1/2 Prince

Quyển 2 - Chương 3: Phi Thường Đội phản công



“Ahahaha…” Tôi cười gằn. “Hahahaha, ta không sợ, ta không sợ, hahaha!”

“Xem ra Vương Tử thật sự rất sợ…” Lang đại ca bó tay nhìn tôi co người ngồi một góc điên cuồng cười cả buổi.

“Chậc, trước giờ chỉ có cậu chàng chém giết người ta, bây giờ báo ứng tới,đương nhiên là sợ khiếp vía rồi!” Tiểu Long Nữ thờ ơ đáp.

“Vậy phải làm sao bây giờ? Thế này làm sao thượng đài?” Vũ Liên lo lắng hỏi, “Không lẽ chúng ta phải chịu nộp phạt sao?!”

“Haha, kệ cậu ta đi. Vương Tử lần nào chẳng vậy! Trước trận nào mà cậu ấychẳng sợ muốn chết, nhưng một khi trận đấu bắt đầu, Vương Tử liền đổisang nhiệt khí ngút trời ngay. Đừng lo, đừng lo!” Tiểu Long Nữ cười hìhì.

“Phải không vậy… ?”

“Đến giờ rồi,” Lang đại ca điềm tĩnh thông báo.

Nghe vậy, tôi liền đứng dậy, xoay người, tay trái đặt lên Hắc Đao. “Đến giờ giết người,” tôi nhàn nhạt nói.

Chẳng rõ tại sao, nhưng trước mỗi trận chiến dù cho tôi có sợ hãi tới mức nào đi nữa, thì chỉ cần bước lên võ đài và cảm nhận được ánh mắt khán giảlà tôi lại có thể lấy lại bình tĩnh. Tuy tôi vẫn chưa nghĩ ra cách nàođể dùng một cái bánh bao nhân thịt và một con phượng hoàng không chịunghe lời mà đánh thắng được hai con rồng… Nhưng lần trước chẳng phải đội tôi vẫn giành chiến thắng dù cho tôi không biết phải làm sao để đánhthắng phượng hoàng lửa bằng bánh bao nhân thịt còn gì? Hahaha, cái nàygọi là “Trời không phụ người hiền”* đấy… (thật ra thì giống “Thánh nhânđãi kẻ khù khờ”** hơn!).

(* Trời không phụ người hiền, bản gốclà ‘Cát nhân đều có trời phù hộ’. Có thể hiểu cát nhân (người tốt) ở đây nghĩa là người anh hùng vậy. – nhóm PR.

**Thánh nhân đãi kẻ khùkhờ : bản gốc là ‘kẻ ngốc có phúc của kẻ ngốc’, đây là thành ngữ TrungQuốc, có nghĩa là trời đất thương xót kẻ ngốc nghếch nên tạo phúc chohọ. – nhóm PR.)

Như thường lệ, tôi là người đầu tiên bước lên võđài. Địa Ngục Sát Lục Đội cũng vừa mới từ đường hầm bước ra, dẫn đầu làmột người choàng áo thụng ma pháp sư đỏ màu máu.

“Đó là NhiễmHuyết Ma Vương, ma pháp sư hệ băng. Chiêu yêu thích nhất của anh ta làdùng băng trụ khổng lồ xiên ngang người đối thủ. Đó là nhân vật ghê gớmnhất trong Địa Ngục Sát Lục Đội.” Tiểu Long Nữ giảng giải.

“Xiênngang người? Nếu vậy cùng lắm thì tôi chỉ bị thủng một lỗ giữa bụng thôi chứ mấy? Đâu có đến nỗi… Vậy mà mọi người làm tôi sợ gần chết! Tôitưởng đâu hắn ta sẽ XXX ruột của tôi ra rồi nhồi vào miệng, sau đó XXXnguyên quả tim máu chảy đầm đìa của tôi khỏi lồng ngực; tiếp đó lại chẻbanh sọ tôi, làm mớ óc trắng hếu nhão nhẹt trong đầu phụt ra văng tungtoé khắp võ đài chứ…” Tôi thở phào nhẹ nhõm. Còn nói cái gì mà đội vôcùng đáng sợ cái gì gì đó; báo hại mình sợ hãi chẳng vì cái gì cả!

“Vương Tử điện hạ! Khẩn cầu em đừng nói thêm nữa!” nghe đoạn mô tả đầy XXX của tôi, mặt mày Du tái xanh tái xám lại. Tiểu Long Nữ thì bụm chặt miệng,rít qua kẽ răng, “Còn nói tiếp, em sẽ nôn tới cả bữa sáng của em ra chomà coi!”

“Hehe, ngại ghê! Chẳng qua gần đây coi nhiều phim kinhdị quá…” Ngẫm lại mới thấy tên cuồng sát biến thái trong bộ phim kinh dị tôi mới xem tối qua chính là làm như thế. Tôi nhe răng cười trừ, tronglòng cảm thấy mình so với thằng ngu không khác là bao nhiêu nên có hơixấu hổ.

Khi đó, Nhiễm Huyết Ma Vương đứng đối diện tôi chợt lêntiếng. Bằng một giọng trầm trầm đểu cáng, anh ta chậm rãi nhấn từng chữ, “Hôm nay, ta sẽ biến Phi Thường Đội thành mấy que thịt nướng. Ta sẽxiên các ngươi từng người một và cho rồng của ta từ từ thiêu sống cácngươi. Ta sẽ cho các ngươi nếm mùi sợ hãi THỰC SỰ!”

Tôi chỉ thản nhiên cười cười. “Chúng ta bắt đầu được chưa?”

Vẻ dửng dưng của tôi chọc đối thủ tức đến á khẩu, trán nổi gân xanh…

“Đã có gì đâu mà phải tức nhỉ?” Tôi tặc lưỡi. “Đợi đến khi ta XXX bụngngươi ra, XXX ruột của ngươi, dùng nó làm dây trói nghiến ngươi lại. Sau đó ta sẽ XXX tới sọ của ngươi, nặn óc ngươi ra, rồi dùng Thiên đườnglửa cháy của Hoả Hoàng nướng chúng giòn rụm. Tiếp đó ta sẽ XXX nó vàomiệng ngươi, và cuối cùng rưới đẫm ngươi bằng nước sốt làm từ máu tươicủa chính ngươi! Đến lúc đó hãy tức vẫn còn chưa muộn!”

