1000 Nụ Hôn Nồng Cháy

Chương 15: Sóng gió thư tình



Thuần Khiết vốn tưởng rằng bữa tiệc đặt tại khách sạnThời Quang, không ngờ lại tổ chức ở vườn hoa trong biệt thự nhà họ Đường.

Vườn hoa trang trí rất đơn giản nhưng chồ nào cũngtoát lên nét tinh xảo, lãng mạn. Hai bức tượng sáp đặt trước cổng hoa, từ trangphục đến nét mặt, thần thái đều sống động, giống y nh. Nếu người nào không tinhmắt không biết chừng sẽ đi lên bắt tay.

Dưới giàn hoa rực rỡ là một chiếc bàn dài màu trắng cóthể ngồi được mấy chục người, mồi bên có một chiếc kệ bày các loại hoa quả,điểm tâm rất đẹp mắt. Những thứ khác như bánh cưới, tháp li champagne, hoahồng, ban nhạc, kẹo cưới... đều đủ cả.

Nhà họ Đường vốn nổi tiếng khắp vùng. Ngoài họ hàngbạn bè hai bên, còn có không ít người nổi tiếng trong giới thương nghiệp.

Trước đây Thuần Khiết cũng thường tham dự các buổi dạhội hoặc bữa tiệc quy tụ nhiều ngôi sao, không hề thấy gì. Nhưng trước “khíthế” ngày hôm nay, vẫn có chút bối rối. Trước đây dự tiệc là mang tính chấtcông việc, không những không phải nhân vật chính, ngay cả nhân vật phụ cũngkhông phải, chỉ có thể coi là chân lon ton. Nhưng lần này thì khác. Lần này côlà bạn gái của Phong Bính Thần. Cho dù không nói đến thân phận đặc biệt củaanh, chỉ riêng ngoại hình, tướng mạo của anh cũng đủ khiến người ta chú ý rồi.Bắt đầu từ khi anh cầm tay cô bước vào đại sảnh, ai thấy cũng nhìn họ khôngchớp mắt.

Thuần Khiết vừa làm chuyện xấu, rất lo lắng, khôngngừng hỏi anh về kiểu tóc, khuôn mặt của mình. Phong Bính Thần nhịn cười tó lờicô: “Rất hoàn mĩ!”.

“Thế vì sao bọn họ lại nhìn em?”.

“Họ không nhìn em mà là đang nhìn anh”.

Thuần Khiết bực tức lườm anh.

“Em không cần bận tâm đến họ, chỉ cần nhìn anh làđược”.

“Không được”.

“Hả?”

“Em phải nhìn bố của chú rể, người được mệnh danh làvịchủ tịch anh tuấn nhất trong lịch sử - ngài Đường Trạm...”

“Ông ta già thế rồi, có gì đáng nhìn cơ chứ?”

“Còn hơn kẻ trẻ ranh nào đó”.

Phong Bính Thần không còn gì để nói.

Đúng lúc ấy, Tống Ngải Lâm và Đường Minh Tuyên vừacười vừa nói đi tới từ phía đối diện, nhìn thấy Phong Bính Thần mà không khỏisững người. Thoạt nhìn Đường Minh Tuyên rất phấn khích, nhưng khi thấy anh đangtay trong tay với một cô gái thì sắc mặt lập tức thay đổi.

Tống Ngải Lâm cũng vô cùng kinh ngạc. Cô đã tiếúc vớihọ hai lần, cảm thấy giữa hai người có chút thân mật nhưng không ngờ Phong BínhThần lại đưa Thuần Khiết đến một nơi quan trọng như thế này. Điều đó chứng tỏquan hệ giữa hai người đã khá ổn định. Người khác muốn chen vào không phải làđơn giản.

Mặc dù kinh ngạc nhưng dù sao cô ta cũng là người từngtrải, lão luyện nên không hề biểu hiện ra mặt. Đường Minh Tuyên thì khác. Mộtlà cô ta còn trẻ, ít kinh nghiệm, không biết che giấu. Hai là vừa mới dínhscandal với Phong Bính Thần, trong đám người thân bạn bè có mấy bà nhiều chuyệnthường mang họ ra đùa, nói là có thể thân lạicàng thân. Huống hồ gia thế, tàinăng của Phong Bính Thần đều không chê vào đâu được. Trái tim thiếu nữ của côta cũng có chút xốn xang, bồng nhiên nhìn thấy Phong Bính Thần tay trong tayvới một cô gái, thật sự là có chút bị đả kích, sững người một lúc lâu mới lấylại bình tĩnh, gượng cười chào hỏi họ, nhưng mắt thì nhìn chằm chằm về phíaThuần Khiết và hỏi: “Cô gái này là?”.

Phong Bính Thần mỉm cười và nói: “Bạn gái anh, họChân”.

