và Tường Vi, ngạc nhiên phát hiện vẻ mặt của họ vôcùng cổ quái, trong lòng không khỏi sững sờ, vội liếc nhìn người đàn ông bêncạnh: complet sang trọng, đầu tóc chỉnh tề, tuấn tó khác người, không có gì đểchê cả. Vậy thì vì sao họ lại có biểu hiện như vậy? Cô dùng ánh mắt dò hỏiTường Vi, khổ nỗi Tường Vi chỉ nhìn về phía Phong Bính Thần.

Nghi lễ kết thúc, mọi người đến vườn hoa tham dự tiệcmừng. Bố mẹ cô dâu chú rể lần lượt phát biểu. Phong Bính Thần không kìm đượckhẽ hỏi Thuần Khiết: “Quà anh chọn em hài lòng chứ?”.

Thuần Khiết mỉm cười nhìn anh: “Hài lòng”.

Anh nhìn cô say đắm một lúc rồi nói: “Thật sự hôm nayem rất đẹp”.

Thuần Khiết có chút e thẹn, cúi mặt xuống rồi nói:“Cảm ơn, anh cũng rất đẹp tr

“Anh rất muốn nhìn thấy em mặc váy cưới”.

Thuần Khiết đứng thẳng lưng, nheo mắt nhìn anh: “Anhđang đùa?”.

“Thật đấy, anh đã chuẩn bị nhẫn rồi”.

“Thật á? Bao nhiêu tiền?”.

Phong Bính Thần ngỡ ngàng: “Em có thể nghiêm túc mộtchút được không?”.

“Với điều kiện là hành vi của anh phải nghiêm túc mộtchút. Đây là hôn lễ của bạn em”.

“Yên tâm, anh sẽ không cầu hôn ở đây”.

“Thế thì được”. Thuần Khiết thở phào, bưng lichampagne nhấp một ngụm: “Em chỉ sợ anh làm thật”.

Phong Bính Thần bật cười, cầm tay cô, đặt lên đùimình: “Có nhớ anh không?”.

Thuần Khiết đỏ mặt: “Đang ở chồ đông người, chú ý hìnhtượng”. Phong Bính Thần không những không kín đáo mà còn nói đùa: “Anh thíchnhìn dáng vẻ nghiêm túc của em lúc này”.

Thuần Khiết hết cách với anh, đành phải nhìn sang chỗkhác, bắt gặp ánh mắt kì lạ của Tường Vi khi nhìn Phong Bính Thần, khẽ hỏi anh:“Trước đây anh đã gặp Tường Vi chưa?”.

“Chưa”.

“Anh chắc chứ?”.

“Chắc”.

“Kì lạ, thế vì sao cô ấy cứ nhìn anh?”.

“Anh là người của em mà”.

Thuần Khiết tỏ vẻ nghi ngờ. Khi chú rể phát biểu xong,mọi người vỗ tay ầm ầm, cô cũng vỗ tay theo. Sau đó cô dâu chú rể nâng li chúcbạn bè, mời mọi người dùng bữa. Mọi người không câu nệ nữa, bồng chốc không khítrở nên vui tươi, thoải mái hơn. Cô tìm cơ hội chính thức giới thiệu Phong BínhThần. Tường Vi lập tức hỏi anh: “Tên tiếng Anh của anh là Chage?”.

“Đúng vậy”.

“Anh đã từng đến nước Anh?”.

“Không sai”.

“Biết đánh piano”.

“Anh không có anh em sinh đôi

“Không”.

Sau khi nhận được câu trả lời khẳng định, cô và TiểuChâu nhìn nhau, gật đầu, sau đó nhìn Thuần Khiết và nói: “Anh ấy chính là anhdép lê!”.

Thuần Khiết sững người: “Cái gì?”.

Phong Bính Thần cũng không hiểu gì.

“Cậu quên rồi sao? Hồi ấy ở London, bọn mình được mờiđến một quán bar tên là ‘Cat and Piano’ tham gia party. Cậu có việc gấp nên đitrước, còn bọn mình gặp một anh chàng ‘dép lê’, chính là anh ấy! Tối hôm đó anhấy thể hiện tài năng chơi piano khiến tất cả các cô gái ở đó đều say đắm”. Cônói xong mới nhận ra đang nói trước mặt Phong Bính Thần, có chút ngượng ngùng,liền cười trừ.

Tiểu Châu cũng cười: “Hai năm nay mồi đứa bọn mình ởmột nơi, không thường xuyên nhắc đến anh ấy nữa. Trước đây mọi người cùng buônchuyện, thường nhắc đến các anh chàng đẹp trai đều lấy ‘anh chàng dép lê’ rasosánh. Không ngờ anh và Thuần Khiết lại đến với nhau. Quả thực khiến người tabất ngờ”.