Oahaha,giống như trong phim mình coi hôm kia ấy. Hôm đó, sau khi coi phim cùngthằng em, tôi đã cố tình chế ra một công thức nấu ăn mới. Dùng đậu phụchất lượng cao trắng nhởn như óc người cùng với đậu hạt đỏ lòm tựa máutươi, tôi nấu một nồi súp đậu phụ đỏ rồi chúm chím cười mời nó xực. Đólà lần đầu tiên trong đời em trai tôi bỏ bữa…

Tôi ác quá phảikhông? Chậc, ai bảo nó lải nhải bên tai tôi ròng rã suốt 3 ngày rằng Hắc Ám Tà Hoàng Đội cuối cùng đã vượt qua vòng loại vào chung kết chứ? Đồquỷ, mày có biết mày tăng thêm cho chị bao nhiêu là áp lực không hả?!

Những gân máu giần giật trên trán Nhiễm Huyết Ma Vương mất tăm không còn chút dấu vết. Thay vào đó, mặt anh ta trắng nhách như tờ giấy, hai bàn taybắt đầu run rẩy. Chắc anh chàng đang tưởng tượng đến cảnh bị trói gô lại bằng ruột của mình, bất lực nhìn óc mình bị nạo ra và nướng chín rồiXXX xuống cổ họng trước khi bị tưới đẫm bằng máu của chính mình chứ gì…(tôi không nghĩ anh bạn còn sống tới lúc đó đâu…)

Nhưng làm thếhình như là chôm ý tưởng từ bộ phim kia rồi thì phải? Tôi trầm ngâm giây lát. Liệu mình có bị truy tố vì tội đánh cắp bản quyền không nhỉ? Haylà nên…

“Móc mắt ra nhét vào hậu môn?” Không, không làm vậy được, tình tiết đấy có trong bộ phim kinh dị ba hôm trước mất rồi.

“Chôn sống rồi lột da toàn thân từ đầu tới gót?” Nếu mình nhớ không nhầm thì đây là một trong thập đại khổ hình thời Mãn Thanh!

“Chặt bỏ tứ chi quẳng vào hố phân?” Chậc, chỗ này đào đâu hố phân chứ?

“Xẻo từng miếng thịt ra một?” Cái này đâu như là ‘lăng trì’ thì phải?

“Thiến chăng?” … Trò này chắc gì làm chết người được. Theo thiết kế game thì chỗ đó đâu có tính là điểm yếu hại đâu nhỉ?

“Thọc đao vào từ hậu môn dọc lên tới miệng? Bậy bậy, vậy bẩn chết.” Mình saonỡ đối xử với Hắc Đao yêu dấu của mình như thế được chứ!

Tôi thởdài. “Hầy… Không ngờ nghĩ ra khổ hình mới cũng chẳng phải chuyện dễ.Thôi kệ, cứ chọn đại một cách cũng được. Bắt đầu đi, trọng tài… Ớ? Mọingười đi đâu cả rồi?” Tôi nhìn quanh, nhưng… kì quái, nguyên cái đấutrường bự như vầy chỉ còn ‘mình ta với ta’ thôi hả?

“Nhiễm HuyếtMa Vương đâu rồi?” Tôi mở to mắt nhìn khoảng không trống vắng trước mặt. Đối thủ của chúng ta biến mất rồi? Tôi quay sang định hỏi đồng đội mình xem đối thủ biến đi đâu, nhưng… “Tiểu Long Nữ? Lang đại ca? Du? Đạitẩu? Doll?” Mọi người đâu cả rồi?

Chợt một giọng nói run rẩy phát ra từ loa, lại còn được phụ hoạ thêm bởi từng tràng nôn kịch liệt.“Thưa quí vị và các bạn… tôi là bình luận viên Tiểu Lí. Vì lý do ngườichơi Vương Tử đã dùng những từ ngữ quá sức bạo lực và khủng khiếp *OẸ*…dẫn đến đối thủ đồng loạt tháo chạy khỏi võ đài, phỏng chừng là đang ởWC… nôn mửa. Trước mắt còn 5 phút nữa là đến giờ quy định bắt đầu trậnđấu. Nếu Địa Ngục Sát Lục Đội không cử người quay lại trong vòng 5 phút, chiến thắng sẽ thuộc về đội tham gia còn có thành viên đứng trên võđài, Phi Thường Đội… *OẸ*

Trong lúc đó, tại WC…

Thành viên Phi Thường Đội đồng thanh gào. “Vương Tử ngươi toi đời rồi!” *OẸ*

Ngay cạnh họ, thành viên Địa Ngục Sát Lục Đội khóc thảm, “Có chết cũng không quay lại!” *OẸ*

“*OẸ* Phi Thường Đội, chiến thắng!” trọng tài tuyên bố.

Một mình đứng giữa võ đài, tôi vặn vặn tay mình lẩm bẩm, “Người ta đâu có cố ý…”

~*~

Tôi vừa rời khỏi võ đài, liền gặp ngay Tiểu Long Nữ mắt lộ hung quang xăm xăm bước tới. “Vương Tử, anh CHẾT với tôi!”

“Cậu làm cả bữa tối hôm qua của chị cũng phải nôn ra!” Nụ cười doạ người của Vũ Liên đại tẩu lại xuất hiện.

“Vương Tử ca ca làm Doll sợ muốn chết!”

Sợ? Nếu em sợ thật thì sao vẻ mặt của em trông như đúc lần em triệu tập Cốt long ra để có thịt nướng ăn vậy hở Doll?

“Hầy… Vương Tử, cậu biết là anh luôn coi cậu như em trai…” Lang đại ca lên tiếng.

Nếu thế thì anh làm ơn đừng vung vẩy cây pháp trượng Vinh Diệu Chi Quangdài 2 mét đó như vậy chứ ạ… anh đang khởi động làm ấm người thôi phảikhông? Lang đại ca, anh có biết một chiến sĩ bị một tế ti tay đấm chânđá đến nỗi tử ẹo là chuyện mất thể diện cực kì hay không?

“Vương Tử điện hạ…” Du tỏ vẻ hơi do dự…

Mắt thấy một con dao găm, 2 cây pháp trượng cộng thêm một cái xương bàn tay nhè đầu tôi bay tới, tôi chỉ còn biết ném cho Du một ánh mắt đángthương tột cùng mà la thảm, “Du, cứu mạnggggggg!”

Không đành lòng nhìn tôi chịu thương, Du lập tức phi thân tới. “Đừng đánh Vương Tử điện hạ!”

Một trận lộn xộn quyền cước đấm đá trút xuống như mưa, cả giày dép lẫn daonĩa đều hè nhau bay lại, ốiiiiiii! Tôi yên yên ổn ổn tị nạn dưới thânmình Du mà tránh qua tai kiếp. Cảm kích liếc trộm thân thể trông đãkhông ra người của Du (kì quái, anh ta sao còn chưa chết vậy? Xem rathuật trị thương của đại ca hết một nửa là nhờ vào người này mà thăngcấp), tận đáy lòng tôi âm thầm tuyên thệ lần sau có ra tay đánh Du, nhất định phải bớt lại 2 đấm.