Thuần Khiết đã đoán trước được câu tó lời này. Mặc dùngượng ngùng nhưng cũng chỉ có thể mỉm cười. Nếu đã cùng anh đến dự hôn lễ củaem gái anh, nếu nói cả hai chỉ là bạn bè bình thường thì cũng thật giả tạo. Vìthế cho dù anh nói gì, cô cũng chỉ có thể mỉm cười đồng ý.

Sau khi suy đoán của mình được chứng thực, Đường MinhTuyên cười gượng gạo hơn, nhìn cô với vẻ mặt rất khó diễn tả.

Tống Ngải Lâm cũng tươi cười chào hỏi họ. Cô ta rấthiểu cảm giác của cô em họ lúc này nên tỏ ra khá đồng cảm, không muốn nhìn thấyem mình mất bình tĩnh nên kiếm cớ kéo cô ta đi.

Thuần Khiết nhìn theo họ. Đường Minh Tuyên rất xinhđẹp, da trắng nõn nà, trên người là bộ váy đắt tiền màu lantím, mái tóc dài vấncao, trông vô cùng đáng yêu. Cô ta lại là tiểu thư danh giá, quả thực rất xứngđôi với Phong Bính Thần.

Phong Bính Thần hướng mắt nhìn theo ánh mắt cô, khôngkhỏi bật cười: “Sao, em cũng có hứng thú với cô ta?”.

Thuần Khiết nói: “Em có hứng thú với tất cả nhữngngười có thể trở thành tình địch của mình, cho dù là nam hay nữ”.

Phong Bính Thần cười lớn.

Trong đám khách mời lại có người nhìn về phía họ. Anhvốn luôn là người nổi bật, đã quen với việc bị người khác chú ý tới, vì thế tỏra như không có chuyện gì. Nhưng Thuần Khiết thì ngược lại, cô không giỏi giaothiệp, trước ánh mắt dò hỏi, hiếu kì, suy đoán của mọi người, cô mỉm cười vàmỉm cười. Tệ hơn là ngoài Phong Bính Thần, cô không có một người quen nào. Chodù biết vài người nhưng cũng chỉ là thông qua báo chí. Buổi tối này sẽ dài nhưthế nào không cần nghĩ cũng đoán được.

Bữa tiệc bắt đầu lúc tám giờ, toàn bộ khách mời dùngbữa trên chiếc bàn dài trong vườn hoa. Không khí của buổi tiệc vô cùng ấm cúng,lãng mạn với ánh đèn lung linh, với tiệc champagne, với tiếng nhạc vui tai. Đôitrai tài gái sắcnâng li cảm ơn mọi người.

Thuần Khiết và Phong Bính Thần được sắp xếp ở vị trígần cô dâu chú rể nhất. Cô biết Phong Bình đã lâu, nhưng trước đó chỉ có thểnhìn thấy ảnh cô ấy trên tạp chí thời trang hay các báo tin tức. Tối nay có cơhội được gặp mặt, trong lòng thầm thán phục vẻ đẹp trời phú của cô ấy. Đúng làmột đại mĩ nhân khiến người ta phải ghen tị, còn hơn cả superstar.

Phong Bình cũng rất tò mò về bạn gái của anh trai.Nhưng hôm nay cô là nhân vật chính, phải chào hỏi rất nhiều người nên không thểnhìn kĩ được. Lúc này mới được ngồi xuống ngắm nghía thật kĩ. Tướng mạo khôngphải là loại khiến người ta phải thốt lên kinh ngạc, không giống với những côbạn gái lung linh tỏa sáng trước đây của Bính Thần. Nhưng lại có một vẻ kínđáo, khó nắm bắt. Khi bắt gặp ánh mắt của cô liền mỉm cười. Nụ cười dịu dàng,thân thiện nhưng dường như trong đôi mắt lại có một lớp băng vô hình, có thếphản chiếu lại ánh mắt dò hỏi của người khác. Điều đó khiến cô ta có một sứchút lạnh lùng hoặc là thách thức - ồ không, hai từ này không chính xác lắm. Nóitóm lại là một sức hút đặc biệt. Nếu cô là một người đàn ông, e là cũng bị cuốnhút. Nghĩ đến đây, Phong Bình không kìm được mỉm cười.

Thuần Khiết có thể cảm nhận được ánh mắt của côấynhưng vờ như không biết, cố gắng tỏ ra bình tĩnh. Cô biết rằng sự quan sát đólà chuyện thường tình. Nếu đã đến đây rồi thì phải chấp nhận sự “săm soi” củangười khác, mặc dù trong lòng chưa thể quen được. Trên thực tế, cô có một sự“bài xích” thuộc về bản năng khi bắt đầu một mối quan hệ xã giao phức tạp.

Nói một cách nghiêm khắc thì đây cũng chính là lí domà cô thất bại trong cuộc tình trước. Bố mẹ của Trác Việt chỉ nghĩ rằng hoàncảnh của cô không được tốt lắm, gia đình bình thường nhưng không có nghĩa là khôngcó một chút cơ hội nào. Có điều cô không hề nồ lực mà đã tuyên bố từ bỏ. Bảnthân cô đã tự rút lui trước.