Phong Bính Thần đã sớm miễn dịch với những lời khenngợi. Nhưng nghĩ đến việc họ là bạn của Thuần Khiết, vẫn tỏ ra vui mừng mỉmcười: “Thì ra chúng ta là bạn cũ, nhất thời không nhận ra, thật ngại quá”.

Thuần Khiết nghe những lời ấy, cuối cùng đã hiểu vìsao ánh mắt họ nhìn anh lại cổ quái như vậy. Nhưng sau đó lại nhớ tới mộtchuyện khác, vội hỏi: “Nói như vậy thì hôm ấy lúc ăn cơm ở nhà em, anh nóichúng mình quen nhau ở London là sự thật?”.

Phong Bính Thần không khỏi bật cười, cau mày nói vớihai cô gái: “Các em nghe thấy không, cô ấy không hề nhớ tới anh?”.

“Bọn em cũng rất tò mò, rốt cuộc hai người quen nhaunhư thế nào?”.

Thế là Phong Bính Thần kể lại chuyện hôm ấy: “Các emthấy cô ấy có to gan không, dám bố thí cho một tỉ phú”.

Tường Vi cười ha ha: “Đây gọi là kẻ ngốc có phúc củakẻ ngốc!”.

Tiểu Châu mỉm cười lắc đầu: “Tục ngữ nói hỏi thế gian tình áilà chi, chẳng qua là vỏ quýt dày có móng tay nhọn! Theo em thấy, bắt đầu từkhoảnh khắc cô ấy bố thí cho anh thì đã hạ gục anh rồi”.

Phong Bính Thần vội gật đầu: “Em nói đúng lắm”.

Thuần Khiết chỉ cười không nói gì, trong lòng tràodâng niềm xúc động ấm áp.

Sau khi hôn lễ kết thúc, cô dâu chú rể đi hưởng tuầntrăng mật. Tường Vi chơi cùng họ hai ngày rồi cũng bay về đi làm. Thuần Khiếtđưa Phong Bính Thần về nhà, Hứa Lam đón tiếp rất nhiệt tình.

Lúc ấy họ đã chuyển đến nhà mới, đặc biệt để dành chocô một phòng ngủ rộng ở trên tầng, tiện cho họ về chơi. Từ khi có bạn trai làPhong Bính Thần, vị trí của cô ở trong nhà bồng chốc được nâng lên rất nhiều.Thuần Khiết cảm thấy vô cùng nhảm nhí. Nhưng cuộc sống bình yên và tình cảm ổnđịnh khiến cô trở nên khoan dung, rất nhiều chuyện cũng không tính toán nữa.

Một ngày trước khi về thành phố Thánh Anh, Thuần Khiếtđưa Phong Bính Thần đến trường cũ của mình.

Trường học đã khác xưa, đẹp hơn trước rất nhiều, trồngrất nhiều loại hoa và cây cảnh. Xung quanh các hiệu sách, quán internet và quángame mọc lên như nấm sau mưa. Hai người dắt tay nhau đidạo trong trường. Đi xa nhiều năm giờ quay về trường cũ, những hồi ức xưa cũ ùavề. Thuần Khiết không ngừng kể cho anh nghe về thời học sinh của mình. PhongBính Thần đều ghi nhớ lại. Dĩ nhiên cũng có cả Tiêu Ức Sơn.

Anh ta nổi tiếng gần xa, ngay cả nữ sinh ở các trườngkhác cũng viết thư tình cho anh ta. Anh ta cao gầy, tuấn tú, giống như mĩ namtrong truyện tranh. Trong cặp sách không bao giờ có hộp bút, không có một quyểnsách nào hoàn chỉnh, trong ngăn bàn nhét đầy thư tình, đồ ăn vặt, các loại quàtặng, còn thường xuyên có người nhét nhầm thư tình vào ngăn bàn của cô. Ngóntrỏ tay phải của anh ta lúc nào cũng quấn urgo màu trắng, thường xuyên vào lớptrước khi chuông kêu một giây. Khi trả lời câu hỏi của giáo viên lúc nào cũngchỉ lặp đi lặp lại mấy câu: “Em không biết”, “Quên rồi”, “Xin lỗi”...

Nghĩ đến những chuyện này, Thuần Khiết không khỏi trầmngâm.