“Vương Tử! Anh đê tiện vừa vừa thôi,” Tiểu Long Nữ thở hồng hộc, kiệt sức sau trận ẩu đả.

“Đâu nào? Mọi người tha hồ thả sức đánh đập, tôi không phải bị đau, Du cũngđược thoả mãn nhu cầu bị ngược đãi. Một công bao nhiêu việc thế còn gì,tại sao lại không chứ? Hahaha.” Mình tính toán khôn dễ sợ chưa, hehe!

~*~

“Không biết rốt cuộc bên đại hội tìm đại ca làm gì? Đói quá, muốn ăn cơm!”

Mới vừa rồi, bên tổ chức đại hộ vô duyên vô cớ lên loa đòi gặp đội trưởng đội tôi. Họ nói có chuyện cần thương lượng…

Không phải là chiến thắng vừa nãy bị hủy rồi chứ? Phải đánh lại sao? Tôikhông muốn… Mới vừa rồi tôi bị đội hữu hành hạ thảm lắm rồi nha. Nếu giờ bọn họ mà không tính kết quả của chúng tôi, tôi quyết mang Thập đại khổ hình thời Mãn Thanh tra tấn từng người một trong ban tổ chức.

“Anh thích ăn như vậy, thật không giống hình tượng thiếu nữ…”

Tiểu Long Nữ bỗng im bặt, nói sai mất rồi. Tôi sắc mặt trắng bệch liếc nhìn Vũ Liên đại tẩu và Doll.

“….vẫn hay tơ tưởng về anh.”

“…” Nhanh trí lắm, Tiểu Long Nữ! Tôi thở phào nhẹ nhõm.

“Anh Lang quay lại rồi!” Vũ Liên đại tẩu đã nhìn thấy anh từ xa.

“Hầy. Mọi người này, anh có tin mới không-tệ-lắm-nhưng-vẫn-tính-là-tệ đây.”Lang đại ca nhíu chặt mày, “Chúng ta vẫn phải thi đấu một trận nữa.”

“Bây giờ? Ngay lập tức hả?” Nhưng mà em đói…

“Chính xác mà nói thì còn 20 phút nữa.”

“Du…” Chúng tôi lo lắng nhìn Du, người đang nằm chết gí trên sàn bầy nhầy như một vũng bùn bẩn thỉu.

“Anh sẽ chữa thương cho cậu ta, khỏi lo.” Lang đại ca nói, rồi bồi thêm mộtcâu, “Những thương tích này so với bị Vương Tử nện cho còn nhẹ chán.”

…Tôi vờ như không nghe thấy gì hết.

“Yêu Yêu đội là đối thủ tiếp theo của chúng ta. Chúng ta một ngày đấu liêntiếp hai trận vì đội ta là đội cuối cùng trong vòng loại. Đại hội muốnsớm xong vòng loại ngày hôm nay.” Lang đại ca phiền não nói.

“Đáng giận là chúng ta không còn thời gian tóm người mà tra hỏi tình hình bên địch nữa. Nhưng địch thủ có lẽ đã nắm rõ được thông tin của chúng taqua trận vừa rồi. Lần này thực sự rất bất lợi.”

“Ậy à ên ó iết ết ồi (Vậy là bên đó biết hết rồi)?*,” Tôi lúng búng nói với cái mồm đang tọng ứ màn thầu.

(*Lời nói của Vương Tử bản Hán Việt là “tốc phấn bất li”, bản tiếng Anh dịch là “ Bat’s beri unhayeraber hor arshe”, lại cộng thêm việc VươngTử đang tích cực ăn uống nên lời nói có thể không rõ nghĩa. Tôi đã traGoogle nhưng không có kết quả. Căn cứ vào lời đối thoại, nội dung cuộctrò chuyện, có thể tạm dịch như trên, kính mong bạn đọc bỏ qua. Nếu bạnđọc hiểu hay có ý kiến, có thể góp ý để tôi sửa chữa. – meomeo)

“Cái đó cũng chưa chắc. May mà trận vừa rồi không đánh thật, nhiều nhất bênđịch chỉ biết được chức nghiệp của bên ta thôi.” Vũ Liên đại tẩu vui vẻmỉm cười.

“Hy vọng là thế…”

~*~

Thượng đài…

“Bọn kia…là đối thủ sao?” Tôi khó khăn lắm mới phun ra được một câu. *Toát mồ hôi*.

“Hình như thế.” Lông mày Lang đại ca càng lúc càng nhíu chặt vào nhau.

“Không thể nào? Anh bảo bông hoa đằng kia, một dúm cỏ, một cái cây, một tảngđá, một vũng nước, còn cả cái thứ gì gì đó mà chúng ta nhìn không ra, là đối thủ của đội mình trận này sao?” Khóe miệng tôi giật giật mấy cáiliền, Có khoa trương quá không vậy?

“Khó trách lại lấy tên YêuYêu Đội*. Đội này gồm Hoa yêu, Thảo yêu, Thụ yêu, Nham yêu, Thủy yêu,lại thêm cả Phong yêu tạo thành. Không ổn rồi, Yêu tộc phân ra rất nhiều loại, kĩ năng lại thiên biến vạn hóa. Vả lại rất ít người chơi chọnchơi Yêu tộc. Chúng ta cũng chưa từng gặp Yêu tộc bao giờ, nên hiểu biết về đối thủ rất hạn chế. Trận này khó nhằn đây.” Tiểu Long Nữ lo lắnggiải thích.

(*Yêu Yêu Đội: Từ “yêu” này có nghĩa là “yêu quái”,“yêu tinh”. Yêu không nhất thiết phải là kẻ xấu, chỉ là do sinh vật hoặc đồ vật nào đó tu luyện ngàn năm, hoặc được kí gửi cảm xúc mà có linhhồn, sau đó có thể suy nghĩ, nói chuyện, một số có khả năng biến thànhhình người. Tên đội này có liên quan đến kết cấu toàn Yêu tộc của đội. – nhóm PR và meomeo)

“Hầy! Tôi vốn định đem mấy lời đe dọa trậntrước ra xài lại, giờ…” Tôi thở dài thườn thượt, “Tiểu Long Nữ, cô xembên đó nó/hắn/ả/bọn họ liệu có ruột để tôi mổ không?”

“… Chịu.”

“Mặc kệ là ai chăng nữa. Dù sao bây giờ vẫn phải đánh thôi.” Tôi nói. Tôichẳng cần quan tâm địch là thằng nào, vẫn tuốt đao thủ thế, chuẩn bị lao vào cuộc.

“Vương Tử nói đúng. Giờ cứ đánh hết mình cái đã, Grào!” Lang đại ca gào ầm lên.

Tôi cười lạnh lùng, rút thanh Hắc đao ra. Trận đấu cuối cùng trong vòng loại, bắt đầu!