Cô biết sự khác biệt giữa tình yêu và hôn nhân. Yêu làchuyện của hai người nhưng hôn nhân thì không phải. Hôn nhân là chuyện của haigia đình, là một mối quan hệ đan xen phức tạp.

Gia đình cô rất phức tạp. Cô không muốn để người khácbiết.

Đúng vậy, cô khao khát có được tình yêu, khao khát yêumột người nào đó, có một mối quan hệ đơn giản, thuần khiết. Nhưng chưa bao giờkhao khát hôn nhân, thậm chí không định có con. Cô không biết mình có thể trởthành một người mẹ tốt được không. Bản thân cô là mộtđứa trẻ bị bỏ rơi, bị tổnthương. Cô cũng biết rằng những người đã từng bị tổn thương rất nguy hiểm. Họrất biết bảo vệ mình. Cô không dám đảm bảo rằng chắc chắn mình sẽ không trútnhững tổn thương mà mình đã phải chịu đựng lên con cái.

Cô chorằng những cuộc hôn nhân thành công nhất trênđời này đều được xây dựng từ những lời nói dối. Mồi khi nhìn thấy hôn lễ củangười khác, cô đều có một nỗi buồn u ám. Hôm nay cũng vậy. Cô nghĩ: với hai vịthiếu gia tiểu thư lớn lên trong nhung lụa, không biết nỗi khổ cực trong nhângian này, hôn nhân sẽ là khởi điểm của những khổ não và trở ngại mà họ phảigánh chịu. Cô thật sự rất muốn gửi tới họ những lời chúc phúc vô hạn, hi vọngsau này họ không...

“Sao thế?”. Bỗng nhiên Phong Bính Thần khẽ huých vàotay cô. Cô cầm dao dĩa một lúc rất lâu mà không lấy thức ăn khiến anh chú ý:“Đồ ăn không hợp khẩu vị sao?”.

Thuần Khiết bồng bừng tỉnh, mỉm cười và nói: “Rấtngon, em muốn từ từ thưởng thức..

Phong Bính Thần biết cô nói dối, mỉm cười lắc đầu,không muốn dò hỏi.

Suốt cả buổi tối cô chỉ im lặng, chỉ nói vài câu khiếnanh không khỏi tự trách mình, nghĩ rằng mình không nênđưa cô đến dự tiệc, rõràng là bắt cô phải chịu khổ. Vì thế bữa tiệc kết thúc chưa được bao lâu anhliền nói vài lời với em gái rồi đưa cô về.

Thuần Khiết như trút được gánh nặng, vô cùng cảm ơnanh.

Cô vốn không giỏi giao tiếp. Giao thiệp với nhữngngười trong tầng lớp thượng lưu cần phải chú ý đến rất nhiều thứ. Họ giống nhưmột tấm gương, có thể phản chiếu những thiếu sót của mình, thậm chí sẽ gây ratâm lí mất thăng bằng.

Sáng hôm sau, Phong Bính Thần quay về nhà họ Đường,còn vài chuyện lặt vặt cần xử lí.

Thuần Khiết tiễn anh rồi tiếp tục lăn ra ngủ. Đang ngủthì bị chuông điện thoại đánh thức. Người gọi điện là Lisa, bảo cô lập tức lênmạng, có tin vô cùng chấn động. Nghĩ đến tính cách dễ kích động của cô bạnthân, chỉ vì một chuyện nhỏ nhặt mà cũng có thể khiến cô ấy “shock”, ThuầnKhiết tỏ ra nghi ngờ trước những lời nói của cô ấy, mơ hồ đáp lại một tiếng rồicúp máy, ngủ tiếp. Đến tận khi có nhu cầu sinh lí cô mới bò vào nhà vệ sinh,nhân tiện rửa mặt, lúc ấy mới tỉnh táo.

Nhớ tới cuộc điện thoại của Lisa, cô liền bật máy tínhrồi vào bếp rót một cốc nước, nhân tiện cho chim tương tưăn, ngắm nhìn mặt trờibên ngoài cửa sổ, chắc là đã quá mười hai giờ.

Khi cô quay lại trước bàn máy tính thì trên màn hìnhđã có mấy cửa sổ chat. Ngạc nhiên hơn là tất cả đều cùng chung một nội dung, đólà địa chỉ đường link của một trang web, yêu cầu cô lập tức vào xem.

Cô mở ra thì thấy tin hot trên một diễn đàn nổi tiếngtrong nước.

Người đăng tin tự xưng mình có thư tình của Tiêu ỨcSơn, nói là bên trong vẻ ngoài lạnh lùng của anh là một trái tim đa sầu đa cảm,thư tình rất mặn nồng blah blah... Qua những dòng chữ ngầm muốn nói mình chínhlà người tình của Tiêu Ức Sơn. Bạn đọc comment nói rằng người đăng tin có vấnđề, mắc chứng ảo tưởng, mơ giữa ban ngày, vô liêm sỉ, bitch...