Phong Bính Thần quan sát nét mặt, gần như đoán được côđang nghĩ gì nhưng không làm phiền cô. Mồi người đều có kí ức của riêng mình.Đó là quá khứ anh không thể tham gia, khó tránh khỏi có chút nuối tiếc. Kể racũng lạ, anh không hề ghen với người bạn trai chính thức của cô mà lại bận tâmđến Tiêu Ức Sơn. Tiếng chuông vang lên,học sinh ùa ra khỏi lớp như đàn ong vỡ tổ. Họ cũng đi theo đám đông. Trước khilên xe, Thuần Khiết quay đầu nhìn lần cuối. Đây là ánh mắt tạm biệt của mộtngười phụ nữ với thời thiếu nữ của mình, tạm biệt những năm tháng e lệ, tạm biệtmối tình đầu, cũng là tạm biệt thời thanh xuân

Cô ngả người vào cửa kính, ánh đèn bên đường hắt vàomặt cô. Cuối cùng sự im lặng của cô khiến Phong Bính Thần cảm thấy không vui.Anh lắc tay cô, tức giận nói: “Van còn nhớ đến tay họ Tiêu kia sao, đừng quáđáng quá...”.

Thuần Khiết quay sang nhìn anh, giọng nói vô cùng nhẹnhàng, thậm chí có chút yêu thương: “Ngốc à, em đang nhớ anh”.

Bình thường khi nói chuyện với người khác cô đều giữvẻ cảnh giác, nhút nhát như thỏ, chưa bao giờ thả lỏng giống như lúc này. Nétmặt vừa tĩnh lặng vừa yên bình. Phong Bính Thần có thể cảm nhận được sự khácbiệt của cô, lớp băng vô hình trên người cô bồng nhiên tan chảy, thay vào đó làánh sáng của niềm hạnh phúc. Đôi mắt sáng cũng trở nên vô cùng dịu dàng, khiếntoàn thân cô toát lên một vẻ đẹp chưa từng có.

Anh sững người một lúc rồi nói: “Nhớ cái gì?”.

Thuần Khiết mỉm cười: “Anh biến thành một con sâu nhỏ,chui vào đầu em mà xem”.

“Anh đâu phải là Tôn Ngộ Không”.

“Em tưởng anh còn thần thông quảng đại hơn cả Tôn NgộKhông?”.

Phong Bính Thần mỉm cười.

Thuần Khiết nắm tay anh, gục đầu vào vai anh, nhìn rangoài cửa, để mặc cho cảm xúc bay đi.

Anh chưa bao giờ nổi nóng với cô, chưa bao giờ cau cóvới cô, chưa từng làm chuyện gì tổn thương cô. Lúc nào anh cũng dí dỏm, cuốnhút, dịu dàng, nho nhã như vậy. Cho dù bị từ chối vẫn tỏ ra ân cần, chu đáo,phong độ ngời ngời. Anh lại thật tự tin, bao dung, sâu sắc. Nếu trái tim của côđã từng là đá băng lạnh lùng, vậy thì sự dịu dàng của anh giống như nước suốichảy qua khe núi, nước chảy đá mòn, nhu có thể khắc cương.

Anh chưa từng hứa hẹn với cô, cô cũng không cần anhphải làm như vậy.

Cuộc đời là một chuyến đi rất dài. Nó có sức mạnh cóthể khiến lời hứa biến thành trò cười hay lời nói dối. Vì thế cô không cầnnhững lời thề sắt son. Giữa họ chỉ có sự tự nhiên, thuận theo tự nhiên. Đây làcách mà cô thích. Côkhông vì sự giàu có và thế mạnh của anh mà đưa mình vào thếyếu, từ đó sợ hãi già nua, xấu xí. Cô chưa bao giờ nghĩ đến việc dùng thân thểđể đổi lấy thứ gì. Cô hiểu rất rõ tuổi xuân là một thứ dễ mất đi, có thời giannhất định. Vì thế phải biết hưởng thụ.

Nhờ có anh, cô học được cách làm thế nà để yêu mộtngười. Đúng vậy, yêu một người là phải giống như anh, kìm nén, nhẫn nhịn, khôngnói những lời tổn thương đối phương, không làm hại đối phương. Lặng lẽ chờ đợi,âm thầm quan tâm, dang tay giúp đỡ khi đối phương cần, không bao giờ rời xa.

Kết cục xấu nhất mà cô có thể nghĩ đến về tình yêuchẳng qua là hủy diệt. Nhưng cô chưa bao giờ tin cái gọi là kiếp sau. Chỉ cầncuộc sống vẫn tiếp tục, sinh mệnh vẫn còn, vậy thì ai có thể nhìn thấy tươnglai. Có thể ngày mai họ sẽ xa nhau, có thể vĩnh viễn không rời xa, ai mà biếtđược.

Cô vẫn chưa đủ tự tin, chưa yên tâm với bản thân, vì thếquyết định giao sinh mệnh cho anh. Đến khi nào anh mệt mỏi, không thể gánh vácđược mới thôi. Lúc ấy cô sẽ lấy lại tinh thần, bắt đầu lại. Bởi vì cô biết muốnnhìn thấy buổi sớm với tiếng chim hót líu lo thì phải trải qua rất nhiều đêmmộng dài.

_THE END_