Ngay khi trận đấu bắt đầu, tôi lập tức lao lên phía trước, giống như lệthường trong đầu tính toán cách tống khứ một hay hai đối thủ cái đã. Tôi đột nhiên phát hiện có thứ gì cuốn lấy chân tôi, và kéo tôi ngã sấpxuống sàn. Tôi vội vàng cúi xuống nhìn chân mình…

Cỏ? Đấu trườngbỗng dưng lại có cỏ cuốn lấy chân mình sao? Tôi nhanh chóng rút đao phạt cỏ, những tưởng có thể đứng lên, cỏ dại lại mọc lên cuốn chặt lấy chân…

“Hự.” Tôi cả người bị cỏ cuốn lấy, không thể nhúc nhích được.

“Vương Tử!” Thành viên Phi Thường Đội bị dọa sốc. Lang đại ca vội chạy đếngiúp tôi phát cỏ, còn Doll thì triệu hồi cốt tinh bảo vệ chúng tôi. Tiểu Long Nữ đang trên đà đánh lén bên địch cũng chạy vội về phía tôi, giơchủy thủ ra cắt cỏ.

Trong lúc tôi đang vùng vẫy, khóe mắt đã liếc thấy Nham Yêu đang chạy thẳng đến đây. “Mặt hoa biến sắc”*, tôi vội hôto, “Mặc kệ em, mọi người mau cẩn thận!”

(*Mặt hoa biến sắc: Bảngốc là “hoa dung thất sắc”. Đây là một cụm từ người Trung Quốc hay sửdụng để miêu tả người con gái đẹp, ý tứ “gương mặt như hoa”. Ở TrungQuốc, mỹ nhân hay được miêu tả với hoa, trăng, tuyết,… những hình ảnhcủa thiên nhiên, lấy thiên nhiên làm tiêu chuẩn cái đẹp, là bút pháp ước lệ tượng trưng. Ở đây Vương Tử có ý khuôn mặt mình vô cùng đẹp. –meomeo)

“Cốt Tinh, tiếp tục chắn thủ!” Doll vội vàng sai cốt tinh đi cản đường Nham Yêu. Nhưng Thụ yêu một bên đã lia mạnh cành cây qua,đánh bay một cốt tinh. Mặc dù đòn này không đánh được bọn Cốt tinh tannát, nhưng cũng khiến bọn chúng tốn khôi khối thời gian để xoay xở thoát ra được.

Mắt thấy tên Thụ yêu cao lớn dọa người kia xăm xăm tiến tới, Vũ Liên đại tẩu vội phóng một quả cầu lửa, làm nó lui về phía YêuYêu Đội. Nham Yêu đã không hề hấn gì, ngược lại còn nhằm Doll tung mộtquyền. Lang đại ca kịp thời đẩy được Doll ra thì chính mình cũng lãnhtrọn một đòn của Nham Yêu, thương tích không nhẹ. Thân hình ca hai métlực lưỡng của đại ca cũng bị một quyền này đánh bay.

“Anh Lang…!” Vũ Liên đại tẩu hét lên hoảng hốt.

“Hỏa Cốt Tinh! Nhanh lên, mau trở lại bảo vệ mọi người.” Doll khẩn trương ra lệnh cho cốt tinh của mình quay lại đối phó với Nham Yêu.

“Du! Cuồng Bạo thuật! Mau dùng Cuồng Bạo Thuật!” Tôi gầm lên.

“Được,” Du lập tức phóng Cuồng Bạo thuật về phía tôi.

Tôi cảm thấy mình được tiếp thêm một luồng sức mạnh lớn. Tôi gắng ra sức,cuối cùng cũng dứt được cánh tay phải ra khỏi đám cỏ. “Cầm Biên ĐaoThế!” Tôi thái, chặt, cắt, đâm, chém – chỉ trong một chốc tôi đã sử dụng tất cả chiêu thức đao để chặt đứt dây cỏ quấn quanh người. Chém xong,tôi nhảy dựng lên rồi nhằm hướng Nham Yêu mà chạy tới…

Đột nhiên, trước mặt tôi dâng lên một cột nước. Tôi sửng sốt cả người, từng bướctừng bước một lùi về đằng sau. Đáng tiếc sau gáy không có mắt, tôi không thể thấy đằng sau mình còn một cột nước nữa. Hơn nữa cột nước đằng sauso với đằng trước chỉ có hơn chứ không có kém. Tôi đã mắc bẫy.

“AAAA!” Tôi ngay lập tức bị cột nước cuốn trôi đi. Ngay khi tôi chuẩn bị trượtkhỏi võ đài, tôi vội cắm Hắc Đao vào mặt đất. Tôi bám chặt lấy Hắc Đao,vắt vẻo ở rìa võ đài, cố sao cho không bị rớt xuống. Nhưng nạn nước vừaqua, tôi lại thấy mình bị cuốn chặt trong cỏ.

Phiền muốn chết!Tôi nghĩ. Tôi đã tốn công chặt hết đám dây nhợ cỏ này, thế mà lại bịnước cuốn suýt thì trôi ra khỏi võ đài; nước qua cỏ lại tới, đúng là‘tránh vỏ dưa gặp vỏ dừa’.

Trong lúc này, tôi đành lo lắng quaysang nhìn tình hình bên Doll. Cũng may Doll và Vũ Liên đại tẩu có thểcùng nhau ngăn Nham Yêu lại. Du cũng đang dùng Truy Hồn Siêu Âm Tiễnquấy nhiễu đối phương, nhưng… Sao Lang đại ca lại đánh nhau một mình thế kia?!

Đột nhiên tôi nhớ ra còn có một đối thủ vô hình – Phongyêu! Là Phong yêu đang đấu với Lang đại ca. Không ổn rồi! Tiểu Long Nữđâu?

Tôi quay đầu nhìn những kẻ còn lại trong Yêu Yêu đội. Quảnhiên Tiểu Long Nữ đang lén lén lút lút núp sau Thủy Yêu, tính đâm lénnó một cái, nhưng…

“Tiểu Long Nữ! CHẠY ĐI!”

Vừa quay vềkhu vực Yêu Yêu đội, Thụ Yêu đã bắt đầu cảnh giác với đạo tặc biết ĐộnThổ này. Vừa thấy Tiểu Long Nữ xuất hiện, mấy cành cây to tổ chảng đãbắt đầu đung đưa tiến tới.

“Á…!” Tránh không kịp, một đòn giángtrúng người, lượng máu của Tiểu Long Nữ giảm mạnh. Cô lập tức đứng bậtdậy, chạy về phía Phi Thường Đội. Trên đường đi lại thấy tình thế bênLang đại ca không ổn, cô liền lập tức quay ra giúp.