Thời giăn đăng tin là bảy giờ năm mươi tư phút tốiqua. Hai trang đầu chủ yếu là những lờicomment chửi bới, chế giễu. Đến mười giờ tối, bồng nhiên tình thế đảo ngược,người đăng tin đăng ảnh, nói là bức thư do chính tay Tiêu Ức Sơn viết.

Bức ảnh đó không đầu không cuối, cắt hai dòng trongbức thư. Nhưng theo giám định của các fan lâu năm thì quả thực rất giống búttích của Tiêu Ức Sơn. Cũng có mộtsố bạn nghi ngờ là ngụy tạo. Sự việc vẫn còntồn tại nhiều nghi ngờ, rất đông fan bắt đầu công kích và chửi bới điên cuồng.

Có những người điên cuồng thì sẽ có những người thôngminh, tỉnh táo. Họ cho rằng đây là dựng chuyện, tung tin đồn nhảm, nhắc nhở cácfan nhất định không được mắc lừa.

Sau đó thông tin này gây sốt với tốc độ chóng mặt.Những người nhiệt tình, nhiều chuyện tích cực share thông tin khiến fan củaTiêu Ức Sơn ầm ầm kéo đến, cũng có không ít người ghé qua, chỉ trong một đêm màlượt truy cập lên đến hàng triệu người. Đến sáng hôm nay, các trang giải trílớn đều đăng thông tin này. Có phóng viên gọi điện cho ông bầu của Tiêu Ức Sơn,đối phương bày tỏ chưa nhìn thấy nên không biết sự tình.

Nội dung của hai dòng chữ đó là: “Có thể con đườngtương lai của chúng mình hoàn toàn khác nhau nhưng mình không muốn mất đi tintức của cậu. Lần này, mình suy nghĩ rất lâu mới đưa ra quyết định. Mình nhớcậu”.

Bức ảnh cắt đúng hai dòng này rồi dừng đột ngột, quảthực là rất kích thích người khác. Rốt cuộc đằng sau “mình nhớ cậu” là gì, mọingười tự “b sung”, đọ sức tưởng tượng.

Thuần Khiết vừa nhìn thấy hai hàng chữ này là biết đólà bút tích của Tiêu Ức Sơn.

Bình tĩnh một chút, cô lập tức cảm thấy bên trong cónhiều uẩn khúc. Thời gian đăng tin trùng khớp với thời gian cô hỏi về bức thư.Thật là quá kì lạ!

Lẽ nào là do Chân Văn Tây làm sao?

Vừa nghĩ đến điều này cô đã thấy tức giận không thểtha thứ được. Nhưng cô cố gắng bình tĩnh, lấy điện thoại gọi về nhà.

vẫn là Chân Dực Phi nghe máy. Nghe thấy giọng nói củacô, cậu ta tưởng là chuyện bức thư nên liền nói: “À, chuyện của chị, em hỏi VănTây rồi. Chị ấy nói sẽ tìm xem, không biết chị ấy có tìm thấy không. Chị ấy..

“Không sao, em bảo nó ra nghe điện”. Thuần Khiết ngắtlời cậu.

“Chị ấy vừa đi ra ngoài, cả buổi sáng nghe rất nhiềucuộc điện thoại, chắc là có chuyện gì đó”.

“Số điện thoại của nó là bao nhiêu?”.

“Em lưu trong máy rồi. Chị chờ chút, để em tìm..

Thuần Khiết thầm dặn mình phải bình tĩnh, bình tĩnh,trước tiên phải làm rõ tình hình, không được đổ oan cho côta. Nhưng cô nónglòng, cầm điện thoại đi đi lại lại trong phòng, lại hỏi một câu: “Nó đi đâurồi?”.

“Không rõ, em loáng thoáng nghe thấy hai câu, hình nhưlà ông bầu tìm chị ấy..

“Ông bầu gì?”. Thuần Khiết không kìm được cao giọngnói.

“Ba tháng trước chị ấy kí hợp đồng với một công tiđiện ảnh, nói là muốn nâng đỡ chị ấy”. Dực Phi không nhận ra giọng nói của côcó gì bất thường, vẫn nói tin vui của Văn Tây cho cô nghe.

Nghe thấy những lời này, Thuần Khiết thấy lòng nguộilạnh. Xem ra tin này có liên quan đến cô ta.

Cô lại ngắt lời cậu: “Cho chị số của nó”.

Thế là Dực Phi đưa số điện thoại cho cô. Cô lấy đượcsố điện thoại, lập tức ấn nút gọi nhưng không ai nghe.

Cô gọi liên tiếp ba cuộc nhưng không ai nghe. Gọi thêmlần nữa thì ngoài vùng phủ sóng, vốn dĩ vẫn chưa chắc chắn một trăm phần trămnhưng phản ứng của Văn Tây đồng nghĩa với việc chứng thực chuyện này.

Xảy ra chuyện như thế này, cô còn mặt mũi nào mà gặp lạiTiêu Ức Sơn? Cô sẽ xấu hổ đến chết mất, cố gắng lắm mới làm cho mình bình tĩnhlại được, cô suy nghĩ một lúcrồi bắt đầu gọi điện cho Tiêu Ức Sơn.

Nào ngờ anh cũng tắt máy.

Cô lập tức gọi điện thoại hỏi về chuyến bay đến thànhphố T trong ngày hôm đó, hỏi rất nhiều công ti hàng không, khó khăn lắm mới đặtđược một vé vào hơn năm giờ chiều, vội vàng thu dọn hai bộ quần áo rồi đi rangoài bắt một chiếc taxi, phóng thẳng đến sân bay.

Sau gần hai tiếng trên máy bay, về đến nhà cũng là giờăn tối.

Ông chủ của nhà họ Chân không có nhà, bà chủ Hứa Lamvà hai đứa con đang ăn cơm. Nhìn các món ăn trên bàn có thể thấy bữa ăn đã sắpkết thúc.

Văn Tây đang vui sướng nói cho mẹ nghe về viễn cảnhtương lai tươi đẹp, nghĩ rằng mình sắp hot rồi, sau đó sẽ không ngừng nhận đượclời mời phỏng vấn, xe sang đưa đón, được mọi người chú ý, hàng vạn fan vâyquanh, đẹp tới nỗi muốn bay lên. Nhưng sự xuất hiện đột ngột của Thuần Khiết đãdội nước lạnh vào ước mơ rực lửa của cô ta. Cô về nhanh như vậy khiến cô ta cóchút trở tay không kịp. Hứa Lam cũng thấy ngạc nhiên, tưởng rằng cô về để xemmặt nên nhiệt tình đón tiếp.

“Ăn tối chưa?”.

“Ăn trên máy bay rồi ạ”.

“Sao không gọi điện về trước thông báo một tiếng để dìbảo tài xế ra sân bay đón con”.

“Không sao, dù sao thì cũng không xa ạ”.

“Ngồi xuống đây, ăn thêm chút nữa nhé”.

“Không cần đâu”. Thuần Khiết cười nhạt rồi nói: “Conmuốn nói chuyện với Văn Tây”.

Cuối cùng Hứa Lam cũng thấy có gì đó bất thường, quaysang nhìn con gái rồi lại quay sang hỏi cô: “Sao thế, hai đứa có chuyện gìsao?”.

Văn Tây vội vàng tranh nói trước: “Một chút chuyệnnhỏ”. Sau đó đứng dậy nói với Thuần Khiết: “Vào phòng em nói chuyện nhé”.

Thuần Khiết đặt hành lí xuống, cùng cô ta vào phòng,nhân tiện đóng cửa phòng.

Hai người đứng trong phòng nhìn nhau, giằng co một hồilâu, Văn Tây tự biết mình làm sai nên tự nhận thua trước, không dám nhìn ánhmắt sắc bén của cô: “Chị ngồi đi”.

Thuần Khiết lạnh lùng đi thẳng vào vấn đề: “Đưa thưcho chị”.

Văn Tây không thể phủ nhận, đành phải nói: “Thư khôngở trong tay em”.

“Ở đâu?”

“Bị ông bầu của em lấy đi rồi”.

Thuần Khiết tức đỏ mặt. Trên máy bay cô đã nghĩ tất cảnhững hậu quả xấu nhất mà mình có thể nghĩ được. Nhưng khi nghe thấy những lờinày vẫn không kìm được sôi máu, không thể bình tĩnh được.

Cô hít một hơi thật sâu rồi nói: “Gọi điện thoại choông ta, bảo ông ta lập tức mang tới”.

“Muộn thế này rồi, ngày mai rồi nói”.

“Gọi điện thoại cho ông ta, ngay lập tức”.

Trước giọng nói gay gắt của cô, Văn Tây đành phải lấyđiện thoại ra gọi cho ông bầu của mình.

Không biết rốt cuộc vì mục đích gì mà đối phương nghĩrằng thư tình của Tiêu Ức Sơn nên nằm trong tay mình. Ông ta lấy lí do mình đãtạo nên thanh thế từ tin đồn kia nên kiên quyết muốn nắm toàn bộ tình hình, chorằng lúc này Văn Tây không nên gây thêm chuyện. Trong điện thoại ông ta vừa dỗdành vừa uy hiếp, Văn Tây không phảilà đối thủ của ông ta, dăm ba câu đã bịđánh bại, nhìn Thuần Khiết với ánh mắt yếu ớt.

Thuần Khiết giành lấy chiếc điện thoại trên tay cô ta,lạnh lùng nói: “Tôi là Chân Thuần Khiết. Hành vi của ông đã xâm phạm đến sựriêng tư của tôi, hi vọng ông lập tức trả lại thư”.