Kẻ tàng hìnhdù dùng mắt thường khó thấy, nhưng cũng không thể qua được con mắt tinhtường của đạo tặc. Du lập tức phóng tên hỗ trợ, Phong Yêu sắp bị dồn đến đường cùng tới nơi.

Vào lúc đó, Hoa Yêu vẫn án binh bất động từđầu đến giờ bất ngờ lầm bầm một câu thần chú trị thương. Những cánh hoanhẹ nhàng bay lượn trên đầu Phong Yêu, và chúng tôi thấy rõ những vếtthương của nó đã tốt lên rất nhiều.

“Hóa ra Hoa Yêu là tế ti!” Lang đại ca kinh ngạc nói.

Thụ yêu lúc này cũng chạy tới hỗ trợ Phong Yêu. Có thêm Thụ Yêu thực lựckhông tệ, hai yêu quái và Tiểu Long Nữ, Du cùng Lang đại ca đánh ngangcơ nhau. Doll và đại tẩu chỉ có thể tạm thời chặn Nham yêu lại, đấu vớicon Nham yêu da dày thịt thô, bọn họ hoàn toàn không có lấy nửa chiêuđánh nổi. Mà tôi vẫn đang dây dưa không dứt với Thảo yêu và Thủy yêu thế này…

Chúng ta không thể cứ đánh thế này được! Tôi lại vùng vẫy cố thoát khỏi đám cỏ, rồi lôi Bé Bao ra.

“Mama? Mama đang nghịch nước à? Bé Bao Bao cũng muốn nghịch cùng!” Bé Bao mởto đôi mắt vô tội, nhìn bức tường nước bảy tám trượng đang chồm lêntrước mặt tôi.

Đánh xong trận này thề với giời anh quyết khôngnghịch nước nôi gì nữa! Mới gượng được tí sức, đám cỏ mắc dịch lại quấnchặt lấy người tôi.

“Bé Bao, trước khi mama bị nước cuốn trôi con mau dùng kĩ năng XXX để nâng mama lên nhé, con có hiểu không?”

“Dạạạ vầng!”

Tôi chém cỏ lần thứ N rồi cố gắng rút chân ra. Ngay lập tức cột nước liền vọt tới chỗ tôi.

“Bé Bao, dùng kĩ năng Chong Chóng Tre*!” Tôi hét lên.

(*Chong chóng tre: các bạn đọc bộ truyện Doraemon rồi chắc biết Chong Chóng Tre là một trong số những bảo bối thần kì hay được sử dụng nhất của Đô rêmon rồi. Kĩ năng này cũng khá tương tự như vậy, bạn đọc có thể tự liêntưởng. – nhóm PR.)

Một cái chong chóng đột nhiên mọc ra trên đỉnh đầu Bé Bao. Nó bắt đầu quay tròn và từ từ nâng Bé Bao lên không trung,tôi dùng tay trái tóm chặt Bé Bao, giữ cho mình cái mạng nhỏ này. “Tránh xa cột nước này ra, Bé Bao!”Tôi ra lệnh, và Bé Bao lập tức bay sangtrái, tránh cột nước đang xoáy về phía chúng tôi như một vòi rồng…

Tôi bất đắc dĩ phải bám vào một cái bánh bao nhân thịt nhỏ, lơ lửng trênkhông trung tránh trái tránh phải, mắt quan sát phân tích tình hình. Tôi quyết định đầu tiên sẽ xử lí Thảo yêu và Thủy yêu đã. Hai con nàychuyên môn cản bước tôi. Không hạ xong chúng, tôi đừng hòng di chuyểnđược trên mặt đất cho ra hồn.

“Bé Bao, cẩn thận tiếp cận kẻ thù!”

“‘Kẻ thù’ là gì?”

Ngất mất. Tôi đành nói, “Bay về phía mấy người đằng kia,” rồi chỉ Hắc Đao về phía Yêu Yêu Đội.

“Vânggg ạ, mama!” Bé Bao ngoan ngoãn tiến về phía Yêu Yêu Đội.

“Long. Quyển. Trảm!” Tôi từ tốn bay trên một cột nước và, như một cơn lốc, một chiêu Long Quyển Trảm thẳng hướng Thủy Yêu mà đánh. Cái bụng của conThủy Yêu chết bằm kia lập tức thủng một lỗ to. Tôi đang định một đao nữa tống tiễn nó về Tây Thiên, thì dây cỏ đã từ tứ phía chằng kín lấyngười. Đã vậy xui gần chết là…

“Băng Trụ!” Con Thủy yêu bị trọng thương cười tà ác, trên tay cầm gần mười Băng trụ.

“Cầm Biên Đao Thế!” Tôi vội chặt hết dây cỏ, nhưng vẫn tránh không kịp. Năm thanh băng trụ đã xuyên thủng qua người tôi rồi.

Mặt tôi trắng bệch… “Hự!” Đau không tả xiết, nhưng nặng nhất là vết thươngtrên đùi băng trụ vẫn còn ghim lại. Còn lại cả người tôi đã bị băng trụđâm cho rách nát chỗ ngắn chỗ dài, te tua bầm dập hết cả. Lượng máu củatôi tuy còn hơn phân nửa, nhưng lại bị cỏ cuốn chặt lấy, nửa phân cũngkhông nhúc nhích được.

Hức hức! Trước mặt tôi bỗng xuất hiện thêm đến N cái trụ băng. Xem ra Yêu Yêu đội muốn hoàn thành tâm nguyện củaNhiễm Huyết Ma Vương, biến tôi thành chả nướng xiên que rồi.

“Dùchết ta cũng phải kéo vài tên cái người theo cùng… Bé Bao, Đả CẩuThuật!” Tôi lấy hết sức bình sinh quăng Bé Bao về phía Thủy Yêu.

“Hự!” Tôi ngay lập tức trúng liền mấy băng trụ, một xuyên qua cánh tay, một ở mạn sườn, một găm vào bả vai, còn thêm một trụ băng mới vừa xẹt quatrán. Thủy Yêu đối diện cũng tránh không kịp, liền dính đòn của Bé Bao,nhưng hỡi ôi, Hoa Yêu đã nhanh chân chạy lại trị thương cho nó. Tôi nằmbất động, trơ mắt nhìn máu mình lênh láng chảy từng giọt. Xem ra muốnlôi người chết cùng cũng không thành rồi, chết tiệt!

“Vương Tử,đi nào!” Tiểu Long Nữ đột nhiên xuất hiện phía sau tôi, cô lấy hết sứcmà kéo tôi về phía đội mình. Thấy thế, Thảo Yêu liền dùng cỏ để ngăn cản chúng tôi chạy thoát, nhưng một mũi tên trong suốt đã ngăn nó lại. Du – đang rất phẫn nộ – phóng tên như mưa vào Thảo Yêu, làm nó phải dùng cỏđể bảo vệ bản thân, Thủy Yêu và Hoa Yêu.