Nói xong cô cúp máy. Cô không biết rốt cuộc bức thư ấyviết những gì, vì thế không tiện nói gay gắt quá, tránh để đối phương công khainội dung bức thư, không có lợi cho Tiêu Ức Sơn.

Cô im lặng một lúc rồi trả điện thoại cho Văn Tây: “Vìsao hồi ấy em không đưa thư cho chị?”

Văn Tây ngồi xuống giường, bĩu môi nói: “Lúc ấy chịkhông ở nhà, em tiện tay vứt vào hộp, đợi đến khi chị về thì em đã quên sạchrồi”.

Thuần Khiết nghe vậy, quả thực không biết nên phản ứngthế nào. Một lúc sau lại nói: “Thư thuộc về quyền riêng tư của chị, sao em cóthế tùy tiện đăng lên mạng?”

Văn Tây tự biết đuối lí, phụng phịu nói: “Vốn dĩnghĩsẽ làm như thế. Nhưng anh ta là Tiêu Ức Sơn, em không kiềm chế được nói vớicông ty. Họ nghĩ rằng đây là cơ hội tốt, vì thế...

Thuần Khiết không còn gì để nói, vô cùng tuyệt vọng vềIQ của cô ta.

Văn Tây thấy cô không nói gì, bỗng nhiên thay đổi ngữđiệu, van nài cô: “Chị ơi, chúng ta là người một nhà, chị giúp em lần này đi.Chuyện này sẽ không ảnh hưởng gì đến chị. Được Tiêu Ức Sơn thích đâu phải làchuyện gì đáng xấu hổ, nếu là em, em sẽ xúc động đến phát khóc..

Thuần Khiết hỏi lại: “Thư gửi cho chị, liên quan gìđến em?”.

“Chỉ cần tạm thời chị không lộ diện thì sẽ không aibiết...”.

“Lẽ nào Tiêu Ức Sơn không biết?”.

“Nếu anh ta phản hồi lại thì em thật sự nổi tiếng rồi.Đến lúc ấy chị muốn nói gì cũng không sao..

“Xem ra em đã tính trước cả rồi?”.

“Đều là ý của công ti, em kí hợp đồng rồi, phải phốihọp với họ”.

“Em không nghĩ đến cảm nhận của người khác sao?”

“Dù sao thì chị và Tiêu Ức Sơn cũng không thể nữa rồi.Sự việc đã qua lâu như vậy, có lẽ anh ta không hề nhớ tới có một người như chịnữa... Thuần Khiết lại một lầnnữa không còn gì để nói.

“Thực ra hai bức thư ấy cũng không viết gì, chỉ là vàichuyện lặt vặt. Bức thư thứ hai thì càng ngắn gọn, hỏi chị đang bận gì? Vì saokhông viết thư lại?”.

“Thật sự không có gì khác?”

“Không, thực ra anh ta cũng không viết gì sến lắm.Trên mạng bọn em cố tình nói khoa trương một chút”.

Thuần Khiết nghe vậy, không khỏi chìm vào im lặng.

Lúc ở trên máy bay, cô không ngừng tưởng tượng về nộidung bức thư. Vì bị tin đồn kia dẫn dắt mà còn tưởng là có những lời nồng nànda diết. Bây giờ thì thở phào nhẹ nhõm. Một Tiêu Ức Sơn vừa ngạo mạn vừa lạnhlùng như vậy, quả thực không thể nói được những lời tình cảm. Anh có thể chủđộng viết thư cho cô đã là nể mặt lắm rồi. Dĩ nhiên trong lòng cũng thấy cóchút nuối tiếc. Anh ngang bướng như vậy, khó gần như vậy, cô thật không thểtưởng tượng được anh viết thư tình sẽ dùng những lời lẽ

Văn Tây thấy cô không nói gì nên nói tiếp: “Ông bầunói với em đã có không ít phóng viên muốn phỏng vấn. Nhưng công ti nghĩ rằngvẫn chưa phải lúc, nên làm cho thần bí hơn nữa, thử thách sự tò mò của côngchúng. Tinrằng không lâu nữa em sẽ nổi tiếng”.

Nghe thấy những lời này, Thuần Khiết thấy thương hạicô ta. Nể tình cùng một người bố sinh ra, cô mở lòng từ bi nhắc nhở cô ta: “Emkhông nổi tiếng được đâu! Chị khuyên em sớm đổi nghề đi, đừng có mơ giấc mộngngôi sao nữa!”.

Bồng nhiên nghe thấy những lời này, Văn Tây không khỏisững người.

Cô ta tự thấy mình xinh đẹp khác vời, từ nhỏ đã có sứmệnh vĩ đại là phải chia sẻ vẻ đẹp của mình với người khác, nghe vậy dĩ nhiênrất tức giận, cười khẩy và nói: “Chị dựa vào cái gì mà nói như vậy? Sao chịbiết em không thể nổi tiếng được?”

“Em tiết lộ việc riêng tư của người khác là đã để lạiấn tượng xấu về sự vô đạo đức với khán giả rồi, lại còn đắc tội với tất cả fancủa Tiêu Ức Sơn. Có phóng viên muốn phỏng vấn em chẳng qua chỉ là điểm nóng tạmthời, không ai coi một người như thế là thần tượng để mà tôn sùng”.

Văn Tây lại ngây người một lúc, không giữ được bìnhtĩnh cao giọng nói: “Chị đang đố kị. Chị không muốn nhìn thấy em giỏi hơn chị.Chị xấu tính, từ nhỏ đã..

Thuần Khiết không thèm tranh cãi với cô ta. Xảyrachuyện này, cô nghĩ rằng người mình thấy có lỗi nhất chính là Tiêu Ức Sơn,trước mắt chỉ hi vọng có thể giải quyết chuyện này một cách thỏa đáng. Cô cườivà nói: “Vì sao chị phải đố kị với em? Chị đâu muốn làm ngôi sao! Chị thấy côngti mà em kí hợp đồng cũng chẳng ra gì, nghĩ ra cái cách tạo scandal ngu ngốcnày. Đây cơ bản không phải là nâng đỡ em mà là hủy hoại em. Nếu em thông minhthì nhanh chóng phá hợp đồng với họ đi”.

Văn Tây vẫn già mồm cãi cố: “Công ti nói sẽ sắp xếpphỏng vấn em...”.

Thuần Khiết cười khẩy: “Phỏng vấn cái gì?”.

Văn Tây há miệng mắc quai.

“Người khác muốn phỏng vấn em hoàn toàn là vì Tiêu ỨcSơn. Nhưng em biết về Tiêu Ức Sơn bao nhiêu? Em nói chuyện với anh ta chưa? Haingười là bạn học sao?”. Nói đến đây cô ngừng một lát cho cô ta suy nghĩ, sau đómới nói tiếp: “Hai bức thư ấy mới là thứ có giá trị nhất, bởi vì nó đề cập đếnsự riêng tư của người nổi tiếng, đăng tải trên báo lá cải, lượng tiêu thụ tănglên mới có thể mang lại lợi ích. Nhưng ngay cả hai bức thư ấy em cũng đưa chongười khác, em bảo chị phải nói em có gì giỏi giang đây?”. Thuần Khiết lạingừng một lát, quan sát vẻ mặt của cô ta rồi nói tiếp: “Ngày mai mang hai bứcthư ấyvề đây. Cho dù đối phương có nói ngon nói ngọt thế nào, nhất định phảimang thư về”.

Văn Tây không nói gì, một lúc sau mới nói: “Chị nóinhiều như vậy, thì ra là muốn đòi lại thư của mình”.

Thuần Khiết nhìn vào mắt cô ta và nói: “Không sai.Nhưng cũng là nghĩ cho em, đừng để người ta lợi dụng”.

Văn Tây bực tức nói: “Em biết rồi”.

Hai người thống nhất với nhau rồi mở cửa đi ra ngoài.

Hứa Lam và con trai đã ăn xong bữa tối, ngồi trên sofangoài phòng khách xem ti vi, thấy họ bước ra, cả hai đều nhìn họ với ánh mắt tòmò. Đặc biệt là Hứa Lam, bà ta biết rõ hai cô con gái của mình quyết không thểcùng chung tiếng nói, chắc chắn là đã xảy ra chuyện gì. Nhưng vì có Thuần Khiếtở đó nên không tiện hỏi, liền đưa cốc trà đã pha rồi nói: “Uống nước đi”.

Thuần Khiết gật đầu cảm ơn, ngồi xuống sofa uống trà.Hứa Lam lại nhớ ra trong tủ lạnh còn có nửa quả dưa hấu, vội bảo con trai bưngra cho cô ăn, lời nói hành động toát lên vẻ nhiệt tình vụng về, xa lạ, cứ nhưlà bồng nhiên không biết cách đối nhân xử thế vậy.

Thuần Khiết nhìn mà thấy khó chịu thay cho bà ta. Côuống nửa cốc trà rồi nói: “Con về phòng đây”.

Nghe thấy câu ấy, Hứa Lam lại khó xử: “Con không ởnhà, phòng cứ để không. Tháng trước anh họ của Dực Phi tốt nghiệp đại học, đếncông ti giúp việc, tạm thời ở nhờ trong nhà...

Nghe vậy Thuần Khiết không khỏi tức giận nhưng khôngđể lộ ra mặt.

Anh họ của Dực Phi tên là Hứa Tiểu Thần. Năm mười haimười ba tuổi, cứ mồi dịp nghỉ hè là lại coi đây là nhà của mình, muốn làm gìthì làm. Hồi ấy cô rất ghét hắn. Bây giờ chắc chắn là tốt nghiệp xong không tìmđược việc, bám riết lấy công ti của bố, còn nói cái gì mà giúp việc cho côngti. Người họ Hứa nhà họ vào công ti giúp việc đã đủ nhiều rồi, bây giờ ngay cảphòng ngủ của cô cũng chiếm luôn, đúng là không thể chấp nhận được. Phong cáchhành sự của nhà đó khiến người ta không thể nhẫn nhịn được. Thật sự cô muốn laovào phòng ném đồ của hắn ra ngoài.