“Sắp tới nơi rồi, VươngTử!” Tiểu Long Nữ khó nhọc kéo lê tôi đi, cố gắng để khoảng cách giữatôi và Lang đại ca đủ gần để anh có thể hồi máu cho tôi. Lang đại cacũng liều mình tiến lên phía trước, nhưng không có Tiểu Long Nữ hay Dubảo vệ, anh không để bị Phong yêu và Thụ yêu giết là tốt lắm rồi. Làmthế quái nào mà Lang đại ca còn hồi máu trị thương nổi cho tôi chứ.

Tôi mắt thấy tình hình nguy cấp, vội gào lên với Tiểu Long Nữ, “Mau, mauđến giúp Lang đại ca. Một mình anh ấy… anh ấy không chọi lại được haitên kia đâu!”

Tiểu Long Nữ nhìn Lang đại ca, rồi lại liếc sangtôi, “Chết tiệt thật! Không giúp đại ca tống khứ được hai thằng cha kiađi thì cũng không cứu nổi Vương Tử!”

Tiểu Long Nữ nghiến chặtrăng, cô buông tôi ra rồi nhanh chóng tới giúp đại ca đánh lại hai kẻkia. “Anh cố lên nhé, Vương Tử. Anh nghe thấy em nói gì chưa?” Tiểu long Nữ hét lên và chạy đi.

Tôi yếu ớt bất đắc dĩ gật đầu, nghĩ thầm, Cố lên á? Tiên sư cái độ chân thật 99% thần kinh. Máu thì chảy ròngròng, vết thương thì hở toang hoác thế này, cố lên thế nào được? Thượngđài còn không cho mang theo bình máu nữa… Toi rồi! Ý thức của tôi bắtđầu mờ nhạt dần…Tôi vội vàng lắc đầu. Phải có giữ cho đầu óc được minhmẫn.

“Vương Tử~~!” Du, Tiểu Long Nữ, Xú Lang, Vũ Liên và Doll cùng tuyệt vọng hét lên.

“Vương Tử…” Du lại gào lên. Hắn ta cố gắng nhảy đến chỗ tôi, rồi ôm lấy thânhình đã gần mất hết ý thức của tôi. Sóng trào chồm đến, hắn liều mìnhdùng thân thể che chở cho tôi. Máu trong người tôi đã chẳng còn là bao,vậy mà sóng đánh qua vẫn đủ nhuộm đỏ màu nước.

Đột nhiên, đầu óc tôi vụt trở nên tỉnh táo*, tôi tự biết mình chỉ còn cách cửa tử một phân, “Du này, đánh đấm cho ngon vào nhé!”

(*Ở Trung Quốc có một thành ngữ chỉ hiện tượng này, đó là Hồi Quang PhảnChiếu, ý chỉ trước lúc chết con người sẽ đột nhiên trở nên vô cùng tỉnhtáo, nhưng một thoáng này qua đi, lập tức chết ngay. Trong trường hợpnày, Vương Tử tự nghiệm ra phận mình, nên mới biết trước được.- meomeo)

Du kinh hãi nhìn tôi, “Vương Tử… không, em không thể chết được.”

Tôi khẽ mỉm cười, thân người dần dần mờ đi, cuối cùng hóa thành muôn vànđốm sáng. Và trước khuôn mặt đau thương của Du, tôi tụ thành một cộtsáng lấp lánh bay thẳng lên trời.

~*~

“Vương Tử…” Du nắm chặt bàn tay mới vừa siết lấy tay Vương Tử, đấm mạnh xuống nền đất, giọng nói có phần nghẹn ngào…

“Vương Tử…” Mặt Tiểu Long Nữ cắt không còn giọt máu.

“Sao có thể…” Vũ Liên lắp bắp, mắt cô ứa lệ.

“Không! Vương Tử!” Xú Lang đau đớn gào lên.

“Oa oa oa….Hu hu hu, Vương Tử ca ca!” Doll bắt đầu khóc lớn…

“Mama? Mama đâu rồi? Oa oa oa, hu hu hu …” 2 vòi nước lớn từ mắt Bé Bao lại tái xuất giang hồ.

Không gian trong võ đài ngưng tụ lại. Bi thương bắt đầu lan tràn qua khánđài, ngay Yêu Yêu đội cũng có chút bối rối, không biết phải làm gì. Thời gian nặng nề chậm chạp trôi qua.

Đang lúc Yêu Yêu đội quyết định tiếp tục tấn công, ngay giữa khán đài lửa giận của Du phừng phừng bốc lên.

“Hỏa Hoàng, ta lấy thân phận chủ nhân ra lệnh cho ngươi: nổi lửa lên! Hãymang hết lũ ngu dốt dám làm người yêu ta bị thương dìm hết xuống lửa địa ngục cho ta.” Mắt Du vằn tia máu ngập đầy hận thù, ngay cả Hỏa Hoàngbất trị cũng biết giờ không phải lúc để nó làm kiêu. Nó rít lên mộttiếng dài trước khi bay lên không trung và phun lửa về phía Yêu Yêu Đội.

Thảo Yêu lập tức dựng kết giới trúc, nhưng cỏ khô sao đánh lại được lửa?Thủy yêu lập tức tiến lên, dựng Thủy kết giới chống lửa.

Thảo Yêu thấy tình thế bất lợi, lập tức nhằm hướng Du phóng Thảo Phược Thuật. Dưới chân Du tức thì mọc lên những cây cỏ dài.

“Địa Liệt Thuật!*” Vũ Liên đọc một câu thần chú, cô quỳ trên nền sân đấu,bàn tay phải chạm nhẹ xuống mặt đất. Một vết nứt dài chạy tới chỗ ThảoYêu, xẻ mặt đất dưới chân nó làm hai nửa. Thảo Yêu không còn chỗ bám,loạng choạng suýt rơi xuống khe nứt, may thay Thụ Yêu tay chân nhanhnhẹn đã kịp thời tóm lấy nó. Vũ Liên chỉ cười nhẹ, niệm lại chú ngữ.Thêm một vết nứt dài chạy thẳng về phía Thảo Yêu và Thụ Yêu.

(*Địa Liệt Thuật: pháp thuật tấn công diện rộng của ma pháp sư: động đất – meomeo)

“Ngươi vừa dùng chiêu này hại chết Vương Tử, ngươi nghĩ rằng ta sẽ để ngườitiếp tục hại Du à? Mơ đi!” Vũ Liên nhẹ nhàng phun ra mấy từ.

“Từnơi sâu thẳm tối tăm nhất của địa ngục, ngọn lửa hùng mạnh của nhữnglinh hồn đã yên nghỉ, Cốt Long! Hiện thân của Hoả Ngục Long, sinh vậtmạnh mẽ và kiêu hãnh, hãy giáng xuống trần gian để trợ giúp chủ nhân của ngươi tiêu diệt những người đang đứng kia.” Khuôn mặt bướng bỉnh củaDoll ngập tràn giận dữ, gọi cả con Hỏa Ngục Long khủng bố vô địch racũng không thỏa được quyết tâm báo thù cho Vương Tử của cô bé.

Vì thế, ngoài phải đối phó với Lửa thánh của Hỏa Hoàng, Yêu Yêu đội giờlại phải xoay xở với kẻ thù mới – Hỏa Cốt Long từ địa ngục. Tình thế Yêu Yêu đội bây giờ chẳng khác gì tuyết càng thêm sương…à không, là lửa đổthêm dầu.

Phong Yêu và Thụ Yêu gặp tình thế bất lợi, lập tứcphóng về phía Phi Thường đội, muốn hạ thủ ba kẻ nguy hiểm kia. NhưngTiểu Long Nữ đã nhanh chân chặn trước mặt Phong Yêu.

“Có ngườinói đọ tốc độ với gió là ngu xuẩn. Nhưng hôm nay ta sẽ cho ngươi thấy,đọ tốc độ với ta mới là ngu xuẩn.” Tiểu Long Nữ vừa nói xong mấy lờinày, hai con dao ngắn trong tay đã liên hồi xoay chuyển, vừa đâm vừachém, khiến Phong Yêu phải lùi lại mấy bước.

Xú Lang nâng cao pháptrượng Vinh Diệu Chi Quang, trực tiếp đối đầu với Nham Yêu. Khách quanthì thể lực của anh không thể bì được với Nham Yêu kia. Xú Lang ngoàimặt đang rất bất lợi, nhưng trong lòng thầm tính toán, Đứa trẻ lên bacũng biết cách phá một tảng đá, chỉ cần cho nóng lạnh đồng thời là xong.

“Du, lệnh cho Hỏa Hoàng phun lửa vào Nham Yêu.” Xú Lang gọi Du qua kênh tổ đội, Du liền lập tức chiều theo.

“Ngươi nghĩ rằng lửa có thể đánh bại ta sao?” Nham Yêu tuy đã chìm trong biển lửa nhưng vẫn bình yên vô sự.

Xú Lang lạnh lùng cười, Ờ, cứ chờ đến lúc ta đổ nước vào ngươi xem. Đượclắm, chi cần thêm một chút nước, ngươi sẽ tan làm trăm mảnh… Đi hỏi xinVũ Liên một ít nước chăng? Không được, Vũ Liên chỉ dùng chú hệ hỏa và hệ thổ thôi. Doll không được, Du lại càng không, Tiểu Long Nữ thì là đạotặc.

Toi rồi! Không có nước, Xú Lang đứng im sửng sốt, Làm thếnào bây giờ? Chẳng lẽ lại qua bên Thủy Yêu đập vai nói, “Này đằng ấy,cho xin ít nước giết thằng cha Nham Yêu đằng kia nhé?”…?

“Hú hu hu, hu hu hu, Mama!” Bé Bao vẫn đang điên cuồng khóc, và sàn đấu đã bắt đầu có dấu hiệu ngập nước.

Khuôn mặt xấu xí của Xú Lang nở một nụ cười khó coi, Ngạc nhiên chưa, VươngTử à. Về nơi chín suối rồi cậu vẫn không quên để lại cho đời đứa “concôi” rất có ích. Xú Lang trong lòng nghĩ ngợi, bèn nâng Bé Bao lênthương lượng với nó.

“Bé Bao, tảng đá kia đã giết Mama của con, con có muốn trả thù cho mama không?”

“Hức hức hức… ‘trả thù’ là gì?” Bé Bao hỏi, mở to đôi mắt ngây thơ vô tội.

Xú Lang cào cào đám lông trên đầu. “Thì con cứ… đi đến chỗ hòn đá kia vàkhóc ở đó, Mama con sẽ rất vui lòng!” Xú Lang tận lực dùng giọng điệu dỗ dành trẻ con nói với Bé Bao.

“Rồi Mama sẽ quay lại chứ? Bé Bao Bao rất nhớ Mama!”

“Hừm…Có thể.”

“Thế thì được ạ.” Khuôn mặt bé nhỏ của Bé Bao đầy quả quyết, nó nhảy nhảy về phía Nham Yêu.

Xú Lang thở phào nhẹ nhõm, nghĩ thầm, Cũng may bánh bao đều không có não cả.

Nham Yêu lúc đầu nhìn chòng chọc một cái bánh bao nhảy về phía hắn, sau đónhảy lên vai hắn ngồi. Khi 2 dòng thác trào ra từ mắt Bé Bao, Nham Yêubỗng nhiên nghe tiếng cơ thể mình vỡ vụn. Nham yêu hoảng hồn thất sắc,vội vàng tìm cách túm lấy Bé Bao. “Mi làm cái gì thế? Xuống đi!”

Đáng tiếc, Bé Bao nhà ta lại vừa bé vừa rất nhanh lẹ. Bé Bao lúc ở trên đầuNham Yêu, rồi lại nhảy xuống vai, và đến hai cánh tay… Đôi vòi rồng nước mắt tận lực thực hiện sứ mệnh phá hủy Nham Yêu

Tình thế bắt đầu đảo ngược…

~*~

Tôi rời khỏi điểm hồi sinh, sau khi trải qua cái chết kinh khủng, tôi có chút sửng sốt không biết làm gì.

“Bây giờ mình làm gì nhỉ?” Tôi lầm bầm, và tự nhiên tôi nhớ ra, “Đúng rồi, mình nên quay lại đấu trường và xem trận đấu.”

Sợ rằng mình sẽ không kịp tới xem nốt trận đấu, trên đường tôi khoản đãidạ dày một chút, mua một gói hạt dưa, một suất cơm rang, còn kèm thêmlon Cocacola rồi mới vui vẻ tới đấu trường. Vừa tới nơi tôi đã gặp mộtmàn Du đang lên cơn điên. Chọn vị trí tốt tốt ngồi xuống, tôi bắt đầuxem đồng đội tôi vì tôi bị giết mà phát cuồng.

“Uầyyy! Nếu biết Du có thể điều khiển Hỏa Hoàng tốt như vậy, mình đã sớm tự sát, chẳng phải sẽ mau có thịt nướng ăn sao?”