Hứa Lam thấy cô không nói gì, lại nói: “Hôm nay làcuối tuần, nó cùng bạn bè đi chơi rồi, không ở nhà. Nếu nó về thì bảo nó ở cùngDực Phi, con ở phòng của nó, thay gai giường...”.

“Không cần phiền phức đâu!”. Thuần Khiết ngắt lờibàHứa Lam càng khó xử, gượng cười nói: “Vậy con ngủ ở phòng Tiểu Tây vậy. TiểuTây ngủ cùng dì. Bố con đi công tác rồi, ngày mai mới về..

Văn Tây không vui, vội tiếp lời: “Thế thì hai ngườingủ cùng luôn đi”.

Hứa Lam đã rất khó xử rồi, nghe thấy con gái nói vậy,chỉ muốn cho nó hai cái bạt tai, nhìn con gái với ánh mắt vô cùng “dữ tợn”. VănTây ý thức được mình đã nói sai, lại nói: “Hay là con và mẹ ngủ cùng nhau, đểchị ấy ngủ phòng của bố mẹ, chẳng phải cũng thế cả sao?”.

Câu này cũng chẳng thông minh hơn là bao, Hứa Lam vẫnmuốn bạt tai cô ta.

Bồng nhiên Thuần Khiết bật cười. Nỗi giận dừ tronglòng cô lúc này đã biến thành nỗi bi ai. Cô nhận ra căn nhà này đã hoàn toànkhông có vị trí của mình. Cô đã trở thành người ngoài.

Cô đứng dậy, cố gắng giữ nụ cười: “Không cần phiềnphức đâu. Trước khi về con đã đặt khách sạn rồi. Vì muốn nói chút chuyện vớiVăn Tây nên đến đây trước”.

Hứa Lam đang vô cùng khó xử, thấy cô nói vậy cũngthuận theo: “Vậy ngày mai con về ăn cơm nhé. Ở thêm hai ngày, nhân tiện gặp mặtanh chàng kia. Điều kiện của cậuta rất tốt..

Thuần Khiết thấy bà ta lại nhắc tới chuyện ấy, liền từchối với thái độ kiên quyết: “Con có bạn trai rồi”.

“Thế thì có sao đâu, cứ gặp đi, không biết chừng cậuta tốt hơn thì sao, phải tung lưới khắp nơi để bắt cá..Có lẽ bà ta nghĩ rằngcâu cuối cùng rất hài hước nên bật cười ha hả.

Đợi bà ta cười xong, Thuần Khiết mới nói: “Cảm ơn dìLam đã lo cho con. Nhưng con nghĩ rằng không cần thiết!”. Ngừng một lát, côkhông kìm được nói thêm một câu: “Con nghĩ trên thế giới này có lẽ sẽ không tìmđược người đàn ông nào điều kiện tốt hơn bạn trai của con”.

Nghe thấy câu nói này, tất cả bọn họ đều sững sờ. Haigiây sau, họ lại cùng bật cười. Văn Tây cười tươi nhất: “Người đàn ông tốt nhưvậy, sao chị không dẫn về cho mọi người xem mặt?”.

Thuần Khiết không thèm nói chuyện với cô ta, nhìn chằmchằm vào cô ta, ý muốn nhắc cô ta đừng quên chuyện chính. Sau đó quay sang gậtđầu với Hứa Lam và nói: “Con đi đây”.

Hứa Lam tiễn cô ra cửa, ân cần đưa cô xuống dưới. Trênđường đi lại giải thích về chuyện phòng ngủ, nói làTiểu Thần đang tìm nhà, mấyhôm nữa sẽ dọn đi. Cuối cùng ép Thuần Khiết buộc phải nói hai câu khách sáo:“Không sao, dù sao thì căn phòng đó cũng để không, cứ để anh ta ở tiếp đi, đừngdọn nữa”.

Hứa Lam cũng có ý đó. Cô quanh năm không ở nhà nhưnglại để cho cô một phòng trống, vậy là đã lãng phí rồi. Lại còn bắt cháu củamình bỏ tiền ra ngoài thuê phòng ở, thế lại càng lãng phí. Bây giờ cháu trailại làm việc trong công ti nhà mình, khoản chi tiêu này sau này chẳng phải tínhvào tiền lương sao, chi bằng cứ sống ở nhà, dù sao cũng là người một nhà mà. Bàta tự nhận mình là người rất biết tính toán chi li, biết cách lo liệu cho giađình. Cách sắp xếp này là thỏa đáng nhất. Dù sao cũng là người một nhà mà.