“Thật là một con Ngục Cốt Long đáng sợ…”

“Vũ Liên đại tẩu mạnh ghê…”

Tôi luôn mồm tán thưởng, vừa ăn vừa xem đội mình ra sức điên cuồng pháttiết. Tôi ăn xong suất cơm thì cả đấu trường đã biến thành một màn ‘nước sâu lửa bỏng’, ‘trời long đất lở’* rồi…

(* ‘nước sâu lửa bỏng’,‘trời long đất lở’: Nguyên văn là “Thủy thâm hỏa nhiệt”, “thiên băng địa liệt”. Tạm dịch là “nước sâu lửa nóng”, “trời sụp đất nứt”. Tôi có sửalại một chút ở đây cho thuận miệng hơn. Hai câu này đều là thành ngữTrung Quốc phổ biến. Câu đầu tiên có nghĩa là “gặp phải rắc rối lớn”,câu thứ hai thường chỉ sự phá hủy của thảm họa thiên nhiên. – nhóm PR và meomeo.)

Nước sâu.

“Oa oa oa oa! Hu hu hu hu! Mama khôngquay lại kìa! Mama!” Hai vòng rồng nước mắt của Bé Bao giờ càng chảynhiều và mạnh một cách khác thường. Sau sự kiện làm lụt nhà hàng, Bé Bao ‘tiếp thu truyền thống tốt đẹp’ lại làm lụt luôn cả võ đài…

Lửa Bỏng.

“Mau lên, Hỏa Hoàng! Mau thiêu sạch lũ yêu nghiệt tởm lợm ấy đi! AHAHAHA!”Du cười như phát cuồng, Hỏa Hoàng cũng cuồng, nhưng là cuồng phóng hỏa.Trừ một khoảng nhỏ mà Phi Thường đội đang đứng, còn lại Hỏa Hoàng cứ bạđâu phun lửa đấy.

Trời long.

Nghe một tràng “Uỳnh uỳnh ầmầm!” long trời lở đất, Doll và con Hỏa Cốt Tinh đáng sợ kia lại ‘thậttình cờ và thật bất ngờ’ đâm sầm vào mấy cây cột đỡ xung quanh võ đài.Khán giả chạy nháo nhác khi thấy đá vỡ bay rào rào về phía khán đài. Đến cả khán giả bây giờ cũng không được an toàn nữa rồi. Né này! Phù, tínữa thì ăn đủ. Còn cái kẻ chịu trách nhiệm cho chuyện vừa rồi… Doll vẫnđứng một góc võ đài nghiêng đầu, vẻ mặt ngây thơ vô tội…

Đất lở.

Vũ Liên đại tẩu thi triển ma pháp Địa Liệt thuật đã là lần thứ 11, sàn võđài vỡ ra thành sáu khối đá to nhỏ khác nhau, một số khối còn có khuynhhướng sẽ vỡ ra nhiều nữa…

Nói tóm lại, xung quanh tôi đá và mấycột sáng trắng cùng nhau bay tung tóe khắp trời, lửa một bên nước mộtbên dâng lên cuồn cuộn. Tuyệt vời! Thật là một địa ngục tuyệt vời chốntrần gian! Những khán giả bên cạnh tôi đã trốn chạy từ lâu hòng giữ lạimạng sống. Trọng tài cố sống cố chết ôm chặt lấy cái cột duy nhất cònchưa bị con Cốt Long nốc-ao, bình luận viên Tiểu Lí thì sôi nổi phátbiểu cảm tưởng là hôm nay tận thế đến thật rồi, về phần Yêu Yêu đội… Tôi cũng chẳng rõ là Yêu Yêu đội đó còn ai sống sót không. Có lẽ vẫn còn có kẻ sống sót nhỉ? Nếu không thì trận đấu đã xong lâu rồi.

Cuốicùng, Lang đại ca – vẫn còn sót lại một chút lí trí – cũng dừng lại. Anh quan sát quang cảnh xung quanh rồi hét lên, “Đủ rồi! Đủ rồi! Mọi ngườidừng lại đi. Chúng ta đã báo thù cho Vương Tử rồi. Anh tin rằng linh hồn Vương Tử trên trời có linh cũng cảm thấy mãn nguyện rồi…”

Nghetiếng ông xã hô hoán, Vũ Liên đại tẩu cuối cùng cũng dừng lại, chị xemxét một lượt võ đài, rồi ai oán thì thầm. “Vương Tử, em có thể yên nghỉrồi…”

“Vương Tử ca ca… hu hu hu!” Nước mắt Doll lại bắt đầu chảy ra.

“Vương Tử, tôi rốt cuộc đã báo thù cho em rồi!” Du mắt hoen lệ, ngước lên trời điên cuồng hét to. “Em có nghe thấy không, Vương Tử? Chúng tôi ĐÃ BÁOTHÙ cho em rồi!”

Tôi nuốt cố đống thịt hạt dưa đang tọng trongmiệng, tu một ngụm Cocacola rồi né một ngọn lửa vừa bay đến. “Được rồi,được rồi, tôi nghe thấy rồi.” Mà Du anh hét đi đâu đấy. Tôi có ở trêntrời quái đâu, tôi ở bên trái anh đây này.

Trên võ đài, Lang đại ca ngẩng đầu nhìn ông trọng tài đang sống chết ôm cái cột, hỏi,

“Này trọng tài, ông còn không nhanh nhanh xuống đây công bố chúng tôi chiếnthắng à? Chẳng lẽ ông muốn chúng tôi tiếp tục tàn phá nơi này? Ông nênbiết rằng các thành viên trong đội tôi không phải là những người có quánhiều kiên nhẫn đâu.”

Nghe thấy thế, trọng tài gần như khóc thétlên, ông ta vội vàng giải thích, “Nhưng Yêu Yêu Đội vẫn còn một ngườisống sót, theo quy định của đại hội thì đội đối phương phải chết hết,hoặc đầu hàng hết thì mới có thể tuyên bố thắng thua…”

“Đầu hàng! Đầu hàng!” Lang đại ca còn chưa mở miệng nói câu nào thì một tiếng kêuthe thé đã truyền tới dưới một phiến đá. Anh bước tới nhấc phiến đá lên, chỉ thấy một bông hoa còn duy nhất một cánh đang thống thiết kêu la.

Trọng tài như tử tù được đại xá, “Phi Thường Đội thắng! Phi Thường đội thắng! Phi Thường đội xuất sắc vượt qua vòng loại, vào thẳng chung kết!”

Tôi vui vẻ chạy xuống hội trường, ôm lấy đồng đội. Quá tốt, chúng tôi qua vòng loại rồi!

Về sau, thỉnh thoảng tôi còn nghe thấy một lời đồn đại kì quái. Có ngườinói, tôi chết rồi so với khi sống càng đáng sợ hơn. Có ý tứ quái quỷ gìvậy? Tôi chỉ còn biết giương đôi mắt ngây thơ vô tội lên nhìn người tanhư Bé Bao hay làm thôi.